Đánh mất vòng cổ
← Ch.002 | Ch.004 → |
Không biết, không thèm để ý. Làm như không có nghe thấy!
Tiếng đập cửa càng ngày càng lớn, tiếp theo là thanh âm của chủ cho thuê nhà:
"Tiểu quỷ! Nếu không mở cửa, tôi sẽ khóa niêm phong cửa bên ngoài đó!"
"Đến đây, đến đây!" vừa nghe đến niêm phong cửa, Lưu Tuyết vội chạy ra kéo cửa gỗ, cười ha ha làm lành nói:
"Xin lỗi, vừa rồi không có nghe thấy"
Chủ cho thuê nhà đã bốn mươi, người hơi béo, đôi mắt híp lại bắn thẳng về cánh cửa phòng tắm đang đóng, cười tủm tỉm hỏi:
"Duyệt Duyệt đang tắm sao?"
"Không phải, là một người quen" Lưu Tuyết cười ha ha nói, chèn ép vẻ mặt của hắn
"Chú có chuyện gì sao?"
"Chuyện gì? Còn phải hỏi sao? Đã ba tháng nay chưa nộp tiền nhà" Chủ nhà tức giận mắng:
"Nếu không nộp tôi phải đuổi người đó."
"Thật xin lỗi, có thể cho thư thả hai ngày hay không? Hai ngày là được rồi"
"Những lời này tháng nào ta cũng nghe, đã đến lần thứ 15. Không muốn nghe nữa" Chủ cho thuê nhà vung tay lên, không chút lưu tình nào nói:
"Bây giờ lập tức đưa tiền cho ta, bằng không đêm nay ngươi chỉ có thể chạy lấy người"
"Nhưng chúng ta thật sự không có......" Lưu Tuyết lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương nói:
"Chú ơi, ngài có thể thư thư vài ngày đi, tuần sau chúng ta được phát lương"
"Một phút cũng không được! Ngay bây giờ!" Chủ cho thuê nhà đe dọa nói, giơ giơ chìa khóa trong tay lên không trung
"Nhanh chút, đừng lẵng phí thời gian của ta, nếu như không có tiền ta liền khóa cửa rồi đi
"Đừng.... đừng....." Lưu Tuyết cuống quýt xua tay
"Cháu đi tìm cho chú" Nói xong xoay người đi vào trong phòng, nhìn chằm chằm vào căn phòng đơn sơ tới cực điểm, tìm ra một chút thứ gì.
Làm sao bây giờ? Đưa tiền mặt cho hắn? Xong rồi, xong rồi! E rắng Lâm Duyệt cũng không có khả năng, tên kia rõ ràng không cho cô ấy tiền.
Ánh mắt đảo qua áo choàng đen Lâm Nguyệt ném ở trên ghế, nàng không ôm hi vọng từ giữa có thể xảy ra cái gì kinh hỉ.
"Rốt cuộc có hay không có tiền a? Tôi còn muốn đi xuống trông nhà......" chủ nhà không nhẫn nại thúc giục nói.
Lưu Tuyết kiên trì không để ý tới hắn, tiếp tục không ôm hi vọng tìm kiếm, tay nhỏ bé đột nhiên ở trong túi đụng phải cái gì đó lành lạnh. Cô nghi hoặc cầm ra, cư nhiên là một cái vòng cổ màu trắng.
Đồ chết tiệt, không có tiền còn mua vòng cổ đeo, trong lòng Lưu Tuyết đem Lâm Duyệt mắng một tiếng. Hai người luôn luôn thích đi dạo ở cửa hàng trang sức, mua trang sức phải mấy vạn, cho nên nàng đương nhiên muốn đem vòng cổ màu bạc này trao đổi.
Không biết có thể đem qua cho hắn trước hay không? Lưu Tuyết do dự rồi đi, đem vòng cổ trong tay đến trước mặt chủ nhà:
"Đại thúc, ta cũng không có đồ không thể tốt hơn, khi nào có tiền ta đi chuộc lại" Khi nói chuyện còn biểu hiện ra bộ dáng thực không nỡ.
Chủ cho thuê nhà với tay lấy vòng cỏ, chiếu dưới ánh đèn, quăng trả vào tay nàng mắng:
"Ngươi viếng mồ mà đốt giấy, lừa quỷ đi? Lấy một thứ rách nát lừa gạt ta?"
Cái vòng cổ kia thoạt nhìn rất thật, nhưng mà đánh chết hắn cũng không tin hai đứa quỷ này có vòng cổ vàng, hơn nữa vòng cổ này có mặt dây chuyền hình trái tim, điểm hơi lớn, nếu là vàng thật thì cũng phải mấy vạn.
"Chú à, người xem Duyệt Duyệt chúng ta lại đưa hàng giả sao? Đây là hôm nay một vị lão bản đưa cho nàng, không tin người có thể hỏi người khác, khẳng định là thật" Lưu Tuyết nghiêm trang giải thích nói, mặc kệ lừa hắn trước rồi nói sau, nói không chừng sau khi hắn xuống lúc sau lười không lên lầu chín đòi nợ nữa.
"Thật sự?" Chủ cho thuê nhà chỉ dùng tay niết vòng cổ tỉ mỉ đánh giá rồi cho vào túi áo, nói:
"Ta xuống tìm người xem, nếu là giả..... hừ hừ" Sau tiếng hừ xoay người hướng dưới lầu đi.
Lưu Tuyết nhổ một bãi nước bọt với bóng dáng hắn, 'Phanh' một tiếng đóng cửa gỗ lại, trở lại phòng tiếp tục ăn.
← Ch. 002 | Ch. 004 → |