Quyết định buông tay: Sự bài xích của Noãn Noãn
← Ch.283 | Ch.285 → |
Con gái anh lại sợ anh, bài xích anh như vậy cảm giác so với nỗi thống khổ nhớ nhung Hoan Nhan không khác mấy.
Hứa Hoan Nhan nhìn Noãn Noãn thở dài, đứa bé này co rút trong lòng cô không chịu ngẩng đầu lên, để cho cô bé lần đầu tiên đối mặt với người xa lạ rồi nói cho cô bé biết đó là ba của cô, một đứa bé mới năm tuổi làm sao tiếp thu được đây?
Không có việc gì, Thân Tống Hạo ngơ ngẩn xem ra là nhìn từ trên mặt Noãn Noãn không thấy biểu hiện gì, khóe môi hiện lên nụ cười khổ sở khó coi còn hơn khóc.
Hứa Hoan Nhan nhìn anh hơi luống cuống chậm rãi thu tay lại nhưng lại như không muốn thu, trong lòng cô một trận chua xót không nói được, cô nghĩ nếu đổi lại cô là Thân Tống Hạo nhìn thấy con gái đứng trước mặt mình lại bài xích, kháng cự mình, cô nhất định là không chịu được.
Mắt Thân Tống Hạo lưu chuyển nhìn qua Hứa Hoan Nhan vẻ mặt sâu sắc, có bất đắc dĩ lại có khó chịu không nói ra được cùng hơi hơi oán.
Mình nên về trước thôi, hiện tại Noãn Noãn không chịu tiếp nhận mình cũng là chuyện hợp tình hợp lý, ngày mai mình trở lại thăm con bé, hơn nữa như bây giờ mình quả dọa con bé sợ hãi. Anh môi mỏng mím lại nặn ra nụ cười chua xót nhìn Hứa Hoan Nhan không nói lời nào anh than thở một tiếng, chậm rãi xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, ánh mắt vẫn lưu luyến trên người Noãn Noãn dứt không ra.
Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.
Nhan Nhan cám ơn em không có gạt anh nữa để cho anh có thể nhìn thấy Noãn Noãn, chỉ cần thấy con bé là anh đã thỏa mãn rồi. Anh cắn răng ép mình xoay người sang chỗ khác.
Đi được vài bước chợt dừng lại, anh quay người lại ngồi xỗm xuống trước mặt cô, ánh mắt hai người đối diện nhìn nhau tựa như ngậm ngùi không nói nên lời, anh cúi đầu đem chân trần của cô nhẹ nhàng bao bọc trong lòng bàn tay, trong phòng máy điều hòa tuôn làn hơi lạnh lẽo, làm cho đôi chân trần cô ở trên sàn nhà cũng lạnh lẽo theo, thế nhưng anh lại dùng bàn tay ôm lấy thật chặc.
"Nhan Nhan bây giờ em đang mang thai, càng phải chăm sóc mình cho thật tốt, mặc dù khí trời rất nóng nhưng cũng không thể để chân trần ra ngoài chờ một lát cho tốt hơn rồi hãy đi biết không?" Giọng nói anh trầm trầm lại dịu dàng như vậy, Hứa Hoan Nhan chóp mũi đau xót, xoay mặt nắm tay đưa lên miệng nghẹn ngào.
"Đừng khóc Nhan Nhan, đừng khóc, anh mặc dù không biết được bao nhiêu nhưng cũng có nghe qua, không thể thường xuyên khóc tâm tình lúc nào cũng phải vui vẻ", anh giơ tay lau mấy giọt nước mắt trên mặt cô, lưu luyến không muốn rời tay khỏi mặt cô, cố thu tay lại nặn ra nụ cười anh nói: "Tằng Á Hi xem ra đối với em rất tốt, em yên tâm đi, anh sẽ cố gắng để buông tay, chỉ mong là em không cản anh đến thăm Noãn Noãn có được hay không?"
"Ừ." Cô gắng sức gật đầu nước mắt thay nhau tuôn xuống, anh dốc lòng tuân thủ lời hứa không quấy rầy cuộc sống cô nữa nhưng sao cô vẫn nhịn không được mà khóc?
Nói không khóc thế mà còn khóc, có phải hay không phụ nữ khi mang thai đều đa sầu đa cảm như vậy? Anh cố nén chua xót nặn ra nụ cười, rốt cuộc vẫn là nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Nhan Nhan, anh thật sự không còn cơ hội sao?"
Anh biết căn bản lời mình hỏi không có ý nghĩa, nếu như bây giờ Hoan Nhan chỉ một mình thì cho dù có phải lên trời hay xuống đất anh cũng phải đưa cô trở về, nhưng bây giờ cô đã kết hôn có chồng lại cũng đã có con với người ta rồi, bây giờ anh chen ngang vào phá hư gia đình của cô, anh thật còn ra giống gì?
die»ndٿanl«equ»yd«on
Hứa Hoan Nhan chợt ôm lấy anh, khuôn mặt dính vào bờ vai anh, khi đó cô sụp đổ khóc không thành tiếng, buồn bã khóc mà lại vô lực: "Vì cái gì lúc trước muốn ở bên ngoài... Vì cái gì lại đối xử với em như vậy, Thân Tống Hạo em đã từng yêu anh rất nhiều anh biết không? Cùng anh chia tay em như chết một lần, sau khi ly hôn lại phải tha hương em như người đi một vòng trong địa ngục. Nhưng anh có biết không, Á Hi đã cứu vớt em, nếu không có Á Hi năm năm nay căn bản em không chống đỡ nổi, thời điểm em khó khăn nhất là Á Hi không chút do dự đã ở bên cạnh em, năm năm này em không dễ chịu nhưng Á Hi càng khổ cực hơn anh biết không? Thân Tống Hạo, Á Hi đã vì em mà cãi nhau với gia đình, anh ấy không tìm được việc làm đã đi làm công nhân bốc vác, bất kể có khổ cực bao nhiêu đi nữa anh ấy vẫn quyết không xa không rời em, tất cả đều vì em và Noãn Noãn, Thân Tống Hạo ở trong lòng em địa vị của Á Hi không ai có thể thay thế, bất kể là ai cũng không thay thế được anh ấy, em không thể nào rời bỏ anh ấy trừ phi em chết."
Nói xong bốn chữ cuối cùng âm thanh cô trầm hẳn xuống, giọng nói kiên quyết và không chút nào dao động, cảm thấy vòng tay đang ôm cô kia bỗng trở nên cứng ngắc, cô tựa hồ mất đi toàn bộ hơi sức.
Lúc còn trẻ khi nào cũng nghĩ đến ba vì ba mà sống tốt hơn, lần đầu tiên biết yêu cũng chỉ một lòng một dạ nghĩ đến mỗi mình Tống Gia Minh, cho đến khi kết hôn cô lo sợ mình rơi vào tay giặc, sợ mình yêu lầm một người đàn ông không thương mình, nhưng rồi lại vẫn đắm chìm trong dịu dàng ôn nhu của anh ta, vì Thân Tống hạo thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, cho đến khi ly hôn rồi có Noãn Noãn, vì đứa con duy nhất này mà sống đến bây giờ.
Cô nhẹ nhàng cười cười nước mắt rơi thẳng xuống dưới đất, bây giờ cô nguyện ý vì Á Hi tình nguyện có thêm một sinh mệnh nhỏ bé nữa, không biết đến khi nào cô mới thôi hết mệt mõi, được vì mình mà sống vui vẻ một lần?
Thân Tống Hạo gật đầu nắm chặt hai vai cô, ôm lấy cô, âm thanh của anh khô khốc khiến nội tâm người nghe triệt để đau lòng: "Anh hiểu, anh hiểu hết Nhan Nhan, em yên tâm anh sẽ không đến quấy rầy các người nữa.
DiễღnđànLêQღuýĐôn
Anh thông suốt rồi buông cô ra, chật vật đứng lên bước đi ra khỏi phòng khách, ánh mặt trời sao hôm nay bỗng thấy chói mắt đến vậy, làm cho hốc mắt anh đau nhức vô cùng.
Lái chiếc xe con rời đi tốc độ không nhanh không chậm, anh giống như vẫn còn chìm trong mộng, giữa trưa nắng gắt trên đường không có nhiều người đi lại, anh mở nhạc một ca khúc của Ngũ Nguyệt Thiên, đột nhiên rất nhớ người kia, buồn bã nhớ tới những gì đã trải qua, trong lúc nhất thời mất hồn, Nhan Nhan có thể cùng người kia trải qua cả đời, vậy còn mình thì sao đây?
Anh thấp giọng cười khẽ, anh đã đồng ý không đến quấy rầy cô, nhưng không hề nói là sẽ không yêu cô nữa.
Vẫn mãi mãi yêu cô bất kể là bao lâu, bất kể thời gian tàn nhẫn cỡ nào, anh cũng sẽ tiếp tục yêu cô, anh cũng không phải không có gì ràng buộc với cô, cái anh có đó là Noãn Noãn, anh sẽ tiếp tục yêu cô mãi cho đến khi già đi.
← Ch. 283 | Ch. 285 → |