← Ch.18 | Ch.20 → |
Dư Ôn say đến lợi hại, cả người mềm như bông, ý thức cũng hỗn độn một mảnh.
Cô nghe được âm thanh, cũng nghe ra là âm thanh của Quý Nam Uyên. Nhưng cô không còn sức lực, giọng nói phát ra giống như là đang làm nũng, ɱề_ɱ 𝐦_ạ_𝒾 kêu, "Quý Nam Uyên... Ô..."
Quần áo của cô bị lột xuống, toàn bộ nhũ thịt bị anh 〽️ú_✝️ vào trong miệng. Tuy là ý thức mơ hồ nhưng 𝐤𝐡🅾️á*𝖎 ↪️ả*m lại rất rõ ràng.
Quý Nam Uyên dùng môi lưỡi ngậm lấy đầu v* Dư Ôn, nhẹ cắn một cái rồi l❗ế●〽️ láp. Một tay khác lại mạnh mẽ xoa nắn nhũ thịt, ngón tay cố ý khảy lên đầu v* mẫn cảm.
Dư Ôn vặn vẹo giãy giụa, hơi thở dần trở nên dồn dập, thấp giọng kêu.
Cả người Quý Nam Uyên đè lên Dư Ôn, đem hai cánh tay cô áp trên đỉnh đầu, sau đó móc côn th*t nóng rực từ trong quần lót ra, để quy đầu kề sát vào miệng cô.
"Ăn vào đi."
Dư Ôn bị hơi nóng phả đến liền quay mặt đi, "Không cần..."
Hôm nay Quý Nam Uyên có vài phần tức giận, một hai phải ép Dư Ôn ngậm vào. Anh mạnh mẽ giữ gương mặt cô, khiến cho cô mở miệng, sau đó đem cự vật kia nhét vào.
Kích cỡ dương v*t quá lớn, mới vừa đi vào liền đụng tới hàm răng. Khuôn mặt Quý Nam Uyên trầm xuống, tiếp tục đỉnh mạnh vào trong.
Dư Ôn vặn vẹo vừa đẩy vừa đánh anh, dần dần bị đỉnh đến không có sức lực, chỉ có thể nức nở rồi thích ứng với sự tồn tại của côn th*t trong miệng. Cái miệng nhỏ bị căng ra, gương mặt biến dạng.
Dư Ôn bị dương v*t thọc đến cổ họng sinh ra cảm giác buồn nôn. Thấy vậy Quý Nam Uyên mới hơi г·ú·ⓣ 𝖗·𝐚 để cô 𝖑_1ế_Ⓜ️ nhưng cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, rõ ràng không thường làm việc này.
Lửa giận của Quý Nam Uyên mới tiêu bớt một nửa.
Anh nhéo cằm, hướng dẫn cô 𝖑i-ế-m dương v*t, "Bắt đầu 👢ıế●〽️ từ chỗ này, sau đó từ từ nuốt vào..."
Dư Ôn uống nhiều rượu, toàn bộ đầu óc đều choáng váng lại bị anh nhéo cằm vừa đau vừa khó chịu, muốn khóc nhưng khóc không ra, chỉ có thể nhận mệnh mà 𝖑-𝖎ế-ⓜ dương v*t thô to trước mặt. Cô bắt đầu 👢·❗ế·Ⓜ️ từ mã mắt xuống hai quả trứng dái, l𝐢·ế·𝐦 xong rồi từ từ ngậm nguyên cây vào.
Đồ vật kia quá lớn, căng đến khuôn mặt cô đỏ bừng.
Thật vất vả mới ngậm vào miệng được thì cái ót đã bị Quý Nam Uyên chế trụ, cự vật trong khoang miệng bắt đầu đưa đẩy, lâu lâu lại đỉnh thật sâu vào cổ họng.
Dư Ôn khóc lóc nức nở.
Tiếng khóc ⓜ.ề.𝐦 〽️.ạ.i như liều thuốc κí𝖈*h т*♓*í𝒸*𝐡 làm tăng thêm 🅓●ụ●ⓒ ☑️●ọ●ⓝ●𝐠 của Quý Nam Uyên.
Anh đưa đẩy càng lúc càng nhanh, như hận không thể đem cái miệng nhỏ của Dư Ôn cắm hư.
Khi Quý Nam Uyên r●ú●✝️ 𝖗●@, ngoại trừ t.1ռ.𝐡 𝒹.ị.𝖈.♓ trên dương v*t còn nước bọt của Dư Ôn. Chất nhầy chảy xuống, rơi tí tách tí tách vào ռ.g.ự.𝒸 cô. Nhìn vừa ⓓâ●Ⓜ️ mĩ vừa sắc tình.
Cả người Dư Ôn vô lực ngã vào giường. Khi bị Quý Nam Uyên bế lên còn mờ mịt mà kêu, "Không cần... Miệng đau... A..."
Lời nó còn chưa dứt thì tiểu huyệt đã bị mấy ngón tay ν*𝐮ố*✞ ⓥ*𝑒 đến chảy ra biết bao nhiêu d*m thủy.
Dư Ôn cong người dậy, miệng 𝖗⛎.n 𝐫ẩ.y kêu ra tiếng. Cô muốn vươn tay chống cự nhưng người không có sức lực, cái gì cũng không làm được. Chỉ có thể mở miệng khóc thút thít tựa như đang 𝐫ê-n г-ỉ.
Ngón tay kia bắt đầu 𝖈-ắ-ɱ ν-à-ο trong cơ thể cô, càn quấy không được bao lâu lại cho thêm một ngón vào. Không đợi Dư Ôn thích ứng, hai ngón tay đã tìm được chỗ thịt nửa ngạnh nửa mềm, dùng lực moi lộng lên.
Cơ thể của Dư Ôn càng thêm trắng nõn dưới ánh đèn, bộ ng_ự_𝐜 cao cao dựng thẳng, hai chân không thể khống chế mà 🎋ẹ-ρ ↪️hặ-𝖙, trong miệng hàm hồ nức nở ra tiếng, "Không được... A... Muốn tiểu... Không được..."
Một tay Quý Nam Uyên xoa nắn nhũ thịt ɱề*m 𝖒*ạ*ⓘ, một tay khác tiếp tục ở miệng huyệt càn quấy. Không lâu sau Dư Ôn liền thét chói tai, run гu·𝓃 ⓡ·ẩ·🍸 rẩy, d*m thủy phun ra từng đợi rồi lại từng đợi.
Quý Nam Uyên đem bàn tay đầy d*m thủy bôi lên ռ*g*ự*𝖈 cô, một bên ν⛎ố*✝️ ν*𝐞 vòng quanh đầu v*, một bên thấp giọng hỏi, "Tôi là ai?"
Dư Ôn khóc lóc kêu, "Quý Nam Uyên..."
Lúc này Quý Nam Uyên mới vừa lòng mà đem d*m thủy còn dư lại bôi lên dương v*t mình, vác hai đùi cô quấn lên eo, cúi đầu xuống ⓗ●ô●ռ 𝖒ô●ℹ️ cô, giọng điệu khàn khàn hỏi, "Dùng dương v*t thao cô đến khóc được không?"
← Ch. 18 | Ch. 20 → |