Hoan ái đau lòng
← Ch.11 | Ch.13 → |
Đau khổ ngập tâm can!
Khi được cô chấp thuận, Mặc Nham trong cơn say như mất đi lý trí. Lưỡi cùng cánh môi cô dây dưa. Cô càng ôm chặt anh, nước mắt như thủy tinh chảy xuống từ khóe mắt, ôm trong im lặng khóc tới bi thương...
Mặc Nham đã tiến tới cởi áo ngoài cô, cô theo bản năng run rẩy, anh nhu thuận nhẹ nhàng hôn môi cô dẫn cô tới vòng cám dỗ anh tạo ra. Khi anh vòng tay ra cởi áo lót, ngực cô như được giải phóng mà tung tăng nhảy ra... Anh hừ nhẹ, cúi xuống cắn mút, dùng lưỡi liếm qua đỉnh đầu hồng phấn...
"Lam Lam... Có chút bé đi"
Giọt nước mắt tự ti thủy chung im lặng mà lăn xuống, cô... cái gì cũng không bằng, với không tới!!
Cô quay mặt đi, đè nén cảm xúc khi đôi mắt anh nhìn cô như nhìn Cát Lam ngày hôm đó, ngập tràn nhục dục...
Tay anh lạnh lẽo cởi quần bò của cô, rồi tới quần lót. Phía dưới của cô nhẹ nhàng xảy ra phản ứng, một làn nước chảy ra. Cô cảm nhận mình có bao nhiêu phầm dâm đãng lúc này!!
Anh dùng hai tay xoa nắn tới đỏ ửng hai quả đào nhỏ của cô, đặt lưỡi liếm từng phần trên bụng, tiến tới huyệt đạo u tối... Khi anh cắn trên đùi cô, từ miệng cô bật ra tiếng rên rỉ:
"Ưm... ư"
Cô không tin được vào tai mình, tại sao cô lại bị như vậy, thật đáng sợ, cô ghê tởm bản thân mình!!
Anh dùng một bàn tay xoa nhẹ lên # đã che giấu #, sau đó dùng một ngón tay chọc tới cứ thế ra vào. Cô hét lớn, thật đau. Vừa đau trong tim vừa đau thể xác...
Khi ngón tay đầy # đã che giấu # liếm tới sạch:
"Lam Lam... Em vẫn ướt át như vậy... Lam..."
Cô cứng người, kéo mình trở về... Chưa kịp phản công anh đã dùng lưỡi tiến vào, tham lam càn quét. Sau khi đầu lưỡi anh làm cô tê cứng người, anh liền nhanh chóng lột bỏ vướng mắc cuối cùng. Tiểu đệ to lớn dũng mạnh của anh vốn đã "chào cờ" cùng phình lớn, anh ôn nhu hôn lên vành tai cô:
"Lam Lam thỏa mãn nó!"
Cô trong lúc này chỉ muốn cười một cái, em sao? Làm sao có khả năng đó đây??
Anh dùng tay # đã che giấu # nở rộ ra ngoài, mạnh mẽ đâm tới.
Cô hét lớn:
"A A A quá đau! Ưm a đau..."
"Lam em chặt quá, Lam Lam"
Anh gầm một cái, đâm tới nơi tận cùng, một làn nước ấm màu đỏ chảy ra... Cô nhìn ga giường không chớp mắt. Chỉ là không có hối tiếc...
Anh ra vào nhiều lần, cô đau tới nhắm mắt thở dốc...
Anh làm tới khi trời đã sáng. Sau đó mệt mỏi nằm xuống cạnh cô. Cô áp chế đau đớn dưới thân, vào nhà tắm rửa ráy qua loa. Mặc trên mình bộ đồ ngủ màu tím treo sẵn trong nhà tắm, chui vào chăn bông mềm mại. Ôm lấy cơ thể lõa lồ của anh nói:
"Em không hối hận vì 10 năm trước yêu anh, bay giờ cũng vậy... Mặc Nham" rồi cũng mệt mỏi thiếp đi...
← Ch. 11 | Ch. 13 → |