Nụ ♓-ô-𝐧 truy đuổi
← Ch.22 | Ch.24 → |
Phục vụ tận tình
*
Thẩm Úc Đường cảm thấy mình sắp bị 𝐭♓ℹ️ê_⛎ ↪️𝒽_á_𝖞 đến nơi.
Toàn thân bỏng rát như bị nhốt trong lò hấp, mồ hôi thấm ướt cả một mảng ga giường. Thế nhưng cơ thể lại lạnh run, răng va vào nhau lập cập.
Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, màn đêm đặc quánh như cỏ dại mọc lan vô tận. Cô gắng gượng cầm điện thoại, bấm gọi dãy số quen thuộc, trái tim đập loạn nhịp. Tút tút mấy tiếng, đầu bên kia có người bắt máy.
"Alô?" Giọng đàn ông xa cách, lạnh nhạt.
Cổ họng cô khô rát, đau đến mức mở miệng khó khăn, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Bố... con sốt rồi..."
Điện thoại im lặng một lúc.
Thẩm Úc Đường nín thở, đầu ngón tay 💰1ế_🌴 c_𝒽_ặ_t ống nghe, trong lòng dấy lên một tia hy vọng mong manh. Nhưng giây tiếp theo, hy vọng vỡ tan bởi tiếng một người đàn bà xa lạ làm nũng, gọi ông đi đọc truyện cho con trai họ.
Con trai của họ.
Rồi cô nghe thấy bố mình thở dài, giọng lộ rõ sự mất kiên nhẫn: "Được rồi Đường Đường, con ngoan một chút, có chuyện gì thì gọi dì giúp việc."
Ngay sau đó, điện thoại bị dập tắt.
Trong tai chỉ còn lại một khoảng ồn ào rỗng tuếch. Ngón tay cô lơi ra, ống nghe rơi xuống đất, vang một tiếng nặng nề.
Cơn sốt ngày càng dữ dội, ánh sáng trước mắt bắt đầu vặn vẹo, thế giới mờ đi, như bị ai kéo tụt xuống một tầng hắc ám sâu hơn. Xung quanh là biển lửa cuồn cuộn, cô đứng chơ vơ giữa biển cháy.
Phía đối diện, một người đàn ông đứng khoanh tay.
"Bố..." Giọng cô 𝖗.𝐮.𝖓 r.ẩ.🍸, cố chìa tay ra, muốn níu lấy ông, "Cứu con với..."
Nhưng ông chỉ cúi đầu nhìn, ánh mắt lạnh tanh, hờ hững như nhìn một gánh nặng thừa thãi. Giọng ông buốt giá như băng: "Mày lúc nào cũng bướng bỉnh, toàn gây chuyện. Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có ốm, đừng có làm phiền tao."
Nước mắt cô trào ra, nhòe hết tầm nhìn. Cô nghẹn ngào, giọng khàn đặc, đau đến xé ruột: "Con xin lỗi... Bố, từ nay con sẽ ngoan... sẽ không ốm nữa... xin bố, đừng vứt bỏ con..."
Nhưng ông vẫn chỉ nhìn, ánh mắt như mặt hồ ↪️♓*ế*𝖙 lặng, không 🌀_ợ_𝓃 ş_ón_ℊ. Rốt cuộc, ông dứt khoát quay lưng, đi thẳng vào cuối biển lửa, không hề do dự.
"Bố!" Cô gào lên, lao về phía trước. Nhưng ngọn lửa bùng cao, đau đớn đến mức cô không đứng vững nổi. Cô khóc đến nghẹn, gào khản cả tiếng: "Xin bố... đừng vứt bỏ con..."
Bóng dáng ông ngày càng xa, rồi tan biến hẳn trong biển lửa.
Thẩm Úc Đường muốn hét lên, nhưng phát hiện mình chẳng phát ra nổi âm thanh nào. Cô rơi thẳng vào ác mộng.
Giấc mơ lạnh lẽo kéo cô về một đêm tuổi thơ đáng sợ. Căn phòng tối đen, chỉ có chiếc đèn ngủ mờ tỏ ánh vàng. Trong cơn mơ, cô vẫn thì thầm không ngừng: "Bố... con sai rồi..."
Bên giường, Lawrence lặng lẽ nhìn cô. Nước mắt còn vương trên má, môi vẫn gọi "Bố" trong cơn nức nở.
Cô đang khóc.
Khóc đến mức tuyệt vọng, ngay cả trong mơ cũng nức nở nghẹn ngào. Chiếc gối xám ướt đẫm những vệt nước mắt chằng chịt.
Tội nghiệp quá, Ivy của anh.
Poor girl.
Lawrence định giơ tay lau đi giọt nước còn đọng lại, nhưng vừa chạm đến tóc mai, Thẩm Úc Đường bất ngờ nắm chặt lấy ngón tay anh.
"Đừng đi... Bố..."
Ngón tay Lawrence khẽ run.
Đúng lúc ấy, cô choàng tỉnh, ngẩn ngơ nhìn người đàn ông tóc vàng cao lớn trước mặt, cô vẫn chưa thoát hẳn khỏi cơn ác mộng rực lửa. Bàn tay cô vội buông ra như bị bỏng.
"Xin lỗi." - Giọng cô nhỏ, khàn và mềm như bông.
"Tôi vừa gặp ác mộng."
Cô không đáp, chỉ ngây ra nhìn Lawrence, ánh mắt còn phân vân giữa mơ và thực. Một lúc lâu, cô mới đưa tay sờ lên gò má còn đọng nước lạnh. Mình... đã khóc ư?
Thực ra nhiều năm rồi cô không mơ thấy ông ta, càng không vì ông mà rơi lệ. Có lẽ do xung quanh tràn ngập hương thơm quen thuộc của Lawrence, khiến cô vô thức buông lỏng cảnh giác.
Hương thơm ấy sạch sẽ, trầm ổn, giống như một ngọn lửa nhỏ trong đêm tuyết - khiến người ta không kìm được mà muốn đến gần. Hoặc có lẽ là cái khí chất daddy trên người anh đã chạm đến một phần ký ức nào đó của cô.
Thẩm Úc Đường im lặng, ánh mắt dần lấy lại tiêu điểm. Nhưng đúng lúc ấy, bụng cô lại réo vang -
... gruuuu.
Cô khựng lại, vẻ mặt từ ngẩn ngơ biến thành kinh ngạc, rồi nhanh chóng đỏ bừng ngượng ngùng.
Không khí lặng đi một giây, rồi bị phá vỡ bởi tiếng cười trầm thấp.
Khóe môi Lawrence cong lên, mắt vẫn dán chặt vào cô, nhấc ống nghe gọi nội tuyến: "Đem bữa tối lên."
Không lâu sau, cửa phòng gõ nhẹ. Xe đẩy thức ăn được đẩy vào, mùi cháo thơm nồng lan tỏa. Ấm nóng, dịu dàng.
Là một thố cháo cá còn nóng.
Hạt gạo nở bung vừa vặn, lẫn trong nước súp sánh trắng ngà. Thịt cá thái mỏng tang, cuộn nhẹ, bên cạnh là vài đĩa nhỏ đồ nguội và điểm tâm mặn, đầy đủ màu sắc, hương vị tinh tế.
Mùi vị ấm áp khiến dạ dày cũng dần thức tỉnh. Thẩm Úc Đường bất ngờ nhìn thoáng qua: "Ở đây cũng có cháo chuẩn vị thế này ư?"
Lawrence mở nắp, thử nhiệt độ vừa phải mới ngẩng đầu: "Mẹ tôi rất thích cháo. Khách sạn vì vậy mời riêng một đầu bếp Trung Quốc ở lại lâu dài."
Giọng anh bình thản, nhưng ẩn chứa chút 𝐦*ề*𝖒 ⓜạ*i khó thấy.
Anh múc một muỗng, đưa đến môi cô. Thẩm Úc Đường theo bản năng hé miệng. Chất cháo ấm áp trượt xuống cổ họng, dạ dày lập tức được sưởi ấm. Nhưng khiến cô rối bời hơn cả, là ánh mắt Lawrence lúc này - tập trung, dịu dàng, không hề có chút bực bội.
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lặng lẽ, động tác cực nhẹ. Mỗi muỗng cháo đều chậm rãi, như đang chăm một đứa trẻ yếu ớt, không phải một người phụ nữ trưởng thành.
Sự dịu dàng ấy không mang theo v* v*n, cũng chẳng mong đợi hồi đáp - chỉ là một thứ ân cần thuần khiết, tĩnh lặng. Thẩm Úc Đường vừa ăn cháo vừa nhìn anh, bỗng có cảm giác hốt hoảng.
Cô từng gặp nhiều kiểu dịu dàng. Nhưng đằng sau phần lớn sự dịu dàng ấy đều giấu mục đích. Miệng nói quan tâm, tay lại không yên. Nói muốn chăm sóc, thực ra là thừa cơ ❎â_ɱ 𝓃_♓ậ_🅿️.
Còn Lawrence thì không. Trong mắt anh không có d*c v*ng của kẻ săn mồi, cũng chẳng có ý đồ của tình nhân. Anh chỉ đơn thuần muốn chăm sóc cô, vậy thôi. Có lẽ phần nhiều xuất phát từ giáo dưỡng của một quý ông, buộc anh phải làm thế.
Ngay khi Thẩm Úc Đường cụp mắt định giấu cảm xúc, cánh cửa lại vang lên ba tiếng gõ dứt khoát."Ngài Lawrence, là tôi."
"Vào đi."
Người đàn ông mở cửa, đảo mắt vào trong - đúng lúc thấy ông chủ của mình ngồi bên giường, hơi cúi người, tay cầm muỗng đang khuấy bát cháo nóng.
Anh không thèm liếc ra cửa một cái, như thể trên thế giới chỉ còn lại duy nhất người trước mắt.
Pierre ngẩn ngơ.
Mấy năm đi theo bên cạnh Lawrence, Pierre đã chứng kiến vô số tình huống, sớm quen với dáng vẻ đàn ông này vĩnh viễn lạnh nhạt kiềm chế. Luôn giữ khoảng cách xã giao đúng mực với mọi người, đặc biệt là với phụ nữ, chưa bao giờ vượt giới hạn. Anh ta từng nghĩ sự lạnh lùng đó là nguyên tắc, là bản năng.
Thế nhưng khoảnh khắc này, Pierre bỗng nhận ra — ông chủ của mình không phải là vô tình, mà chỉ là chưa từng có ai khiến anh động lòng.
Thấy Pierre bước vào, Thẩm Úc Đường cũng nhanh chóng rút khỏi mớ cảm xúc vừa rồi, khẽ ho một tiếng: "Để tôi tự làm được rồi."
Lawrence không miễn cưỡng, đưa thìa vào tay cô, lúc ngẩng đầu nhìn ra cửa, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Pierre.
Như một lời trách móc vô thanh.
Pierre ôm chặt tập tài liệu, khóc thầm trong lòng.
Thật ra anh ta vừa đẩy cửa vào là đã nhận ra bầu không khí khác thường. Nhưng một bên là tài liệu khẩn cấp cần ông chủ phê duyệt, một bên lại là mầm mống tình cảm vừa mới nảy sinh của ông chủ. Bên nào nặng bên nào nhẹ, một trợ lý nhỏ bé như anh ta nào có quyền quyết định?
Pierre không dám nhìn thêm, đặt tài liệu xuống rồi lặng lẽ rời khỏi, cánh cửa khép lại không một tiếng động.
Ánh mắt Thẩm Úc Đường rơi vào xấp tài liệu trên bàn, tâm tình dần ổn định. Cô ngẩng đầu nhìn Lawrence, khẽ cười: "Ngài cứ đi làm việc đi. Tiền công hôm nay có thể trừ hết, vì đã làm lỡ lịch trình của ngài, tôi thật sự xin lỗi."
Lawrence đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt càng lúc càng u ám.
Ngay cả chính anh cũng không hiểu mình rốt cuộc đang bất mãn điều gì.
Cô vẫn luôn đối xử với anh như vậy — lễ phép, đúng mực, giữ khoảng cách. Đó vốn dĩ phải là điều tốt... phải không?
Lawrence muốn nói điều gì an ủi, chẳng hạn như không sao, chuyện công việc không quan trọng bằng sức khỏe của cô, nhưng khi lời bật ra lại mang theo chút gay gắt: "Không sao. Vốn dĩ buổi gặp với Thứ trưởng hôm nay cũng gượng ép, vừa hay có cớ để hủy."
Nghe vậy, Thẩm Úc Đường không tỏ vẻ gì, chỉ gật nhẹ đầu: "Hôm nay cảm ơn ngài. Chắc tôi cũng nên về rồi."
Nói rồi, cô định vén chăn bước xuống giường.
Nằm trên giường ông chủ thế này, thực sự khiến cô không thoải mái.
Nhưng lời chưa dứt, Lawrence gần như theo bản năng đưa tay giữ lấy vai cô.
Thẩm Úc Đường ngơ ngác: "Ngài..."
"Đừng động." Giọng Lawrence hạ thấp, ngừng lại một chút, như đang tìm một lý do hợp tình hợp lý để giữ cô ở lại.
Nghĩ giây lát, anh đưa ra một cái cớ cực kỳ vụng về: "Ý tôi là... cứ để theo dõi thêm một đêm. Sáng mai tôi sẽ cho xe đưa cô về."
Thẩm Úc Đường vốn đã chống người ngồi dậy, lại ngừng động tác, không tiếp tục cố chấp muốn đi.
Bởi cô chợt nhận ra — thật ra mình cũng không nhất thiết phải rời đi ngay.
Anh không cần phải chăm sóc cô như thế, cô biết rõ. Thời gian của Lawrence De Ville vô cùng quý giá, tính bằng từng phút từng giây.
Vậy mà anh vẫn làm. Không phải vì nghĩa vụ, mà chỉ vì... anh muốn.
Ý nghĩ ấy ban đầu rất nhỏ, nhưng một khi nảy sinh thì chẳng thể gạt đi.
Thẩm Úc Đường cúi mắt, kéo chăn ngay ngắn, không nói thêm gì.
Cô không gật đầu, cũng không đồng ý. Nhưng cô đã ở lại.
*
Đêm tối buông xuống, trong phòng chỉ còn một chiếc đèn tường, như đóa hoa vàng lặng lẽ nở trong bóng tối.
Thẩm Úc Đường đã ngủ. Hơi thở đều đều, nhưng giữa chân mày vẫn nhíu lại, như còn vướng giấc mơ chưa tan.
Lawrence đứng bên giường, cúi mắt lặng lẽ nhìn cô.
Anh không hiểu tại sao mình vẫn chưa rời đi.
Rõ ràng anh nên đi rồi — email còn đang chờ xử lý, cuộc họp trực tuyến sắp đến giờ. Nhưng nhìn Thẩm Úc Đường, anh lại thấy mình chẳng thể nào nhấc chân nổi.
Cô ngủ rất yên tĩnh, gương mặt còn mang chút tái nhợt sau cơn bệnh, hơi thở khẽ khàng, gần như không nghe thấy. Hàng mi dài rũ xuống, ngoan ngoãn như một con thú nhỏ không chút phòng bị.
Thật kỳ lạ, anh nghĩ.
Chỉ vì nhìn cô nằm yên trước mặt mà nơi ⓝ🌀●ự●𝒸 bỗng nhói lên cơn đau âm ỉ. Như một vết thương cũ, bị ai đó khẽ khàng chạm vào.
Trong bóng tối, Lawrence vẫn đứng bất động bên giường.
Anh lặng lẽ dõi theo cô, rồi như bị điều gì thúc đẩy, khó kiềm chế mà cúi người xuống.
Đầu mũi chạm khẽ lên trán cô, ngập ngừng trong thoáng chốc, cuối cùng môi cũng chạm nhẹ.
Nhẹ như gió, như bông tuyết rơi.
Lồng ռ*𝐠*ự*ⓒ lập tức trở nên dễ chịu hơn, nỗi tức nghẹn kia cũng dần dịu xuống.
Anh vô thức tiếp tục ♓●ô●n — nơi sống mũi, nơi khóe mắt. Ánh mắt theo đường nét gương mặt cô mà trượt dần xuống, ngón tay cũng s_❗_ế_ⓣ ⓒ_h_ặ_† trong lòng bàn tay.
Khoảng cách quá gần. Gần đến mức nghe rõ từng hơi thở khẽ khàng của cô, gần đến mức ánh sáng lấp lánh nơi cánh môi cô chưa khô cũng trở nên quá mức rõ ràng.
Lý trí ở bên tai nhắc nhở: Đủ rồi, dừng lại đi.
Anh quả thật đã cố khắc chế, tấm lưng thẳng lên, chuẩn bị rời đi —
Nhưng đúng khoảnh khắc ấy, Thẩm Úc Đường mở mắt.
Hàng mi khẽ run, đôi mắt như vừa vớt lên từ mặt nước, ư.ớ.𝖙 á.✞ và mờ ảo. Cô còn chưa tỉnh tảo, đồng tử phủ một lớp sương mỏng, phản chiếu ánh sáng lờ mờ.
Lawrence thoáng ngẩn, theo bản năng lùi lại nửa bước —
Nhưng lại bị động tác bất ngờ của cô kéo trở về.
Cánh tay cô vòng lên, ôm lấy cổ anh, cả người bật dậy, 𝐡ô*𝐧 lên môi anh.
Nụ ⓗ·ô·n ấy không hề báo trước, nhưng vô cùng chắc chắn.
Ngay khi cánh môi chạm vào, Lawrence lập tức như bị dòng điện giáng thẳng xuống toàn thân, từ đầu đến chân đều tê dại.
Đôi môi cô 𝖒●ề●𝐦 𝐦ạ●❗, ấm nóng, mang theo chút gấp gáp và khao khát.
Không hề do dự, môi răng quấn chặt, đầu lưỡi bướng bỉnh ❎-â-Ⓜ️ n♓ậ-𝓅, lửa cháy rừng rực, như dồn hết mọi ủy khuất, bất an và khát vọng vào trong nụ h·ô·𝐧 ấy.
Cô tin rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Nên chẳng hề kiêng kỵ gì.
Toàn thân Lawrence căng cứng, yết hầu lăn mạnh, thậm chí thoáng chốc quên cả hít thở. Anh chỉ có thể bị động đón nhận, cảm nhận hơi thở của cô, bị xâm chiếm, bị cuốn lấy, đốt cháy trái tim rối loạn nhịp đập.
Nhưng dần dần, bàn tay anh từ chỗ muốn đẩy ra biến thành vòng lại ôm chặt.
Cô quá 𝐦-ề-𝖒 m-ạ-ï, mềm như tuyết đêm đông, từng chút từng chút tan vào Ⓜ️.á.⛎ thịt của anh.
Nụ ♓ô.𝖓 này quá chậm, lại quá thật.
Chậm đến mức thời gian ngừng lại, thật đến mức mọi lớp ngụy trang đều bị lột bỏ.
Anh không thể từ chối.
Hơi thở Lawrence dần nặng nề, khát khao nhiều hơn.
Anh dễ dàng ôm ngang eo cô chỉ với một tay, kéo hẳn cô ra khỏi chăn, đặt nghiêng trên đùi mình.
Đúng lúc ấy, đôi môi cô rời ra, bật thành một tiếng kêu khẽ như mèo cào qua tim.
Bàn tay anh giữ chặt nơi eo, gần như có thể vòng trọn cả vòng eo mản●h 🎋♓●ả●п●𝖍 của cô.
Ở trong lòng anh, sự chênh lệch về vóc dáng lập tức phóng đại vô hạn.
Cô như một ngọn lửa 〽️.ề.ɱ ɱạ.❗, thiêu đốt toàn bộ anh.
Nhưng ngay lúc đó, Thẩm Úc Đường lại chậm rãi rút lui, muốn dừng lại để thở.
Mà một con sói đã nếm được mùi vị, sao có thể dễ dàng buông tha cho con mồi?
Lawrence lập tức đuổi theo, lại lần nữa cắn lấy môi cô.
Anh ♓ô_𝐧 chẳng có kỹ thuật gì, chỉ dựa vào bản năng mà chiếm lĩnh, n-𝖌-𝐡-ⓘ-ề-𝓃 ⓝá-† từng chút một, nuốt trọn cô, giam giữ cô trong hơi thở và nhiệt độ của mình.
Ban đầu, anh còn dè dặt. Vừa nhấm nháp, vừa như đang tìm kiếm sự cho phép.
Anh sợ cô chống cự, sợ cô hoảng hốt.
Nhưng khi bắt được tiếng rên khe khẽ từ khóe môi cô tràn ra, sức mạnh của anh lập tức tăng thêm. Sự đáp lại ấy đánh sập phòng tuyến lý trí cuối cùng trong đầu Lawrence. Anh chỉ muốn h-ô-𝓃 cô sâu hơn, dốc toàn lực làm cô vui, khiến cô từ nụ ♓ô*ⓝ của mình mà cảm nhận được kh*** c*m. Nụ hô_𝓃 trở nên nặng nề hơn, gần như thô bạo, cứ thế truy đuổi lấy hơi thở của cô, lần nào cũng đoạt sạch. Bàn tay ռ·ó·𝖓·🌀 ⓑỏ·ⓝ·𝖌 💰_𝐢ế_ⓣ ↪️♓ặ_✝️ sau lưng, ấn mạnh cô vào lòng, gần hơn, sâu hơn. Hơi thở giữa họ đã không còn phân biệt được, toàn là hương vị của đối phương.
Lồng 𝖓🌀ự_ⓒ dán chặt, theo nhịp 𝖙h_ở 🌀_ấ_ⓟ gáp mà kịch liệt va chạm. Qua lớp vải mỏng, từng đợt ma sát tế nhị mà пó𝖓·𝐠 𝒷·ỏ·𝖓·𝖌.
Ⓡ⛎·𝐧 ⓡẩ·🍸, rùng mình.
Thẩm Úc Đường gần như sắp bị hòa tan.
Đêm đen im lặng che mờ đạo đức và giới hạn. Thân phận mơ hồ, lập trường rối loạn, chỉ còn lại khao khát thuần khiết đang bùng cháy mãnh liệt.
Hơi thở quấn lấy nhau, tiếng 𝐡·ô·ⓝ dây dưa.
Cho đến khi bên hông cô đột ngột cảm nhận được sự tồn tại của "cái cốc giữ nhiệt khổng lồ", Thẩm Úc Đường mới bừng tỉnh.
Trong cốc còn có nước nóng, bỏng rẫy, dường như muốn phá toạc lớp vải quần tây mỏng. Cô mở mắt, thoát khỏi hỗn loạn, đưa tay chống lên lồng n*𝐠*ự*𝒸 rắn chắc của Lawrence, chấm dứt sự "phục vụ tận tình" của anh.
Hơi nóng từ đôi môi vẫn còn đọng lại.
Cô khẽ th* d*c, ánh mắt vẫn ngân ngấn nước, môi còn vương lại dấu ấn ẩm ướt anh để lại, trông vừa yếu đuối vừa mê người. 𝒩🌀ự_𝒸 Lawrence phập phồng dữ dội dưới lòng bàn tay cô, tay anh vẫn giữ chặt eo cô, chưa kịp buông ra. Đôi mắt xám xanh kia đang ở trong trạng thái cực độ phấn khích, từ viền ngoài dần biến thành sự giao hòa giữa vàng và xanh lục.
Trong suốt, rực rỡ như thủy tinh tráng men, đẹp đến mức không tưởng.
Hai người chẳng nói gì, chỉ còn tiếng 𝖙♓.ở 𝒽.ổ.ռ ♓ể.𝓃 giao động giữa họ. Thẩm Úc Đường chợt nhận ra, đây không phải mơ.
Nếu là mơ, sao môi anh có thể 〽️_ề_ⓜ Ⓜ️_ạ_ı và dễ 𝒽ô*𝖓 đến thế? Sao tiếng thở trầm thấp bên tai lại gợi tình đến vậy?
Tất cả đều quá thật.
Nhưng cô chỉ có thể xem nó như một giấc mơ.
Thẩm Úc Đường kéo chân ra sau, tránh khỏi nơi đó. Cổ họng cô khô rát, nhưng giọng nói lại bình thản vô cùng: "Là tôi chủ động, lỗi tại tôi."
Cô lùi thêm một chút, ngã xuống chiếc giường 𝖒ề_𝖒 𝐦_ạ_ℹ️, chỉ còn mắt cá chân vắt hờ trên đầu gối anh.
Lawrence không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn cô. Ánh nhìn trong mắt anh vẫn chưa kịp nguội đi. Thẩm Úc Đường ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đó, bình tĩnh nói thêm: "Lỗi do tôi đầu óc không tỉnh táo... vì sốt nên Ⓜ️*ê 𝐦ⓐ*ռ. Ngài vừa đẹp trai vừa dễ chịu, lại còn ở gần thế, tôi không kiềm được. Xin lỗi."
Lời vừa dứt, không khí xung quanh lập tức lạnh đi.
Cô cúi mắt, ngón tay vẽ vòng tròn trên ga giường, giọng nhỏ lại: "Tóm lại... tôi không có ý đó. Ngài đừng để trong lòng."
Giọng điệu cô không thấp kém, cũng chẳng lấy lòng, mà mang theo lý trí xen lẫn áy náy, như thể chỉ sợ làm anh khó xử.
Nhưng lọt vào tai Lawrence, những lời đó chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng lên mặt. Cô không xem nụ ⓗ·ô·𝐧 ấy là gì cả. Cô không muốn chịu trách nhiệm, cũng không muốn giữ lại chút tình ý nào. Cứ như một kẻ phũ phàng sau khi đã xong việc thì phủi tay rời đi, xử lý h*m m**n sạch sẽ gọn gàng.
Mà anh... lại bị bỏ lại trong nụ 𝐡_ô_n đó.
Nụ ♓ô●n đầu tiên của anh.
Ánh mắt Lawrence vụt tối đi.
Anh nhìn cô rất lâu mới ép mình thốt ra được một câu, giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo: "Hiểu rồi."
Anh buộc mình nhanh chóng bình tĩnh, gượng gạo đứng dậy, từng cử động đều gò ép, như thể sợ chính mình sẽ làm ra điều Ⓜ️ấ*✝️ 🎋*𝒾*ể*𝐦 𝐬*🔴á*𝖙.
Chân cô tuột khỏi gối anh, rơi lại xuống giường.
"Cô nghỉ ngơi cho tốt. Sáng mai tôi cho xe đưa về."
Nói xong, anh quay đi, không hề chào một tiếng "ngủ ngon". Cửa khép lại rất khẽ.
Thẩm Úc Đường im lặng nhìn cánh cửa ấy.
Cô không hối hận vì đã 𝐡ô·ⓝ anh. Với một kẻ mê trai đẹp như cô, được 𝒽ô·𝐧 một soái ca cấp bậc này thì lời nào cũng không đủ "hời". Cô cũng chẳng sợ anh giận. Người lớn cả rồi, một cái 𝖍-ô-ⓝ thì có đáng gì? Chẳng phải cũng đã từng ♓ô-п người khác rồi sao?
Nghĩ đến đó, cô liền an tâm nằm xuống, cuộn trong chăn, dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Còn Lawrence, anh rời khỏi phòng, vai vẫn căng chặt, như một thợ lặn vừa bò lên từ đáy biển sâu, trong phổi đầy là hơi thở của cô.
Anh quay lại phòng họp, bộ vest trên người còn vương nếp nhăn bị ép ra, nhưng gương mặt vẫn như thường.
Tài liệu đã được đặt sẵn, nội dung hội nghị chiếu trên màn hình. Pierre cùng một nhân viên khác đang đứng trình bày, giọng đều đều như mọi khi.
Nhưng anh chẳng nghe lọt từ nào. Âm thanh mơ hồ như lớp sương dày bao quanh. Hơi thở của cô vẫn còn trên đầu lưỡi anh, nhiệt độ môi lưỡi vẫn vương lại. Vị ngọt ấy như rượu mơ, ban đầu thanh dịu, càng về sau càng say.
Lawrence đột ngột đứng dậy. Ghế cọ lên thảm phát ra tiếng nặng nề. Pierre giật mình, câu nói dang dở: "Thưa ngài?"
Anh ta suýt tưởng Lawrence bất mãn với báo cáo của mình. Nhưng Lawrence chẳng đáp, đi thẳng về phía cuối phòng họp, đẩy cửa sổ sát đất, bước ra ban công. Gió đêm oi bức, giờ đã rất muộn.
Anh rút thuốc, châm lửa.
Ngón tay vẫn vững vàng, ánh lửa l**m dần mép giấy. Anh cúi xuống, kéo một hơi, như thể đã lâu lắm rồi mới hít thở mạnh mẽ đến vậy.
Pierre đứng từ xa không dám ho he, chỉ lén liếc nhìn. Trong ấn tượng của anh ta, ông chủ hầu như không hút thuốc.
Lần gần nhất thấy anh hút là năm thứ hai tiếp quản tập đoàn. Khi ấy vì kiểm soát rủi ro sai sót, dẫn đến việc tái cấu trúc toàn bộ tài sản khu vực Âu-Á thất bại. Đêm đó, anh ngồi một mình trong văn phòng, châm một điếu, cả đêm không chợp mắt.
Mà giờ đây, điếu này vừa tàn, anh lại châm điếu thứ hai.
Khói thuốc hòa vào gió đêm, quẩn quanh bên ngón tay, vương nơi chân mày. Anh tựa người vào lan can, kẹp thuốc nơi đầu ngón tay, khớp ngón tay ş𝐢_ế_𝐭 𝖈_𝖍ặ_✝️ đến trắng bệch. Gió thổi loạn mái tóc, ánh mắt rơi vào màn đêm, trầm nặng nhả ra một ngụm khói.
Cô đã 𝐡·ô·𝐧 anh.
Khoảnh khắc đó, Lawrence suýt tin rằng mình đã nhận được hồi đáp. Nhưng lời cô khi tỉnh táo chẳng khác nào gáo nước lạnh tạt vào lửa. Ngọn lửa đang cháy bùng bị dập tắt, sụp đổ, bốc hơi trong làn khói trắng.
Cô nói cô không tỉnh táo, nói vì anh quá đẹp trai nên không kiềm được.
Vậy thì... để có được nụ ♓ô_n ấy, anh còn phải cảm ơn gương mặt và lớp vỏ bề ngoài này sao?
Lawrence khẽ bật cười lạnh, mắt cụp xuống, ánh sáng trong đáy mắt hoàn toàn biến mất. Nói cho cùng, giữa hai người, cũng chỉ có mình anh thật sự chìm xuống mà thôi.
Không chỉ ở Florence mới có kẻ trằn trọc suốt đêm.
Tại trung tâm hội nghị cảng Monaco, đèn vẫn chưa tắt. Thương vụ sáp nhập bước vào giai đoạn cuối. Lục Yến Hồi ngồi ở đầu bàn dài, đối mặt với hàng loạt điều khoản tài chính và báo cáo tái cấu trúc vẫn giữ sự nghiêm cẩn, giọng điệu bình thản. Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, hắn mới lấy chiếc điện thoại cá nhân trong túi ra, ngón tay ấn nút nguồn, chờ khởi động.
Chỉ là, màn hình trống rỗng, chẳng có một tin nhắn hồi âm.
Hắn mở WeChat. Ở khung chat được ghim trên cùng, dừng lại ở tin nhắn mười tiếng trước—
Một tấm ảnh xấu hổ cùng sticker Doraemon khóc lóc.
Đó là thứ hắn cố tình lưu trong nhóm làm việc, cảm thấy rất dễ thương, hợp với con thỏ nhỏ trái tim kia. Hắn nghĩ Thẩm Úc Đường chắc sẽ thích.
Bình thường Lục Yến Hồi chưa bao giờ có thói quen nhìn điện thoại trong giờ làm, cũng chẳng quen chờ người khác trả lời. Nhưng tối nay, số lần hắn bật rồi tắt màn hình còn nhiều hơn cả tháng cộng lại. Hắn cứ nhìn chằm chằm, giống như học sinh mong ngóng tiếng chuông tan học, bất kỳ động tĩnh nhỏ nào cũng khiến hắn lập tức cảnh giác. Cuối cùng dứt khoát tắt máy hẳn.
Cô không trả lời, khiến hắn phân tâm, khiến hắn rối bời.
Vừa kết thúc cuộc họp, Lục Yến Hồi liền đứng dậy, cài lại khuy áo vest, sải bước rời đi. Trợ lý nhanh chóng bám theo: "Thưa ngài, email hôm qua gửi cho cô Thẩm vẫn chưa có phản hồi."
Lục Yến Hồi hơi khựng lại, nghiêng đầu ra hiệu anh ta nói tiếp. Trợ lý lập tức hiểu ý: "Jacky nói, thấy cô Thẩm xuất hiện ở Ventino Firenze."
Ventino Firenze.
Khách sạn của Lawrence.
Cái tên này vừa thốt ra, Lục Yến Hồi không cần hỏi cũng đoán được phần nào. Thẩm Úc Đường ở đó, chỉ có thể vì một người — Lawrence. Hắn khẽ "ừ" một tiếng, tiếp tục bước đi. Nhưng đi chưa được mấy bước, hắn lại lấy điện thoại công việc ra, trực tiếp gọi: "Liên hệ trung tâm điều phối, tôi cần sớm trở về. Bảo họ nhanh chóng phê duyệt cho tôi một tuyến bay."
Rất nhanh, đầu dây bên kia báo lại: hãng hàng không đang xin tuyến bay tạm thời trong vùng thông báo bay LFMM, dự kiến vòng qua Nice, cắt ngang dãy Apennine để vào thẳng lãnh thổ Ý. Thời gian dự kiến: một tiếng năm mươi phút có thể tới Florence.
Lục Yến Hồi lạnh mặt cúp máy, chui vào chiếc xe bạc đang đỗ sẵn ở cảng. Xe lao vào cao tốc, hòa vào màn đêm.
Hắn ngả ra ghế, không nói gì, ánh mắt rơi vào đường bờ biển lấp loáng đèn ngoài cửa kính. Điện thoại đặt trên đầu gối, không cầm lên, nhưng ngón tay lại vô thức vuốt màn hình, như một động tác đã thành thói quen.
Hắn không dám tin bản thân lại thật sự động lòng. Nhưng Thẩm Úc Đường quả thực đã lặng lẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Lục Yến Hồi hiểu rõ, với hắn, tình yêu chưa bao giờ là thứ quan trọng không thể thiếu. Còn quá nhiều thứ thú vị hơn tình cảm. — Nhưng nếu Thẩm Úc Đường thật sự xoay người ngã vào vòng tay Lawrence, thì đó không còn là chuyện tình cảm nữa.
Mà là chuyện thắng thua.
Hắn có thể chấp nhận việc cô không thích mình.
Nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận lý do cô từ chối, lại là vì Lawrence.
Chỉ riêng ván này, hắn quá khao khát được thắng.
← Ch. 22 | Ch. 24 → |