← Ch.06 | Ch.08 → |
Cô muốn đứng dậy nhưng do ngồi lâu quá chân bị tê thiếu chút nữa trượt chân, may mà có Lý Thanh vội vàng đỡ lấy cô.
" Tìm một lúc mới thấy em ở đây, lúc nãy mọi người đều vào thăm rồi, em cũng mau vào thăm đi! Loại độc này rất phổ biến, cũng may chúng ta phát hiện kịp thời, sau khi súc ruột thì không còn vấn đề gì nữa rồi, mấy ngày này chú ý tịnh dưỡng là được rồi. Em đừng có lo lắng nữa..."
Hạ Minh Y trước giờ chưa từng thích tính cách dong dài của Lý Thanh như bây giờ. Khi nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Hạ Minh Y đi đến nơi những người khác đều đã ra ngoài. Trong phòng bệnh ngoại trừ Tô Ly và Lâm Diên ra, chỉ còn có Tiểu An. Thấy cô bước vào, Tiểu An căm phẫn liếc mắt nhìn cô.
Tô Ly vẫn truyền nước biển, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng vẻ mặt vẫn rất tuấn tú. Nghe thấy âm thanh, đôi mắt khép hờ của anh khẽ mở, trong nháy mắt như sương tản ra trên mặt hồ, lộ ra sự sâu sắc.
Hạ Minh Y hít sâu, nhẹ giọng hỏi: " Anh không sao chứ?" Mới có nửa ngày mà cô đã hỏi câu này hai lần.
" Sao lại khóc rồi?" Hai mắt Tô Ly nhìn gò má của cô, không trả lời mà hỏi ngược lại.
Hạ Minh Y theo bản năng sờ mặt mình, quả nhiên là ướt đẫm. Lúc nãy Lý Thanh nói với cô, cô cũng không để ý, bây giờ vừa sờ liền giật mình, không biết mình đã khóc từ khi nào, đã lâu cô đã không khóc rồi, thế mà lần này lại....
Nhất định là do hoàn cảnh của bệnh viện khiến cô nhớ lại nhưng ký ức không tốt.
Cô cuống quít xua tay: " Không có, không có... chỉ là tôi..." Chỉ là cái gì ngay cả bản thân cô cũng không trả lời được.
Ánh mắt Tô Ly lóe ra tia sáng mơ hồ, một lúc sau anh nở nụ cười ôn hòa rồi nói với Hạ Minh Y: " Qua đây."
Đợi cô đến gần, Tô Ly đưa cánh tay không truyền nước biển ra vuốt tóc cô: " Đừng lo. Tối nay tôi không về, máy tính cứ đăng ký là dùng được rồi."
Trước nay thời gian anh trầm mặc rất nhiều, khi nói chuyện chỉ đơn giản có một hai câu, nhưng Hạ Minh Y đều hiểu ý anh.
Viết tay quá phiền phức cứ dùng máy tính của tôi, đăng ký bình thường thì không cần mật mã nữa. Đây chính là ý của Tô Ly.
Trong lòng Hạ Minh Y vừa vui vừa buồn, nếu nói là cảm xúc lẫn lộn cũng không sai. Một lúc lâu sau cô có chút tức giận nói: " Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy!"
Được thôi, cô không còn cách nào mà hận anh nữa rồi.
Lời vừa nói ra, ánh mắt Tô Ly chợt tối sầm lại, Tiểu An và Lâm Diên cách đó không xa cũng sửng sốt, âm thanh nói chuyện của họ ngay lập tức ngừng lại.
Lâm Diên quay đầu nhẹ giọng hỏi: " Tiểu An, em đi xem thử còn phòng bệnh nào khác không, chị vẫn nên chuyển ra ngoài thì hơn!"
Tiểu An cắn cắn môi: " Phòng bệnh đơn thì còn nhưng ra vào bất tiện ạ, vốn dĩ bệnh viện có hai phòng bệnh cao cấp nhưng phòng kia đã có người rồi. Đạo diễn nói dù sao giường của hai người cũng cách xa nhau, ở giữa còn có màn che, ở cùng cũng không có việc gì."
Tô Ly phút chốc trầm mặc, sau đó nói với Hạ Minh Y: " Em về trước đi, ngày mai lại đến đây."
* Mình cảm thấy lúc này Tô Ly cảm cảm chị rồi nên đổi xưng hô cho hay nha các nàng.
Hạ Minh Y giật mình, cuối cùng nhắn nhủ vài câu rồi xoay người rời đi. Từng chút trầm mặc của Tô Ly đã thể hiện rõ ràng sự bối rối ngượng ngùng hiếm thấy trên gương mặt anh, anh giấu đi hàng lông mi dài.
Tại sao lại tốt với tôi như vậy? Tại sao?
Bởi vì cô không say mê cuồng nhiệt anh như những người khác hay là vì sự im lặng cự tuyệt của cô? Bởi vì dường như ở cô tỏa ra sự thù địch hay là vì rõ ràng cô còn nhỏ nhưng bộ dáng vẫn luôn trầm tĩnh lý trí?
Hay là vì dáng vẻ hồn nhiên quật cường của cô trong lúc vô tình sẽ khiến người khác thương yêu? Hay là khát vọng và sự nhiệt tình quen thuộc đối với biểu diễn mà bản thân mình từng có đây?
............
Tô Ly cảm thấy đây là lần đầu tiên trong hai mươi sáu năm lại nhịn không được mà có ý nghĩ muốn một người như vậy, nhưng anh lại không nói được đó là vì cái gì....
Đúng lúc này chuông điện thoại ở bên giường vang lên, anh cầm điện thoại lên, chân mày khẽ nhíu lại khó thấy được: " Alô, Tiểu Diệp?"
".......... ."
" Uh, vẫn ổn. Tôi không cho anh Huy phái em đến đây."
"......"
" Không cần đến đây đâu, em cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, việc này về sau hẵng nói." Không để ý đến tiếng thét lo sợ của đối phương ở đầu dây bên kia, Tô Ly liền ngắt máy. Việc này thật không muốn nói ngay tại đây.
Một lúc sau dường như anh nhớ tới điều gì, anh nói với Lâm Diên: " Nếu như cô cảm thấy bất tiện thì ngày mai tôi sẽ chuyển qua phòng bệnh khác."
Sắc mặt Lâm Diên cứng đờ, theo bản năng phản ứng hô to: " Không phải là như vậy..."
Tiểu An run lên vội vàng kéo mạnh tay Lâm Diên lại, lúc này Lâm Diên mới ý thức mình vừa nói điều gì. Cô kiềm chế lại, phân phó cho Tiểu An đi về trước.
Cho đến khi phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Lâm Diên mới chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: " Tô Ly, anh biết cơ hội này đối với em mà nói khó khăn lắm mới có được?"
Đáp lại câu hỏi của cô là một sự trầm mặc, cô dường như không ngờ anh sẽ đáp lại như vậy, giống như một lỗ hổng vậy, lời còn sót lại không khống chế được liền nói ra suy nghĩ trong lòng.
" Tô Ly, chúng ta hợp tác với nhau mấy lần rồi?"
" Hai lần." Tô Ly không chút nghĩ ngợi trả lời.
" Nhưng lần đầu tiên em gặp anh không phải là hai năm trước, anh quên rồi sao? Anh quên rằng trong buổi họp báo ký tặng sách vào bảy năm trước đã từng có một cô gái nói với anh rằng cô ấy sẽ đuổi theo bước chân anh, xin anh đừng ghét bỏ cô ấy.... Cô gái đó.... cô gái đó chính là em!"
Giọng nói của Lâm Diên xúc động, hiển nhiên là nhớ đến sự chờ đợi vô vọng trong mấy năm gần đây, cô xoay người, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tô Ly.
Trong giây lát trái tim Tô Ly đập loạn nhịp, sau đó bình tĩnh nhìn Lâm Diên, thậm chí quang minh lỗi lạc nói với cô: " Anh nhớ, cho nên trước khi > khai máy, anh đã tiến cử em với đạo diễn."
Lâm Diên chợt sửng sốt, những lời muốn nói đều ngưng lại. Ý anh là anh đã giúp cô như vậy, cô còn muốn gì nữa.
Tô Ly ơi Tô Ly, một câu nói lại có thể khiến người khác rơi xuống địa ngục. Nhưng không cam lòng! Cô không cam lòng!!
" Nhưng Tô Ly, anh có biết vì vai diễn lần này em cố gắng như thế nào không? Anh rõ ràng viết tâm ý của em nhưng tại sao tất cả những cố gắng của em anh đều không nhìn đến, tại sao đã nhiều năm em dốc sức chạy về phía anh nhưng anh vẫn không nhìn đến?! "
Lâm Diên tham lam nhìn anh mặc dù hiện tại anh đang mặc bộ quần áo bệnh nhân cũ kỹ nhưng vẫn rất tuấn tú hoàn mĩ, cô dứt khoát nói những lời muốn nói trong lòng: " Tại sao anh không thể nhìn em lâu hơn một chút, rốt cuộc em có chỗ nào không tốt?"
Khuôn mặt Tô Ly mang theo sự lạnh lùng: " Lâm Diên, em làm những điều này chỉ là vì anh sao? Em vào nghề đã sáu năm, đã trở thành hoa đán mới của làng giải trí, hơn nữa còn là nghệ sĩ có năng lực trong vài năm tới của công ty đại diện. Những thành quả này không biết có bao nhiêu người muốn có mà không được. Những nỗ lực của em không phải vì anh, cũng không phải vì bất kỳ ai khác mà chính là vì bản thân em, nó xứng với những gì em đạt được."
Trên mặt Lâm Diên hiện lên sự bối rối, một lát sau chưa từ bỏ ý định lại nói: " Nhưng những thứ này đối với em không quan trọng, thứ em muốn không phải những thứ này, Tô Ly, rõ ràng anh hiểu điều em nói mà!"
Cô không hiểu chẳng lẽ nhất định phải nói rằng: " Em yêu anh, xin anh hãy yêu em." Thì Tô Ly mới cho cô một câu trả lời trực tiếp sao?
" Xin lỗi, chuyện tình cảm anh không làm chủ được." Tô Ly trả lời dứt khoát.
" Vậy rốt cuộc Hạ Minh Y có điểm nào tốt mà anh có thể đối xử với cô ấy tốt như vậy, tại sao anh đối với em không như thế?" Bị cự tuyệt thẳng thừng như vậy, bất mãn của Lâm Diên nhiều ngày qua rốt cuộc không che giấu được nữa, trực tiếp bộc phát ra.
Nếu không phải cách âm của phòng bệnh cao cấp tốt đoán chừng mọi người ở tầng này đều nghe thấy âm thanh đau thương căm giận của cô.
Tô Ly nhìn cô thật sâu, trong phút chốc ánh mắt của anh không tiêu sái tuấn tú, điềm đạm phong vân như lúc đứng trước mọi người mà lạnh lẽo, cường thế xa lạ khiến người khác cảm giác áp bách.
Bị ánh mắt kia đảo qua, Lâm Diên không khỏi rùng mình, không nói ra được điều gì.
" Trong lòng anh em là diễn viên mà anh tán thưởng, anh cho rằng em là người hiếm có, hiểu được lí lẽ và biết bản thân nên làm người thế nào. Lâm Diên, hy vọng em đừng làm anh thất vọng, nếu không chúng ta cũng thể làm bạn bè." Giọng nói anh bình tĩnh nguội lạnh.
Lâm Diên sau khi rùng mình ngược lại bình tĩnh như trước, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: " Bạn? Anh vẫn xem em là bạn..."
" Em không hiểu được Hạ Minh Y đâu, chuyện của cô ấy em không cần để ý nhiều. Lâm Diên, em không cảm thấy điều lo lắng trước mắt của em là tìm ra người đầu độc em sao?" Anh có lòng tốt nhắc nhở cô một câu, hãm hại rõ ràng như vậy anh không tin là có người muốn đầu độc cả hai người.
Nghe vậy Lâm Diên lại sửng sốt lúc này mới nhớ đến tình hình hiện tại của bản thân. Cô vốn dĩ muốn sa sút tinh thần mà nói: " Đều đã đến nước này rồi, không muốn quản chuyện gì nữa" nhưng nhớ lại lời nói của Tô Ly cô lại nhịn xuống.
Bảy năm qua Tô Ly là động lực duy nhất của cô, mặc dù tình yêu không thành, cầu cũng không được, cô cũng không thể mất đi sự tin tưởng và ngưỡng mộ của anh dành cho mình được, cô không thể để anh thất vọng.
Không thể.... Ngay lúc hai người im lặng kết thúc cuộc đối thoại thì ở bên ngoài một cuộc đối thoại có thể khiến bên ngoài trở mặt.
" Cô cho rằng cô ta sẽ cho cô cơ hội sao?" Ngay góc rẽ bên ngoài của hành lang truyền đến giọng nói trầm thấp châm biếm. Người nọ nghe được toàn thân liền run lên, hai bóng dáng nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Đêm lạnh như nước, phòng bệnh ngăn cách tất cả, ngay cả sự nóng bức vào giữa hè cũng đều bị ngăn cách. Giữa đêm, Tô Ly tỉnh dậy từ trong mơ xem ra thói quen ngủ trễ làm cho cơ hội nghỉ ngơi hiếm có cũng hưởng thụ không được. Anh thầm giễu bản thân một câu.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng ma sát, tuy là rất nhỏ nhưng trong đêm khuya yên tĩnh như vậy vẫn rất rõ ràng.
Có người đến!!
Tô Ly nhanh chóng nhắm mắt lại.
Một lát sau phòng bệnh nhẹ nhàng được mở ra, người đến thấp gọi hai tiếng: " Tô Ly, chị Lâm...."
Giọng nói này... lại có thể là cô? Trong lòng Tô Ly cả kinh.
Nếu như bây giờ thức dậy bắt cô, trong lòng Tô Ly nhanh chóng cân nhắc, anh và Lâm Diên đều đang truyền nước biển, thân thể vừa phẫu thuật xong vẫn không dùng sức được, anh cũng không biết cô muốn làm gì, vẫn nên im lặng quan sát xem!
Người đến thấy không có ai trả lời rón rén đi đến bên chỗ của Lâm Diên, trong phòng bệnh tối om chỉ có ánh sáng của những ngôi sao ngoài cửa rọi vào, động tác của người kia anh thấy không rõ ràng lắm.
Tô Ly chui vào trong chăn bật lên chức năng thu âm của điện thoại, bật âm lượng lớn nhất sau đó lật người giữ chặt che lại ánh sáng của điện thoại. Một bàn tay lặng lẽ đem di động ra khỏi chăn, động tác cẩn thận từng li từng tí.
Tuy ngăn cách một bức màn nhưng dáng vẻ rón rén của người kia vừa nhìn là biết không phải chuyện tốt, cô từ trong lồng ngực móc ra một túi đồ vừa thấp giọng nói: " Xin lỗi, là do cô ép tôi..."
Tô Ly đột nhiên nhớ đến việc hạ độc lúc sáng trong lòng cả kinh, đoán được người nọ muốn làm gì. Người nọ run rẩy một lúc sau, hình như có chút không cam lòng, cuối cùng mới do dự rời đi.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |