Đại kết cục
← Ch.114 |
Lại đi đến Thủy Loan biệt thự, Lâm Duyệt nhìn tòa nhà lớn trước mắt này, cũng phát hiện ra tường đã được vây cao hơn nhiều. Nàng không bao giờ có thể giống như trước đây nữa, dùng hòn đá nhỏ ném vào cửa sổ phòng Diệp Giai, sau đó lại bám lên dây thừng của cô ấy ném xuống ình mà leo vào bên trong.
Xuyên thấu qua cửa sắt lớn, nàng nhìn vào trong khu vườn tĩnh mịch khiến người ta tức giận kia, trong lòng không hiểu sao đau đớn một chút. Cuống quít đến gần cửa sắt, bấm vài tiếng chuông. Bác Chung mới vội vàng đi ra, nhìn thấy Lâm Duyệt nói: "Cô là Lâm tiểu thư?"
Bởi vì Diệp Giai đã biến mất, bởi vậy ông mới có thể xác định được người khỏe mạnh đang đứng trước mặt ông nhất định là Lâm Duyệt!
"Đúng vậy." Lâm Duyệt gật đầu một cái, khẩn cấp hỏi: " Bác Chung, tôi muốn tìm Diệp Giai một chút, bác yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung, tôi chỉ muốn nhìn chị ấy là tốt rồi."
Bác Chung nhìn nàng, cười khổ lắc lắc đầu. Miệng tràn ra một tiếng thở dài rất nhỏ, cũng không có trả lời câu hỏi của Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt nhìn thấy bộ dáng này của ông, kinh hãi: "Làm sao vậy? Diệp Giai làm sao vậy?" Không phải nói chị ấy vẫn yên ổn sống trong Thủy Loan biệt thự sao? Chẳng lẽ Nghị ca ca lừa nàng sao?
"Tiểu thư đã không còn ở trong này, Lâm tiểu thư mời trở về đi." Bác Chung lại thở dài một tiếng, tiếp theo xoay người hướng trong phòng đi đến, lưu lại một mình Lâm Duyệt kinh ngạc không thôi
...
"Ngày hôm qua bệnh tình đột nhiên phát tác, thời điểm đưa vào bệnh viện thầy thuốc không thể tìm ra đây là bệnh gì, nhưng tuyên bố rằng bệnh của cô ấy không thể vượt qua hôm nay." Thời điểm Diệp Tường Phi nói ra những lời này, ánh mắt hắn đỏ hoe.
"Diệp Giai đã chết?" Lâm Duyệt run giọng hỏi, ngày hôm qua, nàng hẳn là phải nên đến thăm Diệp Giai trước!
"Mất tích, có lẽ là không thể chấp nhận được chuyện bản thân sắp ra đi mà trốn đi. !" Diệp Tường Phi nói xong, cúi đầu dừng ở Lâm Duyệt, sầu não hỏi: "Vì sao, đến ngay cả thời khắc cuối cùng, cô ấy cũng không nguyện ý để tôi cùng cô ấy?"
"Diệp tổng, có lẽ là chị ấy không muốn anh nhìn thấy thời khắc chị ấy ra đi, sợ anh thương tâm đi." Lâm Duyệt cười khổ nói, sờ soạng nước mắt trên mặt, lướt qua hắn, yên lặng lên đường trở về nhà.
Diệp Tường Phi tự giễu khẽ cười một tiếng, rốt cuộc có phải như vậy hay không, trong lòng hắn rất rõ ràng. Diệp Giai đã không còn là Diệp Giai mà ba năm trước hắn yêu sâu sắc kia, lòng của cô ấy, đã sớm không biết bay dạt về phương nào rồi..
Lâm Duyệt yên lặng đi tới, trong lòng đau đớn khó chịu không thôi, mỗi bước đi lại là một giọt nước mắt rơi trên mũi giày của chính mình. Diệp Giai... Giờ phút này cô ấy ở nơi nào? Cô ấy thật sự đã chết sao?
"Lâm Duyệt!" Phía sau, vang lên tiếng gọi của Diệp Tường Phi, Lâm Duyệt quay trở lại, nhìn hắn. Diệp Tường Phi chậm rãi đi tới, nói: "Tôi muốn nói cho cô biết một sự thực, Diệp Giai là chị gái ruột của cô, là chị gái song sinh của cô."
Lâm Duyệt cả kinh, kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu sau mới run rẩy hỏi: "Những gì anh nói là thật sao?"
"Là thật." Diệp Tường Phi nghiêm trang mở miệng nói: "Tôi trước kia cũng không có biết Diệp Giai có một người em gái song sinh, chỉ tới sau khi nhìn thấy cô sau đó mới đi hỏi bố mẹ tôi, bọn họ khi đó mới nói cho tôi biết."
Hắn không thể nói là, mười bảy năm trước Lâm gia của nàng và Diệp Giai bị một gia tộc khác hãm hại. Hắn còn nhớ rõ lúc trước thời điểm khi Lâm gia cửa nát nhà tan, Diệp Giai ba tuổi sợ tới mức oa oa khóc lớn. Hắn khi đó mới mười tuổi không đành lòng, vậy nên cầu xin cha mẹ mang Diệp Giai về Diệp trạch nuôi nấng. Lại không dám nói, một quyết định tùy hứng của hắn, đã khiến cho cuộc sống của Diệp Giai khi còn sống trở lên bi thảm...
"Kỳ thực tôi đã sớm nghĩ như vậy" Lâm Duyệt buồn bã nói nhỏ, nàng vốn đã sớm nghĩ đến, nàng cùng Diệp Giai nhất định là có mối quan hệ sâu xa gì. Nếu không, trên đời này làm sao có thể có người có bộ dáng giống nhau đến vậy chứ?
Nhưng là, nàng lại không còn có cơ hội nhìn thấy Diệp Giai, nước mắt lại lần nữa tuôn rơi trên mặt nàng.
Diệp Tường Phi nhẹ nhàng mà nâng cằm dưới của nàng lên, dừng ở nàng, nhẹ nhàng gọi ra hai chữ: "Giai Giai..."
...
"Nghị ca ca, vì sao nhân sinh lại ngắn ngủi như vậy?" Lâm Duyệt nhẹ nhàng mà tựa vào trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm, chua xót hỏi.
Mạc Lặc Nghị Phàm biết nàng lại nghĩ tới Diệp Giai, cúi đầu, ở trên tóc của nàng hôn một cái: "Mỗi người có vận mệnh của riêng mình, ai đều chẳng muốn mình có cơ hội sống thêm một chút, không phải sao?"
"Ân." Lâm Duyệt gật đầu một cái, ánh mắt hai người đồng thời nhìn về phía biển lớn. Hai trái tim yêu thương nồng nhiệt gắt gao dán tại cùng một chỗ, đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, cuối cùng sóng gió cũng qua đi.
Gió biển nhẹ phe phẩy, xen lẫn tiếng cười như chuông bạc của tiểu Thư Tình, thổi bay quần áo cùng tóc của hai người, cảm giác thoải mái thư thái từng tấc từng tấc ngấm vào da thịt.
"Nghị ca ca, tuy rằng em không có cách nào nhớ tới quá khứ, nhưng em có thể xác định là bản thân em so với ba năm trước càng yêu anh hơn nhiều, rất nhiều." Lâm Duyệt mang ý cười nói, bởi vì giờ phút này nàng thật sự rất rất thương hắn, trái tim yêu hắn đến không còn một khe hở.
"Cám ơn em, bảo bối." Mạc Lặc Nghị Phàm thấp giọng lẩm bẩm, bàn tay ấm áp nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, một nụ hôn yêu thương sâu lắng nhẹ nhàng khắc khoải đậu trên môi nàng.
"Mặc kệ là ba năm trước đây hay là hôm nay, anh vẫn luôn yêu em như vậy..." Hắn hôn đến vành tai của nàng, ở bên tai của nàng nhẹ nhàng nỉ non nói.
Lâm Duyệt cảm động ôm chặt cổ hắn, bắt đầu đáp lại sự nhiệt tình của hắn. Bờ biển xanh thẳm, bờ cát vàng óng, một đôi trai gái trải qua thiên tân vạn khổ đang chìm vào những nụ hôn say đắm...
← Ch. 114 |