Tra tấn chính mình
← Ch.168 | Ch.170 → |
Không biết đã khóc bao lâu, Hàn Ngữ Phong rốt cuộc cũng mệt mỏi, đứng dậy thu thập quần áo, chỉ có một ít quần áo đơn giản, sau đó đem cây trâm hồ điệp đặt ở trên bàn trang điểm, nàng không nên mang nó đi, tuy rằng nàng thưc sự thích nó.
'Tỷ tỷ chúng ta sẽ đi đâu? Tại sao phải rời khỏi đây? Ta còn đang luyện võ công với sư võ mà. ' Xuân Vũ đã cầm hành lý dẫn Cảnh nhi đi đến, Cảnh nhi dường như đã quen ở đây, không muốn rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ bất mãn.
'Tỷ tỷ xin lỗi. ' Hàn Ngữ Phong thân thủ ôm lấy nó, nàng đã làm cho Cảnh nhi phải đi theo mình lang bạt khắp nơi, nhưng chính nàng cũng không biết bọn họ muốn đi đâu? Ngẩng đầu về hướng Xuân Vũ nói: 'Ngươi dẫn nó ra ngoài trước đi. '
'Dạ. ' Xuân Vũ dẫn Cảnh nhi đi ra ngoài trước.
Nàng nhìn lại xung quanh lần cuối cùng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới nàng rời đi lại cảm thấy thống khổ đến như vậy. Nguyên lai là hắn thiếu nợ nàng, nhưng hiện tại lại thành nàng hổ thẹn với hắn.
Chậm rãi xoay người rời khỏi.
Mới vừa bước ra cửa liền thấy Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng đứng ở đó, cách xa nàng khoảng hai trượng, không tới gần.
'Ngươi khẩn trương như vậy sao?' Ngữ khí của hắn lạnh lùng, trong giọng nói mang theo mỉa mai châm chọc, nàng cư nhiên thu thập hành lý thật là nhanh chóng.
Hàn Ngữ Phong cúi đầu không mở miệng, hiện tại nàng có có tư cách để nói cái gì? Chậm rãi lướt qua bên người hắn, trong lòng thầm kêu một tiếng: 'Phu quân. '
Nàng sẽ không rời đi cùng Lý Huyền Băng, nàng lại càng không gả cho Lý Huyền Băng, nhưng những điều này nàng chỉ có thể chôn dấu ở trong lòng, không nói cho hắn biết.
Hai chân như đi trên đống lửa, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn và gian nan. Nhưng bây giờ lại không thể quay đầu lại, dù có khổ, có gian nan nàng cũng muốn bước đi.
Tư Mã Tuấn Lỗi không lên tiếng nữa, khuôn mặt lạnh lùng trầm mặc nhìn nàng biến mất ở trước mắt, hắn tự nói với chính mình 'Nàng không đáng cho ngươi để ý. '
Ngoài cửa Vương phủ, Xuân Vũ và Cảnh nhi đã ngồi lên xe ngựa, thấy nàng đi ra, Lý Huyền Băng vươn tay muốn nâng nàng.
'Vương gia, ta có thể tự mình làm được. ' Lại bị nàng nhẹ nhàng tránh thoát, cho dù nàng rời khỏi Tư Mã Tuấn Lỗi, nàng cũng không muốn thân thiết quá mức với hắn.
'Được. ' Sắc mặt Lý Huyền Băng xấu hổ, thu hồi tay, trong mắt có chút thất vọng nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, Ngữ Phong hiện tại đang ở bên người hắn, hăn sẽ có cơ hội để nàng tiếp nhận mình.
Vững vàng ngồi trong xe ngựa, Hàn Ngữ Phong dường như có chút lưỡng lự, nàng cư nhiên lại lấy phương thức này để rời khỏi Tư Mã Tuấn Lỗi, hẳn là hắn rất hận nàng, vậy thì cứ cho hắn hận nàng, hận so với yêu sẽ làm cho hắn kiên cường hơn.
Lý Huyền Băng nhìn thấy trên người nàng tản ra ưu thương cùng thê lương, thân hình gầy yếu cô đơn, trong mắt đều là đau lòng, hắn muốn đem nàng ôm vào trong ngực để an ủi nàng, nhưng hắn biết hiện tại hắn thậm chí không thể nói lời an ủi nàng, huống chi là ôm nàng.
Chỉ hi vọng sau khi mang nàng rời đi một thời gian, có thể khiến nàng quên hết tất cả.
Trong biệt quán.
'Ngữ Phong, đây là phòng của ngươi, ngươi xem có hài lòng không, nếu không hài lòng thì ta sẽ cho người bố trí lại cho ngươi. ' Lý Huyền Băng dẫn nàng vào phòng rồi nói.
'Không cần đâu, ta rất vừa lòng, cám ơn ngươi. Vương gia, Cảnh nhi đâu?' Hàn Ngữ Phong hoàn toàn không có tâm tình để chú ý cách bố trí của căn phòng.
'Vậy là tốt rồi, Cảnh nhi ở sát vách với phòng này, vậy ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ta đi dặn nhà bếp làm thức ăn, sau đó sẽ cho người gọi ngươi. ' Lý Huyền Băng nói xong liền xoay người rời đi.
Hàn Ngữ Phong cảm thấy thật quá mệt mỏi, trong lòng cũng mệt mà thân thể cũng mệt, thì ra rời khỏi Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không thực sự thoải mái, không vui vẻ như trong trí tưởng tượng của nàng.
Hai ngày dường như trôi qua thật bình lặng, tâm của Hàn Ngữ Phong cũng từ từ buông xuống, chuyện đánh cược của nàng với Lý Huyền Băng đã không còn ý nghĩa, Tư Mã Tuấn Lỗi sẽ không tìm nàng trở về, và nàng cũng sẽ không cùng Lý Huyền Băng trở về đất nước của hắn, ba ngày sau khi Tuấn Dật cùng Công chúa thành thân có lẽ nàng sẽ cùng với Cảnh nhi đi tìm một thị trấn nhỏ ở biên cảnh mà sinh sống.
'Vương phi...'Xuân Vũ đi vào, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, dường như đang do dự không biết có nên nói hay không?
'Xuân Vũ, ta nói rồi, không cần gọi ta là Vương phi, ta đã không còn là Vương phi rồi, ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì sao? Hàn Ngữ Phong thấy bộ dáng ấp a ấp úng của nàng thì nghị hoặc hỏi.
'Vừa rồi ta đi ra ngoài, vô tình gặp phải Xuân Hồng, nàng nói cho ta biết..... ' Xuân Vũ vừa nói vừa nhìn trộm sắc mặt của nàng.
'Nàng nói cái gì?' Tâm Hàn Ngữ Phong đột nhiên hoảng hốt, chẳng lẽ vương phủ xảy ra chuyện gì?
'Nàng nói.... ' Xuân Vũ do dự không biết có nên nói cho nàng nghe haykhông?
'Xuân Vũ, ngươi nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?' Ngữ khí của Hàn Ngữ Phong cực kỳ lo lắng, lòng của nàng quả thật rất lo lắng cho Tư Mã Tuấn Lỗi.
'Ta nói ngay, người không cần nóng vội. Xuân Hồng nói Vương gia bị bệnh. ' Xuân Vũ rốt cuộc cũng nói ra.
Tư Mã Tuấn Lỗi bị bệnh? Hàn Ngữ Phong giật mình, nhíu mày nghi hoặc, thsn thể hắn luôn luôn khỏe mạnh lắm mà, tại sao lại sinh bệnh?
'Xuân Vũ, rốt cuộc sao lại như vậy? Tại sao hắn lại sinh bệnh?' Hàn Ngữ Phong nhìn nàng hỏi.
Xuân Vũ khẽ thở dài: 'Vương phi, người còn nhớ Vương gia đã tặng người cây trâm hồ điệp không? Xuân Hồng nói sau khi người đi rồi, Vương gia nhất thời tức giận đem trâm hồ điệp ném vào hồ nước trong hoa viên. Sau đó Vương gia lại tự mình nhảy xuống nước để tìm lại trâm hồ điệp, đại khái là vì Vương gia ngâm mình trong nước quá lâu mà lại một đêm không ngủ. Cho tới buổi sáng hôm nay Vương gia rốt cuộc sinh bệnh, nhưng Vương gia không cho phép thỉnh đại phu, cũng không chịu uống thuốc, còn đuổi hết mọi người ra ngoài, dường như đang cố ý tra tấn chính mình, ngay cả Thúy Hà phu nhân cũng đứng một mình ở Kỳ Lân cư, tất cả mọi người đều biết Vương gia vì tưởng niệm Vương phi, mà ai cũng đều không rõ tại sao Vương phi lại nhẫn tâm như vậy? Vương gia đối với Vương phi không tốt sao?'
Ngữ khí của Xuân Vũ cũng có chút bất mãn, Vương gia đối xử tốt với Vương phi trong mắt mọi người ai cũng đều nhìn thấy, đều cảm nhận được, tại sao Vương phi lại không cảm nhận được, tại sao phải rời khỏi Vương gia?
Hàn Ngữ Phong không khỏi sửng sốt, đột nhiên cảm thấy lòng đau dữ dội, hắn bị bệnh, là nàng bức hắn đến bị bệnh, mũi đột nhiên cay cay, nước mắt cũng rưng rưng quanh hốc mắt.
← Ch. 168 | Ch. 170 → |