Em là Nhan Nhan
← Ch.184 | Ch.186 → |
Anh trầm mặc khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt, Hoan Nhan rốt cuộc đứng không vững nữa, nhếch nhác né ra, cô chạy vào phòng tắm, đem mình cả người ngâm trong nước nóng...... Đúng vậy, anh chỉ là bởi vì chuyện của gia gia nên tâm tình không tốt, đợi chút nữa là sẽ tốt thôi, đợi một chút rồi anh sẽ giống như lúc trước, đợi chút, là sẽ tốt thôi, nhất định sẽ tốt...... Hoan Nhan vô lực trượt xuống bồn nước đã trở nên lạnh băng, trên ban công hoa đã nở, năm tháng rồi, một mùa hạ nữa lại tới, bọn họ bên nhau đã hơn một năm, có yêu có hận, làm náo loạn lên rồi cãi nhau, có những lúc tưởng chừng như chia lìa trong tuyệt vọng, rồi những ngọt ngào đắng cay, cô đã từng muốn bỏ qua tất cả, những chuyện đau khổ này rồi cũng sẽ qua, không trở lại nữa, nhưng là bây giờ, cô quả nhiên sợ muốn chết...... Từ đầu đến cuối, trong mối tình này hình như cô chưa từng chủ động.
Từ lúc bắt đầu lại mọi thứ, đến khi ký một tờ hiệp nghị, từ lúc mất đứa bé rồi đến khi tiếp nhận lời cầu hôn của anh, từ lạnh nhạt cự tuyệt đến yêu anh, từ ẩn nhẫn hèn mọn đến sánh vai đứng bên cạnh anh, người chìm trong rối loạn, là cô, người chìm đắm trong những guồng xoáy, cũng là cô, anh từ lúc bắt đầu cho tới lúc kết thúc anh chỉ đứng trên cao, tỉnh táo xa cách nhìn nhận cô, không biến sắc nắm trong tay toàn cục.
Nếu là một năm trước, cô còn có dũng khí để quyết tâm rời đi, nếu như là một năm trước, cô bảo đảm cô có thể bình tĩnh rời đi, ly hôn, nhiều lắm là lúc xoay người khóc lớn một hồi, nhưng là bây giờ, cô thương anh.. Hoan Nhan che mặt, nước mắt bất lực rơi xuống, anh không nói gì, cái gì cũng không làm, anh chỉ dùng duy nhất một loại ánh mắt nhìn cô, ánh mắt đó lạnh lẽo tới tận xương tủy, mang theo sự tìm kiếm, mang theo xa cách, mang theo một tia một tia chất vấn cùng hờ hững, cô cũng đã bắt đầu cảm thấy không chịu nổi...... Đến tột cùng, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Hoan Nhan khóc đủ rồi, chỉ cảm thấy thân thể ở trong nước lạnh cũng cơ hồ cứng ngắc, cô mới vô lực đứng lên, túm lấy khăn tắm lau khô nước trên người, bọc mình trong chiếc áo choàng tắm to đi ra ngoài...... Vừa đẩy cửa đi ra ngoài phòng tắm, đã ngửi thấy mùi khói thuốc lá sặc sụa trong phòng ngủ cùng với mùi cồn gay mũi, Hoan Nhan nhìn xuyên thấu qua làm khói nhàn nhạt thấy anh đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế sa lon, vẫn còn mặc áo khoác, trên bàn, dưới chân, trên nệm khắp nơi tán loạn đều là tàn thuốc, vỏ chai rượu ném bừa bãi thành một đống, rượu bị sánh ra vương vãi trên sàn, mùi rượu bay khắp bốn phía, tỏa ra mùi hương đệm đà say đắm... Nhưng cô chỉ nhìn thấy anh, áo sơ mi xốc xếch rộng mở, đôi mắt vì uống rượu mà đỏ lên, sắc mặt trắng đến dọa người, trong tay vẫn đang cầm bình rượu còn hơn nửa, từng hớp từng hớp dốc vào trong miệng.
Bước chân Hứa Hoan Nhan đi tới, chỉ cảm thấy tim từng hồi khó chịu, cô nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt anh, muốn lấy bình rượu trong tay anh ra, đôi mắt anh say lờ đờ, phất tay một cái hất bàn tay của cô ra: "Cô là ai......"
Anh say chuếnh choáng mê muội, con ngươi mê mang không rõ khóa chặt cô, anh rõ ràng đang ở bên cô, chỉ cần đưa tay là có thể ôm lấy anh, vừa ngẩng đầu, là có thể hôn anh, nhưng lại xa cách lạnh nhạt như vậy.
"A Hạo......" Giọng nói của cô hơi khàn khàn, không biết có phải vì ngâm nước lạnh quá lâu hay không, đầu cũng bắt đầu đau, Hoan Nhan lại một lần nữa đưa tay, muốn ngăn cản anh tiếp tục uống rượu, lại bị anh hung hăng nắm chặt lấy cổ tay mỏng manh, môi mỏng hé mở, anh chỉ lạnh lùng khạc ra một chữ: "Cút......"
"A Hạo?" Hoan Nhan trong lúc nhất thời ngơ ngẩn, hốc mắt chua xót khó nhịn, cô lẩm bẩm mở miệng, qua màn lệ khuôn mặt anh trở nên mông lung không rõ: "A Hạo, em là Nhan Nhan..."
"Hứa Hoan Nhan?" Cả cơ thể anh như bị rượu thiêu đốt, cháy bừng lên, lập tức xe áo sơ mi ra, lộ ra khuôn ngực màu đồng rắn chắc, con ngươi ửng hồng khẽ nheo lại, lạnh lùng nhìn cô: "Cô đến đây làm cái gì? Cô còn có mặt mũi tới đây sao?"
Anh cười lạnh, há miệng thật to đem rượu trong bình còn dư lại uống sạch, tiếp đó những ngón tay buông lỏng, bịch một phát ném chiếc bình xuống trên thảm, anh lảo đảo nghiêng ngả đứng lên, đưa tay lên xốc áo choàng tắm ở trước ngực cô lên, kéo thân thể nho nhỏ của cô tới gần hơn, mắt đẹp nheo thành một đường thẳng tắp, mùi rượu trên người anh tỏa ra, Hoan Nhan không tự chủ được muốn nghiêng mặt tránh đi, trong mắt anh hàm chứa quá nhiều thứ, có giễu cợt, có ghét, làm cho đáy lòng cô phát run......"Gia gia chết rồi, không còn ai trên cõi đời này có thể che chở cho cô.... ." Anh thật thấp mở miệng, ở bên tai cô nói một câu không giải thích được, liền đưa tay đẩy cô ra, lảo đảo đi tới phòng tắm, ầm ầm đóng cửa lại, làm cho thân thể Hứa Hoan Nhan kịch liệt run rẩy...... Không biết qua bao lâu, cơn gió hè thổi tới mang theo hương hoa dìu dịu, cô quay mặt sang, thẩn thờ nhìn ban công, gió thổi cuốn rèm cửa sổ lên, cuồn cuộn quấn lấy nhau, nước mắt trong mắt cô không thể chịu nổi khống chế nữa ào ào rơi xuống;"A Hạo...... Đến tột cùng là thế nào."
Cô không hiểu, như rơi vào trong mây mù, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng đau khổ, có miệng mà không thể nói ra thành lời, những phút giây ngọt ngào kia và nhiều thứ khác nữa, cũng sẽ không trở lại nữa rồi. Thật vậy sao?
Trong phòng an tĩnh cực kỳ, chỉ mơ hồ nghe được tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền tới, cô nhìn những vỏ rượu la liệt trên sàn, anh uống quá nhiều, vào lúc này lại đi tắm có thể gặp chuyện không may hay không? Cô không khỏi lo lắng nhìn vào cánh cửa phòng tắm khép chặt, nhưng trong nội tâm lại cười khổ mình sao ngu ngốc như vậy, anh đối xử với cô như vậy, nhưng cô lại không bỏ được...... Từng trận đau đớn trên trán truyền đến, cô giơ tay lên một cái sờ trán mình, nóng rực, Hoan Nhan chống đỡ thân thể đi tới bên ngoài cửa phòng tắm, muốn gõ cửa để hỏi một chút tình huống của anh, thế nhưng anh đã kéo cửa ra, lảo đảo nghiêng ngả trực tiếp ngã vào trên giường...... Tuy là tháng năm, nhưng buổi tối vẫn còn có chút lạnh, huống chi anh say kinh khủng như thế, làm sao có thể cứ ngủ như vậy? Hoan Nhan nỗ lực đi vào phòng tắm, cầm một cái khăn lông lớn mềm mại ra, đầu đau như muốn nổ tung ra, nhưng cô vẫn cắn chặt răng chịu đựng đi tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng mở miệng: "A Hạo...... Tỉnh lại...."
Anh lầu bầu một tiếng, trong miệng không biết mơ hồ nói cái gì đó không rõ, lại nhắm chặt mắt lại...... Hoan Nhan thở dài một tiếng, ấn một cái vào huyệt Thái Dương lên tinh thần, nhẹ nhàng đi đến bên anh lau những sợi tóc ướt đẫm, mùi hương mát mẻ sau khi anh tắm rửa xong truyền đến khác biệt hẳn với mùi vị say xỉn còn sót lại trong phòng, Hoan Nhan không khỏi hoảng hốt, con mắt trước từng mảnh từng mảnh hôn mê, hai má cô đỏ bừng, chỉ cảm thấy ngay cả một chút hơi sức cũng không còn.... Thế nào hiện tại thân thể cô lại trở nên yếu đuối như vậy? Nghĩ lại, cũng là vì bị giày xéo do không có tin tức của anh sau hơn một tháng xảy ra trận động đất, nhưng cô không hối hận, một tháng này cô bị hành hạ trong sự chờ đợi, nhưng đáy lòng cô lại mang theo ý chí vững vàng, anh vẫn luôn ở trong lòng của cô, cô còn có điều đó làm chỗ dựa tinh thần.
Nhưng là bây giờ, anh sống thật khỏe mạnh, nhưng cô thì cái gì cũng không có.
← Ch. 184 | Ch. 186 → |