← Ch.083 | Ch.085 → |
"Mễ Giai, Mễ Giai...". Tâm trạng Nghiêm Hạo giờ phút này có thể nói là mừng như điên, ôm chặt lấy Mễ Giai như muốn đem cô hòa vào cơ thể mình, cúi đầu bên tai cô gọi tên cô.
Mễ Giai không kịp phản ứng, cô không biết tại sao anh lại biết cô ở đây, điều này giờ cũng không quan trọng nữa, vòng ôm ấm áp khiến cô dễ dàng đắm chìm vào, nhưng lại nghĩ đến hôm qua anh cũng ôm Tô Tuyết vào lòng như vậy, cô mới biết thì ra cái ôm ấm áp mình lưu luyến không muốn rời xa không phải chỉ dành cho riêng cô, còn có một người phụ nữ khác cũng thích nó giống như cô.
Cố đè nén ghen tuông đang dâng lên, đưa tay đẩy anh ra, bình thản nói, "Anh vào trước đi"
Nghiêm Hạo buông tay ra, chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia dường như chỉ cần liếc qua là có thể nhìn thấu cô, nhìn đến tận đáy lòng.
Mễ Giai tránh né ánh mắt nóng rực của anh, đi về phía phòng khách.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, ánh mắt Nghiêm Hạo từ đầu tới cuối không rời khỏi cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, đôi mắt còn hơi sưng đỏ, cơ thể dường như cũng gầy đi rất nhiều, lúc này Nghiêm Hạo mới nhớ từ khi gặp lại Tô Tuyết, bản thân mình đã bao lâu không quan tâm tới cô, đã bao lâu không ôm cô, cho nên cô gầy như vậy anh cũng không phát hiện ra, còn nhớ rõ lúc trước cô từng nói không được anh ôm thì sẽ khó ngủ, vậy mấy ngày gần đây cô thế nào? Cũng có thể đoán được là cô ngủ không yên giấc. Nghĩ đến đó, Nghiêm Hạo tự cảm thấy mình thật sự không xứng làm chồng, áy náy trong lòng với Mễ Giai lại càng tăng thêm vài phần. Nhìn cô, nghiêm túc nói, "Mễ Giai, anh xin lỗi"
Nhìn thẳng anh, bởi vì lời xin lỗi của anh mà cười nhẹ, bình tĩnh hỏi, "Cho việc anh đã phản bội hôn nhân của chúng ta sao?"
"Không phải, vì anh đã khiến em tủi thân" Nghiêm Hạo nhìn lại cô, giọng điệu kiên định.
Mễ Giai quay đầu, bên môi lộ ra chua xót, "Không sao đâu, đau khổ đã qua rồi, không có gì là không vượt qua được". Lời này cô không chỉ nói cho Nghiêm Hạo nghe mà đồng thời còn nói cho chính mình nghe để xác định tiếp theo nên làm như thế nào.
Thái độ bình tĩnh của Mễ Giai khiến Nghiêm Hạo có chút sợ hãi, khuôn mặt nghiêm túc hiện lên vẻ hoảng loạn, "Mễ Giai, em hãy nghe anh nói, sự việc không phải như em thấy đâu, hãy để anh giải thích, thật ra Tô Tuyết cô ấy..."
Mễ Giai ngắt lời anh, bình tĩnh nói, "Đủ rồi, tối qua em đã đợi anh giải thích, thậm chí còn chuẩn bị thật tốt để chờ anh cho em một lý do chính đáng, nhưng cả đêm anh không về, em không biết anh bận giải thích với người phụ nữ đó quan hệ giữa chúng ta hay vì chuyện xảy ra quá đột ngột nên anh chưa tìm được một cái cớ hoàn hảo để giải thích với em, có điều hiện giờ chuyện đó cũng chẳng quan trọng nữa, em đã không còn muốn biết"
"Anh biết chuyện tối qua khiến em tủi thân rất nhiều, nhưng chuyện thật sự không phải như những gì em nhìn thấy, đừng vội vàng định tội anh như vậy, hãy nghe anh nói hết, được không?" Vươn tay bắt lấy cô, nhìn cô, trong giọng nói tràn ngập khẩn cầu.
Mễ Giai nhìn anh, rút bàn tay từ trong tay anh ra, mệt mỏi lắc đầu, "Kỳ thực hôm sinh nhật là em gọi điện thoại cho anh, không phải dì quản gia. Vốn chỉ là muốn anh về sớm cùng em mừng sinh nhật, em không để ý chuyện anh đã quên sinh nhật em, bởi em biết anh bận rộn thế nào, em có thể thông cảm và cũng sẽ thông cảm. Em thầm nghĩ anh có thể ở bên em cùng em trải qua ngày đặc biệt ấy, không cần quà tặng, không cần chúc mừng, bởi vì chúng ta là vợ chồng, là những người gần gũi nhất, chỉ cần có anh ở bên là em đã thỏa mãn lắm rồi, lại không nghĩ rằng mình sẽ nghe được những lời 'tình ý' như vậy"
"Mễ Giai...". Những lời của cô khiến Nghiêm Hạo cảm thấy áy náy, đã quên sinh nhật cô thì chớ, hôm sau lại lỡ hẹn, rồi còn nói dối cô, tâm trạng cô khi đó nhất định là rất khó chịu.
Mễ Giai giơ tay ngăn anh, tiếp tục nói, "Em đã đợi anh chủ động mở miệng, nhưng sau khi nghe là dì quản gia gọi tới anh lại tươi cười thả lỏng, thậm chí còn không hỏi lại dì quản gia. Kỳ thực lúc đó em đã nghĩ, chỉ cần anh chủ động nói mọi chuyện với em, cho dù anh thật sự làm sai hay phản bội em, nếu anh còn muốn duy trì cuộc hôn nhân của chúng ta, em sẽ tha thứ, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bây giờ nghĩ đến mới thấy thật nực cười" Mễ Giai nhếch miệng cười tự giễu.
Nghiêm Hạo không có lời nào phản bác, chẳng phải anh làm chuyện gì có lỗi với cô, mà là anh đã lừa gạt cô.
"Sau đó anh về nhà ngày càng trễ, anh viện ra đủ mọi lý do, em biết tất nhưng em không vạch trần, thậm chí còn tự nhắc mình không cần nghĩ nhiều, anh chỉ bận công việc giống như trước kia, không có gì khác, bởi vì em đặc biệt trân trọng mọi thứ giữa chúng ta. Lúc đó em đã nghĩ không biết người phụ nữ tên Tuyết Nhi kia là người thế nào mà bỗng chốc khiến anh thay đổi nhanh như vậy, cho đến tối qua khi nhìn thấy cô ta em mới biết được nguyên nhân, bởi vì cô ta là nỗi đau đầu đời của anh, là khoảng trống mà em không thể lấp đầy, có lẽ hiện tại anh cũng yêu em, nhưng lại không sâu đậm như yêu cô ấy"
"Không phải như vậy, anh đối với cô ấy chỉ là áy náy, đối với em mới là yêu" Ngữ khí của Nghiêm Hạo vô cùng kiên định.
Mễ Giai lắc đầu cười nhạt, "Có lẽ bây giờ anh vẫn chưa cân nhắc được giữa em và cô ta, nhưng em muốn nói cho anh biết một điều, Nghiêm Hạo, em sẽ không bao giờ chia sẻ chồng mình với người phụ nữ khác, thế nên anh cũng không cần hao tổn tâm tư để tìm cho mình một cái cớ hoàn hảo, em sẽ không tin đâu"
Hai tay Nghiêm Hạo siết chặt vào nhau, nhìn cô hồi lâu, nói cứng ngắc, "Vậy nên em đã định tội anh, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho anh?"
"Em đã cho, tối qua em đợi anh vẻn vẹn một đêm, nhưng mà anh không xuất hiện" Mễ Giai châm biếm.
"Tối qua Tô Tuyết cô ấy..." Nghiêm Hạo thử giải thích lại bị Mễ Giai ngắt lời.
"Đủ rồi Nghiêm Hạo" Mễ Giai giận dữ hét lên, "Tôi không muốn nghe tên của cô ta nữa, anh chỉ lo lắng đến cảm thụ của cô ta, vậy anh có nghĩ tới tôi không, tối qua tôi chờ anh cả một đêm tâm tình thế nào, biết rõ chồng mình mượn cớ đi công tác để ra ngoài hẹn hò với mối tình đầu, rồi bị tôi bắt quả tang tận mặt, vậy mà chồng mình vẫn chọn đi theo cô ta, anh muốn tôi nghĩ thế nào? Anh để tôi ở đâu? Rõ ràng tôi mới là vợ anh, nhưng anh lại khiến tôi có cảm giác chính mình mới là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của hai người"
"Em không phải vậy, anh và cô ấy thật sự không có gì, anh không phản bội cuộc hôn nhân của chúng ta, người anh yêu là em, đối với cô ấy chỉ là áy náy và trách nhiệm" Nghiêm Hạo đau đớn nhắm chặt mắt, anh đau lòng khi Mễ Giai tự nói mình thành như thế, anh biết rõ người anh yêu là Mễ Giai, đối với Tô Tuyết sớm đã không còn tình cảm, cho dù gặp lại cô cũng chỉ là trong lòng cảm thấy áy náy nên muốn bù đắp cho cô ấy một chút, vì vậy mới có thể dung túng nhân nhượng những yêu cầu của cô, lại không nghĩ rằng điều này mang đến tổn thương và đau khổ cho Mễ Giai, lúc trước anh chọn không nói thật với Mễ Giai cũng chỉ vì không muốn cô thêm phiền não, nhưng rõ ràng anh làm vậy là sai lầm rồi.
"Tôi không muốn nói thêm gì với anh nữa, anh đi đi, tôi rất mệt, vài ngày nữa tôi sẽ gửi đơn ly hôn cho anh, tôi không cần gì hết, về cổ phần ở Vũ Dương lúc trước cha để lại cho tôi, tôi cũng sẽ bảo luật sư trả hết lại cho anh" Mễ Giai quay mặt đi, không nhìn anh.
"Anh sẽ không đồng ý ly hôn, tuyệt đối không" Nghiêm Hạo hung hăng nhìn chằm chằm cô, hai tay nắm chặt, các đốt ngón tay cũng dần trở nên trắng bệch.
"Cần gì phải vậy..." Mễ Giai không đồng ý lắc đầu, cười thê lương.
"Tô Tuyết bây giờ đang bị bệnh, cô ấy thành ra như thế anh cũng có một phần trách nhiệm, anh không thể bỏ mặc cô ấy, anh không thể vô tình như vậy" Nghiêm Hạo nhỏ giọng nói, thử giải thích với Mễ Giai nỗi khổ tâm của mình.
Hiện tại Mễ Giai đã không còn cách nào tin tưởng anh, chung quy những gì cô tận mắt nhìn thấy khác xa với những lời anh đã nói, hơn nữa hành động của anh ngày hôm qua lại càng khiến cô tổn thương, như vậy bảo sao cô có thể tin tưởng anh đây?. Cười thê lương, nói, "Hà tất phải tìm lý do nữa, cứ cho những lời anh nói đều là thật, vậy nếu bệnh của Tô Tuyết cả đời không khá hơn thì sao? Có phải anh định sẽ như thế này cả đời?" Mễ Giai lắc đầu, tiếp tục nói, "Tôi không rộng lượng đến mức không để ý đến chuyện đó, về mặt này tôi thừa nhận tôi là một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi"
Nghiêm Hạo sững sờ nhìn cô, anh cũng chưa nghĩ tới vấn đề này, anh cho rằng tình hình như vậy chỉ là tạm thời, bởi vì anh tin là Tô Tuyết sẽ hoàn toàn khỏi bệnh, đến lúc đó anh sẽ cho cô một ít tiền để cô và Nghiêm Nhiên có một cuộc sống tốt hơn, mà anh cũng có thể an tâm vui vẻ sống qua ngày cùng Mễ Giai.
Nghiêm Hạo tiến lên, quay người cô lại, nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói, "Cho anh chút thời gian, anh sẽ xử lý tốt chuyện của Tô Tuyết, anh sẽ không để em phải chịu tổn thương dù chỉ một chút, tin anh, được không?"
Mễ Giai nhìn anh hồi lâu, cuối cùng kéo tay anh đặt trên vai mình xuống, lắc đầu nói, "Nghiêm Hạo, tôi rất mệt mỏi, chúng ta ly hôn đi"
Nghiêm Hạo nhìn cô, khóe miệng run rẩy đau đớn, đáy mắt nổi lên một tầng sương mỏng mơ hồ, hai tay bị kéo xuống còn cứng ngắc giữa không trung, vì sao bọn họ lại ra nông nỗi này, anh tự hỏi đi hỏi lại trong lòng. Cắn chặt răng, cả người bởi vì căng thẳng mà có chút méo mó.
Mễ Giai dứt khoát quay đầu, chỉ sợ bản thân sẽ vì vậy mà mềm lòng, cứng rắn hạ quyết tâm, "Anh về đi, tôi thật sự rất mệt mỏi, hơn nữa tôi nghĩ La Lệ cũng không muốn thấy một người đàn ông xa lạ ở trong nhà cô ấy đâu"
Nghiêm Hạo hít sâu vài cái rồi nặng nề thở ra, nhìn cô nghiêm túc, "Anh đồng ý chúng ta tạm thời để cho nhau bình tĩnh suy nghĩ lại, trong thời gian này anh sẽ xử lý tốt chuyện của Tô Tuyết, nhưng anh tuyệt đối không đồng ý ly hôn, trước kia em là vợ anh, hiện tại em là vợ anh, về sau em cũng chỉ là vợ của Nghiêm Hạo mà thôi"
Mễ Giai nhìn anh, cười khổ, không nói thêm gì, đứng lên, đi ra mở cửa, ý bảo anh rời đi.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, Nghiêm Hạo ngửa đầu đau đớn nhắm chặt mắt, hồi lâu mới cất bước đi ra ngoài.
Nghiêm Hạo vừa bước ra khỏi cửa, Mễ Giai gần như dùng hết sức đóng sầm cửa lại, vô lực dựa vào cánh cửa, nước mắt thi nhau rơi xuống, Mễ Giai che miệng cố nén không để mình khóc ra thành tiếng.
Nghiêm Hạo nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, thật lâu sau mới cất bước rời đi.
← Ch. 083 | Ch. 085 → |