Cuối cùng lui lại
← Ch.229 | Ch.231 → |
Văn Tĩnh đứng dậy, liếc nhìn bụng Hoan Nhan, suýt chút nữa hét chói tay, kéo tay Hoan Nhan ra khỏi phòng... Tằng Á Hi nhìn cô hùng hùng hổ hổ xông ra, lúc nhất thời quên ngăn cản, lúc Văn Tĩnh sắp lao ra khỏi căn phòng, Hoan Nhan không biết lấy đâu ra sức mạnh, một tay chống giữ khung cửa, một tay kéo Văn Tĩnh lại, ngón tay của cô gần như sắp gãy, vang lên trong không khí...."Tĩnh!" Hoan Nhan không tiếng động hô to, sắc mặt trắng xanh, cô liên tục lắc đầu, lúc Văn Tĩnh chuẩn bị nói một câu, đầu gối Hoan Nhan mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, hai tay cô vẫn nắm chặt tay áo Văn Tĩnh, đôi môi bị cô cắn nát, vết máu rơi xuống cằm nhìn thấy mà ghê... "Nhan..." Văn Tĩnh lên tiếng, cuống quít đỡ cô dậy, cô lắc đầu, nghẹn ngào mở miệng: "Mình không noi, mình không nói, Nhan, bạn, bạn đứng lên!"
Hoan Nhan che dấu nước mắt, nở nụ cười khổ: "Tĩnh, anh ta bây giờ vẫn ở cùng với Tô Lai?"
Văn Tĩnh không đành lòng nhưng cũng không muốn lừa gạt cô, chỉ gật đầu.
"Như vậy, Tĩnh, bạn nói xem nếu chính mình đi ra ngoài gặp anh ta, cho anh ta biết mình ở đây, thì thế nào? ANh ta sẽ vì mình, mà đuổi Tô Lai sao?"
Văn Tĩnh thấy thật buồn cười, nhớ tới lúc cô ở trên xe chất vấn anh ta, cô không nhịn được khóc thành tiếng, lắc đầu một cái.
Mặc dù biết rõ, nhưng khi thấy ngay cả Văn TĨnh cũng nghĩ vậy, Hoan Nhan chợt đau lòng, cô tự giễu cười khẽ, tội gì phải vậy, trong lòng lại mơ hồ có chút hi vọng, nghĩ anh thật sự đau thương mới biểu lộ như vậy?
"Tĩnh, bạn cũng biết, anh ta không vì mình mà rời bỏ Tô Lai, vậy bạn muốn nói mình xuất hiện trước mặt anh ta để làm gì?"
"Nhưng bạn có đứa nhỏ của anh ta, Hoan Nhan, bạn muốn đứa bé sinh ra không có ba sao?"
Văn Tĩnh nhìn Hoan Nhan cười gượng, chỉ cảm thấy chua xót, nhẹ nhàng ôm Hoan Nhan vào lòng: "Nhan, bạn cố chấp rồi, trong lòng cũng thật nhẫn tâm..."
"Tĩnh, bạn đi nhanh đi, không đi, Kì Chấn sẽ quay lại tìm bạn, nếu để Kì Chấn phát hiện mình ở đây..." Hoan Nhan nở nụ cười khổ, cô chậm rãi mở miệng: "Tĩnh, không phải lòng dạ mình ác độc, không phải mình cố chấp, chỉ là mình không thể chịu nổi sỉ nhục, nếu anh ta biết mình có đứa bé của anh ta, anh ta nhất định nghĩ, mình dùng đứa bé để uy hiếp, nhất định nghĩ mình có âm mưu gì, đứa bé của mình sẽ chết.... Tĩnh, mình đã mất một đứa bé, đứa bé này, dù bất luận thế nào mình cũng muốn sinh ra! Tĩnh, bạn hiểu không?"
Văn Tĩnh chỉ nghẹn ngào hồi lâu, rốt cuộc nặng nề gật đầu, cô nói: "MÌnh không cần biết, lúc bảo bảo ra đời mình phải có mặt, mình sẽ làm mẹ nuôi, bạn không muống gặp anh ta cũng không được cắt đứt liên lạc với mình."
"Vậy bạn bảo đảm, đây là bí mật của ba người chúng ta." Hoan Nhan kéo tay Văn Tĩnh đặt lên bụng, ngọt ngào cười: "Tĩnh, đây là một tiểu nha đầu xinh xắn nghịch ngợm."
"Có thật không?" Văn Tĩnh ngạc nhiên sờ nhẹ vào bụng Hoan Nhan, lẩm bẩm: "Bảo bảo, không được bắt nạt mẹ con nghe không, chờ con ra đời, mẹ nuôi sẽ quay lại thăm con, có được không?"
Hoan Nhan thấy dáng vẻ yêu thương của Văn Tĩnh, chỉ cảm thấy cảm động, cô thật sự may mắn, lúc cô ở đường cùng, vẫn còn có cô ấy...Văn Tĩnh nhìn cái Mp3 trên bàn, cô đưa tay cầm: "Nhan, đây là của bạn?"
Hoan Nhan gật đầu: "làm sao?"
Văn Tĩnh mỉm cười: "Mình dùng cái này làm bia đỡ đạn, hôm nào sẽ lén quay lại thăm bạn, Nhan, hôm nay mình ra ngoài không mang theo tiền, tấm thẻ này là Kì Chấn cho mình, trong đó có mười vạn, mật mã là sinh nhật mình, bạn dùng tạm, chờ lần sau, mình sẽ đưa thêm cho bạn."
"Mình không muốn, Tĩnh..."
"Mình cũng không cho bạn, là cho con gái nuôi." Văn Tĩnh trừng mắt nhìn cô, ôm cô một cái: "Mình đi, Nhan, bảo trọng."
Cô vỗ vỗ vai Hoan Nhan, quay người lại, nước mắt lập tức rơi xuống, đi qua bên cạnh Tằng Á Hi bỗng mở miệng: "Tôi không cần biết anh là ai, nếu anh là bạn của Nhan, nhờ anh chăm sóc cô ấy thật tốt."
Tằng Á Hi ra sức gật đầu: "Yên tâm, tôi biết rồi."
"Anh dám khi dễ bọn họ là cô nhi quả phụ!" Văn Tĩnh siết chặt tay, vung lên uy hiếp Tằng Á Hi, cô hung hăng lườm anh ta: "Tôi nhất định đánh anh nhừ tử."
"Tôi sẽ không!" Tằng Á hi cảm thấy lời nói của Văn Tĩnh làm tổn thương đén cô, anh trang trọng mở miệng, nhưng đáy mắt có một chút giận.
"Vậy thì tốt!" Văn Tĩnh bước chân đi, quay người đi xuống lầu, bàn tay siết chặt MP3, trực tiếp đi ra ngoài sân!
Vừa xuống lầu, cô đã va vào Kì Chấn, Kì Chấn thấy mắt cô ửng đỏ có chút hoài nghi: "Em làm sao mà mãi mới xuống, sao lại khóc rồi?"
← Ch. 229 | Ch. 231 → |