Một đêm này, tất cả đều sai lầm
← Ch.185 | Ch.187 → |
Nhưng là bây giờ, anh sống thật khỏe mạnh, nhưng cô thì cái gì cũng không có.
"Cô quay trở lại......" Anh chợt lật người, ánh mắt say lờ đờ mê ly nhìn cô, anh nắm chặt lấy tay cô áp ở trước ngực, tiếp tục lẩm bẩm: "Lúc động đất.... . Anh đã cho rằng mình sẽ chết, khi đó, anh thật sự rất nhớ em.... . Em phải là ở bên cạnh anh, anh nhất định ngay cả chết cũng sẽ không sợ...."
"A Hạo!" Hoan Nhan sửng sốt, thế nhưng anh lại ôm lấy cô chặt hơn, ép cô vào lồng ngực lạnh như băng: "Em ở lại, không cần đi.... Được không?"
"Em không đi...... Em sẽ không rời anh.... . A Hạo......" Hoan Nhan vì vui mừng mà khóc, ôm chặt lấy anh, tất cả uất ức tựa hồ đều bị quét sạch, anh tức giận, xa lánh cô, buồn phiền nhìn cô, oán cô, cũng chỉ là bởi vì khi đó cô không có ở bên cạnh anh sao?
"Có thật không?" Anh oa oa mở miệng, ôm lấy cô chặt chẽ mà dịu dàng......"Thật...... A Hạo, sống hay chết, em đều ở bên cạnh anh, không tách rời.... ." Hoan Nhan thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhắm mắt thật chặt, chỉ cảm thấy trong ngực dâng lên ngọt ngào, anh đang dỗ dành cô ư, giống như đang thực sự rất quan tâm tới cô!
"Anh muốn em.... . Anh nghĩ anh muốn em... Em có biết bao lâu rồi anh không chạm vào em không?" Trên người anh bắt đầu nóng bỏng, vòng tay siết chặt lấy vòng eo bằng một lực lớn kinh người, nhưng anh thực sự vẫn chìm đắm trong cơn say, trong miệng lời nói mơ hồ không rõ, nhưng vẫn là khiến Hoan Nhan mừng rỡ thiếu chút nữa rơi lệ......"A Hạo...... Thật xin lỗi, em sẽ không rời khỏi anh.... ." Cô nhẹ nhàng mở miệng, chuyên chú nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, cúi người, anh nhẹ nhàng hôn lên môi của cô: "A Hạo...... Em nhớ anh, so với anh nhớ em, nhiều hơn rất nhiều......"
Nước mắt không tiếng động mà rơi xuống, cũng không phải mặn chát, mà là ngọt ngào, hấp dẫn...... Chất cồn của rượu thiêu đốt thân thể anh càng thêm nóng bỏng, nụ hôn của cô, giống như là cùng mật đường, lại giống như độc dược, làm cho ngọn lửa trong người anh bùng cháy.
Trong cổ họng tràn ra một tiếng gầm nhẹ, anh lật người đè cô dưới thân, mê say và cuồng nhiệt hôn cô, giống như thân thể của cô là bảo vật trân quý, cần anh sùng bái...... Đầu đau muốn nứt ra, nhưng cảm giác được nằm trong ngực anh như thế này thật là tốt, Hoan Nhan không tự chủ được ôm lấy anh chặt hơn, răng môi nhẹ nhàng nỉ non: "A Hạo...... Muốn em đi...."
"Anh cũng sẽ không bao giờ thả em ra, sẽ không bao giờ nữa!" Anh khàn khàn thì thầm, ánh mắt giống như một con báo hung ác, dồn dập và mang một ít thô lỗ tiến vào thân thể của cô, làm cho cô thống khổ và vui vẻ...... Ngón tay ghim thật chặt vào lưng của anh, không khỏi ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra mắc cỡ lẩm bẩm, Hoan Nhan nhắm mắt, chỉ cảm thấy hiện tại, cho dù có chết, cũng đáng......"Em cũng vậy, sẽ không, A Hạo, em cũng vậy, sẽ không!"
Anh làm như vô cùng thỏa mãn, mạnh mẽ chạy nước rút với sức lực khác hẳn với bất kỳ một lần nào trước đó mang theo nhiệt tình cùng bá đạo, chỉ là anh mặc dù say bất tỉnh nhân sự, nhưng vào thời điểm mấu chốt vẫn cẩn thận không làm cô bị thương, Hoan Nhan ôm sát anh, thanh tỉnh lại hưởng thụ hạnh phúc cực hạn cùng vui thích mà anh mang tới.... . Vẫn còn ở địa ngục, rồi lại trong một đêm bay lên thiên đường, cõi đời này trừ anh ra, còn có ai có thể làm cho chô vui sướng thống khổ như vậy? Cõi đời này trừ anh ra, ai còn có thể làm cho cô một đời hạnh phúc?
Không còn người nào khác, tuyệt đối không có.
Trận này hoan ái này muộn nửa năm, rồi bất ngờ ập đến khiến anh cực kỳ mệt mỏi ngủ thật say, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt lấy tay cô như cũ, Hứa Hoan Nhan tìm kiếm hồi lâu, mới chống thân thể bủn rủn lên gượng dậy đi vào phòng tắm rửa sạch thân thể, lại lấy một cái khăn lông ấm áp lau thân thể anh sạch sẽ, kéo chăn đắp kín trên người anh, nhìn anh chìm đắm trong giấc ngủ, tựa hồ đang ở trong mộng đẹp, khóe môi khẽ nhếch lên mê người, cô không khỏi ngây ngốc, sau một hồi, muốn cúi đầu hôn anh, nhưng khi cách bờ môi anh chỉ một cm thì lại dừng lại, đầu cô đau đớn, lỗ mũi cũng nghẹt rồi, không thể đem cảm truyền cho anh.
Chỉ dám quyến luyến nhìn anh một cái, Hoan Nhan liền kéo ra hộc tủ lấy chăn trải ở trên ghế sa lon, tối nay tạm thời tách ra ngủ đi, cô không muốn làm cho anh cũng theo cô ngã bệnh khó chịu. Tìm thuốc uống xong, Hứa Hoan Nhan nằm xuống ghế sa lon.
Trong lòng tâm sự lại trào lên, lại nghe thấy những lời nồng đậm của anh, Hoan Nhan rất nhanh chìm vào giấc ngủ, thậm chí khi ngủ thiếp đi, nụ cười vẫn nở trên môi.
Anh lần này không dùng biện pháp an toàn, trong lòng Hứa Hoan Nhan khẽ nảy ra một chủ ý, cô không uống thuốc nữa, cô muốn, muốn sinh cho anh một đứa bé.
Khi anh khi tỉnh lại, cả căn phòng đã tràn ngập ánh mặt trời, mở mắt ra, cảm thấy chói mắt, lại miễn cưỡng nhắm lại, bởi vì say rượu, có chút nhức đầu, anh nằm ở trên giường, theo bản năng đưa tay sang phía bên cạnh, cũng là trống rỗng...... Trong lòng vừa mới khẩn trương, rồi lại lập tức đến buông xuống, tiếp tục lười biếng nằm, tối hôm qua anh mơ một giấc mơ đẹp, Tô Lai trở về...... cách xa mấy năm, nhưng cô vẫn xinh đẹp như vậy, ngay cả ở trong mộng hoan ái, đều rất hoàn mỹ làm cho người ta phải say đắm.
Duy chỉ có một tiếc nuối duy nhất, đó là giấc mộng này lại mơ hồ như vậy, làm cho anh sắp nhớ không rõ, trong mộng Tô Lai nói cái gì.
Nhưng lại có cái gì đó không đúng? Anh kết hôn, Tô Lai với tính tình thanh cao như vậy, tất nhiên không làm được cái chuyện khuất phục nịnh hót như vậy, cô sẽ không trở về, Thân Tống Hạo thở dài một hơi, dứt khoát ngồi dậy, không muốn làm cho mình suy nghĩ lung tung nữa.
Xuống giường mới phát hiện trên ghế sofa kia co rúc thành một khối, anh giương lên lông mày, không khỏi cười lạnh một tiếng, a, cô ngược lại có chút ý tứ, chỉ mới vài ngày đối xử lạnh nhạt với cô, cô lại bắt đầu làm ra một bộ dánh thanh cao lạnh nhạt, chơi trò vờ tha bắt thật đùa giỡn anh...... Anh chậm rãi kéo áo ngủ khoác lên người đi vào phòng tắm, sảng khoái tắm xong đi ra ngoài, vẫn nhìn thấy cô còn đang ngủ say, anh chợt có chút không thoải mái, anh lạnh lẽo đứng đó đợi cô, cô còn có thể ngủ ngon như vậy?
Rầm một tiếng, cửa phòng tắm đã bị anh cố ý nặng nề đóng lại, đột nhiên vang lên một tiếng vang lớn, ngay cả anh cũng cảm thấy đột ngột, nhưng cô vẫn vùi trong chăn mền không nhúc nhích, căn bản là không nghe thấy.
Thân Tống Hạo đột nhiên cảm thấy tức giận, anh đi qua vài bước, lập tức kéo chăn lên, nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng mở miệng: "Hứa Hoan Nhan, cô ngủ đến chết rồi sao?"
← Ch. 185 | Ch. 187 → |