Anh (em) thích gì ở em (anh)?
← Ch.135 | Ch.137 → |
Thân Tử Duệ và Hạ Thiên Triệu cùng liên thủ đánh bại Thân Tử Kiều, sự việc từ đầu đến cuối tiến triển có chút chậm chạp. Hơn nữa Thân Tử Kiều lại chính thức thâu tóm Tề thị, giống như hổ mọc thêm cánh.
Tề Tư Gia ở sau lưng Tề Tư Mục đem tất cả cổ phần của công ty ra đánh cược với Thân Tử Kiều, cuối cùng, bán hết tài sản tổ tiên để lại đổi sang tiền mặt, mang theo tiền tài chạy trốn sang Mĩ.
Mãi đến khi Tề thị hoàn toàn thuộc vào tay Thân Tử Kiều, ả mới biết được, Tề gia đã muốn sụp đổ, mà ả trừ bỏ tòa biệt thự rỗng tuếch của Tề gia thì chẳng còn gì nữa.
Công ty không còn, người hầu của Tề gia không còn, đồ cổ của Tề gia không còn, tất cả tài sản của Tề gia cũng mất hết, người Tề gia cũng chẳng còn ai....
Cơn nghiện của Ân Tịch càng ngày càng nặng, thời gian phát tác cũng càng ngày càng nhiều hơn, chỉ là mỗi lần phát tác, Thân Tử Duệ đều không nhìn thấy.
Buổi tối thứ bảy, Thân Tử Duệ ở trong phòng Ân Tịch, lẳng lặng mà nhìn cô.
"Em thế nào mà càng ngày càng gầy đi? Có phải lại không ăn cơm không?", tay hắn vuốt ve mặt của cô.
Mấy ngày này, Thân Tử Duệ cũng bận muốn chết, không ngừng cùng Hạ Thiên Triệu thương lượng xem làm thế nào để đối phó Thân Tử Kiều, thậm chí còn liên thủ với cảnh sát, tiến hành tấn công hắn một trận lớn, lại bị hắn né tránh được một lần nữa.
"Không có, em đều ăn cả, em chỉ là ăn mãi mà vẫn không mập được thôi", cô dối lòng mà cười cười, gần đây, cô phát hiện mình đã học được rất nhiều thứ: nói dối, lừa gạt, giả cười...
"Ân Tịch...", hắn nhẹ nhàng gọi cô, cảm thấy gọi tên cô như vậy thật tốt đẹp.
"Dạ...", cô cũng nhẹ nhàng trả lời, hơi hơi nhắm mắt lại, không dám nhìn vào đôi mắt của hắn, nhìn một lần, cô sẽ cảm thấy áy náy một lần. Chỉ là cô đã một lần đau lòng và áy náy khi sa vào tình yêu của hắn mà không cách nào thoát ra.
"Em có chuyện gì muốn nói với anh không?"
"Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?", cô theo bản năng cảnh giác.
"Anh chỉ muốn cùng em trò chuyện", hắn giống như một đứa trẻ muốn một món đồ chơi, ngây thơ mà khờ khạo.
Ân Tịch vươn tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của hắn, "Tóc của anh thật là thơm, em rất thích".
"Em còn thích ở tôi điều gì nữa?", Thân Tử Duệ tựa vào đầu giường, kéo cô vào trong lòng mình.
"Em còn thích anh cười có chút giống trẻ con".
"Còn gì nữa?", hắn giống như một đứa trẻ tham lam, có một món đồ chơi không đủ, còn muốn thêm một món nữa.
"Còn thích bộ dạng đẹp trai của anh, lại có tiền, thích xe của anh, biệt thự của anh, phong cách của anh...", Ân Tịch cười xấu xa, giống như đứa nhỏ trêu cợt hắn.
"Oa, hóa ra anh có nhiều thứ để em thích như vậy", Thân Tử Duệ kìm lòng không được khóe miệng nở nụ cười, cười đến tự nhiên mà hạnh phúc.
Hắn lại gắt gao nắm lấy tay cô, "Em có biết anh thích em điều gì không?".
"Đương nhiên là biết a!", Ân Tịch tinh nghịch nói.
"Vậy em nói xem anh thích em ở điều gì?".
"Anh thích em xinh đẹp như hoa, thích em thanh thuần mà gợi cảm, còn thích em thông minh đáng yêu nữa!", nói xong, Ân Tịch tự mình ở một bên mà ngây ngốc nở nụ cười.
Thân Tử Duệ xoay người một cái đem cô đặt dưới thân mình, hai mắt bắn ra tia hào quang.
"Đúng, anh chính là thích em xinh đẹp như hoa, thanh thuần gợi cảm!", hắn giữ lấy khuôn mặt của cô, nhịn không được mà hôn xuống, ôn nhu ở trong miệng cô mà trằn trọc triền miên.
"Tử Duệ, em...."
Ân Tịch bị hắn hôn có chút không thở nổi, nhưng có một lòng tin mà cô không quên.
"Đừng nói, Ân Tịch...", hắn muốn hôn môi cô, hôn toàn thân của cô, nói cho cô biết hắn yêu cô nhường nào.
"Không... Tử Duệ, chúng ta không thể như vậy, không thể....", Ân Tịch thở hổn hển, thô giọng nói.
"Anh muốn, Ân Tịch... anh muốn em...", đã từ rất lâu đến giờ, trừ cô ra, hắn không muốn người phụ nữ nào hết, thời gian cấm dục lâu như vậy, đêm nay hắn muốn bùng nổ.
"Đồng ý với em, em cầu xin anh, buông tay ra, em đã đáp ứng với Trữ Dịch, em nhất định phải làm được!", Ân Tịch thừa dịp mình vẫn còn lý trí, vẫn còn có thể xoay sở được, nhanh chóng cự tuyệt hắn vì cô sợ mình sẽ chậm trễ mất....
Dường như Trữ Dịch là ngọn núi cách trở giữa bọn họ, lúc cô lập lời thề kia, hắn cũng đã đứng bên cạnh cô.
Ân Tịch đưa Trữ Dịch ra, hắn chỉ có thể chịu đựng tất cả thống khổ mà buông tay cô ra...
"Thực xin lỗi, Tử Duệ!", Ân tịch có chút áy náy mà nói với hắn, đàn ông thời điểm mấu chốt mà bị đả kích như vậy, nhất định sẽ rất khó chịu, khổ sở.
"Ân Tịch, đừng nói với anh ba chữ này, là anh không tốt, là anh không khống chế được bản thân mình", hắn đem chăn đắp lại cho cô, khẽ hôn một cái lên trán cô, "Ngủ ngon một giấc đi".
Nói xong, Thân Tử Duệ đứng lên, rất nhanh đi ra khỏi phòng, hắn sợ hắn còn ở lại sẽ không thể khống chế được mà dùng vũ lực.
← Ch. 135 | Ch. 137 → |