Vay nóng Tima

Truyện:Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao - Chương 070

Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Trọn bộ 117 chương
Chương 070
Trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Siêu sale Shopee


Tô Noãn ánh mắt trở nên lạnh lùng, Cố Lăng Thành ảm đạm cười cười, động tác lại hoàn toàn trái ngược với mệnh lệnh của cô, bước từng bước vào trong phòng, sau đó thuận tay đóng cửa lại. Cánh cửa phòng bằng gỗ lim, từ từ khép lại, đem phòng nghỉ trở thành không gian kín mít ngăn cách với thế giới ở bên ngoài, mặc dù mới vừa rồi cũng đóng cửa, mà giờ phút này bởi vì có thêm một Cố Lăng Thành mà hoàn toàn trái ngược nhau.

"Em dám nói người em đang đợi là Lục Cảnh Hoằng?"

Cố Lăng Thành chậm rãi thong thả đi tới, ngồi xuống một bên ghế sofa, anh nhìn Tô Noãn lạnh lùng quay mặt đi nơi khác, có nhiều hứng thú quét mắt liếc nhìn Tô Noãn một cái, hai cái chân thon dài bắt chéo lại, lật xem tạp chí trên bàn.

Anh không có ý muốn rời khỏi, Tô Noãn nhìn đồng hồ treo tường một chút, cô không muốn tiếp tục ở đây chờ đợi nữa, coi như đứng bên ngoài, cũng còn tốt hơn so với tình cảnh bây giờ, cô lập tức đứng lên, lại cảm giác thấy tứ chi có chút vô lực.

Thân thể gầy gò khẽ run một chập, Tô Noãn cảm thấy hai má nóng bỏng, suy nghĩ của cô bắt đầu có chút rối loạn, cảm giác mệt mỏi dần dần ăn mòn đầu óc của cô, chẳng lẻ là do vừa rồi cô uống nhiều rượu sao?

Tô Noãn từ trong lời nói của Lục Cảnh Hoằng đại khái hiểu được bộ dáng của mình sau khi uống say, cô quét mắt nhìn Cố Lăng Thành đã bị cử chỉ khác thường của cô kinh động, móng tay hung hăng bấu chặt trên ghế sofa bằng da thật, muốn làm cho mình tỉnh táo hơn một chút, không cho phép ngã xuống trước mặt Cố Lăng Thành.

"Em làm sao vậy?"

Bên trong gian phòng ngọn đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt đỏ thẩm của Tô Noãn, mơ mơ màng màng, cô nhìn thấy Cố Lăng Thành đứng dậy bước tới, anh cúi người xuống, hé ra khuôn mặt anh tuấn thành thục phóng đại ở trong con ngươi cô.

"Đừng đụng vào tôi!"

Khi Cố Lăng Thành đưa tay muốn sờ đến gương mặt cô, Tô Noãn đột nhiên lui về phía sau, cô dùng toàn bộ khí lực, muốn lớn tiếng ngăn cản anh chạm vào, kết quả chỉ nghe thấy chính mình mềm mỏng ngọt ngào nũng nịu, giống như là muốn kháng cự lại ra vẻ mời chào làm nũng.

Cố Lăng Thành nghe được thanh âm của Tô Noãn, sắc mặt căng thẳng, anh đứng ở nơi đó, nhìn Tô Noãn thở có chút rối loạn, yết hầu chuyển động lên xuống, lộ ra dò xét cùng khó hiểu khó có thể nói nên lời.

Cố Lăng Thành quan sát sự khác thường của Tô Noãn, sắc mặt cô hồng lên một cách không bình thường, một đôi mắt phượng xinh đẹp như sóng nhấp nhô, khi cô mở miệng âm thanh nhẹ nhàng tinh tế giống như là con mèo nhỏ vừa mới sinh ra.

Người đàn ông có kinh nghiệm trong tình trường, làm sao lại không biết nguyên nhân một phụ nữ xuất hiện phản ứng như thế, việc này làm sao chỉ đơn thuần là thất thố sau khi uống rượu say được?!

Tầm mắt anh rũ xuống, liền nhìn thấy ly bưởi tây trên bàn trà đã được uống qua, đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ, anh lại ngẩng đầu lên, nhìn Tô Noãn ánh mắt trở nên thâm vị không rõ.

Ngay cả Tô Noãn cũng bị âm điệu kia của mình là cho hoảng sợ, trong lúc bối rối rút lui, thân thể của cô mất thăng bằng, thắt lưng nặng nề đụng vào bệ cửa sổ, truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, cũng làm cho cô khôi phục lý trí vài phần.

Cô chú ý tới ánh mắt sáng quắc của Cố Lăng Thành, bất an nhanh chóng lan tràn trong người, chống đỡ thân thể đứng thẳng, đong đưa lúc lắc nhanh chóng đi về phía cửa, lại đến khi sắp chạm vào tay cầm cánh cửa thì nghe phía bên ngoài vang lên một tiếng "Khạc" rất nhỏ.

Tô Noãn vẻ mặt một hồi rối loạn, cô giống như là muốn nghiệm chứng suy đoán của mình, cánh tay cầm tay cầm cánh cửa dùng sức lay chuyển, cũng là thế nào cũng không mở ra được, cô nghe tiếng bước chân bên ngoài dần dần đi xa.

Cô quay lại phẫn nộ trừng mắt nhìn Cố Lăng Thành, lạnh lùng ra lệnh: "Mở cửa!"

"Em cứ như vậy mà chắc chắn là anh cho người ta khoá cửa sao?"

Cố Lăng Thành chậm rãi đi tới, đến cạnh cửa đứng lại, thanh âm trầm thấp không biết là chất vấn hay là tự giễu: "Nếu anh nói, anh cũng không biết tại sao lại thế này, em cũng sẽ không tin đúng không?"

Tô Noãn lạnh lùng liếc mắt nhìn chằm chằm Cố Lăng Thành đang nhìn mình, không cam lòng liều mạng chuyển động tay cầm cánh cửa, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, theo mặt chảy xuống ngưng lại trên cằm, tâm tình càng thêm lo lắng.

Cô không cách nào duy trì tỉnh táo được nữa, các loại suy đoán liên tục hiện ra, nhất định là có người cố ý, cố ý đem Cố Lăng Thành dẫn đến nơi đây, cố ý khoá cửa lại, cố ý...

Tô Noãn chỉ cảm thấy thân thể của mình ngày càng có vẻ không ổn, từng đợt dậy sóng quay cuồng ở trong máu, khí lực toàn thân đang từ từ rút ra, tầm mắt bởi vì đầu óc choáng váng mà một trận mơ hồ.

Hơi thở càng ngày càng trở nên trầm trọng, Tô Noãn không cần đi thử dò xét, cũng biết hơi thở của mình có bao nhiêu nóng rực, cô mơ hồ cảm giác mình hét lên không nên uống cái gì đó, chỉ là khi cô cùng Lục Cảnh Hoằng bước ra khỏi phòng nhảy bữa tiệc vẫn còn rất tốt.

Trong não thoáng hiện lên một đạo bạch quang, Tô Noãn đột nhiên nhìn về phía ly bưởi tây bên cạnh sofa, trong nháy mắt, trước mắt cô trời đất quay cuồng, bóng đêm vô tận như muốn đem cô nuốt vào, ùn ùn kéo tới áp bức thần kinh của cô.

Cô không thể không đi hoài nghi, là có người cố ý gọi Lục Cảnh Hoằng đi, sắp đặt vở kịch hay cho cô, cô có thể tưởng tượng đến một lát nữa khi cửa phòng nghỉ được mở ra, bên ngoài cửa chính sẽ là tình cảnh náo nhiệt như thế nào.

Cô vẫn cho là tình tiết dung tục thối rửa này chỉ xuất hiện trên phim truyền hình cùng trong tiểu thuyết, hiện tại lại thực hành ở trên người cô, mà nam chính màn kịch bắt kẻ thông dâm, không ngờ là chồng trước của cô.

Tô Noãn cười lạnh quay lưng lại, trong ánh mắt hiện đầy tia máu, xem ra có người có đủ bản lãnh giở trò đối phó cô, tất nhiên là muốn huỷ hoại thanh danh của cô, làm cho cô vừa không về được Cù gia, lại không chiếm được ưu ái của Lục Cảnh Hoằng.

Lục Cảnh Hoằng... trước mắt Tô Noãn hiện ra khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp tap nhã, cô chống đỡ thân thể yếu ớt, thất tha thất thểu đi đến bên cạnh ghế sofa, mở túi xách cầm tay, trút xuống, lại không tìm thấy điện thoại của cô.

Trước khi ra cửa cô chưa từng quên mang theo điện thoại, thế nhưng ngày hôm nay lại không mang theo, làm sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế, còn gạp phải chuyện không may.

Nắm tay gắt gao túm chặt tay cầm túi xách, cô bình phục lại cảm xúc trống rỗng có xu hướng phấn khích của mình, Tô Noãn biết mình không có lựa chọn nào khác, cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lăng Thành, cầu sự giúp đỡ của anh.

Cố Lăng Thành thân thể dựa nghiêng vào bên cạnh, hai tay của anh bỏ vào trong túi quần, hai chân dài mạnh mẽ lần lượt thay đổi, ánh mắt thâm thuý ở trong bóng đêm mờ tối tản ra ánh sáng trong suốt, giống như là một người ngồi xem cuộc vui.

Biểu hiện trái ngược với Tô Noãn khẩn trương không yên, anh căn bản giống như không để ý sắp gặp phải tình cảnh xấu hổ, anh cứ như vậy bình tĩnh đứng ở cửa, đem một loạt động tác của Tô Noãn trở thành một màn kịch mà thưởng thức.

Lời nói đến miệng lại bị nghẹn ở cổ họng, Tô Noãn dời ánh mắt đi chỗ khác không nhìn tới sắc mặt anh, khi cô hơi cúi đầu thì cô biết mình bắt đầu sợ, nhưng là cô lại không tự chủ khẽ cười.

Nhớ tới lời nói bá đạo lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, em là phụ nữ của anh, phải ở lại bên cạnh anh.

Ở đúng thời điểm, yêu sai lầm một người, chỉ biết mang đến thống khổ cùng tra tấn vô tận, giống như cô và Cố Lăng Thành; ở thời điểm sai lầm, yêu đúng một người, tuy rằng biết rõ không nên, nhưng mà một khi buông tha, vậy thì nhất định sẽ tiếc nuối cả đời, giống như cô và Lục Cảnh Hoằng.

Khát vọng nào đó trong cơ thể càng thêm mãnh liệt, một cỗ dòng nước ấm mập mờ hội tụ lại một điểm nào đó trên thân thể, Tô Noãn siết chặt tay lại, cảnh giác cùng phòng bị quanh thân cũng bộc phát dày đặc, cô rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân cô kháng cự như vậy.

Cô muốn giữ lại một chút thuần khiết sạch sẽ còn sót lại của bản thân cho Lục Cảnh Hoằng, cô cự tuyệt bất luận kẻ nào đến nhúng chàm, cho nên một lần nữa cô ngẩng đầu lên, thản nhiên mở miệng, giọng điệu mềm mại mê người: "Xin anh lấy điện thoại cho tôi mượn, tôi muốn gọi điện thoại cho..."

Ba chữ "Lục Cảnh Hoằng", bị cô cố gắng nuốt lại trong cổ họng, Cố Lăng Thành tựa hồ đoán ra được Tô Noãn muốn nói gì, dưới ánh mắt vụt sáng, càng trở nên sâu thẳm khó dò: "Thà rằng gọi điện cho Lục Cảnh Hoằng, để hắn ta tới cứu em, cũng không chịu để cho anh chạm vào."

Cố Lăng Thành lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh cô, một phen bắt lấy hai cánh tay vô lực của cô, ánh mắt Tô Noãn vẫn nhìn vào mắt anh, thấy được đáy mắt che dấu hờn giận, cô nhìn thấy mặt của anh, kiên nghị giống như hoa văn khắc trên đá.

"Em gọi điện thoại thì hắn ta nhất định sẽ tới sao? Hắn ta tại sao lại phải quan tâm em như vậy? Hai người đã lên giường rồi sao? Chính xác, các người nhất định đã lên giường, em lại đem trinh tiết của em cho hắn ta!"

Tô Noãn xa cách muốn quay đầu đi, biểu tình quật cường làm cho mỉm cười nơi khoé miệng Cố Lăng Thành càng thêm mở rộng ra, thanh âm của anh trở nên khàn khàn, hơn nữa gợi cảm, loại gợi cảm này xen lẫn với thú tính của đàn ông.

Mùi thuốc lá thanh thanh đạm đạm trên người Cố Lăng Thành vây lấy thân thể cùng hô hấp của cô, Tô Noãn trong lòng hoảng hốt, cô vội vàng vươn tay đẩy ra, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã sớm quen với hương vị tuyết mát lạnh kia.

"Chúng ta ly hôn rồi không phải sao? Chuyện riêng của tôi anh không có quyền can thiệp vào."

Cô ra sức giãy giụa chỉ càng khiến bàn tay đặt sẵn bên eo cô của Cố Lăng Thành càng thêm xiết chặt, anh dùng lực kéo về phía trước một cái, thúc ép Tô Noãn không thể không dán chặt lên lồng ngực rắn chắc của anh, trong con ngươi tối tăm toát ra ngọn lửa nóng bỏng.

"Ngược lại thật ra anh coi trọng em, cho rằng nơi này của em chỉ chứa được một người..."

Cố Lăng Thành mỉm cười đẹp mắt mà tàn nhẫn, sinh động như vậy, giống như sinh linh trong tuyết, anh càng ngày càng nắm chặt cánh tay cô, làm cho cô đau đớn xiết chặt chân mày, trong ánh mắt của anh tràn đầy hung tợn, hung tợn châm chọc cùng phẫn nộ.

Tô Noãn suy yếu thở gấp, tầm mắt mông lung của cô nhìn thấy anh khẽ cong lên làn môi mỏng, ban cho cô một nụ cười lạnh lùng, nhẹ nhàng băng quơ lẩm bẩm: "Không ngờ là ai đến cũng không cự tuyệt."

"Anh buông ra, buông ra, Cố Lăng Thành, buông ra!"

Tô Noãn dùng hết khí lực, lại tránh không khỏi hai bàn tay của Cố Lăng Thành, anh nắm hai cánh tay của cô, không chút nào thương tiếc đem thân thể của cô áp lên trên tường, anh lạnh lùng mà ánh mắt sắc bén muốn đem cô xuyên thấu.

"Nếu Lục Cảnh Hoằng có thể chạm vào, tại sao anh lại không thể chứ?"

Hai tay của cô bị một bàn tay của anh khoá lại phía sau lưng, Cố Lăng Thành từng bước một tiến tới gần, Cố Lăng Thành bỗng nhiên đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn phẳng phiu của cô, hơi thở của anh nồng đậm quanh quẩn bên tai cô, ánh mắt mập mờ phóng túng nhìn cô từ đầu tới chân: "Tiểu Noãn, Lục Cảnh Hoằng có hay không nói qua..."

Lòng ngón tay thô ráp lướt nhẹ qua vành tai cô, tiếng nói trầm thấp khàn khàn mà ngả ngớn: "Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt này của em, liền hận không thể lập tức cởi hết quần áo của em ra, đè em ngã xuống giường, muốn nhìn thân thể thành thục của em, nghe tiếng rên rỉ êm tai của em, muốn đem em biến thành một phụ nữ."

"Anh...."

Không đợi cô lạnh lùng giận dữ mắng ra hai chữ "vô sỉ", Cố Lăng Thành liền đột nhiên cúi người, không có dấu hiệu nào hôn xuống, đôi môi lạnh lẽo giống như trừng phạt giày xéo đôi môi cô, giữa răng môi tràn đầy một cỗ mùi máu tươi.

"Hạ lưu sao? Không, đợi lát nữa em cũng sẽ không nghĩ như vậy."

Cố Lăng Thành cười rộ lên, lạnh lùng, thậm chí nói lời trêu đùa với cô cũng lạnh lùng, phản kháng của cô đối với anh mà nói, không đáng giá nhắc tới, anh hôn đến bình tĩnh, hơi thở cũng thuỷ chung vững vàng.

"Tiểu nha đầu, lần trước anh biết ngay hương vị của em tốt lắm, là đàn ông đều sẽ thích."

Thanh âm của Cố Lăng Thành hấp dẫn, mang theo nhuốm mùi tình dục, cúi đầu quanh quẩn ở bên tai cô: "Kỹ thuật hôn của em làm sao lại bết bát như thế, có phải là Lục Cảnh Hoằng không biết cách dạy dỗ em không hả?"

Tô Noãn cả người không xương co quắp tựa vào trên vách tường, cô trái phải lắc lắc đầu, không cho môi của anh rơi xuống đôi môi cánh hoa của cô, cô nhìn thấy chính mình trên cửa sổ thuỷ tinh, một đôi mắt yêu mị, bị dục vọng tràn ngập khuôn mặt.

"Cố Lăng Thành, không phải anh coi trọng nhất là con đường làm quan của anh sao? Không phải anh nói anh sẽ không miễn cưỡng phụ nữ sao? Tôi không thích anh, đối với anh không có bất kỳ cảm giác, như vậy anh còn cậy mạnh bức bách tôi sao?"

Thừa dịp lý trí vẫn còn tồn tại, Tô Noãn rất nhanh đi mở miệng, không thể thoát khỏi ánh mắt cắn nuốt dục vọng, cố chấp chống đỡ thoáng hiện một nét khẳng định, Cố Lăng Thành rời khỏi người cô, nhìn ánh mắt loé lên của cô, xì khẽ mà cười: "Thế nào? Em nghĩ muốn thuyết phục anh, làm tốt thủ thân vì Lục Cảnh Hoằng sao? Tô Noãn, thiên hạ không có chuyện dễ dàng như vậy, nếu bọn họ an bài vở diễn này, anh không tận lực không phải rất xin lỗi những người đang chờ xem kia sao."

Cố Lăng Thành chứa đựng một tràng cười lạnh lùng trào phúng, mạnh mẽ nắm cằm của cô, không cho cô tiếp tục lộn xộn, chợt kéo gần khoảng cách với cô, bờ môi nóng bỏng hung hăng phủ xuống.

Chỉ là môi của anh còn chưa có chạm tới bờ môi cô, Tô Noãn chợt quỳ gối nâng chân lên, đạp về phía điểm yếu ớt không có năng lực đề phòng nhất của Cố Lăng Thành, cô giống như là dân cờ bạc đặt cược toàn bộ số tiền, một cước kia dùng hết toàn bộ sức lực còn lại của cô.

Cố Lăng Thành bất ngờ không phòng bị, chỗ vị trí quan trọng truyền đến đau đớn làm cho anh buông Tô Noãn ra, lảo đảo thụt lui lại mấy bước, hai mắt vốn bị dục vọng xâm nhiễm đã khôi phục lại lý trí, cũng là càng thêm lạnh lùng.

Có lẽ hai người bọn họ không ai dự đoán được, có một ngày thế nhưng lại làm đến tình cảnh này, năm đó dạy cho Tô Noãn thuật phòng thân chính là Cố Lăng Thành, vậy mà mấy năm trôi qua, người đầu tiên cô dùng để đối phó lại chính là anh!

Tô Noãn thân thể mất đi giam cầm của Cố Lăng Thành, không cách nào dựa vào chính mình đứng vững, cô liếc mắt nhìn Cố Lăng Thành dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt vịn vách tường, run rẩy đi nhanh về phía cửa.

Chỉ là, cô còn chưa đi được hai bước, một cánh tay mạnh mẽ liền nhốt chặt thân thể của cô, Tô Noãn vẻ mặt bị kiềm hãm, tay đấm chân đá nghĩ muốn hất tay anh ra, thanh âm suy yếu để lộ kinh hoảng cùng chán ghét của cô: "Cố Lăng Thành, đên tột cùng anh muốn làm cái gì, anh điên rồi sao? Buông ra!"

Cố Lăng Thành lại giống như không nghe thấy, ngược lại thái độ cường ngạnh chặn ngang thắt lưng một phen ôm lấy Tô Noãn phản kháng, đi vài bước về phía sofa, đem Tô Noãn ném trên ghế sofa to lớn một cái, ngay lập tức hai tay chống hai bên Tô Noãn trên lưng sofa.

"Anh muốn làm gì, không phải em đoán ra rồi sao?"

Con ngươi xa xăm của anh giống như bóng đêm, giống như hàn băng vô tận ẩn núp ở đáy mắt, có gắng khắc chế cảm xúc nổi giận lên đến đỉnh điểm, nồng đậm mà cười, lại không che dấu được tối tăm cùng lửa giận trong mắt anh: "Em biết anh là ma quỷ, ma quỷ không thương tổn người khác, chính mình sẽ bị thương, đây là thiên tính."

Anh cười tàn nhẫn, lông mi dài rậm rạp cương quyết nâng lên, ánh mắt rét lạnh dán trên khuôn mặt càng ngày hồng nhuận của cô, giữa cánh môi mỏng gọt, thở ra hơi thở đàn ông thành thục mà cuồng dã: "Tiểu nha đầu, em là của anh, vẫn luôn là của anh, làm sao em thoát ra được, em trốn không thoát đâu."

Trong phòng nghỉ im lặng, vang lên một tiếng vải vóc bị xé rách thanh thuý, Cố Lăng Thành đột nhiên đưa tay kéo lấy thắt lưng cô, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, dùng sức kéo xuống một cái, lộ ra đầu vai trần trắng nõn.

Tô Noãn trong lòng dâng lên sợ hãi, thần trí cũng trở nên không rõ ràng, Cố Lăng Thành khoé môi hơi hơi nâng lên, rõ ràng đang cười, ánh mắt của anh lại loé lên hàn quang nghiêm nghị lạnh lùng.

Cô không cách nào bình tĩnh nữa, sợ hãi làm cho ánh mắt của cô dâng lên sương mù, lo lắng đánh lên lồng ngực rắn chắc giống như tường đồng vách sắt của Cố Lăng Thành, Cố Lăng Thành dễ dàng liền đem bàn tay đang múa máy của cô chế ngự trên bàn trà.

Cố Lăng Thành mập mờ đè ép trên người cô, bàn tay to của anh vô tình kéo lên chiếc váy cô, tao nhã kéo xuống tới áo ngực cô, lộ ra áo trong phong phanh, cảm giác sỉ nhục làm cho cô không chịu nổi quay đầu sang một bên.

"Đừng để cho tôi hận anh, Cố Lăng Thành, không cần đem một chút tốt đẹp cuối cùng trong hồi ức tôi dành cho anh cũng bị mất đi, đừng để cho tôi xem thường anh!"

Thanh âm nghẹn ngào vô lực của cô đọng lại trong không khí, cánh tay giữ chặt đầu vai của cô vẫn không nhúc nhích, Tô Noãn phát hiện ra Cố Lăng Thành chần chờ, cô nhìn thấy ly nước bưởi tây bên bàn trà kia, cô thuận tay cầm lên, dùng sức đập lên bàn trà một cái.

Tiếng thuỷ tinh vỡ vụn kích động nước bưởi tây văng vãi khắp nơi nghe rào rào, bàn tay của cô nắm chặt một mảnh kiếng bể, dòng máu róc rách tràn ra từ giữa kẽ tay, một giọt một giọt, hoà lẫn vào nước bưởi tây, thấm ướt thảm lông dê.

Đau đớn kích thích làm cho lý trí bị lạc đi của cô chậm rãi quay trở lại, Tô Noãn cắn cánh môi tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng của cô dừng trên người đàn ông, không có tình yêu chân thành thâm tình, chỉ có xa lạ lạnh lùng cùng xa cách.

"Buông, tôi, ra."

Âm thanh yếu ớt của cô, từng chữ từng chữ nói ra, quật cường không chịu khuất phục khi anh giam cầm, Cố Lăng Thành cúi đầu nhìn bàn tay đầm đìa máu tươi kia, anh thoáng nhìn đến cà vạt buộc ở cổ tay, vết dao nơi đó được che kín.

Trước mắt anh bỗng nhiên loé ra hình ảnh hai năm trước, cô mặc đồng phục bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt đứng ở trong hành lang bệnh viện, khi đó, anh đứng ở đối diện cô, chỉ là trong ngực anh ôm lấy một phụ nữ khác.

Cô thuỷ chung còn trẻ tuổi dễ bị chọc giận, chịu không nổi một chút kích thích, trong lúc cô bắt lấy cánh tay anh, lớn tiếng chất vấn anh vì sao phải làm như vậy, làm hại cô nhà tan cửa nát, anh chỉ là khoát tay Doãn Thuỵ Hàm, cười nhìn ánh mắt thù hận của cô gái nhỏ.

Anh nói: Noãn Noãn, nếu sống là một loại thống khổ, vậy thì đi chết đi, Lục Thiếu Thần vì em mà mất mạng, nếu vì vậy mà cảm thấy áy náy, vậy thì đem mạng bồi thường cho hắn đi.

Khi cô vẻ mặt hốt hoảng buông tay anh ra, nước mắt chảy xuống, một khắc này, tim của anh chợt mơ hồ nhói đau, vậy mà thế nhưng anh vẫn lựa chọn Doãn Thuỵ Hàm, ôm lấy người phụ nữ mang thai con anh dứt khoát rời đi.

Anh còn là muốn kết hôn, anh nếu như muốn có vị trí trên chính đàn, đầu tiên là nhất định phải có một hậu phương vững mạnh, tập đoàn tài chính Doãn thị chính là đối tượng hợp tác tốt nhất của anh, anh không có khả năng vì Tô Noãn mà từ nay về sau gặp trở ngại.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa kịch liệt, kéo lại suy nghĩ của Cố Lăng Thành, anh theo trên người Tô Noãn rời đi, nhìn về phía cửa, chú ý tới chỗ khe cửa có vô số thân ảnh lo lắng đang lay động.

Tô Noãn sắc mặt bị mất máu nhìn qua rất mệt mỏi, cô loạng choạng từ trên ghế sofa đứng dậy, nhìn Cố Lăng Thành đưa tay đi đỡ, vừa tránh khỏi tay anh, vừa thối lui đến bên cạnh sofa, tiếp tục duy trì khoảng cách an toàn với anh.

Trên ghế sofa bị bàn tay cô khoát lên, dần dần bị nhuỗm đỏ, Cố Lăng Thành giống như có lẽ đã khôi phục lại bình tĩnh, anh lãnh chìm nhìn chằm chằm tay cô, Tô Noãn theo tầm mắt của anh nhìn lại, lòng bàn tay của cô chồng chất vết thương rải rác, tơ máu liên tục không ngừng thấm ra bên ngoài.

"Noãn Noãn..."

Cố Lăng Thành âm thanh trầm thấp, giống như muốn nói cái gì, lại cuối cùng không nói chỉ có trầm mặc chống đỡ, anh nhìn thấy bàn tay phải của Tô Noãn thật chặt che chỗ váy bị rách ở ngực.

Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, anh nghe thấy tiếng kêu lẫn lộn với tiếng thảo luận, có người phân phó phục vụ đi lấy chìa khoá cửa mở ra, anh nhíu mày nhanh lại, bước tới bên cạnh cửa, lặng lẽ khoá trái cửa từ bên trong.

Anh nhìn bóng dáng gầy yếu đứng ngây ngốc bên cạnh sofa, một khi cửa mở ra, những thứ được gọi là danh lưu nhìn thấy cảnh tượng này, sẽ liên tưởng đến hình ảnh xấu xa gì, anh tuyệt đối không nghi ngờ, tốc độ nhiều chuyện trong giới xã hội thượng lưu truyền bá rất nhanh.

Cố Lăng Thành còn chìm trong suy nghĩ của mình, lại nghe thấy thanh âm mở cửa ngoài ban công, anh theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy Tô Noãn cởi đôi giày cao gót ra, hai cánh tay mảnh khảnh vịn rào chắn ban công, nhất thời, anh chạy về phía ban công.

Trong đầu óc của anh chỉ có một suy nghĩ: Tô Noãn định trèo ban công rời khỏi căn phòng này, mà càng làm anh căm tức tức giận chính là, cô dĩ nhiên cũng nghĩ làm như vậy phủi sạch quan hệ với anh!

"Em có biết mình đang làm gì không hả!"

Tô Noãn chân mới vừa đạp lên thanh ngang của rào chắn, cả người liền bị ôm xuống, Cố Lăng Thành cứng rắn ôm cô vào phòng nghỉ ngơi, trong tiếng ầm ĩ ở bên ngoài, Tô Noãn lạnh lùng quét mắt nhíu mày nhìn Cố Lăng Thành: "Tôi đang làm cái gì anh không thấy sao? So với việc xen vào chuyện của người khác, anh chính là nên chăm sóc tốt cho chính mình, dù sao phó thị trưởng đã kết hôn cùng với phụ nữ chưa chồng cô nam quả nữ, quần áo không chỉnh tề bị nhốt ở trong phòng..."

Tô Noãn nói tới một nữa liền ngưng bặt, ánh mắt của cô dừng lại trên quần áo hơi có chút rối loạn của Cố Lăng Thành vài giây, giống như nhớ tới tất cả chuyện này đều là kết quả bộc phát thú tính của người đàn ông này, liền giễu cợt hừ một tiếng, lại đi về phía ban công.

Thuốc kích dục trong cơ thể cô còn chưa có tiêu tán đi, nếu không phải trong lòng bàn tay toàn tâm đau đớn, cô chỉ sợ ý thức không rõ sớm ngã xuống đất, Tô Noãn nhếch miệng, khép chặt lại chiếc váy bị xé rách.

Cô nghe thấy tiếng chìa khoá cắm vào ổ khoá, có người cố gắng mở ra cửa phòng nghỉ, cô nghe thấy âm thanh giẫm đạp của giày da cùng giày cao gót, cho thấy ngoài cửa không chỉ có một người, cũng nghe được có người đề nghị xô cửa...

Trên chiếc váy trắng như tuyết điểm nhiều vết máu, giống như một mảnh hồng mai trải rộng trên mặt tuyết, Tô Noãn hít một hơi thật sâu, vén lên rèm cửa trên ban công bị Cố Lăng Thành cố ý để xoã xuống, mới vừa muốn đi ra ngoài, lại nhìn thấy một bóng dáng thon dài mạnh mẽ leo vào ban công.

————-

Cửa phòng nghỉ bị một lực mạnh mẽ xô vào, trong nháy mắt một loạt tiếng bước chân tràn vào căn phòng vắng vẻ, chỉ là một giây sau, tất cả những người tiến vào trong nháy mắt duy trì trạng thái hoá đá.

Bọn họ cùng đồng loạt nhìn về một phía nào đó, trên ghế sofa mềm mại trong phòng nghỉ, có một đôi nam nữ đang ngọt ngào hôn môi, theo như cách ăn mặc không khó nhìn ra, đích thị là khách của bữa tiệc đêm nay.

Dưới ánh đèn mờ tối, cô gái mặc chiếc váy màu trắng ngồi trên đùi người đàn ông, một đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn vòng qua cổ người đàn ông, lộ ra cho người xem ngoài cừa chính là màu sắc trắng nõn phía sau lưng.

Cánh tay dài của người đàn ông ôm vòng eo mảnh khảnh của cô gái, tay kia thì vuốt ve khuôn mặt cô gái, cũng bởi vì bàn tay này, khiến người khác không thấy rõ ngũ quan của cô gái, nhưng thật ra có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng góc cạnh rõ ràng của người đàn ông.

Hai người không coi ai ra gì thân mật, giống như chỗ tình tứ, càn rỡ tới quần áo xốc xếch, rất rõ ràng liền phát hiện phía dưới chiếc váy của cô gái bị lôi kéo một chút ít, mà tây trang của người đàn ông đã sớm nhét vào trên ghế sofa, vạt áo sơ mi cũng bị kéo ra khỏi quần.

Tất cả mọi người ở cửa lúng túng nhìn nhau mấy lần, không biết là nên lui ra ngoài đóng cửa lại hay xa hơn vẫn là nên đi vào trong một bước răn dạy khiển trách đôi nam nữ to gan này, có loại tình cảnh quẩn bách tiến thoái lưỡng nan.

Người ta vốn là trốn ở trong phòng nghỉ thân thiết, không có làm bậy trước mặt mọi người, là do bọn họ thật sự phá cửa xông vào, lại nói ngược lại là do bọn họ đuối lý, chẳng thà thừa dịp đương sự chưa phát hiện, trộm rời đi.

Vài vị thiên kim công tử danh môn trao đổi ánh mắt lẫn nhau, đều có cùng nhận thức, vừa định lặng lẽ rời đi, phía sau lại vang lên một đạo giọng nam, âm điệu trong trẻo làm cho người ta không cách nào bỏ qua, bọn họ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lý Tư Đặc dìu Ninh Nhi đi tới.

"Chuyện gì thế này, sao tập trung hết ở đây, không đi phòng tiệc, báo hại Ninh Nhi phải đích thân ra ngoài tìm mọi người."

Vài người ngăn ở cửa đưa mắt nhìn nhau, ngượng ngùng cười cười, vừa định nói vậy chúng ta cùng đi, kết quả lại nhìn thấy Cù Dịch Minh cùng Niếp Hiểu Dĩnh đang đi tới, trong khoảnh khoắc, không biết nên giải thích tình huống trong phòng nghỉ như thế nào.

Có người cơ trí vừa định đóng cửa lại, nhưng liền bị Lý Tư Đặc liếc mắt một cái nhìn thấy, buông tay Ninh Nhi ra, chậm rãi tiến đến trước mặt đám thiếu gia tiểu thư kia, ánh mắt nhạy cảm quét qua vẻ mặt quái dị của mấy người đó.

"Phía sau có cái gì mà phải che dấu như vậy, là chuẩn bị ngạc nhiên vui mừng cho Ninh Nhi sao?"

Lý Tư Đặc vừa dứt lời, anh liền lập tức tách hai người chặn đường ra, đem một màn trong phòng nghỉ hoàn toàn lộ ra trước mặt người khác, mà bên trong phòng nghỉ vốn mờ tối chợt loé lên ánh sáng sáng rỡ, ngọn đèn kịch liệt chói mắt người khác.

"Ninh Nhi, ra ngoài sao lại không mặc thêm áo khoát, cảm lạnh thì sao..."

Niếp Hiểu Dĩnh ân cần bao bọc bàn tay hơi lạnh của Ninh Nhi, vừa dịu dàng nói chuyện vừa liếc mắt nhìn vào bên trong phòng nghỉ, lại nhìn thấy tình cảnh làm người ta mặt đỏ tai hồng ở bên trong thì chấn kinh âm thanh bị tắc nghẽn đi.

Cù Dịch Minh phát hiện những người khác cổ quái, dứt khoát tự mình tiến lên dò xét tới cùng, liền phát hiện đôi nam nữ trên ghế sofa bừa bãi triền miên đến gàn như phóng túng, gương mặt cường tráng nghiêm nghị xưa nay nhất thời đen lại.

"Chú Cù, không phải chú cùng Lục bộ trưởng nói chuyện sao? Sao cũng tới đây? Đúng rồi, vừa rồi con nhìn thấy Tô tiểu thư ở trong phòng nghỉ chờ Lục bộ trưởng..."

Lý Tư Đặc giống như vô ý nhắc tới, lại vừa đúng khơi lên chút hiệu quả chỉ điểm, người ở đây không phải là kẻ ngốc, tự nhiên đã đoán ra được người đàn bà bên trong kia là ai, về phần đàn ông... Theo như Lý Tư Đặc nói, cũng không phải là Lục Cảnh Hoằng.

Tô Noãn ở trên bữa tiệc thân mật với Lục Cảnh Hoằng rõ như ban ngày, mà giờ phút này lại cùng người đàn ông khác trình diển màn mờ ám, lửa tình thiêu đốt, cho dù là ai cũng không thể không nghi ngờ phẩm hạnh cùng cuộc sống riêng của Tô Noãn.

Cù Dịch Minh thâm ý liếc nhìn Lý Tư Đặc, nhìn đôi nam nữ trên ghế sofa vẫn còn quên mình, hướng đám người vây xem náo nhiệt phía sau lưng dặn dò: "Bánh ngọt Ninh Nhi đặt vừa được đem tới, người trẻ tuổi các người nên qua chúc mừng sinh nhật Ninh Nhi một chút đi."

Những người khác đều hiểu được đạo lý việc xấu trong nhà không nên truyền ra bên ngoài, vừa định biết điều rời đi, trong phòng nghỉ lại truyền tới từng tiếng đàn ông lạnh lùng mà hơi khàn khàn, trong giọng nói lộ rõ vẻ không vui: "Quấy rầy người khác, không nói tiếng xin lỗi đã muốn bỏ đi sao?"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-117)