Vay nóng Homecredit

Truyện:Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 227

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 472 chương
Chương 227
Tìm được cô, thì thế nào?
0.00
(0 votes)


Chương (1-472)

Siêu sale Shopee


Tô Lai khong kịp chờ đợi vui sướng mở miệng, bóng lưng của Hoan Nhan di chuyển ở đầu ngõ loáng một cái biến mất dưới ánh mặt trời.

Đứng dưới ánh mặt trời, Tô Lai rốt cuộc thở phào nhẹ nhõ, ngón tay thon dài xoắn xoắn lọn tóc, khẽ gẩy vết bẩn trên người, bên môi nở nụ cười đắc ý... Cô thật ra đã tính hai trường hợp, xấu nhất là Hứa Hoan Nhan không chịu nổi sỉ nhục, có thể chất vất Thân Tống Hạo, như vậy trong lòng Thân Tống Hạo hình tượng của cô sẽ hoàn toàn rơi xuống vực thẳm. Chỉ là ông trời có mắt, cô nắm rõ tính tình của Hứa Hoan Nhan, căn bản sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Thân Tống Hạo, lại chịu một lần nhục nhã nữa!

Tô Lai xoay người, đeo mắt kính, rời khỏi ngõ nhỏ, vẫy một chiếc taxi, khom người ngồi vào, rất nhanh xe biến mất theo dòng xe cộ trên đường...

Không biết làm thế nào tới bệnh viện, cũng không biết dùng biết bao hơi sức mới chống đỡ được lên tầng ba, mở cửa, đi vào gian phòng đơn sơ, Hoan Nhan cầm phích nước nóng, muốn rót nước lại phát hiện phích nước trống không, cô tới phòng bếp muốn tìm đồ để ăn, cũng chỉ có mấy củ khoai tây và bó rau cải, Hoan Nhan trợn mắt nhìn căn phòng, cổ họng nghẹn lại, mắt sưng lên, đôi môi cũng khô khốc.

Kéo một cái ghế, ngồi xuống, chiếc giày siết chặt bàn chân tạo thành một vết ứ đọng, cô thay dép, mới thấy dễ chịu hơn, miệng khô khốc khó chịu, tìm mấy quả táo có chút hỏng, một hơi ăn mấy miếng, mới cảm thấy có chút hơi sức.

Căn phòng trống rỗng an tĩnh, giống như là vây cô vào một thế giới khác.

Hoan Nhan không dám để mình an tĩnh, lời nói của Tô Lai cứ vang vọng trong đầu, anh chỉ áy náy, cho nên muốn tìm cô cho cô một khoản tiền để bồi thường, sau đó khiến anh an tâm thoải mái ở chung một chỗ với Tô Lai! Đây là một lí do tàn nhẫn đến cỡ nào?

Thân Tống Hạo, cùng anh ở chung một năm, cùng anh có hai đứa nhỏ, một chết, một đang ở trong bụng. Yêu anh đã lâu, ôm anh bao nhiêu lần, triền miên bao nhiêu? Anh không có chút tình cảm nào với người phụ nữ bên gối một năm sao?

Nếu thật như vậy, cũng chỉ có một nguyên nhân, cuộc hôn nhân một năm này, là một mình em tình nguyện, em ẩn nhẫn cũng tốt, rời bỏ cũng tốt, tranh thủ cũng tốt, khóc gào cũng tốt, sân khấu này chỉ có mình em, mà anh và Tô Lai, hai người đứng ở trên đám mây cao, thân mật ôm nhau giễu cợt nhìn em, em làm tất cả, trong mắt anh cũng chỉ là phù vân, em nhẫn nhịn anh lại ác ý vặn vẹo, em yêu anh, anh không phải không biết, lại còn coi thường, em mong đợi một cuộc hôn nhân thiên trường địa cửu, mà anh lại mưu cầu nụ cười của người con gái khác.

Mà bây giờ, em đã kí tên rời đi, anh đã được như ý nguyện, tội gì cần dùng lí do ti tiện như vậy tìm em, từ khi em rời khỏi cánh cửa Thân gia, một phút kia em đã quyết định coi anh là người xa lạ, em sẽ không gặp anh, cả đời này, em đã chịu khổ vì anh quá nhiều, Thân Tống Hạo, em không phải là người phụ nữ dám yêu dám hận, yêu anh, em dùng tất cả dũng khí, mà hận anh, rời khỏi anh, em lại giống như là đứng trên bờ vực sống chết.

Sẽ không bao giờ nữa, sẽ không bao giờ nữa. Từ lúc đó trên đời này, tình yêu, đàn ông, cũng không bao giờ có thể kích thích được một chút tình cảm nào trong lòng em.

Hoan Nhan nhẹ nhàng cười, cười ra nước mắt, cô lau nhẹ sờ vào bụng, vuốt ve, khàn khàn thầm thì: "Anh sẽ không biết, anh sẽ không bao giờ biết sự tồn tại của bảo bối...."

Em cũng chỉ không muốn anh nghĩ đứa nhỏ này chính là công cụ để em níu kéo anh

***********

"Cô quyết định sao?" Tằng Á Hí nhíu mày, nhìn gương mặt gày gò của cô, anh mấy lần muốn đưa tay, vén nhẹ mái tóc rối bời của cô nhưng lại không dám manh động.

Hoan Nhan gật đầu, quyết tâm nói: "Ở chỗ này tôi chỉ biết anh, Á Hi, trừ anh, tôi không tìm được người nào có thể giúp mình."

"Hoan Nhan..." Tằng Á Hi cố kìm nén kích động muốn ôm cô.

"Á Hi, xem như tôi cầu xin anh." Hoan Nhan ngẩng đầu đáy mắt vương đầy nước mắt.

"Được, nếu cô thật sự không muốn gặp anh ta, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi đây, tới một nơi anh ta vĩnh viễn không tìm được."

"Không...Á Hi, tôi không đi, nếu anh ta thật sự muốn tìm, dù tôi đi tới chân trời cũng không trốn thoát được, vậy có ích gì?" Hoan Nhan cười nhẹ: "Tôi vì sao phải sống đầu đường xó chợ vì anh ta? Tôi muốn ở đâu thì ở, nếu một ngày Duy An trở lại, Quý gia lại hưng thịnh, tôi nghĩ tôi muốn trở về thành phố đó, chẳng lẽ tôi không thể đặt chân lên thành phố mà anh ta ở sao?"

"Hoan Nhan, tôi chính là thích cô như vậy, được, không đi, tôi giúp cô, ở chỗ này, chúng ta đều không đi." Tằng Á Hi hai mắt sáng rực, mất khống chế nắm tay Hoan Nhan kéo vào trong.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-472)