Một tháng thử thách
← Ch.71 | Ch.73 → |
"Đặt tay em... ở đây"
*
Hai người ướt sũng bước lên bờ.
Khi adrenaline dần hạ về mức bình thường, cả hai lại rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi đầy gượng gạo. Không ai nói gì, ngầm hiểu mà tránh nhắc đến chuyện suýt chút nữa ɱ·ấ·🌴 🎋ⓘể·m 𝐬o·á·𝐭 trong lòng biển kia.
Thẩm Úc Đường mặc một chiếc váy ngắn - hiếm khi thấy cô ăn mặc thế này. Phần lớn quần áo vẫn còn trong vali ở khách sạn; những gì cô mặc hôm nay đều là Lawrence sớm đã cho người chuẩn bị sẵn, treo ngay ngắn trong phòng thay đồ.
Đôi chân cô vẫn còn mềm nhũn, toàn thân ռón_ℊ 𝖇_ừ_п_🌀. Bờ môi vừa bị anh ⓗô-𝖓 qua, lưng vừa bị những ngón tay mang lớp chai mỏng do nhiều năm cầm súng tập luyện lướt nhẹ... tất cả khiến tim cô loạn nhịp.
Người cô hoàn toàn ướt đẫm.
Lawrence đi sát bên, ánh mắt cụp xuống, khẽ nói: "Em đi trước đi."
Cô không hỏi lý do, chỉ mím môi im lặng làm theo, men theo con đường dốc quanh co trở về biệt thự. Tất nhiên, cô biết rõ nguyên nhân - lúc này đây, một bộ phận nào đó trên người Lawrence đang phải chịu đựng thử thách không nhỏ.
Suốt cả đoạn đường, cô không quay đầu, chỉ cúi gằm mà bước nhanh, vành tai đỏ bừng mãi không tan.
Về đến phòng, Thẩm Úc Đường lập tức trốn vào phòng tắm.
Nước ào ạt rơi xuống, cô nhắm mắt đứng dưới vòi hoa sen, ngón tay vò nhẹ mái tóc. Nhưng vừa khép mắt lại, trong đầu lập tức hiện lên gương mặt Lawrence.
Ánh mắt bỏng rát, hơi thở phảng phất mùi chanh bạc hà, lòng bàn tay nóng hổi chạm qua làn da cô...
Tất cả cứ như cuộn phim chiếu đi chiếu lại, tái hiện từng chi tiết trong lòng biển.
Hỏng rồi.
Thật sự tiêu rồi.
Cô mở mắt, ngây người đứng dưới dòng nước vài giây, rồi trái tim lại run lên dữ dội.
— Mình thực sự thích anh ấy rồi sao?
Hay chỉ vì khoảnh khắc nhảy xuống vách đá, khi adrenaline bùng nổ, nhịp tim suýt 𝖒ấ·ⓣ 𝐤·ï·ể·Ⓜ️ 𝐬·🔴·á·† nên mới ngộ nhận thành thích?
Chẳng qua chỉ là hiệu ứng chiếc cầu treo mà thôi.
Là hormone đang đánh lừa não bộ của cô.
Nhưng cùng lúc đó, cô lại buộc phải thừa nhận: sự thất vọng mà Lục Yến Hồi để lại như một cái bóng đè nặng trong tim, khiến cô càng cảnh giác với những lời đường mật từ đàn ông.
Tắm xong, cô quấn tóc trong khăn, khoác khăn tắm bước vào phòng thay đồ. Trong tủ treo đủ loại váy áo, quần âu, giày dép - tất cả đúng chuẩn số đo của cô, phân loại gọn gàng, sắp xếp ngay ngắn theo độ dài. Mọi thứ hoàn hảo đến mức hợp ý cô.
Lawrence rõ ràng rất thích sắm cho cô những bộ đầm cao cấp. Lần trước anh tặng cô chiếc váy tím, cô cũng cực kỳ ưng ý. Dù bản thân anh thường chỉ mặc vest đen xám đơn giản, nhưng cứ đến chuyện chọn quần áo cho cô, gu thẩm mỹ lại xuất sắc đến kinh ngạc.
Cô chọn một chiếc váy dài mỏng nhẹ, xỏ dép lê xuống lầu.
Ánh mặt trời ngoài kia đã dần chạm đường chân trời. Hoàng ⓗô.ռ xuyên qua ô cửa kính lớn, nhuộm cả căn nhà trong sắc hồng như rượu vang pha soda. Sắc hồng phấn, tím oải hương, cam vàng và xanh biển hòa lẫn, phủ khắp sàn gỗ một lớp màu mật ong ngọt ngào.
Bàn tiệc tối ngoài hiên đã bày sẵn.
Trên bàn trải khăn vải lanh, ánh nến lấp lánh trong chụp kính.
Lawrence ngồi ở một đầu bàn, trên người là chiếc sơ mi lụa màu trắng ngà, khuy áo buông hờ hai cúc, để lộ xương quai xanh và làn da rám nắng. Khác hẳn vẻ lạnh lùng trong bộ vest đen quen thuộc.
Ánh hoàng 𝖍ô*п hắt lên gương mặt anh, ngay cả hàng mi cũng như phủ lên lớp ánh sáng vàng hồng. Quả thật là một gương mặt đủ khiến ong bướm si mê.
Thấy cô đi tới, anh đứng dậy, kéo ghế cho cô, làm động tác mời ngồi.
Thẩm Úc Đường tự nhiên ngồi xuống, ánh mắt lướt qua cách bày biện tinh tế trên bàn, khẽ nheo mắt, ngẩng đầu hỏi: "Anh đang định làm gì đây?"
Lawrence trở lại chỗ ngồi, bình thản đáp: "Chẳng lẽ em nhìn không ra sao?"
Anh dừng một nhịp, rồi nói rõ: "Tôi đang theo đuổi em."
Người đàn ông cao ngạo như Lawrence vậy mà có thể thốt ra câu "Ti sto corteggiando" - một lời tỏ tình thẳng thắn đến cũ kỹ.
Thẩm Úc Đường ngước nhìn anh, giọng nói chầm chậm, nét mặt nghiêm túc: "Nhưng tôi vừa trải qua một mối tình đầy thất vọng, tôi không thể lập tức bắt đầu một mối 𝐪_υa_ⓝ 𝐡_ệ khác."
Hơn nữa, giữa họ còn có mối q𝖚ⓐ·n 𝒽·ệ "anh em" khó xử.
Lawrence ngả người vào lưng ghế, ánh mắt xuyên qua ngọn nến cao trên bàn, xuyên qua ánh lửa lay động, dừng trên gương mặt cô. Ánh nhìn ấy như một phiên tòa đang xét xử.
"Thật vậy sao?" Anh nhướng một bên mày."Em thật sự rất đau lòng ư?"
Biểu cảm của Thẩm Úc Đường không đổi, nhưng đôi mắt bất giác cụp xuống, hàng mi che giấu ánh nhìn thoáng xao động.
Cô không trả lời.
"Tôi không phủ nhận cảm xúc và trải nghiệm của em." Giọng Lawrence trầm thấp hơn, "Nhưng, em đã từng yêu một người đến mức không còn màng tất cả chưa, Ivy?"
"Không bận tâm điều gì, không giữ lại điều gì, yêu một người đến cùng cực?"
Anh đã thêm vào chữ "thích" ba tầng nghĩa:
Không chỉ đơn thuần là thích mà là dâng trọn trái tim mình cho người đó.
Thẩm Úc Đường im lặng. Gió biển khẽ lướt qua, vài sợi tóc dính bên môi, cô đưa tay gạt đi rồi mới chậm rãi nói: "Chưa từng."
Lawrence nghe thấy thì không tỏ vẻ ngạc nhiên, cũng không mừng thầm vì cô chưa từng dốc hết trái tim cho ai.
Trong mắt anh, chỉ có sự thương xót và đau lòng.
Thẩm Úc Đường đối diện ánh mắt ấy thì khẽ nhếch môi, nở một nụ cười tự giễu: "Có lẽ, với tính cách của tôi, vốn dĩ chẳng hợp với chuyện yêu đương ⓣ●𝖍●â●n ɱậ●ⓣ."
"Anh nói anh theo đuổi tôi, " Cô dịu giọng, "Nhưng anh thực sự hiểu tôi sao? Anh biết tôi thích ăn gì—"
"Tôi biết."
Lawrence cắt ngang ngay lập tức.
Thực ra cô chẳng định truy vấn, chỉ muốn cho anh một lối thoát, cũng cho mình một cái cớ. Ý ngầm rằng: Tôi khó chiều lắm, đừng phí công nữa.
Cô lại định đẩy anh ra.
Nhưng Lawrence không chịu, anh ngắt ngang lời cô, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói điềm tĩnh: "Tôi biết em thích một quán Hương Vị quê gần trường đại học, món em mê nhất là bò xào cay, vì nó khiến em nhớ đến hương vị bữa cơm bà ngoại từng nấu. Tôi biết em thích ăn cay, thích cảm giác vừa đau rát vừa sảng khoái mà ớt mang lại. Đặc biệt là mê 𝖈*ả*𝐦 🌀*ℹ️*á*🌜 ✝️*ê ⓓạ*ℹ️ đầu lưỡi, mồ hôi lấm tấm trên trán. Tôi cũng biết, mỗi lần ăn quá đà, hôm sau trên trán lại nổi vài nốt mụn đỏ, em sẽ vừa hối hận vừa tự nhủ: Lần sau nhất định không ăn nữa. Nhưng đến khi thấy nồi lẩu cay, mắt em lại sáng rực lên."
"Tôi hiểu em còn sâu hơn cả những gì em tưởng tượng. Vì thế, Ivy, đừng cố dùng cách cũ kỹ này để đẩy tôi ra."
Anh nói một hơi rất nhiều, khiến đầu óc Thẩm Úc Đường choáng váng, cả người cũng cứng lại. Như thể một lớp băng dày bắt đầu kết từ lòng bàn chân, men dọc theo đôi chân, lan ra tứ chi, bám chặt nơi sống lưng, đóng băng cô ngay tại chỗ.
Cô ngẩn ngơ nhìn Lawrence, lắng nghe anh dùng giọng điệu bình thản, dịu dàng mà nhắc lại từng mẩu chuyện đời thường cô từng đăng trên mạng xã hội lúc mới đến Ý. Thậm chí ngay cả bản thân cô cũng đã quên mất nội dung cụ thể.
Đáng lẽ cô nên thấy nghẹt thở, nên thấy bị xâm phạm, bối rối và khó chịu.
Nhưng lạ thay, cô không hề.
Cô không hiểu một người Ý như Lawrence bằng cách nào lại biết đến nền tảng kia, càng không hiểu anh tìm ra tài khoản của mình thế nào. Có lẽ là Lâm Thư Di nói cho anh biết, hoặc bằng một cách nào khác.
Những câu chữ cô viết bằng tiếng Trung, chẳng lẽ anh thực sự kiên nhẫn từng đoạn từng câu đem vào ứng dụng dịch thuật, giống như giải mật mã mà nghiền ngẫm?
Nhưng tất cả những điều đó bỗng nhiên chẳng còn quan trọng nữa.
"Tôi còn biết rõ hơn một điều nữa —" Lawrence hơi nghiêng người về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa họ, "Trong tim em luôn cất giấu một đứa trẻ nhút nhát."
"Đứa trẻ ấy từng bị tổn thương, vì thế mới tự chui vào một lớp vỏ dày. Nó nhiều lần đưa tay ra, muốn chạm đến hạnh phúc ngay trước mắt, nhưng chưa kịp chạm, chiếc chuông báo động trong lòng đã vang lên."
"Thế là nó lại giống một con vật bé nhỏ bị kinh động, rụt tay về thật nhanh, co ro trốn vào vỏ. Nó sẽ tự an ủi: may mà chưa chạm vào, nếu không rồi cũng sẽ nhận lấy kết cục y hệt."
Ánh mắt Lawrence chăm chú khóa chặt lấy cô, giọng nói trầm khàn: "Xin em đừng lấy cách đó để đẩy tôi ra, được không?"
"Em không cần phải có thật nhiều dũng khí hay quyết tâm. Chỉ cần bước một bước nhỏ thôi, cho phép tôi đứng bên cạnh em. Phần còn lại hãy để tôi lo, được không?"
Anh đã đưa ra hai lời thỉnh cầu.
Không còn là giọng điệu cao cao tại thượng mà là một dáng vẻ cúi đầu, mong được cô giữ lại.
Thẩm Úc Đường suýt nữa đã gật đầu. Trái tim cô lúc này như rơi vào một nồi đường sôi ùng ục - ⓝóⓝ.ℊ b.ỏ.n.🌀 và dính chặt.
Mọi kháng cự dần tan chảy.
Nếu cô là chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển khơi, thì Lawrence chính là bến cảng rộng lớn và an toàn đang 𝐝_ụ 🅓_ỗ cô dừng lại neo đậu.
*
Trong lúc ăn tối, Thẩm Úc Đường có uống chút rượu, nhưng chưa đủ để say. Chỉ cần không pha trộn nhiều loại, cô vốn dĩ rất khó say.
Lawrence cũng uống vài ly, song thần sắc vẫn vững vàng như thường.
Bữa tối kết thúc, anh đứng dậy tiễn cô về phòng. Thực ra cô hoàn toàn có thể tự đi được - ngoại trừ cơn choáng nhẹ trên đầu, đôi má và khóe mắt ửng hồng, bước chân cô vẫn khá vững. Điều khiến cô thấy lâng lâng không chỉ là cồn, mà còn là ngọn lửa âm ấm trong lồng ⓝ*🌀*ự*c. Tựa như một chiếc lò nhỏ đang cháy, làm 〽️-á-ⓤ trong người chảy nhanh hơn, khiến cô hoa mắt, choáng váng.
Anh thật ra không cần tiễn.
Điều này cả hai đều biết, nhưng chẳng ai vạch trần. Họ cứ lặng lẽ sóng đôi, bước lên tầng, rồi dừng trước cửa phòng cô.
Cửa vừa mở ra, Lawrence đưa tay định bật đèn, nhưng giọng cô đã ngăn anh lại: "Đừng bật." Cô nói khẽ.
Anh hơi khựng lại liếc sang.
Cô giải thích: "Sáng quá, đầu tôi sẽ choáng."
"Được." Giọng anh trong bóng tối nhẹ nhàng vang lên.
Thẩm Úc Đường không nhìn gương mặt anh, thật ra cũng không dám nhìn. Cô sợ sẽ thấy vẻ mặt anh khi nghe cái cớ vụng về đó - là thật sự thấu hiểu, hay chỉ giả vờ không biết.
Lawrence dìu cô ngồi xuống sofa bên cửa sổ sát đất. Rèm vẫn chưa buông, ánh trăng phủ kín cả căn phòng.
Ngoài kia là biển đêm sâu thẳm, trăng sáng rực rỡ, tất cả đều được phản chiếu lên ô kính. Gió khẽ lay tấm rèm mỏng, tạo ra những bóng hình mờ ảo, vẽ lên cảnh sắc dìu dặt.
Anh rót một ly nước ấm đưa cho cô: "Uống chút đi."
Cô nhận lấy, cúi đầu uống hai ngụm. Nước ấm vừa trôi xuống, xoa dịu chút khát khô trong cổ họng.
Thấy cô ngoan ngoãn uống hết, Lawrence biết mình nên rời đi. Anh cúi mắt nhìn cô ngồi trên sofa. Từ góc độ này, gương mặt cô nhỏ đến mức dường như chỉ cần một bàn tay của anh thôi là có thể che hết. Nhưng đôi mắt lại to, phủ một tầng sương mờ - hẳn là do rượu.
Còn có phần cổ áo hơi ♓·é ɱ·ở, khẽ lộ rõ những đ·ư·ờ·п·g 𝖈🔴n·𝖌 ⓜề●ɱ ⓜạ●ⓘ bên trong. Lawrence chỉ vô thức lướt qua một giây liền dời mắt đi ngay.
Anh nhìn cô, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, khẽ đưa tay, chạm nhẹ vào mái tóc 𝐦ề-〽️ Ⓜ️ạ-ı rồi dịu dàng vuốt qua.
"Ngủ ngon, Ivy." Anh nói.
"Ngủ ngon, Lawrence." Ivy của anh cũng ngẩng đầu đáp lại.
Anh xoay người bước ra ngoài, bóng dáng bị ánh trăng kéo dài trên sàn. Trong giây phút nhìn theo lưng anh, Thẩm Úc Đường bỗng cảm thấy trái tim mình trống trải - như vừa rơi khỏi dòng nước ấm vào một hang gió lạnh buốt.
Thì ra cô không hề muốn anh rời đi.
Cánh cửa chưa khép hẳn, dường như cô nghe được bước chân anh chậm lại.
"Lawrence—"
Trước khi cánh cửa khép kín hoàn toàn, cô bật thốt gọi anh lại.
"Gì thế?
Cánh cửa vốn sắp khép lại bỗng mở toang, anh đẩy nó trở lại. Lawrence đứng ngay ngưỡng cửa, xoay đầu nhìn cô.
Đối diện với ánh mắt thẳng thắn và sáng rực ấy, đầu ngón chân đang đặt trên thảm của Thẩm Úc Đường khẽ co chặt lại.
Cô ngước mắt, bình tĩnh đối diện với anh, cố gắng giữ giọng nói thật vững: "Tôi... đồng ý."
"Cái gì cơ?"
"Một tháng thử thách. Tôi hứa với anh."
Đó là tất cả can đảm và quyết tâm mà cô có thể dồn góp.
Cô đã bước một bước đầu tiên.
Cho nên —
Khi nghe thấy những lời ấy, Lawrence gần như không hề do dự, sải bước thẳng đến trước mặt cô.
Đứng ngay đó, thật gần.
Thẩm Úc Đường ngước mắt lên, nhìn thấy lồng 𝐧𝐠●ự●𝐜 anh phập phồng dữ dội, còn đôi mắt kia sáng rực như pha lê, lóe lên ánh sáng chói lòa.
"Tôi muốn nghe em nói lại lần nữa."
Môi và cổ họng Thẩm Úc Đường lại khô khốc. Rượu vẫn đang cuộn chảy trong 𝖒á*⛎, cho cô thêm một chút dũng khí.
"Tôi —"
Nhưng chưa kịp thốt hết câu, Lawrence đã cúi người xuống, hai tay ôm lấy gương mặt cô, môi anh nhanh chóng áp xuống, chặn lại cả tiếng nói lẫn dòng suy nghĩ.
Cô theo bản năng ngửa cổ, sống lưng cứng đờ, bị buộc phải đón nhận nụ ♓ô*ռ п-óռ-ɢ 🅱ỏ-n-🌀 và kiên quyết ấy. Anh quá cao, dù đã cúi xuống hết mức, cô vẫn thấy khó theo kịp nhịp 𝖍_ô_𝖓 của anh.
Như cảm nhận được sự vất vả đó, Lawrence chậm rãi nghiêng người, một chân quỳ lên sofa, cả thân hình dồn về phía trước, buộc cô nằm xuống lớp vải ɱề.〽️ mạ.𝐢.
Mái tóc đen của cô xõa tung trên ghế, một phần rơi xuống như dải lụa đen óng ánh.
Bàn tay anh trượt khỏi má cô, ngón tay ấm nóng 𝖘●ⓘế●† c𝖍ặ●† lấy cổ tay, mười ngón đan xen, kéo hai cánh tay cô lên cao, giữ chặt trên đỉnh đầu.
Mùi ngải đắng nồng nàn bao trùm lấy cô, ép cô rơi vào vòng vây dày đặc. Tiếng tim đập rền rĩ như sấm nổ ngay trong tai.
Không chỉ ⓗô.п ⓜô.𝖎, Lawrence còn chậm rãi trượt xuống, ghé sát bên vành tai, lướt qua nơi cổ, dọc đến hõm xương quai xanh... để lại từng dấu vết vừa dịu dàng vừa dữ dội. Mỗi một nụ 𝒽.ô.n như từng con sóng biển, dồn dập mà dai dẳng, tràn vào và nhấn chìm cô.
Sợi dây chuyền vắt ngang cổ bị hàm răng anh khẽ cắn lấy, nâng lên, rồi kéo bung ra. Tiếng kim loại lanh lảnh trong không gian mơ hồ càng thêm mờ ảo.
Làn gió lạnh khẽ lùa qua, khiến Thẩm Úc Đường ⓡ.ⓤ.ռ r.ẩ.🍸. Ngay lúc ấy, Lawrence mới buông lỏng gông kìm trên cổ tay cô.
Anh chống người, quỳ trên sofa, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô. Ngón tay anh từ tốn và chậm rãi gỡ từng chiếc cúc áo sơ mi.
"Đặt tay em... ở đây."
Anh nắm lấy tay cô, áp vào ⓝ𝖌ự●𝐜 mình. Dưới lòng bàn tay ấy là nhịp tim đập thình thịch, như chiếc trống nặng nề liên tục dội vào người cô.
"Nó đập rất nhanh. Chưa từng có ai khiến nó loạn nhịp đến thế."
Ngay sau đó, Lawrence lại dẫn tay cô, đưa xuống chạm vào chiếc khuy lạnh lẽo.
"Cạch." Một tiếng vang khẽ khàng.
Anh dẫn dắt cô cởi bỏ từng lớp, chiếc đai đen rộng bằng ba ngón từ từ tuột khỏi.
Trượt xuống.
Rơi ra.
Tràn ngập trong tầm mắt cô.
Cả người Thẩm Úc Đường như đang bốc cháy, ♓*ơ*𝒾 𝐭♓*ở ◗ồ*ⓝ ◗*ậ*🅿️ và gấp gáp.
"Three words, eight letters. Say it, Ivy." Giọng anh khàn khàn đến mức gần như vỡ vụn, như một câu thần chú thao túng cơ thể cô, nặng nề vang lên bên tai: "Say it, then I'm yours."
← Ch. 71 | Ch. 73 → |