Sấm sét ngày nắng
Ch.002 → |
Thời gian: ngày 19 tháng 3.
Thành phố: Thẩm Phong.
Địa điểm: Bệnh viện.
Mùi cồn xộc thẳng vào mũi, hăng hăng khó chịu. Bất lực ngồi trên chiếc ghế dài, chờ bác sĩ chomột câu trả lời.
Một vị bác sĩ mặc áo trắng nghiêm mặt nói với tôi:"Mẹ em bị mắc bệnh bạch cầu cấp tính, lượng tiểu cầu trong máu suy giảm rất nhanh, cho dù có phẫu thuật sớm thì nhiều nhất chỉ có thể sống được sáu tháng."
Lời của bác sĩ như dội một gáo nước lạnh vào người tôi, phải mất một lúc lâu sau tôi mới có thể phản ứng lại.
Từ trước đến nay chỉ có hai mẹ con đùm bọc nhau sống. Bà qua đời, tôi biết phải làm sao đây?
Hai bên đầu gối nặng trĩu quỳ trên nền đất lạnh, tôi nghẹn ngào nói:" Bác sĩ, cầu xin mọi người hãy cứu mẹ em."
Bác sĩ lắc đầu, nhìn tôi, thở dài:" Thân làm Bác sĩ, chúng tôi mỗi người bệnh đều muốn cứu, đều tận tâm tận lực chữa trị, bệnh của mẹ em phải được phẫu thuật càng sớm càng tốt, mới có thể trì hoãn được."
Lời của bác sĩ đánh mạnh vào tâm trí tôi. Chỉ cần phẫu thuật, mẹ tôi có thể sống.
"Bác sĩ, phẫu thuật hết bao nhiêu tiền?"
"Năm mươi vạn."
Trước mắt tối sầm lại, ngã khuỵu xuống đất. Năm mươi vạn đối với gia đình tôi mà nói là một số tiền nằm mơ cũng không có được. Tôi chỉ là một học sinh cấp ba, cho dù làm việc như điên cũng không thể trong vài tháng ngắn ngủi mà kiếm được năm mươi vạn. Nguồn thu nhập duy nhất trong gia đình là đồng lương ít ỏi của mẹ. Bây giờ bà đang nằm trong phòng bệnh, đừng nói là năm mươi vạn mà ngay cuộc sống bình thường cũng là cả một vấn đề.
Tất cả tài khoản tiết kiệm cũng chỉ được khoảng bốn vạn. Phí phẫu thuật là rất cao, bốn vạn chắc chắn không đủ. Căn phòng của nhà cô có bốn mươi mét vuông, lại rất cũ, có bán cũng không được giá.
Năm mươi vạn, nhất định không thể vì năm mươi vạn mà mất mẹ.
Dựa vào tường, đứng lên, cố gắng chạy xuống cầu thang, tôi muốn có một công việc càng sớm càng tốt, tôi không thể đứng yên nhìn mẹ tôi rời đi được.
Đi xuống cầu thang mới phát hiện ra trời đã tối, bất luận chuyện gì xảy ra, chỉ có một suy nghĩ trong tâm trí, tôi muốn tìm một công việc để có thể kiếm tiền càng sớm càng tốt.
Tìm được một vài quán bar, nhưng những người quản lý ở đó nói tôi chưa đủ tuổi, không thích hợp làm việc tại đây.
Tôi biết tôi không hợp để làm ở đây, nhưng ngoài câu lạc bộ đêm ra tôi thật không biết nơi nào có thể kiếm được tiền nhanh hơn.
Trước mắt là biển hiệu nhấp nháy ánh đèn neon, không có thời gian suy nghĩ nhiều, tôi bắt đầu tiến vào.
Có thể vẫn còn sớm, nhạc chơi với nhịp điệu chậm, không có nhiều người trên sàn nhảy.
Chọn một chỗ ngồi xuống, lập tức có một người phục vụ đến và hỏi:" Tiểu thư, cô muốn dùng gì?"
"Tôi muốn gặp giám đốc của các anh."
Người phục vụ lịch sự nói:" Xin cô đợi một lát."
Chưa đầy một phút, một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiên trước mặt cô, cao lớn anh tuấn, mỉm cười nói:" Tôi chính là giám đốc của quán bar này, cô tìm tôi có việc gì?"
Hít thở thật sâu, chân thành nói:" Tôi đến đây tìm việc, cho hỏi chỗ này có tuyển người không?"
Đôi lông mày thanh tú nhướn lên, ánh mắt nhìn tôi đánh giá, đút hai tay vào túi, hỏi:" Cô vẫn là học sinh đúng không? Chỗ chúng tôi không cần học sinh."
Tôi vội vàng đứng dậy, nghiêm túc nói:" Từ ngày mai, tôi không còn là học sinh nữa."
Hắn nở một nụ cười tà mị:" Thế cô muốn làm việc gì?"
"Công việc nào có lương cao?"
Ánh mắt hắn lơ đãng nói:" Trước mắt chỗ chúng tôi còn thiếu hai DS*, hai ngàn năm trăm thử việc, hai tháng sau bốn ngàn."
Hai tháng bốn ngàn, mấy tháng cũng không thể kiếm nổi năm mươi vạn, hơn nữa tôi còn không biết nhảy.
"Không còn công việc nào khác có thể trả lương cao sao?"
Hắn lắc đầu:" Làm DS cô chê tiền lương không cao, bồi rượu cô làm không được, tôi cũng không còn cách nào khác."
Bồi rượu, tôi quay người lại. Nhìn những tiếp viên nam nữ đều đang mỉm cươì phục vụ rất chuyên ngiệp, dù bị bàn tay của bất kì ai chạm vào người, cũng không được phép run sợ.
Hắn cười thành tiếng:" Vừa nhìn đã thấy sợ, mà vẫn còn muốn tìm việc lương cao sao, hay là cô quay về nhà làm đại tiểu thư vậy."
Hừ một tiếng, hắn lạnh lùng quay đi.
Ch. 002 → |