← Ch.46 | Ch.48 → |
Mợ lén lén lút lút chui về phòng, không nhịn được lôi kéo chồng mình nói: "Tôi nói vì sao Đông Thanh lại không cho chúng ta mượn tiền mua nhà, mà phải nhất định tự mình mua. Chắc chắn đều là chủ ý của đứa cháu dâu kia. Tôi vừa nghe được, đứa cháu dâu kia rất hung dữ đấy, còn chưa kết hôn, đã cầm thẻ lương của Đông Thanh rồi, mỗi tháng chỉ đưa hai ngàn tệ tiền tiêu vặt. Không phải Mai Mai đã nói thu nhập của Đông Thanh mỗi năm ít nhất cũng phải trăm vạn sao? Tôi thấy người phụ nữ kia chắc là nghĩ Đông Thanh không cha không mẹ, cho nên mới quản chặt tiền bạc của nó như thế. Chúng ta phải nghĩ cách mới được, chúng ta mới là người thân của Đông Thanh, cũng không thể để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài chứ."
Người đàn ông ngồi xuống: "Bà nói tiền của Đông Thanh đều bị đứa cháu dâu chưa vào cửa kia trông coi hết à? Như vậy sao được? Chưa kết hôn đã như vậy, nếu mà vào cửa rồi, thì còn có phần của chúng ta nữa sao!"
"Đúng là như vậy đấy chứ! Với lại người phụ nữ kia còn nói lúc kết hôn với Đông Thanh, còn muốn chúng ta đưa tiền sính lễ kia đấy!"
"Thật chứ?"
"Không phải sao?"
"Vậy chúng ta phải thực sự nghĩ cách rồi."
Hứa Húc vừa mới diễn xong một màn, nằm bò trên giường cười lăn cười lộn, đến mức trào cả nước mắt.
"Vừa nãy em diễn có giống kiểu phụ nữ xấu xa nhỏ mọn hay không? Cái loại mà hận không thể đào cạn túi tiền đàn ông ấy?" Cô hỏi.
Bách Đông Thanh cười gật gật đầu: "Có chút giống!"
Hứa Húc cười xấu xa: "Vậy nếu như em thật sự trở nên xấu xa như vậy thì sao? Anh có sợ không?"
Bách Đông Thanh lắc đầu: "Em có xấu xa hơn nữa anh cũng cam tâm tình nguyện."
Rõ ràng dĩ là dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng mà từ trong miệng anh nói ra, lại có vẻ vô cùng chân thành.
Hứa Húc càng mừng rỡ hơn: "Anh thật ngốc quá đi, nếu như thật sự gặp phải một phụ nữ xấu xa, chỉ sợ anh bị gặm đến không còn cả xương."
Bách Đông Thanh nằm xuống bên cạnh cô, cũng không nói chuyện, chỉ cười nhìn cô.
Hứa Húc đưa tay chọc chọc mặt anh: "Ngốc thật rồi à?"
Bách Đông Thanh vẫn nở nụ cười không nói lời nào, một lúc lâu sau, đột nhiên đưa tay ôm cô vào trong ngực.
"Làm gì vậy?" Hứa Húc không hiểu hành động của anh đây là làm sao.
Bách Đông Thanh: "Ôm em chút thôi."
Đúng vậy! May mắn ông trời đã cho anh gặp được cô. Ngay cả người thânc ũng muốn tính toán trên người anh, nhưng mà cô từ trước đến nay không hề yêu cầu anh bất cứ điều gì, luôn luôn suy nghĩ cho anh. Đến mức anh cũng không biết, chính mình có thể làm được gì cho cô hay không.
*
Buổi sáng cách ngày, hai người đẩy bà ngoại đi tản bộ, thấy trời dần nóng lên, liền nhanh chóng trở về nhà.
"... Anh Đông Thanh!" Cửa mở ra từ bên trong, không phải là cậu, cũng không phải là mợ, là một cô gái trẻ, sau khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, chần chừ một lát, kích động mở miệng.
Bách Đông Thanh sửng sốt một chút, phút chốc không nhận ra là ai: "Cô là?"
Mợ gào từ trong phòng ăn gào ra: "Con bé là Mai Mai? Con không nhớ à? Cũng phải thôi, con gái mười tám nhiều thay đổi, Mai Mai so với khi còn bé còn xinh đẹp hơn, không nhận ra cũng bình thường.
Mai Mai tên thật là Hạ Mai, là cháu gái của mợ, cô gái chỉ mới hơn hai mươi tuổi, dáng dấp mềm mại xinh đẹp, tính cách đương nhiên cũng rất hoạt bát vui tươi.
Bách Đông Thanh cười chào hỏi: "Thì ra là Mai Mai à? Quả thực là nhận không ra."
Hứa Húc nhíu mày nghiêng người nhìn anh một chút: Mai Mai? Ha ha.
Hạ Mai lên tiếng chào hỏi bà ngoại đang ngồi trên xe lăn, nũng nịu nói: "Bà nội, anh Đông Thanh vậy mà không nhận ra con!"
Bà ngoại nhìn cô ta nở nụ cười hiền, không nói chuyện.
Hạ Mai cũng không có ý định nhận được lời nào từ bà cụ bị liệt nửa người này, chỉ là thuận miệng nói đùa mà thôi.
Cô ta giúp Bách Đông Thanh đẩy bà ngoại qua bậc cửa, đưa mắt nhìn Hứa Húc, cười nói: "Anh Đông Thanh, đây là bạn gái của anh sao? Trước đây em còn cố tình lên mạng tìm hiểu, ai cũng nói anh không có bạn gái, em còn tưởng rằng không có thật đấy!"
Bách Đông Thanh buồn cười nói: "Anh cũng không phải người nổi tiếng, trên mạng có thể tra được gì chứ?" Nói xong đưa mắt nhìn Hứa Húc, giới thiệu với cô: "Đây là cháu của mợ, gọi là Hạ Mai."
Lại nhìn về phía Hạ Mai nói: "Đây là bạn gái của anh, Hứa Húc."
Hai người phụ nữ nhìn về phía đối phương cười gật gật đầu.
Mợ đặt thức ăn đã nấu xong lên trên bàn, thuận tiện đi tới cười ha hả nói: "Hai đứa cũng đã nhiều năm không gặp nhau rồi nhỉ? Khi còn bé hàng năm nghỉ hè Đông Thanh đều tới đấy, hai đứa chơi với nhau rất thân, còn cùng nhau tắm rửa ngủ chung một giường nữa đấy!"
Hạ Mai cười to: "Chuyện khi còn bé đã cũ rích rồi, cô nhỏ đừng có nhắc lại nữa."
Bách Đông Thanh cũng cười nói: "Đúng vậy! Chuyện lâu như vậy rồi con cũng không nhớ rõ nữa."
Anh vừa quay đầu, liền nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt trên mặt Hứa Húc, thấy cô dùng khẩu hình miệng lặng lẽ nói: "Thì ra là tiểu thanh mai nha!"
Ba chữ này thầm thì ra khỏi miệng, làm cho Bách Đông Thanh không nhịn được rùng mình một cái, ra vẻ vô tội chớp chớp mắt.
Cậu đang trông coi cửa hàng, cơm trưa chỉ có mấy người bọn họ ăn với nhau. Bà ngoại bởi vì bị liệt nửa người, tay chân run rẩy, Bách Đông Thanh trước tiên tự tay đút cho bà, chờ bà cụ ăn xong, mới quay trở lại bàn, cùng ăn cơm với mọi người.
Mợ nhìn qua có vẻ rất thích cô cháu gái Hạ Mai này, trên bàn nói giỏi giang thế này ưu tú thế kia rất khỏi càng lúc càng khen không dứt miệng.
Hai mươi lăm tuổi, nghiên cứu sinh đã tốt nghiệp của một trường đại học danh giá, đa tài đa nghệ, đã ký hợp đồng hợp tác đầu tư với một ngân hàng ở Giang thành.
À, đúng rồi, còn độc thân nữa.
Hứa Húc dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể đoán được ý tốt của mợ là như thế nào.
Tối hôm qua vừa mới nghe được chính mình nắm quyền quản lý tài chính của đứa cháu trai không cha không mẹ này, hôm nay đã không nhịn được rồi.
Chà chà!
Tốt nhất là lật sạch bộ mặt tham lam của bà ta, mới có thể làm cho Bách Đông Thanh nhìn thấu triệt để.
Bách Đông Thanh đương nhiên là không nghĩ quá nhiều, dù sao cô nàng Hạ Mai này đúng là tiểu thanh mai mà anh đã quen biết từ lâu.
Mợ vô cùng phấn khích, vui tươi hớn hở nói: "Mai Mai Đông Thanh, hai đứa có còn nhớ hay không, khi còn bé hai đứa còn bị người lớn chúng ta nói đùa là định kết thông gia từ bé đấy!"
Hạ Mai liên tục gật đầu, khoé môi cong cong cười nói: "Đúng vậy đúng vậy! Lúc đó con còn nói lớn lên muốn làm vợ của anh Đông Thanh, anh Đông Thanh cũng đã đồng ý rồi. "
Bách Đông Thanh nghe được còn rất vui vẻ, cười nói tiếp: "Khi còn bé không hiểu chuyện, cũng không biết vợ là có ý gì."
Khoé miệng Hứa Húc cong thành một đường cong khoa trương, tỏ vẻ vô cùng hứng thú đối với mấy chuyện xưa thời bé này.
Nhưng mà tay trái lại lặng lẽ buông xuống, đặt lên trên đùi của Bách Đông Thanh.
Bách Đông Thanh quay đầu nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ quan tâm.
Hứa Húc nghiêng đầu nhìn về phía anh nở nụ cười, trên tay dùng sức, hung hăng nhéo anh một cái. Cơ ở bắp đùi ở anh rất rắn chắc, bị nhéo như thế này, đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.
"Anh Đông Thanh, anh sao vậy?" Hạ Mai ngồi ở phía đối diện không nhìn thấy ở dưới bàn đang xảy ra chuyện gì, chỉ thấy biểu cảm của Bách Đông Thanh nhe răng trợn mắt, ngạc nhiên hỏi.
Bách Đông Thanh quay đầu: "... Không có việc gì." Nói xong gắp một miếng cánh gà đặt vào trong chén của Hứa Húc, "Em ăn đi."
Hứa Húc gắp miếng cánh gà lên, để lại vào trong chén của anh, cười tủm tỉm nói: "Vừa nãy anh chỉ lo nghe mợ và Hạ Mai nói chuyện, ăn không được bao nhiêu, vẫn là anh ăn đi!"
Bách Đông Thanh gục đầu xuống, bắt đầu gặm cánh gà, mợ và Hạ Mai nói cái gì, có đánh chết anh cũng không tiếp lời nữa.
Đùi thật đau quá đi!
Bừa cơm trưa này, Bách Đông Thanh cắm đầu ăn ba chén cơm, mợ và Hà Mai nói chuyện bao lâu, anh liền ăn bấy lâu.
Cơm nước xong xuôi, Hạ Mai nhiệt tình nói: "Chị Hứa Húc là lần đầu tiên đến đây ạ? Anh Đông Thanh đã dẫn chị đi đâu chơi chưa? Ở đây có nhiều phong cảnh đẹp lắm."
Bách Đông Thanh nói: "Mấy ngày nay phải chăm sóc bà ngoại, anh định là trước ngày về một hôm, cũng là ngày kia dẫn cô ấy đi một vòng tham quan."
Hạ Mai nói: "Chọn ngày không bằng đụng ngày, nơi này em còn rành đường hơn anh nhiều, xế chiều hôm nay em dẫn hai người đi chơi có được không?"
Bách Đông Thanh còn chưa lên tiếng, mợ đang dọn dẹp trong phòng bếp, lớn tiếng nói: "Đông Thanh, mấy đứa đi chơi với Mai Mai đi, buổi chiều mợ ở nhà trông bà ngoại con là được."
"Con ..."
Hứa Húc ngắt lời Bách Đông Thanh, cười nói: "Em thấy được đấy, có người dẫn đường, vậy thì chọn ngày không bằng đụng ngày đi vậy!"
"Đúng lắm!" Hạ Mai cười nói, "Vừa đúng lúc hôm nay thời tiết cũng không tệ."
Không sai, chỉ là mặt trời có chút chói chang.
Một nam hai nữ cùng nhau đi ra ngoài, hơn nữa tuổi tác còn tương đương với nhau, cho dù Bách Đông Thanh là một tên đầu gỗ, cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Chỗ trên đùi bị nhéo lúc ăn cơm vẫn còn ẩn ẩn đai, cho nên sau khi đưa mì sợi cho cậu xong, liền thành thành thật làm tròn nhiệm vụ tài xế, kiên quyết không chủ động nói với Hạ Mai câu nào, cô ta có hỏi, anh cũng chỉ gật gật đầu hoặc là ừ một tiếng cho có.
Hứa Húc ngồi bên cạnh anh, nhìn cạnh cằm anh căng cứng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn mình, nếu không có Hạ Mai ở đây, chỉ sợ là đã bị anh chọc cười bò lăn bò ngửa.
Hạ Mai nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Bách Đông Thanh, nhịn không được quay sang phàn nàn với Hứa Húc: "Anh Đông Thanh sao lại nhàm chán như vậy chứ? So với khi còn bé còn ít nói hơn! Chị Hứa Húc sao chị chịu được anh ấy hay vậy?"
Hứa Húc cũng không nhìn ra được Hạ Mai muốn làm gì, chỉ là cô ta rõ ràng có chút quan tâm đến Bách Đông Thanh. Từ trước đến giờ cô chưa hề nghĩ mình là loại phụ nữ chanh chua hẹp hỏi, nhưng mà bây giờ mới phát hiện ra, vốn dĩ vẫn luôn rộng lượng với điều kiện tiên quyết là bởi vì cảm thấy bên cạnh Bách Đông Thanh vẫn luôn vắng vẻ, bản thân anh lại thành thật.
Ai mà ngờ được trong cuộc đời của anh đột nhiên nhảy ra một tiểu thanh mai.
Còn cùng nhau tắm chung ngủ chung, lúc bé còn hứa hẹn với nhau làm thông gia nữa chứ!
Mặc dù không nên coi chuyện lúc nhỏ là thật, nhưng đúng là cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Cô cười cười, nói với Hạ Mai: "Anh ấy bình thường vẫn tốt, hôm nay cũng không biết chuyện gì đã xảy ra! Chắc là vì gặp lại bạn cũ đấy!" Nói xong nhìn về phía Bách Đông Thanh nhoẻn miệng cười một chút, "Có phải không Đông Thanh?"
Bách Đông Thanh lắc lắc đầu, tay lái cũng không nắm vững, chiếc xe nhỏ chao đảo trên đường một cách dữ dội.
Hai người phụ nữ ngồi trên xe không được báo trước bị lắc lư một hồi.
Hạ Mai ngồi vững lại, hai mắt toả sáng chồm lên phía trước nói: "Lần cuối gặp nhau em vẫn còn học năm hai đại học, anh Đông Thanh hình như là chuẩn bị ra nước ngoài, cho nên mới quay về thăm bà ngoại. Em còn tưởng rằng anh Đông Thanh không còn nhớ em nữa chứ!"
Bách Đông Thanh ngượng ngùng cười cười, tiếp tục áp dụng im lặng là vàng.
Quả thật có chút gì đó giống như có tật giật mình.
Hứa Húc hừ thầm trong lòng, vốn tưởng rằng anh và Hạ Mai chỉ là bạn chơi chung lúc nhỏ, thì ra mấy năm trước đã gặp lại nhao rồi nha!
Lúc này Hứa Húc thật sự có chút đứng ngồi không yên rồi.
Chỗ bọn họ đến chơi trước tiên, là một tụ điểm đi bè trên sông rất nổi tiếng của địa phương. Vừa đúng hôm nay là thứ bảy, có không ít người tới chơi. Bởi vì có thể bị lật xuống nước cần phải bơi lội, cho nên rất nhiều phụ nữ đã thay áo tắm.
Hạ Mai và Hứa Húc tuỳ tiện mua mỗi người một bộ ở cửa hàng trong điểm tham quan rồi cùng đi đến phòng thay quần áo để thay.
"Chị và anh Đông Thanh đã hẹn hò bao lâu rồi?" Hạ Mai vừa thay quần áo vừa thuận miệng hỏi.
Hứa Húc nói: "Vài năm rồi."
Hạ Mai cảm thán nói: "Em thật sự có chút không tưởng tượng được anh ấy có thể quen được bạn gái."
Thật ra suy nghĩ như thế này mấy năm trước Hứa Húc cũng từng có, cô cười cười: "Anh ấy cũng là người bình thường thôi, sao lại không thể quen bạn gái chứ?"
Hạ Mai nghĩ nghĩ: "Chắc là cảm thấy anh ấy quá hiền lành, có thể sẽ bị thiệt thòi."
Hứa Húc đã hiểu được, xem ra mợ của Đông Thanh, đã nói với cô cháu gái này chuyện mình như thế nào lại quản lý tài chính của Bách Đông Thanh, Hạ Mai đây hẳn là có chút bất bình thay cho trúc mã của cô ta đây mà!
Cô cười cười, không nói chuyện.
Kiểu dáng áo tắm của hai người không khác nhau là mấy, đều là một mảnh, nhiều vải hơn bikini một chút, nhưng cũng rất mát mẻ, chỗ nên lộ đều lộ, chỗ không lộ cũng lộ rất nhiều.
Hứa Húc nhìn Hạ Mai một chút, trước đây không nhìn ra, thay áo tắm mới nhận thấy, dáng người cô nàng này cũng thật nóng bỏng, hai luồng tuyết trắng trước ngực vô cùng sống động, lúc cử động, trên dưới đều rung động, nhìn qua rất dụ dỗ người khác.
Sau đó cô cúi đầu nhìn chính mình một chút, mặc dù cũng đã vượt chuẩn, nhưng so sánh với đối phương, vẫn có chút không khỏi tự ti mặc cảm.
Tiểu thanh mai của Bách Đông Thanh, trưởng thành trở nên một người phụ nữ nóng bỏng quyến rũ, thật đúng là chuyện làm cho người ta buồn bực mà!
Lúc hai người cùng đi ra ngoài, Bách Đông Thanh đã thay xong áo thun và quần short đứng ở đại sảnh chờ rồi.
Hứa Húc không nói không rằng nhìn anh, thầm nghĩ, nếu ánh mắt anh mà dám nấn ná từ dưới cổ trở xuống của tiểu thanh mai của anh trên ba giây, cô chắc chắn sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ.
Hạ Mai nhìn thấy Bách Đông Thanh, bước nhanh về phía trước, gọi một tiếng: "Anh Đông Thanh!"
Bách Đông Thanh quay đầu nhìn thấy cô ta, nhìn về phía cô ta cười cười, ánh mắt không hề dừng lại trên người cô ta, trực tiếp đảo qua, nhìn về phía Hứa Húc đang đi theo phía sau, nhanh chóng biến sắc, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt cô, cầm lấy áo phao trong tay, dùng tốc đột sét đánh choàng lên người cô, còn vội vã cuống cuồng nhìn xung quanh một vòng.
"..." Hứa Húc, "Anh làm gì vậy?"
Bách Đông Thanh cài áo phao lại kỹ càng cho cô, nhất là dây khoá trước ngực, nghiêm túc thắt chặt, phải chắc chắn che đập cảnh quang mê người kia mới vừa lòng. Sau đó sắc mặt nghiêm túc lắc đầu: "Mặc áo phao cho em."
Hứa Húc bịu môi: "Tên bảo thủ!"
"Chúng ta đi nhanh đi!" Hạ Mai đã chẩn bị xong thúc giục hai người.
Ba người bọn họ ngồi chung một chiếc bè cao su, Bách Đông Thanh ngồi phía trước cầm lái, hai người phụ nữ ngồi ở phía sau. Khúc sông này không đến mức quá nguy hiểm để ngồi bè, mà chủ yếu là ngắm phong cảnh ven bờ, đa số thời gian dòng nước chỉ nhẹ nhàng chảy, không quá xiết.
Đây là lần đầu tiên Hứa Húc đến nơi này, ngồi trên bè, nhìn xem cảnh đẹp ở hai bên bờ chậm rãi trôi qua, cho dù trên bè đang có thêm một cái bóng đèn, thì cũng không quá ảnh hưởng đến tăm trạng của cô.
Chỉ là không khí yên tĩnh này bị phá vỡ trong phút chốc, lúc ngồi trên bé, có vài người thích đùa giỡn hắt nước, không cần quan tâm là có quen nhau hai không, nhìn thấy bè chèo đến bên cạnh, cũng phải tạt cho vài ngụm nước.
Mới đầu vẫn còn ổn, tất cả mọi người chỉ chơi đùa nhẹ nhàng. Về sau thấy hai chiếc bè kia có hai người ngồi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, một mực đuổi theo bọn họ hắt nước.
Hứa Húc vô cùng nghi ngờ, chắc là bởi vì bốn nam sinh ngồi trên hai chiếc bè đó, nhìn thấy một mình Bách Đông Thanh dẫn theo hai cô gái, nên mới sinh ra sự ghen ghét.
Mới đầu, Hứa Húc và Hạ Mai còn phấn khích đánh trả, sau đó bị tạt nước dữ dội quá có chút không chống đỡ nổi, đành phải để Bách Đông Thanh nhanh chóng chèo đi cắt đuôi mấy người này.
Nhưng mà mấy người kia vẫn cười toe toét cắn bọn họ mãi không tha, lúc bè đi vào chỗ dòng nước nhỏ chảy xiết, hai chiếc bè kia kẹp trái kẹp phải, cố ý đụng bè của bọn họ, sau đó cười lớn chèo đi mất.
Sau khi ba người ngồi trên thuyền bị đụng đến thảm, chiếc bè rung chuyển lắc lư vài lần, dù sao Bách Đông Thanh cũng không phải dân chuyên nghiệp, chiếc bè nhỏ rốt cuộc cũng bị lật úp trong tiếng thét chói tai của hai cô gái.
Dòng nước chảy xiết sóng nước đập vào mặt, dường như là làm cho người ta mất đi phương hướng trong phút chốc.
Bách Đông Thanh nhớ rõ Hứa Húc ngồi ngay bên trái mình, không kịp nhìn kỹ, vùng vẫy trở tay một hồi, rốt cuộc cũng bắt được một bàn tay.
Anh một tay giữ thuyền một tay giữ người, bị sóng đánh lăn đi lộn lại đến mấy lần, rốt cuộc dòng nước chảy xiết phía dưới thân cũng thoáng chậm lại rồi dừng hẳn, dùng sức kéo một phát, kéo chủ nhân của bàn tay đến bên cạnh mình, để cô có thể bám vào chiếc bè giống mình. Sau đó trồi lên mặt nước, thở gấp hỏi: "Không bị sặc nhiều chứ?"
Hạ Mại cũng mở lớn miệng thở gấp, cười đứt quãng trả lời: "May là anh kéo em lại, không thôi không biết em phải uống bao nhiêu nước nữa!"
Bách Đông Thanh nghe được giọng nói không phải của Hứa Húc, sắc mặt thay đổi, vội vàng hấp tấp quay đầu bốn phương tám hướng tìm cho được Hứa Húc. Sau đó liền nhìn thấy ở chỗ cách đó hơn mười mét, Hứa Húc đang chật vật bám vào một khối đá lớn, gắng sức ho khan, ánh mắt nhìn về phía anh, sắc nhọn như có ý muốn nói: Bách Đông Thanh! Anh, chết, chắc!
Bách Đông Thanh có chút không kịp phản ứng, chớp mắt vài cái, sửng sốt một hồi, mới buông tay ra khỏi chiếc bè, luống cuống tay chân bơi về phía Hứa Húc.
"Em không sao chứ?" Anh đi đến trước mặt cô, nhanh chóng hỏi.
Lúc bè vừa mới lật, Hứa Húc trơ mắt nhìn xem Bách Đông Thanh cứu lấy Hạ Mai, sau đó chính mình bị dòng nước chảy xiết quay cuồng cuốn đi, uống mấy ngụm nước.
Chơi trò chơi này bị lật bè không phải là chuyện gì lớn, trên người có áo pháo, cũng lắm là chỉ bị sặc nước vài cái. Nhưng mà lúc ở trong nước nhìn thấy bạn trai mình nắm lấy người khác, chính mình không thể làm gì chỉ có thể vô năng vô lực bị cuốn đi, loại cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào.
Cảm giác khó chịu trong lòng Hứa Húc, lúc này trong nháy mắt đã trở nên cuồn cuộn như bão tố ập đến cấp mạnh nhất.
Cô khó chịu vỗ ngực một cái, châm chọc mà nói: "Anh vẫn rất tỉnh táo đấy nhỉ! Bạn gái không cứu, mà cứu người khác!"
Đại hoạ rồi!
Bách Đông Thanh vội vội vàng vàng giải thích: "Anh ... Tưởng người anh nắm lấy là em!"
Hứa Húc ngoài cười nhưng trong không cười: "Bạn gái còn có thể nhận nhầm à? Không phải là anh muốn đổi bạn gái rồi đấy chứ?"
← Ch. 46 | Ch. 48 → |