Vay nóng Tinvay

Truyện:Người Tình Bá Đạo - Chương 031

Người Tình Bá Đạo
Trọn bộ 145 chương
Chương 031
Lý do
0.00
(0 votes)


Chương (1-145)

Siêu sale Shopee


Dùng hết sức gạt tay hắn ra, hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, " Hạ Mộc Lạo, anh đừng quá phận, con thỏ bị bức đến nóng nảy cũng cắn người, huống chi tôi là một con người."

Tay hắn lại chạm vào người tôi, lần này không phải hướng đến cằm, mà là hướng đến cánh tay tôi, miệng hắn nhếch lên một nụ cười như có như không, " Cô không phải là thỏ, cô chính là sủng vật của Hoa Thần."

"Không phải là sủng vật của anh, có xúc phạm tôi cũng chả đến lượt anh, về sau làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi thực sự rất ghét anh, rất ghét rất ghét."

Hạ Mộc Lạo sắc mặt lạnh lùng, đồng tử càng lúc càng nhỏ, nhìn thấy hắn như vậy, cơ thể tôi không tự chủ được lui về phía sau.

"Buông tay ra, tôi phải xuống xe." Không hề lo lắng nói một câu. Tôi cố gắng cậy tay hắn ra, nhưng mà ngay cả một ngón tay cũng không thể cậy ra nổi.

"Tô Thiển Thiển, tôi cảnh cáo cô đừng có khiêu chiến giới hạn của tôi."

Sức lực của tôi còn xa mới bì kịp với hắn, chỉ có thể tiếp tục kích thích hắn, chờ hắn tự mình buông tay, "Hừ, tôi cứ khiêu chiến anh đấy! Anh nói tôi xem lời anh nói như gió thoảng bên tai, vậy thì bây giờ có thể cho tôi biết tại sao không?"

Từ hàm răng hắn rít ra một câu:" Tô Thiển Thiển, cô muốn chết có phải không?"

Hạ Mộc Lạo, cho dù có chết, anh cũng phải giải thích cho tôi, tôi không muốn mình phải chết khi không biết lí do rõ ràng. Nhìn thấy anh tôi còn trốn không kịp, như thế nào lại đáp ứng chuyện gì với anh được.

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn:" Cho dù có chết anh cũng phải cho tôi biết rõ nguyên nhân chứ, tôi không muốn chết một cách không minh bạch."

"Không phải tôi đã nói rằng không được tắt máy sao?"

Cố lấy hết dũng khí biện giải cho mình:" Di động của tôi từ trước đến nay vẫn không hề tắt máy."

Hạ Mộc Lạo cắn chặt môi, dùng ánh mắt như muốn đem tôi ra lăng trì, từng giọt từng giọt thời gian trôi qua trong im lặng." Nếu anh không muốn trả lời, buông tay ra để tôi đi."

Tay hắn gia tăng thêm lực, tay phải tôi tựa hồ như bị bóp nát, tôi nhẹ giọng kêu đau, " Á! Đau quá! Anh nhẹ tay một chút đi."

Hắn nghe lời giảm bớt lực, ánh mắt cũng không phẫn nộ lạnh lùng như trước nữa. Thấy hắn có điểm bình thường trở lại, tôi nhẹ nhàng hỏi một câu, " Hạ Mộc Lạo, tôi khi nào xem lời anh nói như gió thoảng bên tai? Anh không nhầm người đấy chứ?"

Ánh mắt hắn lại biến lãnh:" Di động đêm hôm đó tôi đưa cho cô tại sao lại tắt máy."

Trong lòng cả kinh, hấp phải một luồng khí lạnh, trừng lớn ánh mắt theo dõi hắn.

Thấy tôi không nói, hắn tiếp tục truy vấn, " Trả lời tôi." Ngữ khí kiên định, không cho nghi ngờ.

Trong lòng sợ hãi cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở chỗ hắn nắm lấy tay tôi, " Tôi vốn không tắt máy, bởi vì không có ai liên lạc tới dãy số kia, sau đó..."

"Nói tiếp, sau đó làm sao...?"

"Sau đó nó hết pin, tự động tắt điện thoại."

Hắn rốt cuộc không thèm nói lại, nhưng mà tiếng hít thở kia càng lúc càng nặng. Kỳ thật tôi đã để quên cái di động kia ở góc nào đấy, lúc hắn đưa cho tôi cái di động đó, tôi tùy tay lấy, nhưng cái di động kia cũng không xuất hiện trong tầm mắt tôi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-145)