Ép buộc Ân Tịch
← Ch.128 | Ch.130 → |
Ân Tịch thật không ngờ chính là, Trữ Hạ cư nhiên lấy sinh mệnh của chính mình ra đùa giỡn, dùng lưỡi dao cắt mạch máu ở cổ tay, Hạ Vũ nói, Trữ Hạ khóa trái của phòng tắm, bà Trữ đột nhiên về nhà mới phát hiện trong phòng tắm của con gái tràn ra chính là máu màu đỏ.... .
Nguyên tưởng rằng, Ân Tịch nghĩ đến Trữ Hạ cũng chỉ là hù dọa cô mà thôi, hoàn toàn không có dự đoán được cô ta sẽ làm ra chuyện điên cuồng cùng khác thường như vậy, hết thảy việc làm của cô ta, không chỉ muốn bức cô rời khỏi Thân Tử Duệ, cô ta còn muốn cả cuộc đời này Ân Tịch phải sống trong dằn vặt, đau khổ, như lời nói của cô ta, cho dù cô cùng Thân Tử Duệ có thể cùng nhau, thì Trữ Hạ cô ta cũng sẽ nguyền rủa cô cả đời.
Ân Tịch xuống xe, đi đến cửa bệnh viện, lại do dự không dám tiến lên.
Cô đi vào phòng bệnh của cô ta có thể làm cái gì? Nhìn coi cô ta đã chết chưa? Hay là kích thích cô ta, Hứa Ân Tịch vẫn như trước hoạt động ở thành phố F, sau đó lần nữa là cho cô ta tuyệt vọng?
Ân Tịch xoay người, tính toán cứ như vậy rời đi, sau đó bảo Hạ Vũ giúp cô an bài một số chuyện, như vậy có lẽ là kết quả tốt nhất......
"Hứa tiểu thư.... .". Một giọng nữ sắc bén cắt qua sự yên lặng buổi sáng sớm ở bệnh viện.
Ân Tịch nghe tiếng, quay đầu, chỉ thấy một người phụ nữ quần áo cao quý, dung nhan có chút tiều tụy đạp mạnh giày cao gót hướng phía cô đi tới.
"Bác gái......"
Bà Trữ nhíu mày, giơ một tay tát vào mặt cô, ở lúc mà bà ta nâng tay, Ân Tịch có thể phòng bị, nhưng là cô không có tránh.
"Cô không xứng gọi tôi là bác gái!" ánh mắt của bà ta sắc bén lại mang theo cừu hận.
"Thực xin lỗi". Ân Tịch cụp mi mắt, có chút sợ hãi khi phải đối mặt cừu hận trong mắt bà Trữ, ánh mắt của bà ta thời khắc này nhắc nhở cô đã sai lầm rồi, cô thực có lỗi với Trữ Dịch, thực có lỗi với Trữ Hạ, càng có lỗi với Trữ gia.
"Hứa tiểu thư, tôi muốn hỏi cô một chút, Trữ gia chúng tôi có thâm cừu đại hận gì với cô, mà làm cho cô phải hại người Trữ gia chúng tôi như vậy?" Bà ta gằn từng tiếng, mang theo phẫn nộ cùng chất vấn.
"Ngài thật sự hiểu lầm rồi!"
"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Tôi đây hỏi cô, con tôi là bởi vì cô mà chết, cô thừa nhận không?"
Lời của bà ta từng bước một bức ép cô, không chê vào đâu được, trừ bỏ gật đầu thừa nhận cô không có lựa chọn khác, trên thực tế, cái chết của Trữ Dịch chưa bao giờ khiến cô yên lòng.
"Tôi hỏi lại cô, con gái của tôi sở dĩ sở lựa chọn tự sát, có phải bởi vì cô hay không?"
Lời nói của bà Trữ, Ân Tịch không thể tìm thấy điều gì để phản bác lại, Trữ Hạ đúng là đã từng nói với cô, cô ta không thể không có Thân Tử Duệ, nếu Ân Tịch không đi cô ta sẽ chết, cô có thể nói Trữ Hạ tự sát không liên quan gì đến cô sao?
"Không sai". Ân Tịch lại một lần nữa gật đầu thừa nhận.
"Hứa tiểu thư đều thừa nhận, lúc này đây mọi chuyện đều có quan hệ với cô, tôi đây có hiểu lầm cô sao?"
Bà Trữ là cố tình gây sự, Ân Tịch hoàn toàn đầu hàng.
"Hứa tiểu thư, cô không nên ép Trữ gia chúng tôi ra tay, nếu Trữ Hạ có bất cứ chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô". Bà ta lại một lần nữa cảnh cáo Ân Tịch.
"Tôi hiểu được đích ý tứ của ngài, nhưng là tôi cũng không có nghĩ đến Trữ Hạ sẽ làm ra hành động như vậy, đối với chuyện này tôi thực có lỗi, tôi biết tôi nên làm thế nào". Ân Tịch có chút tự ti nói, ở trước mặt người Trữ gia, cô vĩnh viễn đều không có quyền đánh trả, bởi vì cô nợ Trữ gia một mạng người.
"Tôi hy vọng cô hiểu được, rời khỏi Thân Tử Duệ đối với cô và hắn đều là chuyện tốt, Thân gia nếu cùng Trữ gia kết làm thông gia, vận phú trong công việc của Thân Tử Duệ đều thuận lợi, nếu việc này không thành được, như vậy Trữ gia cùng Thân gia chắc chắn nước lửa không dung, hậu quả Hứa tiểu thư tự nhiên biết rõ".
"Rất cảm ơn ngài đã nhắc nhở"
"Hứa tiểu thư, cô không nên ép Trữ gia chúng tôi ra tay, nếu Trữ Hạ có bất cứ chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô". Bà ta lại một lần nữa cảnh cáo Ân Tịch.
"Hứa tiểu thư là người thông minh, tin tưởng cô sẽ hiểu rõ lời của tôi, hiện tại đứa con gái này là vận mệnh của tôi, Trữ gia chúng tôi sẽ liều mạng hết thảy bảo hộ nó, bằng thân thế của nhà cô, Thân phu nhân bên đó cũng không có vừa mắt, nếu cô cảm thấy Thân Tử Duệ tốt với cô, vậy rời khỏi hắn, không nên ép hắn phải ở thế khó xử giữ tình cảm và tình thân.
Bà Trữ nửa uy hiếp nửa khuyên giải, theo trong giọng nói, Ân Tịch không cảm giác bà ta có chút thân thiết nào, có lẽ cả đời này, người Trữ gia cũng sẽ không thể thân thiết với cô.
Ân Tịch gật đầu đáp ứng, yên lặng xoay người, rời đi khỏi bệnh viện.
← Ch. 128 | Ch. 130 → |