← Ch.03 | Ch.05 → |
Nhạc jazz tràn ngập phong cách nước ngoài đang truyền phát trong phòng...
Kỳ Trăn ngồi bên cạnh quầy bar, vừa uống bia, vừa nhìn người ta chém giết trên bàn đánh bida.
Từ Trọng Hi cầm gậy đánh, nhắm vào một trái bida cuối cùng, vô cùng phong độ đánh bida vào lỗ, bida mẫu [trái bida màu trắng] vẫn còn yên ổn ở lại mặt bàn.
Bida vừa vào lỗ, tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, bởi vì anh lại thắng đối thủ một ly bia...
"A! Cao thủ." Đối thủ của anh có vẻ không biết làm gì nữa, nhún vai với người bên cạnh, không phải mình đánh dở, mà là đối phương đánh quá hay!
"Không sao! Cám ơn, cám ơn." Sau khi anh lưu loát giải quyết xong một ván khó, liền gác gậy đánh bida tránh sang bên cạnh, không đánh nữa.
"Sao không chơi nữa?" Từ Trọng Hi ngồi bên cạnh Kỳ Trăn, Kỳ Trăn đang ở bên cạnh xem cuộc chiến mỉm cười.
"Tôi van anh! Trình độ tôi thuộc đẳng cấp nhà trẻ, sao so với anh được? Xuống dưới để bị đánh te tua sao." Có thể đánh đụng bida hay không nhìn thì biết, cũng không cần sẵng giọng, cô còn đang thuộc đẳng cấp sơ học, sao chơi lại người đánh bida giỏi này? Làm trò cười cho người ta sao.
"Chỉ đánh bida chơi mà thôi! Nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Anh há to mồm, nhấp một hớp bia, cảm giác mát từ miệng đến tim phổi rất tốt.
"Bên cạnh nhiều người đang nhìn như vậy, sẽ làm tôi suy nghĩ nhiều."
Cô cũng không muốn làm động vật đầu tiên trong vườn thú.
Lúc trước, hai người ở trên bàn bida, đánh rất vui, không nghĩ tới người quan sát càng tới càng nhiều...
★★★
Bởi vì người đàn ông bên cạnh cô rất thần kỳ, mặc kệ trái bida ở chỗ nào trên bàn, anh đều có biện pháp đánh bida vào lỗ... Rõ ràng hai người nhàm chán, đùa giỡn bàn bida, rước lấy một đống người rãnh rỗi quan sát.
Cũng là bởi vì như vậy, Kỳ Trăn mới vứt gậy đánh bida xuống không chơi nữa.
Cô không chơi, Từ Trọng Hi đành phải chơi với người đòi khiêu chiến, người thua mời người thắng uống bia, trong nháy anh đã thắng ba ly rượu.
Người chơi bida không uống, Kỳ Trăn thuận tiện ngồi ở một bên treo miễn chiến bài, cô vừa nghe âm nhạc, vừa uống bia, hưởng thụ thần sắc hâm mộ những người khác phóng tới... Hi, uống miễn phí đây này! Ai bảo cô đi ra ngoài với vua bida?
Tâm tình mờ mịt không vui vào buổi chiều ở văn phòng giáo sư sớm không còn, anh không hỏi cô vì sao tâm tình không tốt, chỉ mang cô ra ngoài chơi, lại làm cho cô vui vẻ đến quên hết phiền não...
Cô yêu cảm giác này!
"Chúng ta xuống dưới khiêu vũ." Từ Trọng Hi như vua, cầm tay Kỳ Trăn cùng một chỗ vui vẻ.
"Tôi không biết nhảy..." Cô chưa từng cùng đàn ông khiêu vũ!
"Tùy tiện uốn éo là được." Mặc kệ Kỳ Trăn kháng nghị, anh nắm lấy tay cô, đưa cô đến một góc, muốn cô thả lỏng, lắc lư thân thể theo âm nhạc.
"Ai... Tôi lại nhảy không hay, tìm tôi làm gì?"
Trong miệng phàn nàn, nhưng không thật sự cự tuyệt, cùng anh cử động.
Ai bảo bọn họ đi chung?
"Em ra ngoài với anh, không tìm em thì tìm ai?" Anh đáp lại việc này như chuyện đương nhiên, hai tay ôm eo cô, ôm cô cực kỳ gần gũi, thân mật nhảy điệu kề mặt.
"Cái gì, nói như anh rất không có thành ý..." Kỳ Trăn miệng nói ghét, nhưng vẫn đặt tay trên cổ của anh, đáp lại tình ý của anh, trong tiếng nhạc du dương vũ động thân thể của cô.
"Muốn như thế nào mới có thành ý? Em nói đi, em nói đi?"
Từ Trọng Hi nhẹ giọng hỏi thăm bên tai của cô, giọng điệu lại có vẻ ám muội, bởi vì hai người quá gần nhau, hơi thở đàn ông nhẹ thổi tóc cô, dẫn tới một sự tê dại nơi thân thể cô.
"Không có! Được rồi, xem như anh có thành ý... Không cần dựa gần nữa..." bám vào người anh, cô cười to.
"Như vậy chưa rõ ràng! Rốt cuộc là có thành ý, hay là không có thành ý..." Tuy trong miệng phàn nàn, nhưng đáy mắt lại mỉm cười.
Anh thích xem bộ dạng cô cười đến thoải mái như vậy...
Khuôn mặt "phải chết không sống" buổi chiều, xấu muốn chết!
"Từ Trọng Hi, tôi nói anh thật sự rất có thành ý." Kỳ Trăn thiệt tình thành ý trả lời.
"Vậy em phải cao hứng một chút, anh mới biết được thành ý của anh rốt cuộc có cảm động em hay không." Chăm chú ôm, giống như có thể nghe được trống ngực tim đập lẫn nhau.
"Biết rồi!" Kỳ Trăn nhắm lại hai mắt, cả người dính trên người anh, tóc dài đen nhánh theo hai người đong đưa mà lay động, vô hạn phong tình.
Trong mắt người khác, bọn họ thật sự là một cặp yêu nhau rất xứng đôi!
Hai người ngoại hình tương xứng dây dưa trên hành lang.
"Anh không cần, anh không cần như vậy..." Kỳ Trăn thở phì phò, không ngừng giãy dụa.
Hai người quấn gi¬ao một chỗ, phân không rõ rốt cuộc là tay ai ôm cổ ai, tay ai duỗi đến trong quần áo ai.
Thật sự là quá tệ rồi! Như vậy quá hỗn loạn...
★★★
Cô không rõ rốt cuộc là sự thật, hay là trong mơ? Lại đang nằm mộng sao? Lặp lại mộng say rượu...
"Không cần phải như vậy, vậy muốn loại nào?" Từ Trọng Hi tôn trọng ý tứ người con gái, hôn tiểu yêu tinh trong ngực thật sâu, vừa thở hỏi thăm, cánh môi nóng lên của anh không chút khách khí liếm hôn tai, vành tai, lại thong thả kéo dài đến cổ cô. Nhiệt độ toàn thân cô không ngừng tăng cao, trên trán chảy ra mồ hôi.
"Ai! Phải nói mấy lần? Bị người ta thấy làm sao bây giờ? Tôi sẽ bị thối...." Lý trí còn sót lại trong đầu làm cho cô phát ra tiếng, lại có vẻ suy yếu.
"Hai chúng ta lăn lộn cả ngày, hiện tại mới lo lắng bị người ta thấy có thể quá muộn rồi hay không?"
"Muộn cái đầu anh!" Không thể thoát khỏi người đàn ông cố tình dây dưa này, qua nửa ngày, Kỳ Trăn mới ấp úng mở miệng, "Tôi, tôi không nên ở chỗ này..."
"Không nên ở chỗ này? Ok!... Trong này được không?" Từ Trọng Hi sớm đã đoán trước, vươn một tay ra, xoay chuyển tay cầm một cái cửa, dưới tình huống Kỳ Trăn không thể đoán trước, hai người đã ngã vào trong một phòng ánh sáng không rõ, tiếp tục ôm hôn.
"A! Trời..." Không ngờ tới tên đàn ông gi¬an trá còn có chiêu này, Kỳ Trăn phát ra tiếng sợ hãi.
Sau khi lẻn vào, Từ Trọng Hi tiếp tục đặt Kỳ Trăn ở mặt sau cánh cửa, cúi đầu hôn cô.
Động tác lưu loát đóng cửa lại, cũng mang đi ánh sáng còn lại trong phòng, thoáng chốc, Kỳ Trăn chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám, chỉ có thể dùng công năng thị giác thể nghiệm chuyện đang tiến hành.
"Ừ... A..." Từ Trọng Hi không ngừng nhẹ mổ cô, môi khiêu khích dây dưa với lưỡi của cô, trao đổi nước bọt trong miệng cả hai.
"Chúng ta như vậy..." Kỳ Trăn nặng nề thở, đầu tiếp tục hỗn loạn.
"Như thế nào?" Cảm giác cô gái nhỏ còn đang hoang mang chưa tình nguyện, Từ Trọng Hi không buông tha tiếp tục các chiêu số hấp dẫn, môi cực nóng dời đi cổ của cô, tinh tế gặm cắn.
Tình triều lạ lẫm quay cuồng trong người, cô thở dốc càng ngày càng mất trật tự, thân thể cũng mất đi lực đạo chèo chống.
"Anh rất đáng giận!" Kỳ Trăn thấp giọng phàn nàn.
Tư thế vốn đang đứng thẳng của cô, ngược lại đã biến thành tựa trên ván cửa, mà tay chống đẩy đổi thành leo lên, nắm chặt vai Từ Trọng Hi.
Đáng giận! Cô đã đứng không vững nữa.
Bên môi tràn đầy nụ cười sáng lạn, anh thấp giọng chỉ đạo, "Thả lỏng..." Vén cao áo sơ mi của cô, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng mơn trớn da thịt non mịn của cô.
Quả nhiên, khi anh thong thả dụ dỗ, cảm giác được người dưới thân khẽ run rẩy, cùng với tiếng rên rỉ bị đè nén cô khống chế không nổi truyền đến.
"Thoải mái một chút, chúng ta có chuyện cần làm... rất đáng hưởng thụ!"
"Ừ a... Tốt nhất là rất đáng hưởng thụ..." Đối với việc lần trước, không có nửa phần trí nhớ, lúc này đây, cô thật sự khẩn trương.
Hết lần này tới lần khác, đại sắc lang này chính là một bộ không có việc gì...
"Chờ một chút em sẽ thấy cảm giác rất tuyệt! Từ nay về sau bảo đảm em sẽ quấn quít anh đòi muốn!" Từ Trọng Hi kéo ra một chút khoảng cách, làm cho đôi tròng mắt quen trong bóng đêm có thể trông thấy ánh sáng, cũng làm cho cô gái nhỏ thấy biểu lộ trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
"Hừ! Tốt nhất là như vậy." Đối mặt việc anh tự biên tự diễn, cô chỉ có lạnh lùng kêu rên đáp lại.
"Đừng như vậy, vui vẻ một chút!" Một tay vòng chặt eo Kỳ Trăn, tay kia nâng cằm của cô lên, muốn cô hoàn toàn thừa nhận nụ hôn của anh, tâm tình của anh...
Anh cho rằng cô nên cùng anh, say mê hoà hợp trong không khí ở chung của hai người.
Hôn nửa ngày, anh mới nhẹ nhàng buông Kỳ Trăn ra, từ cửa sổ u ám thoáng xuyên qua ánh sáng, anh thấy mắt Kỳ Trăn đã nhiễm lên màu sắc xinh đẹp.
So với đêm còn thâm trầm một ít, so với sáng sủa ngày thường mịt mờ hơn chút, so với hữu tình còn nặng hơn một chút màu sắc...
Quan trọng hơn là, là anh nhiễm lên cho cô.
Anh cảm thấy rất vui vẻ.
Anh phát hiện mình không biết bao giờ đã yêu mỹ nữ tóc dài cá tính này, trước kia anh chưa bao giờ phát giác...
Giờ phút này chăm chú ôm chặt cô, anh mới ý thức được tâm ý của mình.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |