Đêm không yên tĩnh
Ch.02 → |
"Tình yêu đến thật bất ngờ...không ai biết...chẳng ai hay... đến cùng với cơn mưa, thần Cupid bắn mũi tên tình yêu...nối số phận của hai kẻ xa lạ" "Binh...bộp...chát"một chuỗi những âm thanh sặc mùi bạo lực vang lên giữa đêm khuya nhưng chẳng ai buồn để ý vì không phải việc của mình mà bây giờ cũng đã quá nửa đêm. Lúc sau, có 1 anh chàng từ trong ngõ tối đi ra, dáng đi lảo đảo, một tay vịn vào tường để giữ thăng bằng, một tay ôm ngang bụng nơi vết thương đang chảy máu. Cái áo sơ mi trắng của cậu loang lổ màu đỏ của cả máu tươi lẫn máu khô, màu nâu của bùn và đất. Máu chảy ra theo bước đi của cậu thành một đường dài trên mặt đất. Được một lúc, không chịu nổi nữa, cậu trượt người ngồi xuống trước một căn nhà. Cơn đau làm cậu kiệt sức, máu nhanh chóng chảy xuống thành vũng bên cạnh cậu, gương mặt cậu có phần tái đi, nhợt nhạt. Bỗng cậu có cảm giác có người đang nhìn mình, ngẩng lên cậu thấy một cô gái đang nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc, cô nàng bỗng lướt ánh nhìn qua chỗ vết thương của cậu, nhún vai theo kiểu kệ mi, không phải việc của ta rồi đi vể phía cánh cổng cậu dang dựa vào, mở ra và định đi vào trong. Cậu lên tiếng:
-Này, định thấy chết không cứu à?
-Cứu người là việc của thầy thuốc chứ đâu phải việc của tôi. -nó hờ hững
-Thế thì cũng nên gọi hộ cái xe cấp cứu chứ?
-Đợi xe cấp cứu tới nơi với cái vết thương thế kia thì cậu cũng chết lâu rồi, gọi làm gì cho tốn tiền điện thoại.
-Tãi thì sao?
-Cậu nghĩ giờ này có taxi chắc. -nó nói rồi đi vào mặc kệ cậu
Cậu tựa người vào cánh cổng, cười khổ "Chả lẽ mình phải chết ở đây thật, chết một cách lãng nhách ở ngoài đường, thật mỉa mai", ông trời như đồng tình với cậu, bắt đầu đổ mưa xối xả "Thế là đủ điều kiện của cái chết như một thằng ăn mày mẫu mực"-cậu tự châm biếm mình. Cơn mưa làm vết thương của cậu càng thêm tệ, mắt cậu mờ đi, mọi vật trước mắt nhòe hết cả, trong mơ hồ cậu thấy có người xốc cậu dậy, dìu đi và lẩm bẩm: "Đáng nhẽ cậu nên chết trước kho gặp tôi mới phải, đồ phiền phức"
Hơi lạnh từ chiếc khăn trên trán làm cậu phần nào tỉnh ra, thân nhiệt bắt đầu giảm, khi cậu phục hồi ý thức hoàn toàn thì ngay lập tức á khẩu mất mấy giây vì thấy cô nàng vừa nãy đang... cởi áo mình
-NÀY, cô làm cái gì đấy?-cậu hét lên
-Cậu có im mồm đi không, biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả, sao bị thương mà vẫn có sức hét được to thế?-nó lập tức bịt mồm cậu lại
-Ư...Ư...ứ...
-Cậu muốn sống thì ngồi yên và ngậm mồm vào, nhưng nếu cậu muốn chết thì tôi cũng không cản đâu.
-...
Lúc sau, cậu thở phào vì cô nàng đơn giản là sát trùng và sơ cứu vết thương cho cậu
-Xong rồi đấy!-nó lên tiếng-Bây giờ cậu tự lết xác về nhà được không?
-Cậu thấy tôi giống có thể lắm à?-cậu châm chọc
-Ừ-nó điềm nhiên
-Cậu...
Một cái Iphone được ném tới trước mặt cậu...
-Gọi người của cậu tới đón rồi biến nhanh khỏi đây cho tôi nhờ
-Cậu đang đuổi tôi đấy à?
-Ừ, thế cậu định ám ở đây đến bao giờ?
-HIếu khách ghê nhỉ?-hỏi xoáy
-Cậu đâu có phải là khách!-đáp xoay
Nó bỏ vào trong, cậu lắc đầu bất lực, lấy điện thoại, bấm số
-Tôi đây, tôi không sao, bây giờ tôi đang ở...Mau tới đón tôi
Chưa đầy 5' sau một chiếc ô tô xuất hiện trong màn mưa, đỗ lại trước cửa nhà nó rồi lại nhanh chóng mất dạng trong bóng tối, nó ở trong nhà nhìn theo chiếc ô tô mất hút trong cơn mưa ánh mắt khó hiểu
...Cùng lúc tại 1 chỗ khác...
-Cậu không sao chứ?-một người đàn ông trung niên gương mặt nghiêm nghị nhưng trong giọng nói có chút lo lắng.
-Tôi không sao, ông điều tra xem là bọn nào rồi dọn dẹp luôn đi-cậu nói bình thản mà khiến người khác rợn người
-Tôi biết rồi
-À...tôi cần ông tìm hiểu cho tôi một người-nhớ đến cô nàng làm ánh mắt cậu thoáng sáng lên, khuông mặt phảng phất nét cười...
...Ngoài kia trời vẫn đang mưa tầm tã...
Ch. 02 → |