Truyện:Người Tình Bỉ Ổi - Chương 24

Người Tình Bỉ Ổi
Trọn bộ 93 chương
Chương 24
Vượt ranh
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

Anh ấy hoàn toàn rời đi

*

Khi Thẩm Úc Đường tỉnh lại, trong phòng yên tĩnh đến lạ.

Ly nước đầu giường đã được thay mới, vẫn còn âm ấm. Cả căn phòng thoang thoảng mùi thơm thanh dịu, là hương chanh hòa cùng ôliu.

Cô vén chăn, đẩy cửa bước ra phòng khách, phát hiện trên bàn dài đã bày sẵn bữa sáng, trình bày tinh tế đến mức hoàn hảo.

Nắp bạc mở ra, là cháo yến mạch vừa hầm xong. Bên cạnh là salad sung trộn burrata cùng dầu giấm, thêm một giỏ bánh brioche còn nóng, kèm theo hai loại mứt thủ công và bơ thảo mộc. Toàn là những món cô thích.

Thẩm Úc Đường vừa ngồi xuống, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ khẽ.

Cô theo bản năng cho rằng đó sẽ là Lawrence, đến mức ngay giây phút nghe thấy tiếng gõ, tim cô bỗng hụt một nhịp.

Quá kỳ lạ. Là vì nụ ⓗô_𝖓 vượt ranh giới tối qua sao? Cô khẽ hắng giọng, vuốt lại mái tóc, cố giữ giọng tự nhiên: "Mời vào."

Nhưng người bước vào không phải Lawrence, mà là quản gia của khách sạn. Bà ta nhẹ nhàng mở cửa, trên tay nâng một hộp quà dài được gói vô cùng tinh xảo. Khóe môi Thẩm Úc Đường khẽ thu lại, gần như không thể nhận ra.

"Chào buổi sáng, thưa cô. Trước khi đi, ngài Lawrence dặn tôi chuyển lại cho cô bộ trang phục này." Quản gia cung kính đặt hộp xuống trước mặt cô.

Thẩm Úc Đường mở nắp hộp, bên trong là một chiếc váy dài màu hồng khói tuyệt đẹp. Cô nhận ra ngay nhãn hiệu — một thương hiệu thủ công cao cấp ở miền Nam nước Pháp, thậm chí cả chất liệu cũng do hãng tự dệt, chỉ phục vụ số ít khách hàng. Chiếc váy từng xuất hiện tại Milan Fashion Week năm ngoái, sau đó trở thành món hàng hiếm. Rất đẹp, nhưng quá đắt giá.

Cô khép nắp hộp, mỉm cười trả lại: "Xin gửi lời cảm ơn đến ngài Lawrence. Tôi đã nhận tấm lòng, nhưng trang phục thì tôi vẫn muốn mặc đồ của mình."

Quản gia gật đầu, không é*ρ 🅱️uộ*𝒸 cũng không mang đi, chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng.

Bữa sáng Thẩm Úc Đường ăn không nhiều. Sau khi dọn dẹp hành lý, cô bước ra phòng khách, thấy Pierre đang đứng trước cửa phòng, dường như đã chờ được một lúc.

Vừa trông thấy cô, anh ta liền nở nụ cười chuẩn mực, lễ độ: "Chào buổi sáng, cô Thẩm. Xe đã chuẩn bị xong, sẵn sàng đưa cô đi bất cứ lúc nào."

Cô gật đầu, định mở lời thì Pierre lại tiếp: "Thời gian tới ngài Lawrence có lẽ sẽ không quay lại Florence nữa. Lịch trình của ngài ấy đột ngột thay đổi, mọi việc công việc sẽ do tôi toàn quyền liên hệ với cô. Nếu có vấn đề gì, cô cứ gửi email cho tôi."

Bước chân Thẩm Úc Đường bỗng khựng lại.

Không quay lại nữa?

Cô đứng yên tại chỗ, nhẩm đi nhẩm lại mấy chữ này trên đầu lưỡi. Nghĩa là gì?

Cô chớp mắt, phản ứng chậm nửa nhịp, trong đầu mờ mịt như phủ một tầng sương. Cố tìm lời giải thích hợp lý, nhưng chẳng nắm được gì. Anh đây là... không muốn gặp cô sao?

Anh thật sự tức giận rồi.

Chỉ vì cô ♓ô*n anh?

Đến mức ghét bỏ đến nỗi ngay cả lần gặp cuối cũng không cho, dứt khoát rời Florence.

Hàng mi cô rủ xuống, che đi ánh mắt. Khóe môi vẫn giữ nụ cười quen thuộc, cô lễ phép gật đầu, không để lộ chút cảm xúc khác thường.

"Tôi biết rồi. Cảm ơn anh."

"Không có gì."

Hai người một trước một sau vào thang máy. Rất nhanh, thang dừng ở tầng trệt. Cửa mở ra, ánh nắng rực rỡ tràn vào, đại sảnh khách sạn tấp nập người qua kẻ lại.

Cả hai bước ra khỏi cửa xoay. Một chiếc sedan màu đen dừng ngay khu vực đón khách. Đúng lúc này, cửa xe mở từ bên trong, một người đàn ông bước xuống.

Thoạt đầu Thẩm Úc Đường chỉ liếc qua, tưởng là khách ở. Nhưng trong khoảnh khắc tầm mắt lướt ngang, bước chân cô bất chợt khựng lại.

Người đàn ông bước ra có dáng người cao gầy, cả thân hình như chìm trong ánh sáng xám bạc của buổi sớm. Mái tóc thường ngày được chải chuốt bây giờ hơi xõa, nhưng đôi mắt lại tỉnh táo đến lạ thường. Dẫu có chút mệt mỏi ẩn nơi bờ mày khóe mắt, nhưng tuyệt không nhếch nhác, chỉ toát ra vẻ trầm mặc nặng nề.

Hai người đối diện qua khoảng cách hơn chục bước, chẳng ai mở miệng trước.

Thẩm Úc Đường sững người. Cô thực sự không ngờ, tối qua hắn còn ở Monaco, sáng nay lại xuất hiện ngay trước mắt mình.

Theo kế hoạch, hắn còn nguyên một tuần đàm phán, sao có thể đột ngột ở đây. Cô gần như tưởng bản thân nhìn nhầm.

Cho đến khi thấy Lục Yến Hồi từng bước đi về phía mình, Thẩm Úc Đường mới hoàn hồn.

"Anh... Không phải nói sẽ ở Monaco một tuần sao?" Giọng cô nhỏ hẳn đi.

Lục Yến Hồi đứng trước mặt cô, không vội đáp, chỉ chăm chú nhìn. Ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô, như đang khắc họa từng đường nét bằng ánh nhìn.

"Em mãi không trả lời tin nhắn." Giọng hắn trầm khàn, đôi mắt chẳng có chút ánh sáng, "Tôi không thể tập trung. Lại lo cho em, nên về trước."

Thẩm Úc Đường mím môi, lặng lẽ nhìn hắn. Trong thần sắc chẳng phân rõ là vui mừng hay một cảm xúc khác. Không khí chùng xuống, bao trùm lấy cả hai.

Đúng lúc ấy, Pierre tiến lại, hơi cúi đầu với Thẩm Úc Đường: "Thưa cô, xe đã sẵn sàng, có thể đi bất cứ lúc nào."

Ánh mắt Lục Yến Hồi khi ấy mới chuyển sang Pierre, lạnh lùng lướt qua chiếc xe phía sau anh ta. Nhưng chiếc xe ấy, chủ nhân của nó chẳng phải đã rời đi rồi sao?

Hắn thu hồi tầm nhìn, khóe môi nhếch nhẹ, giọng điềm tĩnh: "Không cần, tôi sẽ đưa cô ấy đi."

Pierre không động đậy, chỉ mỉm cười chờ quyết định của Thẩm Úc Đường. Với tư cách là trợ lý của Lawrence, anh ta luôn đặt lợi ích của ông chủ lên trước. Dù trong lòng không mấy vừa ý khi thấy ông chủ của mình bị một cô sinh viên trẻ nắm giữ, nhưng càng không muốn để ông chủ thua kém trước mặt người đàn ông khác.

Thế nhưng, rất rõ ràng, quý cô xinh đẹp trước mặt dường như thiên về Lục Yến Hồi hơn. Cô không hề do dự, chỉ mỉm cười áy náy: "Xin gửi lời cảm ơn ngài Lawrence, nhưng khỏi phiền ngài ấy nữa."

Pierre ngoài cười nói "không sao" thì chẳng còn cách nào khác. Anh chỉ có thể đứng nhìn cô theo Lục Yến Hồi bước lên chiếc Maybach đen, dần biến mất khỏi tầm mắt mình. Anh khẽ thở dài.

Không biết nếu vị phu nhân đang nghỉ dưỡng ở Thụy Sĩ xa xôi kia hay tin, rằng hai cậu con trai cưng của mình lại vì cùng một người con gái mà âm thầm tranh đấu sẽ có phản ứng thế nào.

Bên trong xe yên tĩnh đến lạ thường. Vách ngăn giữa ghế trước và sau được kéo lên, tách biệt không gian.

Lục Yến Hồi ngồi bên trái, tựa lưng, nhắm mắt, như để dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng.

Xe chạy được một lúc, hắn bỗng mở miệng: "Hôm qua tôi bảo trợ lý gửi bản hợp đồng điện tử cho em rồi, rảnh thì xem qua. Nếu không có vấn đề gì, trong hai ngày tới tôi có thể ký ủy quyền tác phẩm cho em."

Lời nói vang lên khi mắt hắn vẫn khép, giọng nói trầm thấp, lẫn chút mệt mỏi lười nhác. Không còn thấy sự điềm đạm tao nhã thường ngày.

Thẩm Úc Đường ngẩn người, lúc này mới nhớ ra chuyện đó.

Hôm qua cả người cô mơ mơ hồ hồ, đầu óc rối loạn. Vừa bệnh vừa mệt, cô hoàn toàn quên mất chuyện ký thỏa thuận ủy quyền.

Cô lấy điện thoại ra, lướt vào hòm thư, quả nhiên nhìn thấy một email chưa đọc.

"Xin lỗi, hôm qua em bệnh khá nặng, khó chịu quá nên không kịp kiểm tra hộp thư, vì thế mới—"

Câu còn chưa nói hết, Lục Yến Hồi đã quay đầu nhìn cô, nụ cười nhàn nhạt lướt qua: "Không sao, tôi biết cả rồi. Chỉ cần em không sao là được."

Giọng hắn trầm thấp, 𝐦ề.𝖒 ⓜạ.1, ngập tràn bao dung, không hề có lấy một chút trách cứ. Nhưng chính vì thế mà trong lòng Thẩm Úc Đường càng thêm áy náy. Rõ ràng người nhờ vả là cô, lẽ ra phải để tâm hơn mới đúng. Thế mà giờ lại là hắn chiều theo nhịp điệu của cô, dung túng cả sự sơ suất của cô.

Thẩm Úc Đường mở email, đọc kỹ.

Bản thỏa thuận chỉ có hai trang ngắn gọn, thông tin cơ bản về tác phẩm, thời hạn và phạm vi trưng bày đều có, nhưng điều khoản hoa hồng lại bỏ trống, phần bồi thường miễn trách cũng chưa hề thiết lập.

Cả văn bản sạch sẽ đến mức giống như chưa từng qua tay luật sư, mà chỉ là hắn tiện tay soạn ra. Đây là...

Thẩm Úc Đường quay sang nhìn Lục Yến Hồi, ánh mắt pha lẫn nhiều cảm xúc.

Hắn tin tưởng cô đến thế sao?

Nhưng lúc này hắn chẳng nhìn cô, chỉ tháo kính xuống, hơi ngửa đầu tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại. Cả người rõ ràng đã mệt đến sắp gục.

Thẩm Úc Đường khẽ kéo tay áo hắn, nhỏ giọng: "Anh có muốn tựa vào em không, có lẽ sẽ dễ chịu hơn chút."

Dĩ nhiên, câu này chẳng qua chỉ là lời an ủi. Ai cũng biết, có bệ tỳ ở giữa, tựa vào cô sẽ vừa gượng vừa khó chịu.

Hắn không mở mắt, cũng không chần chừ, chỉ đưa tay bao lấy bàn tay cô trong lòng bàn tay hơi lạnh của mình mà nắm chặt.

Thẩm Úc Đường giật mình, nhưng không rút về.

Chẳng bao lâu, Lục Yến Hồi đã chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng bàn tay vẫn không hề buông. Đầu hơi nghiêng, gương mặt chìm trong ánh sáng lờ mờ.

Nắng ngoài cửa xe lướt qua, vương trên vài lọn tóc rơi xuống trán hắn, in lên da những đường bóng mảnh. Khi không đeo kính, sống mũi và đường nét lông mày của hắn càng thêm sắc rõ. Sóng mũi cao, bờ môi hình chữ M đẹp đẽ, ngay cả khi ngủ vẫn hơi cong lên.

Nhìn thế nào Thẩm Úc Đường cũng thấp thoáng nhận ra bóng dáng Lawrence trên gương mặt Lục Yến Hồi, nhất là ở môi và đường viền cằm. Không thể nói rõ giống ở điểm nào, nhưng lại khiến người ta thoáng hoang mang. Bất giác cô lại nhớ đến Lawrence, nhớ đến một vấn đề cực kỳ khó xử liên quan đến anh.

— Giấy chứng nhận thực tập của cô phải làm sao đây?

Nếu anh không quay lại, vậy thì quãng thời gian cô vất vả làm việc này, liệu có bị coi như chưa từng tồn tại? Đến cuối cùng, cô sẽ chẳng có gì ngoài khoản thù lao đáng kể. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định đến cuối tháng sẽ viết email cho Pierre xác nhận. Ít nhất phải chốt lại, tránh uổng công.

Xe chầm chậm rẽ vào con đường nhỏ yên tĩnh, hai bên là hàng bách xanh rậm rạp. Cô còn chưa để ý, xe đã dừng lại.

Lục Yến Hồi vẫn ngủ, tay vẫn nắm chặt tay cô. Thẩm Úc Đường quay sang, nhìn hắn nhắm mắt, hàng mi trong ánh sáng hắt xuống vẽ thành đ.ư.ờռ.🌀 🌜oռ.🌀 mảnh. Hơi thở đều đặn, khiến gương mặt hắn thoạt nhìn hiền hòa hơn thường ngày. Cô không gọi hắn dậy, chỉ khẽ rút điện thoại, mở hộp thư công việc. Ngón tay vô thức trượt vào mục thư cũ với Lawrence.

Từng lá thư lần lượt hiện ra, như kéo cô trở về quãng ngày từng giữ bình tĩnh, cân nhắc từng câu chữ để trả lời. Thư của anh luôn ngắn gọn, mang một sự xa cách đặc trưng — cái kiểu lạnh lùng vốn thuộc về những người đứng ở tầng cao.

Bất chợt Thẩm Úc Đường nhận ra, bất kể là Lawrence hay Lục Yến Hồi, chỉ cần họ muốn, họ có thể rời khỏi thế giới của cô bất cứ lúc nào, giống như một giấc mộng tan vỡ, thẳng tay hất cô trở về hiện thực. Còn thế giới cao vợi nơi họ đứng, cô căn bản không thể chạm tới. Quyền lực cũng được, hào quang cũng vậy — nếu đó không phải của chính cô, thì cô chẳng thể giữ nổi.

Nghĩ đến đây, một cảm giác trống rỗng mênh ⓜ●ô●𝓃●🌀 bao phủ lấy cô, dày đặc đến nghẹt thở.

Đúng lúc ấy, Lục Yến Hồi khẽ động, cuối cùng cũng tỉnh. Hắn mở mắt, liếc ra ngoài cửa xe, rồi quay lại nhìn Thẩm Úc Đường.

Không còn kính che, ánh mắt hắn càng sâu thẳm, 𝐪𝐮ÿ_ế_п r_ũ, nhất là khi mới tỉnh dậy, vẫn vương chút mơ hồ mờ nhòe.

"Đến rồi à?"

Hắn chậm rãi ngồi dậy, tay vẫn chưa buông, vừa lấy kính đeo lên vừa nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên chút cười:

"Đi thôi, tôi đưa em đến một nơi."

"Anh không định ngủ thêm chút sao? Nhìn mắt anh còn vằn đỏ."

"Không sao. Trước đây tôi cũng thường xuyên họp thâu đêm, quen rồi."

Phải nói rằng, cuộc sống của những công tử giới thượng lưu này cũng chẳng hề dễ dàng như tưởng tượng.

Hai người xuống xe. Trước mắt là một phòng trưng bày ẩn trong cung điện cổ. Hành lang vòm dẫn vào chính sảnh, tường khắc phù điêu thạch cao thế kỷ XVI, trần nhà loang màu fresco cũ vẽ cảnh chư thần cùng thiên sứ múa hát.

Cấu trúc và tranh tường trong cung điện vẫn được giữ nguyên. Ánh sáng từ cửa sổ kính sát sàn nhìn ra hồ lớn rọi xuống nền đá, loang loáng như muôn mảnh gương vỡ.

Ngoài cửa sổ là hồ xanh biếc, vài con thiên nga trắng lững lờ. Trong phòng chưa bày tác phẩm nào, tường còn trống, chỉ có một bức tranh lặng lẽ treo ở chính giữa.

"Đây là đâu?"

"Phòng tranh riêng của tôi."

Thẩm Úc Đường vừa hỏi vừa tiến đến gần bức tranh dầu duy nhất. — Bài thơ d*c v*ng.

Khoảnh khắc tận mắt thấy tác phẩm, cô như nghẹn thở, hốc mắt nóng rát.

Đây là lần đầu tiên cô được chiêm ngưỡng nguyên tác.

... Quá đẹp.

Carmen Vichy quả thật quá tài tình trong việc dùng bút pháp khắc họa tình cảm mãnh liệt và tinh tế. Những cấm kỵ không được chấp nhận, sự 🍳●𝐮●ấ●𝖓 🍳●⛎●ý●𝐭, d*c v*ng và nén nhịn, tất cả đều được vải toan chứa đựng sống động đến thế. Sức căng ấy vừa điềm tĩnh, vừa khiến người 𝐫*ц*𝖓 𝓇*ẩ*ÿ.

Mũi Thẩm Úc Đường bỗng cay xè, cảm xúc riêng tư nào đó bị bức tranh khẽ khàng gợi dậy. Cô không biết nó đến từ đâu, chỉ biết ngay giây phút ấy, nước mắt tuôn ra bất ngờ. Cô vội quay đi, giơ tay lau.

Đúng lúc đó, sau lưng vang lên giọng nói của Lục Yến Hồi.

"Đây là bức tranh mẹ tôi thích nhất."

Thẩm Úc Đường khựng lại, quay đầu nhìn.

Hắn đứng phía sau, ánh mắt không nhìn cô, chỉ dừng mãi trên bức tranh, thần sắc thoáng hiện nét u trầm khó gọi tên.

"Hồi trước nó từng được treo trong thư phòng của mẹ. Là cha tôi mua từ một nhà sưu tầm châu Âu, tặng mẹ như một món quà định tình."

Thẩm Úc Đường chợt hiểu ra.

Thảo nào hắn từng nói không muốn ủy quyền — thì ra bức tranh này không phải sưu tầm xa lạ, mà là vật gắn bó riêng tư với quá khứ của hắn.

"Cha anh hẳn đã rất yêu mẹ anh."

Nghe vậy, Lục Yến Hồi khẽ cười, lắc đầu: "Họ ly ⓗô●𝓃 từ rất sớm. Mẹ tôi chẳng lấy gì, cũng chẳng mang đi gì cả. Bức tranh này cũng ở lại."

Nói rồi, hắn không nói thêm nữa.

Xung quanh im ắng một lúc, Thẩm Úc Đường nhìn chằm chằm Lục Yến Hồi, lại chẳng biết nên nói gì.

Mỗi lần nhắc đến "mẹ", cảm xúc của hắn dường như đều sẽ bị khẽ chạm vào, giống như mặt nước khẽ gợn những vòng sóng nhỏ, không dễ thấy nhưng vẫn hiện hữu.

Thẩm Úc Đường vốn không giỏi an ủi người khác, cuối cùng chọn cách im lặng. Dù sao thì gia đình gốc của cô cũng là một mớ hỗn độn.

"Địa điểm cho buổi triển lãm tốt nghiệp của em, chọn xong chưa?"

Lục Yến Hồi rất nhanh chuyển chủ đề.

"Cơ bản là xong rồi." Cô đáp, "Là một phòng trưng bày nhỏ, không gian không lớn, nhưng nằm ở khu thương mại sầm uất. Trước đó có tổ chức một buổi triển lãm ảnh, phản hồi khá tốt, truyền thông cũng ổn."

"Tại sao không dùng phòng trưng bày tôi giúp em xin được?"

Hắn nhìn cô, giọng điệu thoải mái, nhưng ánh mắt thì không hề buông lỏng.

Thẩm Úc Đường cụp mi mắt, giả vờ chần chừ né tránh tầm nhìn của hắn, chỉ khẽ nói: "Em không muốn lúc nào cũng dựa vào anh, nợ anh đã đủ nhiều rồi."

Nếu Lục Yến Hồi chịu để ý kỹ, có lẽ sẽ nhận ra trên gương mặt cô vẫn còn vương chút dấu vết của việc "diễn kịch" vụng về. Nhưng hiển nhiên, hắn đã bị câu nói đó làm cho bối rối.

Không khí ngay lập tức lạnh xuống vài phần.

"Nợ?" Lục Yến Hồi thấp giọng lặp lại chữ đó, trong mắt chút ấm áp vốn có cũng lập tức tan biến.

Hắn nhíu mày, bước về phía trước, chậm rãi nhưng kiên quyết.

Tiếng bước chân vang vọng trên sàn trống.

Thẩm Úc Đường bị hắn ép lùi từng bước, cho đến khi lưng chạm vào cạnh chiếc bàn để tạm.

Cô theo bản năng muốn dịch sang bên cạnh, nhưng tay hắn đã chống xuống hai bên, giam cô lại trong vòng tay mình.

Hắn cúi người xuống, đem cả khoảng không của cô thu lại chỉ còn hơi thở nóng hổi của hắn, cực gần, cũng cực áp lực.

"Tôi đã nói rồi mà." Giọng Lục Yến Hồi trầm thấp, "Nguồn lực hay զ⛎_@_п 𝐡_ệ của tôi, em đều có thể dùng."

"Vậy sao em lại không chịu?"

Ánh mắt hắn khóa chặt lấy cô, màu mắt sâu như đang tích tụ bão tố, chỉ chờ chạm đến giới hạn cuối cùng để cuốn phăng tất cả.

Thẩm Úc Đường không đáp, ánh nhìn chệch đi.

Ánh mắt hắn từ gương mặt cô chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở bờ môi.

Môi hắn mím chặt, chóp mũi gần như sắp chạm vào cô.

Nóng hổi, kéo căng, như tàn lửa sắp bùng.

"Hay là..." Lục Yến Hồi chậm rãi mở miệng, giọng khàn khàn, "Thật ra em không thích tôi?"

Thẩm Úc Đường khẽ run.

Vẫn im lặng.

Hắn nhìn chằm chằm cô, không nhúc nhích.

Giây sau, hắn bất ngờ vòng tay, bế cô lên đặt ngồi trên bàn.

Động tác dứt khoát, như thể đã làm quen cả trăm lần.

Vạt váy cô khẽ quét qua chất vải thô cứng từ bộ âu phục của hắn, da thịt cách một lớp vải vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn.

"Bởi vì em không thích tôi, nên mười tiếng đồng hồ qua không trả lời tin nhắn? Đúng không?" Hơi thở hắn dần nặng nề hơn.

Khoảng cách gần đến mức Thẩm Úc Đường gần như nghe rõ tiếng nuốt xuống của hắn. Hắn đứng chắn g*** h** ch*n cô, ánh mắt như bị ngọn lửa thắp lên, bởi một câu "không muốn nợ anh" đã chạm đến phần sâu kín nào đó.

Cô cụp mắt, khẽ nói: "Không phải vậy."

"Thế là gì?" Giọng hắn gần như không nghe thấy, nhưng từng chữ đều nặng trĩu, "Em có biết, tôi đợi tin nhắn của em... khó chịu đến thế nào không?"

Cô mím môi, nhỏ giọng: "Chỉ là hôm đó, cái sticker anh gửi..."

"Hửm?" Hắn nhướng mày, không hiểu.

"Cái hình mèo máy dễ thương đó... Em tưởng, tưởng là do cô gái nào khác gửi cho anh. Nên em không muốn trả lời."

Lục Yến Hồi sững lại.

Hắn không ngờ lý do lại buồn cười và trẻ con đến thế.

Ngay giây tiếp theo, hắn khẽ cười.

Không phải chế giễu, mà là kiểu cười tự giễu, xen chút tổn thương.

Hắn ngẩng đầu nhìn cô, như muốn xác nhận cô không lừa hắn.

"Thế là em kết tội tôi luôn?" Giọng hắn rất thấp, ánh mắt vẫn khóa chặt cô."Không hề xác nhận, đã tuyên án 𝐭_ử 𝖍ìn_𝐡 cho tôi?"

"Không cho tôi một cơ hội giải thích nào."

"Tôi không phải loại người đó."

"Trước khi gặp em, tôi chưa từng thích bất kỳ ai."

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt không rời khỏi mặt cô, như muốn từng chữ khắc vào trong tim cô.

"Có thể trong mắt em, tôi trông như rất điêu luyện. Nói năng, cư xử chu toàn, biết cách làm em vui lòng."

"Nhưng đó không phải vì tôi từng trải, mà là vì... tôi đang cố hết sức, chỉ để em thích tôi."

Thẩm Úc Đường khẽ há môi, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thốt ra lời nào.

Lục Yến Hồi đứng trước mặt cô, khẽ chạm trán mình vào trán cô.

Hắn muốn hô*𝐧 cô — nhưng ngay giây cuối cùng lại gắng dừng lại.

Như thể hơi thở của hắn vừa bị rút cạn, cúi đầu chôn vào cổ cô, sống mũi cao thỉnh thoảng cọ qua vùng da nhạy cảm nơi cổ.

Mái tóc đen 〽️ề●ⓜ m●ạ●i cũng không ngừng gãi nhè nhẹ dưới cằm hay trước 𝓃🌀_ự_𝐜 cô. Thẩm Úc Đường bị hắn làm cho ngứa ngáy đến mức khó chịu, chỉ có thể 💰*𝐢*ế*† 𝖈𝒽*ặ*† lòng bàn tay để phân tán chút cảm giác.

"Rốt cuộc tôi phải làm gì..." Giọng hắn trầm khàn, "Để em chịu tin tưởng tôi?"

Tin tưởng?

Thẩm Úc Đường lặp lại chữ đó trong lòng.

Cô chưa bao giờ dễ dàng tin đàn ông.

Đặc biệt là kiểu đàn ông như Lục Yến Hồi — gia thế, ngoại hình, khí chất, lời nói... thứ gì cũng quá hoàn hảo, nhìn sao cũng giống một kẻ từng lăn lộn tình trường, phong lưu thành thói.

Nhưng những lời hắn vừa nói, lần đầu tiên trong đời cô lại muốn tin.

Bởi đàn ông mà có vài mối tình, thường hay khoác lác, thêu dệt thêm vài câu, nói càng kịch tính càng hay.

Như thể yêu càng nhiều, tổn thương càng sâu, thì bản thân càng có giá trị.

Còn khi Lục Yến Hồi nói những lời đó, trong giọng không hề có chút nào tô vẽ hay rao bán. Khoảng trống trong quá khứ của hắn, dường như vốn không cần lấy ra làm bằng chứng.

Thứ duy nhất khiến cô không dám tin là — cảm xúc này rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu?

Bởi vì hiện tại, cô vẫn đủ mới mẻ, đủ đặc biệt, để hắn thấy đáng để theo đuổi.

Nhưng sự mới mẻ không thể tồn tại mãi.

Thích cũng luôn trôi chảy, đổi thay.

Những lời hứa đẹp đẽ chỉ có giá trị khi người ta còn thích.

Trong ký ức của Thẩm Úc Đường, khởi đầu tình yêu luôn quá mức mê hoặc, khiến người ta nghiện. Nếu không, sao mẹ cô lại có thể bỏ dở sự nghiệp, cưới cha cô, cam nguyện vùi mình trong ♓ô-n nhân.

Khi đó, ông thật sự yêu bà, chăm chút, bao dung từng chút cảm xúc nhỏ nhặt của bà.

Cô không phải chưa từng thấy "hạnh phúc" là thế nào.

Ngược lại, chính vì từng thấy qua, nên về sau khoảng cách ấy mới trở thành một mũi nhọn, đ-â-𝖒 đến đau điếng.

Sau đó là chú, là thím — cãi vã, ngoại tình, ngủ riêng, rồi ly 𝐡ôп·.

Cô tận mắt nhìn từng đôi yêu nhau đổ nát tan tành.

Tình cảm, trong mắt cô, từ lâu đã mục rữa.

Đàn ông có tiền, lại càng vậy.

Tình cảm của bọn họ giống như một chương trình khuyến mãi giới hạn thời gian, hết hạn là cắt đứt gọn gàng.

Thẩm Úc Đường chưa bao giờ nghĩ mình sẽ may mắn gặp được ngoại lệ.

Lên cấp ba cô từng tưởng mình đã gặp được ngoại lệ ấy.

Cô thích một đàn anh, thích đến mức tim đập loạn khi chỉ cần nhìn thấy anh ta cười, thích đến mức dốc hết lòng hết dạ.

Đó là mối tình đầu của cô.

Anh ta cũng đối xử với cô rất tốt, dịu dàng, săn sóc — ít nhất là bề ngoài thì vậy. Cho đến một ngày, cô vô tình nhìn thấy nhóm QQ của đám bạn anh. Anh ta mặc kệ bọn họ bàn tán về cô như một món hàng.

Anh ta nói cô trong sáng xinh đẹp, "nɢự*𝐜 to dễ lừa". Bọn họ hỏi, 𝖓ⓖ_ự_𝖈 của cô sờ vào có cảm giác thế nào.

Anh ta còn ra sức miêu tả sống động — dù sự thật là họ thậm chí còn chưa từng nắm tay nhau.

Cô còn thấy anh ta khoe khoang: "Yên tâm đi anh em, trước tháng sau nhất định tao sẽ xử lý được. Tao còn muốn thử không dùng bao nữa cơ."

Cuối dòng tin ấy là một icon cười đểu cáng.

Cô gần như không tin nổi, cái gã từng đỏ mặt chỉ vì nắm tay lại bẩn thỉu và ghê tởm đến mức ấy.

Thực ra đàn ông không phải bỗng nhiên trở nên thối nát, mà vốn dĩ đã là một quả táo thối, chỉ là hôm đó cô mới đột ngột nhận ra mà thôi.

Từ dạo đó, Thẩm Úc Đường không còn tin bất kỳ người đàn ông nào nữa.

Cô chỉ còn muốn hưởng thụ ✝️●♓●â●𝓃 †●𝐡●ể sạch sẽ đẹp đẽ, và chút kh*** c*m ngắn ngủi khi hormone dâng tràn.

Còn trái tim, cô đã khóa chặt lại, quấn thành một mớ nút 𝒸ⓗ_ế_ⓣ, đến chính bản thân cũng không dám mở ra lần nữa.

Cô sợ đau, sợ những điều tốt đẹp trong tay mình từng chút một vỡ vụn và mục nát. Thà rằng ngay từ đầu không có, còn hơn sau cùng mới mất đi.

Bởi vậy, cô không cách nào đáp lại tình cảm của Lục Yến Hồi.

Nhưng nếu hắn thực sự muốn nghe một câu trả lời, thì câu trả lời duy nhất của cô sẽ là:

"Em không tin vào tình cảm. Em chỉ tin vào số dư trong thẻ, và từng bước đi dưới chân mình."

Thẩm Úc Đường nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt bình lặng không 🌀●ợ●𝖓 𝐬●óռ●🌀.

"Muốn em tin anh sao?" Khóe môi cô chậm rãi nhếch lên: "Được thôi, vậy thì chuyển tiền trước đã."

Chương (1-93)