Đầu nấm đi, là đi thật
← Ch.05 | Ch.07 → |
"Tình cảm của tôi dành cho Đầu nấm, cứ như thế cũng ngủ vùi trong quá khứ."
Cho tới tận khi tôi học đại học năm thứ ba cũng chẳng có lấy một tin tức nào về Đầu nấm. Điều duy nhất mà tôi biết được là Đầu nấm đã đi Mỹ và không quay trở về. Thất vọng ở chỗ không phải tự cậu ta nói với tôi điều này, mà là tôi lại phải nghe nó từ những người khác. Cảm giác thất vọng đó làm tôi chẳng thể vui mừng ngay cả khi tôi nhận được giấy trúng tuyển vào Đại học. Đầu nấm đã từng nói với tôi, cậu ta muốn thi vào Đại học Văn Hóa hoặc là Cao đẳng sâu khấu điện ảnh. Tôi còn cười mỉa cậu ta rằng nếu cậu ta thi đỗ tôi sẽ hát cải lương khi trồng cây chuối cho cậu ta nghe. Thậm chí tôi còn rộng lượng cho cậu ta cơ hội rằng chỉ cần cậu ta thi đỗ đại học thôi tôi đã tự nguyện đáp ứng. Khi đó Đầu nấm đã cười vô cùng sung sướng, nói tôi mau mau chuẩn bị đi và còn dặn dò tôi đừng ngỡ ngàng hay trách móc nếu như bị phạt. Bây giờ thì Đầu nấm còn chẳng thi, nói gì đến việc đỗ hay trượt. Lời cá cược của chúng tôi trôi tuột vào quá khứ như thế.
Sau khi vào Đại học, tôi thử tìm hiểu về Đầu nấm nhưng thứ gợi lại trong tôi về cậu ta chẳng gì ngoài một cái biệt danh gọi khi vui đùa. Cho tới tận lúc ấy tôi mới cảm nhận được sự bất lực của bản thân, rằng khi muốn tìm kiếm ai đó đã từng cho tôi những hồi ức đáng nhớ và cả tình cảm ngọt ngào kia, tôi lại không thể. Tôi không đem nỗi buồn của bản thân kể cho Minh, cũng không nói với mẹ mà giấu kín ở trong lòng. Có đôi lúc tôi nghĩ, liệu nếu tôi nói với cậu ta tôi thích cậu ta vào buổi tối hôm đó, liệu cậu ta có bỏ đi không? Và liệu rằng, cậu ta đi thì sẽ còn quay trở lại để nói tạm biệt tôi chứ? Nhưng trên đời này làm gì có chuyện cứ muốn là sẽ được, thời gian cũng không phải là chiếc đồng hồ, muốn quay lại thời điểm bao nhiêu thì có thể vặn lại dây cót, cũng như việc tôi đang ở đây, người cùng tôi cười nói, cùng tôi cãi nhau hay cùng tôi đi xem phim, đã chẳng phải Đầu nấm, cũng chẳng phải ai khác mà chỉ là một mình tôi.
Tình cảm của tôi dành cho Đầu nấm, cứ như thế cũng ngủ vùi trong quá khứ. Tôi không muốn thi thoảng đem nó ra để nhớ nhung hay nhắc nhở mình đã có một tình yêu đơn phương như vậy. Vì nó chỉ đem lại cảm giác yếu đuối trong con người tôi thôi.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |