Ai mới là chồng của cô
← Ch.097 | Ch.099 → |
Long Hạo Hiên gắt gao ôm cô đặt vào trong lòng, kiên quyết thấp giọng nói: "Giai Giai, anh sẽ làm cho em thừa nhận bản thân là Diệp Giai." Nói xong, bàn tay hắn xoa áo phía sau của cô, lặng lẽ dùng sức.
Diệp Giai kinh hô một tiếng, cảm giác lưng chợt lạnh, hổn hển trừng mắt liếc hắn, nhiên sau gắt gao đem thân thể lõa lồ của mình dán chặt vào hắn, không cho hắn nhìn đến cảnh xuân trước ngực của bản thân. Trong lòng hận nghiến răng, xú nam nhân này, cư nhiên dám lột quần áo của cô! Rất bực mình!
Nếu không phải là sợ hãi bọn quỷ Nhật Bản ngoài cửa vọt vào đến, cô đã sớm hô to, nhưng là... Hiện thời cô chỉ có thể ở dưới đáy lòng cấp bách hô: Nghị ca ca cứu mạng!
Long Hạo Hiên cúi đầu, nhìn thấy mấy ấn ký trên lưng của hắn kia, toàn thân rung run rẩy càng thêm lợi hại. Trái tim băng giá hai năm, rốt cục lại có thể sống lại.
"Diệp Giai, thật là em...." Long Hạo Hiên run giọng nói nhỏ nói, ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve mấy cái ấn ký hình rắn sau lưng Diệp Giai kia, đó là hai năm trước hắn tự tay dùng roi da in lại, từng đã, hắn không chỉ một lần nhìn mấy cái ấn ký này mà cảm thấy hối hận, lúc trước hắn quá tàn nhẫn với cô.
Hắn còn nhớ rõ lúc mà bản thân hắn dùng roi đánh nên người cô, miệng Diệp Giai hét ra khóc lóc xé nát tâm can, lúc trước một lòng chỉ lo trả thù, căn bản không có cảm thấy có gì lạ, tận sau này khi nghĩ lại, mới lén lút đổ mồ hôi lạnh, đau lòng không thể tha thứ cho bản thân.
Hôm nay, hắn lại dựa vào này mấy cái ấn ký để tìm được cô! Khiến cô không thể cãi lại sự thực cô là Diệp Giai!
Diệp Giai đã quên cảm giác thẹn thùng, kinh ngạc rời khỏi vòng ôm ấp của hắn, hỏi: "Anh rốt cuộc là ai? Vì sao lại nhận ra tôi là Diệp Giai?" Hắn vì sao lại cảm thấy hứng thú với mấy vết sẹo xấu xí kia của cô, mấy vết kia mỗi ngày tắm cô đều nhìn thấy, tất nhiên luôn nhíu mày khi nhìn đến chúng nó.
"Bởi vì đây là dấu ấn riêng của anh." Long Hạo Hiên ôm chặt thân mình của nàng, cúi đầu đem môi đỏ mọng nhẹ nhàng mà hôn lên những vết sẹo kia. Diệp Giai theo bản năng hấp một ngụm khí, thân mình bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy. Môi của Long Hạo Hiên du ngoạn đến chỗ nào, không nhanh không chậm mà khơi mào dục vọng của cô, khiến cho cô mặt đỏ tim đập, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Trong lòng luôn luôn lặp lại ý nghĩ, nam nhân này... Rốt cuộc là ai?!
"Anh... Rốt cuộc là ai?" Diệp Giai lại lớn tiếng hỏi, nửa thân mình đã bị ép sát vào trên đùi hắn, không có tiếp tục giãy giụa phản kháng nữa, bởi vì cô biết có giãy giụa cũng không có ích lợi gì, bởi vì lòng của cô.. Kỳ thực cũng lưu luyến thân thể của hắn.
"Anh là chồng của em." Long Hạo Hiên ở bên tai của cô thấp giọng lẩm bẩm, lại lần nữa ôm lấy thân mình của cô, nhìn chăm chú sắc mặt đột biến của cô, thời điểm nói ra những lời này, trong lòng một mảnh kích động, thân thủ đem quần áo của cô kéo lại thực tốt.
"Không có khả năng..." Diệp Giai kinh hãi lắc đầu, nói: "Chồng của tôi là Mạc Lặc Nghị Phàm!"
Long Hạo Hiên khiếp sợ, hỏa khí bốc lên bạo trừng mắt nhìn cô: "Anh đang muốn hỏi em, thế nào sau một đêm em lại trở thành vợ của Mạc Lặc Nghị Phàm? Vì sao muốn giả mạo Lâm Duyệt?" Nguyên bản cánh tay đang vuốt ve cô, lực đạo dần dần thêm lớn, Diệp Giai bị bóp đau nhức, gắt gao nhăn mặt nhíu mày, chịu đựng thống khổ hắn gây ra cho cô.
"Tôi..." Diệp Giai vừa mở miệng muốn nói nói, liền bị Long Hạo Hiên đánh gãy, âm thanh lạnh lùng nói: "Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron đã làm gì với em? Nói mau!"
Diệp Giai vừa sợ lại nghi hoặc nhìn hắn, lắc đầu: "Nghị ca ca cái gì cũng không làm với tôi... Anh... Mau buông tay!" Hắn mới không phải chồng của cô! Nam nhân bạo lực như vậy, cô không cần, ô...!
"Cùng ở chung, không làm gì với em? Tôi không tin!" Long Hạo Hiên cười lạnh một tiếng, nguyên bản tưởng trùng phạt nàng thật nặng, nghĩ rằng vẫn là chờ thoát đi khỏi nơi này nói sau. Vì thế hòa dịu hạ thanh âm nói: "Mau cùng anh rời đi khỏi nơi này." Nói xong đem cô từ trên giường bế xuống dưới, ôm cô hướng cửa sổ chạy ra.
"Tôi không cần! Nghị ca ca anh ấy còn bị nhốt ở bên trong, tôi không thể mặc kệ bỏ lại anh ấy được." Diệp Giai thấp giọng kêu la, đẩy cánh tay như còng sắt của hắn trên người mình ra.
"Nghị ca ca? Kêu thật là thân thiết." Long Hạo Hiên cười lạnh nói, vẻ mặt lạnh lùng hạ bớt, còn lại vô tận ưu thương. Cô không chỉ đã quên hắn, còn yêu nam nhân khác rồi sao?
Mặc kệ cô có yêu nam nhân vương giả cao ngất kia không, hắn cũng không dễ dàng buông tha cho cô như vậy, bởi vì cô là vợ của hắn! Là nữ nhân duy nhất mà cả đời này hắn yêu sâu sắc nhất!
"Giai Giai, chúng ta đi mau, chẳng lẽ em muốn chết ở chỗ này sao? Cho dù em không muốn sống đi chăng nữa, nhưng là anh muốn em còn sống, anh thật vất vả mới tìm được em..." Long Hạo Hiên nhẹ nhàng ở trên trán của cô hôn một cái, ôn nhu nói.
Diệp Giai lăng lăng nhìn hắn, hắn thật là chồng của cô sao? Hắn cùng Mạc Lặc Nghị Phàm, rốt cuộc ai mới phải? Cùng suất khí mê người, cao gầy tinh tráng, lãnh khốc mang theo nhàn nhạt ưu thương. Hai người bọn họ... Quả thực chính là giống như một người nha!
Đang lúc hai người dây dưa không rõ, cửa phòng ngủ đột nhiên "Phanh" một tiếng bị người từ bên ngoài đẩy ra. Vài tên hắc y nhân tựa như thủy triều ào vào.
Cầm đầu là Long Phu, hắn cười ha ha vài tiếng, đánh giá hai người một mặt kích động, sau đem ánh mắt dừng ở Long trên người Hạo Hiên. Cười lạnh giọng mỉa mai nói: "Long tiên sinh, không thể tưởng được chúng ta lại gặp mặt ở chỗ này, thật sự là có duyên phận nha!"
"Tao muốn mày thả vợ tao ra." Long Hạo Hiên đem Diệp Giai kéo vào trong lòng, lạnh lùng trừng mắt với Long Phu, mặt ngoài hắn có vẻ bình tĩnh, đáy lòng lại bắt đầu bối rối lên. Bởi vì hắn biết rõ khi đã rơi vào trong tay Sơn Khẩu Tổ, sẽ có một loại kết cục như thế nào, biết rõ bọn súc sinh này ra tay ngoan độc như thế nào.
"Dựa vào cái gì?" Long Phu hướng hắn nhíu mày, vuốt ve cái nhẫn trong tay, chậm rãi phun ra vài chữ này
"Bởi vì phía trước mày còn nợ tao một món, chưa trả!" Long Hạo Hiên bình tĩnh nói, lúc trước nếu không là hắn ta lừa gạt bản thân hắn là Diệp Giai không có chết, ở trong tay Sơn Khẩu Tổ, hắn sẽ không bắt cóc Lâm Duyệt
*****
"Bản thân tao không nợ lần hết" Long Phu ra bộ không có việc gì nhún nhún vai, nói.
"Quả nhiên là chó Nhật Bản." Diệp Giai thấp giọng lẩm bẩm nói, Long Phu thực rất ngu tiếng Trung, nhưng là nghe nhiều cũng hiểu những lời này của Diệp Giai. Sắc mặt trầm xuống, vài bước chân liền vọt đi lên, giơ súng trong tay dí vào gáy Diệp Giai, cắn răng nói: "Cho mày nói lời xin lỗi, lập tức! Lập tức!"
Diệp Giai đột nhiên bị họng súng đen ngòm này làm cho bất ngờ khiếp sợ, một ngày hôm nay đã bị hết lần này đến lần khác hù dọa đến bây giờ cũng không sợ nữa nhanh chóng trấn tĩnh lại, quật cường quay mặt đi, không thèm nhìn hắn.
Họng súng đen ngòn dí vào gáy cô, Long Phu đem tất cả tức giận biểu lộ ra mặt. Long Hạo Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, ra tay thần tốc chế trụ cánh tay phải càm súng của Long Phu, 'Rắc ' một tiếng, xương tay lên tiếng trả lời.
Sắc mặt âm lãnh của Long Phu trong nháy mắt bị một mảnh thống khổ thay thế, kêu thảm hướng trên mặt đát lăn xuống. Gian nan hướng thủ hạ phía sau vẫy tay, dùng tiếng Nhật nói: "Dùng roi da đánh chết nó cho tao."
Vài tên thủ hạ lên tiếng, rất nhanh chạy đến, đem Diệp Giai từ trong lòng Long Hạo Hiên kéo sang một bên, cả lũ bao vây quanh Long Hạo Hiên.
Long Hạo Hiên phản kháng không bao lâu, liền bị người đông thế mạnh khống chế bẻ oặt tay về phía sau dùng súng khống chế sau gáy, người Sơn Khẩu Tổ đá hắn ngã xuống mặt đất, liền y như mệnh lệnh của Long Phu, roi không lưu tình chút nào đánh tới tấp lên người hắn.
Diệp Giai sợ hãi, nhìn roi miết ở trên người hắn, Long Hạo Hiên vẫn không rên một tiếng, chuyển hướng Long Phu lớn tiếng thét to: "Không cần đánh, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi ông!"
Mặc kệ Long Hạo Hiên có phải là chồng của cô hay không, nhìn trước mắt, hắn đối bản thân là không có ác ý, hơn nữa bản thân cũng cảm thấy có chút quen thuộc với hắn. Cô nghĩ bản thân cô và hắn nhất địnhc ó mối quan hệ rất sâu đậm, chỉ bằng ấy, cô cũng không thể trơ mắt bọn chó Nhật Bản đánh chết hắn nha.
Long Phu được vài người nâng dậy từ trên đất, ôm cánh tay không ngừng đau đớn, cười lạnh nói: "Xin lỗi? Mặc dù hiện tại cô có quỳ xuống trước mặt tôi cũng đã quá đã muộn." Biểu tình lãnh khốc trên mặt hắn khiến cho trái tim người ta lạnh giá.
"Không cần...." Diệp Giai nhìn Long Hạo Hiên thống khổ cuộn tròn trên mặt đất, nước mắt như mưa tuôn ra rớttrên sàn nhà, nhẹ nhàng mà lắc đầu nức nở nói. Cô biết bản thân mình sắp chết, nhưng là, chính là không có cách nào trơ mắt nhìn Long Hạo Hiên chết đi ở trước mặt bản thân mình.
"Giai Giai, không cần cầu hắn." Long Hạo Hiên thừa dịp bọn chúng không chú ý, cướp lấy súng lục Long Phu đánh rơi trên mặt đất, bật dậy từ trên mặt đất, nhắm ngay chính giữa trán Long Phu bắn một phát.
Biểu tình trên mặt Long Phu cứng đờ, máu loãng đỏ bừng nháy mắt từ trên mặt hắn tuôn xuống, ngay sau đó thân hình béo phì của hắn như tảng đá 'Phanh' một tiếng đổ ầm xuống mặt đất, phát ra tiếng động lớn.
Mọi người thật không ngờ Long Hạo Hiên lại đột nhiên ra tay như vậy, hơn nữa tay súng lại chuẩn đến trình độ này, chính giữa trán! Ở mấy giây còn ngơ ngẩn kia, có mấy tên hắc y nhân không biết thức thời đã giống như Long Phu, kêu thảm ngã xuống đất.
"Đi mau!" Long Hạo Hiên ôm lấy Diệp Giai sớm đã bị dọa đến xụi lơ, hướng cửa sổ bỏ chạy.
Chính là, không ngờ tới Diệp Giai nữ tử của hắn lại trở thành gánh nagự của hắn, còn chưa kịp nhảy ra banc ông. Một tiếng súng tiếng vang lên, một trận đau đớn nháy mắt từ sau lưng truyền đến, bước chân hắn cứng lại, không có biện pháp tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Giai nâng thân thể đang hướng mặt đất đổ xuống của hắn lên, lo lắng hét lên: "Anh làm sao vậy? Anh trúng đạn rồi sao?"
"Giai Giai... Anh là Long Hạo Hiên...." Long Hạo Hiên mấp máy môi gian nan phun ravài từ này, cực lực muốn đứng lên, mang theo nàng chạy ra khỏi nơi này, nhưng là, thân mình vẫn là không nghe lời hướng mặt đấy đổ xuống.
Thẳng đến máu tươi của hắn nhuộm đỏ thảm ban công, Diệp Giai rột cuộc mới ý thức được, hắn thật sự trúng đạn rồi! Nhưng là, cô có thể làm sao bây giờ? Ngoài hoa viên truyền đến một trận tiếng bước chân, sau đó là tiếng súng, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giờ phút này cô căn bản không có tâm tình đi để ý tới.
Trừng mắt nhìn máu của Long Hạo Hiên cuồn cuộn không ngừng mà chảy, cô không biết nên làm thế nào cho phải. Phải giúp hắn cầm máu! Trong lòng nghĩ vậy, cô rất nhanh bay qua thân mình Long Hạo Hiên, một tay xé nát đồ đen trên người hắn xuống.
Thân mình cường tráng của Long Hạo Hiên nhất thời bại lộ ở trong không khí, trừng mắt nhìn một khoảng lưng bị máu bao phủ của hắn, Diệp Giai sợ ngây người. Cô cả kinh không phải vì thân thể hoàn mỹ của hắn, cũng không phải là do miệng vết thương ghê người kia. Mà là —— trên lưng màu đồng, một con rồng màu xanh đen sống động hiện lên trên lưng.
Con rồng bị màu đỏ tươi của máu che đi một nửa, Diệp Giai phát điên lấy tay gạt đi máu đỏ trên lưng hắn, khiến cho con rồng hiển hiện rõ ràng trước mắt cô.
Hai con mắt lạnh như băng, biểu hiện giết chóc, cũng giống như hình ảnh luôn xuất hiện trong mộng của cô. Mỗi khi cô muốn đến gần hắn, Rồng lửa sẽ há ra miệng đầy máu, hét thảm hướng cô lao tới.
Chẳng lẽ... Cô thật sự nghĩ sai rồi sao? Nam nhân hai năm nay vẫn xuất hiện ở trong mộng, thực không phải là Mạc Lặc Nghị Phàm, mà là nam nhân lãnh khốc trước mắt này?!
Diệp Giai gắt gao ôm đầu, tựa như thủy triều dâng lên đập vào não cô vô cùng đau đớn, khiến cô hoàn toàn choáng váng tê dại. Những phản ứng đột nhiên xuất hiện này khiến cho cô không thể gượng dậy nổi thân mình, hướng mặt đất ngã úp sấp xuống, ngã lên người Long Hạo Hiên đang không biết sống hay chết kia.
Long Hạo Hiên! Nguyên lai hắn mới là nam nhân mà cô yêu sâu sắc...!
Nhưng là, hắn còn có thể sống lại sao? Diệp Giai thống khổ khóc, nước mắt một giọt giọt rơt strên rồng lửa, hai tay vô thố loạng choạng ôm lấy thân mình Long Hạo Hiên, nức nở hô: "Long Hạo Hiên... Anh mau đứng lên! Anh mau đứng lên đem mọi chuyện nói rõ ràng đi!"
Chung quanh Diệp Giai là vài tên hắc y nhân mang súng, giơ súng hướng về phía hai người. Cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, ngoài cửa sổ tiếng đấu súng cùng tiếng bước chân càng thêm hỗn loạn vang dội. Loại không khí bất an này, khiến ấy tên nam nhân này căng thẳng đến mức muốn chạy trố. Nhưng là vì không muốn bị bang chủ giải quyết bởi một đao nên bọn họ vẫn đành phải trấn giữ ở đây.
*****
Bọn họ bất an là có căn cứ, bởi vì mới một khắc kia, cơ hồ ở cùng một lúc, ba gã nam tử liền cùng đổ ập xuống mặt đất. Trong đó có một tên thận chí còn ngã quỵ ở trên người Long Hạo Hiên.
Diệp Giai đột nhiên bị một gã nam tử ngã vào trên người mình, cô thật là sắp điên rồi, vì sao luôn không ngừng có người ở trước mặt của cô chết đi, lại không có ai có thể đến cứu người nam nhân mà cô yêu chứ?
Mạc Lặc Nghị Phàm đẩy xác một tên nam tử ra, kéo Diệp Giai dậy đánh giá một lượt cả người đầy máu của cô, vừa sợ vừa vội nói: "Duyệt Nhi, em làm sao vậy? Bị thương chỗ nào? Mau nói cho anh biết!"
Chờ không kịp Diệp Giai trả lời vấn đề của hắn, liền một tay kéo lấy thân mình của cô ôm lấy hướng phía cửa lớn đi ra, an ủi nói: "Đừng sợ! Anh mang em rời đi nơi này."
"Nghị ca ca!" Diệp Giai giãy giụa từ trong lòng hắn nhảy xuống, lộn trở lại bên người Long Hạo Hiên, đem thi thể trên người Long Hạo Hiên đổ sang một bên, nức nở nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm nói; "Nghị ca ca, cầu anh cứu cứu chồng của tôi, cầu anh mang anh ấy đi cùng!"
Mạc Lặc Nghị Phàm sửng sốt, kinh ngạc ngoái đầu trở lại nhìn cô, nhìn thoáng qua Long Hạo Hiên đang quỳ rạp trên mặt đất. Liền nhận ra hắn chính là sát thủ hai năm na, vẫn hoạt động ẩn hình ở Nhật Bản cùng Trung Quốc - Long Hạo Hiên.
Nói hắn ẩn hình, là vì hắn mặc kệ là thống lĩnh hắc đạo, vẫn buôn bán, chính là ở phía sau màn mà thao túng, cho tới bây giờ không hiện ra trước mặt người khác, chỉ có gần nhất hai năm nay mới xuất hiện nhiều một chút trên thương giới.
Nhưng là, Lâm Duyệt vì sao lại ôm hắn, gọi hắn là chồng??
Diệp Giai nhìn ra được sự nghi hoặc của hắn, quỳ gối trước mặt hắn lay lay ống quần của hắn, nức nở nói: "Nghị ca ca, tôi biết anh khi sáng đã hoài nghi tôi không phải là Lâm Duyệt, tôi nói thật với anh, tôi quả thật không phải là Lâm Duyệt, tôi là Diệp Giai... Diệp Giai vợ của Long Hạo Hiên a!"
Mạc Lặc Nghị Phàm vừa nghe xong lời của cô, đcúi xuống băt slấy cánh tay của cô kép lên, sát mặt nhìn cô, cắn răng nói: "Lâm Duyệt ở nơi nào? Nói cho tôi biết Lâm Duyệt hiện tại ở nơi nào!"
"Cô ấy...." Diệp Giai cứng lại, vốn là tính nói ra tình hình thực tế, nhưng là tình huống nguy cấp, căn bản không có nhiều thời gian như vậy mà kể chuyện xưa cho hắn biết. Như thế nói: "Lâm Duyệt tốt lắm, Nghị ca ca, chỉ cần anh cứu Long Hạo Hiên, tôi liền mang anh đi tìm Lâm Duyệt, cầu anh!" Nói xong, cô lại muốn quỳ xuống.
Cô không phải là cố ý muốn uy hiếp hắn, nhưng là ai cũng nói, sát thủ là vô tình thị huyết, căn bản sẽ không xen vào chuyện của người khác mà đi cứu ai, huống hồ hiện tại điều kiện không cho phép. Vậy nên cô chỉ có thể như vậy!
Mạc Lặc Nghị Phàm nổi giận, gầm nhẹ nói: "Cô đang uy hiếp tôi?" Trời biết trong lòng hắn hiện tại có bao nhiêu sốt ruột, Lâm Duyệt của hắn hiện tại ở nơi nào? Có khỏe không? Mục đích của nữ nhân này khi tiếp cận hắn là gì?
Diệp Giai liều mạng lắc đầu, reo lên: "Nghị ca ca, tôi không có ác ý, loại tình huống này chính là hiểu lầm mà thôi, chờ thời điểm rời đi khỏi nơi này, tôi sẽ đem toàn bộ mọi chuyện nói cho anh biết chỉnh, cầu ngươi!"
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn cô, trực giác nói cho hắn, Diệp Giai không phải là người xấu. Mặc dù cô thật sự phá hư, nhìn khuôn mặt gióng y như đúc với Lâm Duyệt kia, mặt hoa mang lệ, hắn cũng rất khó xử không biết nên làm gì với cô!
Vậy nên, lấy ra đồ luôn mang theo trên người ra, lấy ra thuốc bột chuyên trị vết thương bị súng bắn và dao đâm, rắc rắc lên miệng vết thương của Long Hạo Hiên. Thay hắn đem miệng vết thương ổn định trước.
Thanh âm ồn ào thanh dần dần ngoài cửa sổ yếu đi, cửa phòng đột nhiên vang lên một chuỗi sang sảng tiếng cười to, ngay sau đó đó là một vị nam tử cõ khoảng trên dưới 50 tuổi, hăng hái đi đến. Vừa bước vào cửa, liền cười ha ha nói: "Nghị, tình thế như thế này mà cậu còn có thời gian ở đâu nói chuyện yêu đương, thật khó đỡ a!"
Mạc Lặc Nghị Phàm xoay người, nhìn liếc mắt Lâm Trúc đang cười chói lọi, lại nhìn thấy Y Xuyên Chính Hùng bên cạnh sắc mặt cực kỳ không tốt, lạnh giọng hỏi: "Nhìn ông cười vui vẻ như vậy, tựa hồ tôi có thể sống để trở về rồi?"
"Đương nhiên, tôi cùng Y Xuyên Chính Hùng tiên sinh đã kết giao làm bạn tốt." Lâm Trúc cười lớn nói, không quên vươn tay kéo Y Xuyên Chính Hùng bên cạnh, nói: "Có phải hay không? Bang chủ đại nhân?"
"Đúng vậy." Y Xuyên Chính Hùng khẽ động khóe miệng, không cam lòng phun ra hai chữ này. Sau đó nói: "Lâm tiên sinh mời cứ tự nhiên, bản nhân tôi đi nghỉ ngơi trước." Nói xong dẫn một đám thủ hạ xoay người rời đi.
"Thế nào? Có tôi ra mặt, mặc dù là tổ chức khổng lồ Sơn Khẩu Tổ như vậy, cũng đều phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ như vậy." Lâm Trúc cười tủm tỉm nói, đầy vẻ đắc ý.
Mạc Lặc Nghị Phàm khinh thường liếc hắn liếc mắt một cái, cười lạnh nói: "Dùng loại hạ sách này, mặc dù thắng cũng không vẻ vang gì"
Lâm Trúc bất mãn kêu lên: "Uy! Cậu ngay cả một câu cám ơn cũng chưa nói thì thôi cư nhiên lại chê tôi dùng thủ đoạn không quang mình chính đại? Ai... Kỳ thực loại thủ đoạn này đây cũng là lần đầu tiên tôi dùng, do không phải là địa bàn của bản thân thôi! Trước kia tôi không cần đến nó, cậu có biết...."
"Đủ, tôi cám ơn cả nhà ông được rồi chứ?" Mạc Lặc Nghị Phàm không kiên nhẫn giọng mỉa mai nói, hắn đều đang vội muốn chết, người này cư nhiên còn có thời gian ở trong này nói nói mát? Nếu có thể an toàn rời đi nơi này là tốt nhất, hắn hiện tại phải về nước tìm Lâm Duyệt.
"Nghị, cậu như vậy là nợ tôi một cái ân tình nha." Lâm Trúc không thèm chấp nhất sự bục dọc của hắn, cười nói: "Tôi thích nhất là các người nợ ân tình tôi đặc biệt thích Lãnh... Tiêu Ký Phàm nợ ân tình chúng tôi!"
Ông ta vốn định nói là Lãnh Phong, lại nhớ tới thủ hạ ngoài cửa, cũng không nói gìra lời. Ông chính là bị Tiêu Ký Phàm sai đi cứu người, vừa mới bắt đầu chỉ định cảnh cáo Y Xuyên Chính Hùng, ai biết cái tên chó má kia lại không chịu nghe lời. Ông đành phải động não suy nghĩ một chút, thực ti bỉ đánh úp vào, khiến cho bọn người Sơn Khẩu Tổ trở tay không kịp!
Mạc Lặc Nghị Phàm thật sự là không có tâm tiếp tục nghhe những lời vô nghĩa của ông ta nữa, túm lấy Diệp Giai đang giúp Long Hạo Hiên xử lý miệng vết thương, âm thanh lạnh lùng nói: "Cô theo tôi đi."
"Không! Nghị ca ca, tôi muốn ở lại bên cạnh anh ấy, xin anh để cho tôi ở lại." Diệp Giai lưu luyến không rời nhìn Long Hạo Hiên nằm trên mặt đất, nói với Mạc Lặc Nghị Phàm
← Ch. 097 | Ch. 099 → |