← Ch.05 | Ch.07 → |
Kể từ khi Thiệu Giác tới quán cà phê hạnh phúc, sẽ có rất ít nam nhân ngồi ở quầy ba, nguyên nhân là không muốn bị so sánh với vẻ tuấn dật đẹp trai hơn người của hắn, nguyên nhân thứ hai là bị nữ nhân chiếm cứ, muốn ngồi cũng không được.
Bất quá từ khi Thiệu Giác giận dữ vì hồng nhan, chỗ ngồi ở quầy ba cũng thường xuyên vắng vẻ, mặc dù vẫn có nhiều nữ nhân không muốn buông tha cứ ngồi ở đó nhưng phần lớn vẫn thấy nhiều chỗ trống.
Năm giờ chiều, một nam nhân đẩy cửa bước vào, sau đó thẳng tới quầy ba ngồi xuống.
"Tiên sinh mạnh khỏe" Thiệu Giác đưa menu cho hắn.
"Cảm ơn"
Nam nhân nhận lấy menu tùy ý lật xem, một lát lại nhìn về bốn phía, một lát nhìn về nam nhân đang làm việc trong quầy ba, giống như nhàm chán lại giống như tìm kiếm cái gì.
"Xin hỏi..." Nhịn hồi lâu, hắn rốt cuộc chịu không được mở miệng, lại nghe thấy nơi cửa chính truyền đến tiếng "leng keng", quay đầu nhìn chính là người hắn kiếm nãy giờ "Hựu Lăng". Nam nhân hưng phấn hô.
Bên trong quầy ba, Thiệu Giác nheo lại hai mắt nguy hiểm, nhưng bất động thanh sắc tiếp tục làm việc.
"Lâm tiên sinh, anh từ đại lục về rồi?" Nhìn mặt người khách quen thuộc, Đoạn Hựu Lăng mỉm cười gật đầu. Đi vào quầy ba cất túi xách, rửa tay sạch sẽ mới bắt đầu chế cà phê."Cà phê Keny á phải không?"
"Đúng, em còn nhớ rõ?" Nam nhân vẻ mặt mừng rỡ nhanh chóng gật đầu.
Đoạn Hựu Lăng không tiếng động mỉm cười.
Nói thật, muốn nàng không nhớ rõ quả thật rất khó khăn, bởi vì anh ta theo đuổi nàng hơn một năm, cho đến khi công ty điều đi đại lục công tác, hai tháng mới có thể trở về Đài Loan một lần, anh ta mới không trình diện đây mỗi ngày.
Bất quá như vậy, nửa năm qua mỗi lần trở về Đài Loan nghỉ phép một tuần, vẫn là mỗi ngày đến đây trình diện, hại bọn ta thiếu chút nữa bị hắn thành tâm đả động, chỉ tiếc...
Nàng không tự chủ liếc nam nhân im lặng đứng bên mình một cái, bên khóe miệng giương cao lên một chút, còn mang một ít vị ngọt hạnh phúc.
"Anh nhìn thấy ngoài cửa đề đổi thời gian kinh doanh từ mười giờ rưỡi thành hai giờ sáng, đổi lúc nào vậy?" Nam nhân hỏi.
"Tháng này mới bắt đầu" Nàng khách khí trả lời.
"Sau này anh buồn sẽ đến chỗ này sau mười giờ rưỡi" Nam nhân vui sướng nói "Đúng rồi, anh có quà cho em". Hắn từ trong túi lấy ra một cái tinh xảo đẩy tới trước mặt nàng.
Đoạn Hựu Lăng bất đắc dĩ nhìn hắn "Lâm tiên sinh..."
"Bằng hữu tặng quà cho nhau em còn muốn từ chối sao? Nhanh mở ra xem có thích không?"
"Ta không thể nhận" Nàng lắc đầu.
"Lần này chỉ là món quà nhỏ mà thôi, cũng không đáng trọng, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt" Nam nhân nhanh chóng bảo đảm, bởi vì hai lần trước, hắn một lần tặng túi da, một lần tặng chiếc nhẫn, hai lần đều bị nàng nhã nhặn từ chối. Cho nên lần này chọn vòng ngọc tặng nàng, vừa không đoán được giá tiền vừa không mang bất kỳ ý nghĩa gì.
"Thật xin lỗi, hay là anh giữ lại?" Đoạn Hựu Lăng đẩy trở về cho hắn, miệng liên tục xin lỗi.
"Thật chỉ là món quà nhỏ mà thôi, chúng ta không phải là bằng hữu sao?"Nam nhân kiên nhẫn, lấy cớ bằng hữu ra để ép nàng.
"Lâm tiên sinh, anh nên đi tặng cho bạn gái" Đoạn Hựu Lăng nhìn hắn nói, gián tiếp nói rõ ràng mình đối với hắn vô tình.
"Chỉ cần em cho anh cơ hội, anh lập tức sẽ có bạn gái"Nam nhân ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, trực tiếp nói rõ, hắn chỉ cần một mình nàng.
Đoạn Hựu Lăng thở dài, không tự chủ nhìn về Thiệu Giác hy vọng anh có thể giúp được nàng. Đột nhiên nhô ra trước mắt một nam nhân theo đuổi mình, anh một chút để ý cũng không có sao? Anh thật sự thích nàng, yêu nàng sao?
"Cần anh hỗ trợ sao?" Phát hiện ánh mắt cầu cứu, Thiệu Giác ánh mắt ôn nhu đưa tay ra đụng vào mặt nàng.
Nàng khẩn cấp gật gật đầu.
Nam nhân nghe vậy, ánh mắt hoài nghi nhìn hai người bọn họ trao đổi ánh mắt.
"Không cần hoài nghi, nàng đã kết hôn, người bên cạnh nàng chính là tôi" Thiệu Giác đem nàng ôm vào lòng, tham muốn giữ lấy, nhìn nam nhân bên quầy ba không lộ ra một chút cười nhạt, biểu thị công khai chủ quyền.
Nam nhân trong nháy mắt xanh mặt, vẻ mặt không tin "Hựu Lăng, lời của hắn có thật không?" Hắn nhanh chóng nhìn tình nhân trong mộng.
Đoạn Hựu Lăng nhìn hắn mặc nhiên gật đầu.
"Em đang gạt anh có đúng hay không? Mục đích là muốn anh hết hy vọng?" Hắn như cũ không muốn tin đây là sự thật.
"Lâm..." Nàng mở miệng muốn khuyên, mới nói được một chữ mà thôi, Thiệu Giác liền cúi xuống hôn nàng.
Nụ hôn tới quá đột ngột nhưng vẫn mang theo ôn nhu cùng ấm áp. Đoạn Hựu Lăng tự nhiên nhắm hai mắt lại, trừ ra nụ hôn của anh còn lại quên hết thảy.
"Bây giờ anh còn hoài nghi sao?" Dứt nụ hôn, Thiệu Giác mới ngẩng đầu nói.
"Tôi không tin, mới qua hai tháng mà thôi. Hựu Lăng!"
"Xin gọi tên cô ấy theo chồng" Hắn bất mãn cắt đứt.
"Gọi tên theo chồng?"Nam nhân lộ ra vẻ mặt khiếp sợ "Hai người đã kết hôn?"
Đoạn Hựu Lăng cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, trầm mặc không nói. Cho dù cô thật sự không cùng Thiệu Giác kết hôn, cũng không muốn nói lời thật với hắn, hắn thật nên chết tâm, bở vì cô không có cảm giác yêu đương với hắn, không giống như cảm giác với Thiệu Giác.
Tình yêu thật không có thứ tự đến trước và sau!
Nàng chấp nhận để mặt anh ta không còn chút máu, hắn lắc đầu, lảo đảo từ chỗ ngồi đứng lên sau đó đẩy cửa quyết tâm rời đi.
"Thật xin lỗi" Đoạn Hựu Lăng theo bản năng thấp giọng nói xin lỗi.
"Chưa nghe em đề cập đến vấn đề này" Thiệu Giác cau mày chuẩn bị tính sổ cô.
"Em đã quên" Cô vẻ mặt vô tội.
Thiệu Giác vừa nghe sắc mặt phút chốc đã tốt hơn rất nhiều. Rất hài lòng với đáp án này, đã quên mình hận tên kia đối với cô có ý tứ, căn bản cô chưa bao giờ để trong lòng.
"Tiểu Trạch đâu? Em không phải đi đón nó ư, làm sao không thấy nó cùng về?" Anh hỏi.
"Mới vừa rồi gặp Tuyết Nhan cùng Tiểu Khiết bên ngoài, nó cùng hai người lên lầu rồi." Lâm Tuyết Nhan ở tại tầng tám còn Tiểu Khiết là con gái cô.
"Cái đồ bất hiếu, về đến nhà chưa gặp cha chào hỏi đã chạy theo nữ nhân" Thiệu Giác lầm bầm oán trách.
"Anh đang nói cái gì nha?" Đoạn Hựu Lăng nghe vậy không nhịn được cảm thấy buồn cười. Thật thích anh xem con như con của mình sinh ra.
"Sinh con trai ngoài nối dõi tông đường ra còn lại không được ích gì, lớn một chút là chạy theo nữ nhân" Anh lắc đầu nhìn bộ dáng rất kinh nghiệm."Anh vẫn thích con gái hơn, con gái chung thủy, nghe lời laị đáng yêu, hơn nữa sẽ nghe lời ba ba không chạy theo nam nhân, cho nên em giúp anh sinh một bé gái có được hay không?"
Cô vừa buồn cười vừa kinh ngạc. Giúp anh sinh một bé gái? Anh là thật lòng sao? Anh có biết yêu cầu này đại biểu có ý gì, anh thật sự nguyện cùng cô kết hôn chung một gia đình sao? Hay chẳng qua là tùy tiện nói giỡn?
Hẳn là nói giỡn a, dù sao anh cũng chưa từng đề cập đến vấn đề kết hôn.
"Chớ có nói đùa" Cô vỗ vỗ mặt của anh.
Thiệu Giác không nhịn được chán nản "Tại sao mỗi lần thật lòng nói với em cái gì, em cũng cho là anh nói giỡn? Có phải muốn anh kéo em vào phòng dùng hành động chứng minh mới không phải là giả?"
"Đừng..." Cái gọi là hành động của anh làm cho Đoạn Hựu Lăng đỏ mặt, tính mở miệng chớ có nói đùa lại giật mình im bặt. Lấy cá tính anh nói được làm được, cô đã thử nghiệm qua rồi.
"Làm sao không nói cho hết lời nha?" Anh nheo mắt lại, ánh mắt chứa dục vọng.
"Lúc em đi đón tiểu Trạch mới vừa nghĩ ra một chuyện" Cô quyết định đổi đề tài "Em có nên hay không chuyển chổ ở, đem phòng nhường lại để mở rộng quán, rất đáng ứng dụng"
"Trên thực tế anh cũng đã nghĩ đến vấn đề này" Anh nhìn cô nói.
"Anh cũng nghĩ tới?"
"Trong quán làm ăn rất tốt chỉ tiếc không gian có hạn, nếu không muốn tăng doanh thu không phải là khó khăn gì" Anh đồng ý gật đầu.
"Anh cũng nghĩ như vậy thì em cũng nên nhanh chóng tìm phòng mới để chuyển đi" Mặc dù là không nỡ nhưng để giúp đến cuộc sống của hai mẹ con phần nào, cô cũng chỉ làm được như vậy.
"Tìm phòng trọ?" Anh đột nhiên ngừng tay.
Cô trừng mắt nhìn "Đương nhiên là tìm phòng trọ nếu không em và tiểu Trạch buổi tối ngủ công viên à?"
"Em có thể tiếp tục không đếm xỉa đến sự tồn tại của anh" Anh chậm rãi lau khô tay một bước nhích lại gần cô.
"A?"
"A cái gì? Chẳng lẽ cho tới bây giờ em không muốn dựa vào anh sao? Chẳng lẽ em cho là anh để lão bà cùng con ra ngủ công viên sao? Em có thể tiếp tục không đếm xỉa đến quan hệ của chúng ta" Anh nghiến răng nghiến lợi tới gần.
Đoạn Hựu Lăng kinh ngạc nhìn anh, không dám duy nghĩ lung tung nhưng không nhịn được ngập ngừng phản bác "Em cũng không phải lão bà của anh..."
Nhất thời Thiệu Giác có cảm giác máu huyết sôi trào.
"Đi" Anh đột nhiên ngừng công việc lôi kéo cô đi ra ngoài.
"Chờ một chút, anh muốn đưa em đi chỗ nào?" Đoạn Hựu Lăng ngạc nhiên gọi hỏi nhưng anh vẫn không lên tiếng."Hai chúng ta không thể đồng thời rời đi, hơn nữa cũng sắp tới giờ ăn tối, trong quán sẽ có rất nhiều khách. Thiệu Giác, anh rốt cuộc muốn đưa em đi chỗ nào. Thiệu Giác..."
"Leng keng" Tiếng cửa mở ra ngăn trở tiếng kêu của cô.
Ngoài cửa thủy tinh bóng dáng của hai người bọn họ càng xa, để lại cho khách trong quán vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người rời đi, không biết xảy ra chuyện gì?
Cô kết hôn.
Chuyện này làm sao phát sinh, là nằm mơ sao? Nếu như vậy thì đây là giấc mơ tuyệt vời, trước mắt kia là party ăn mừng cô và Thiệu Giác kết hôn không phải là giấc mơ kéo dài chứ?
Những gia đình trong nhà trọ tám tầng đều có mặt đầy đủ, trừ gia đình ở tầng hai đi thăm người thân chưa về.
Tầng ba gia đình nhà Viên thị cùng hai đứa trẻ, tầng bốn gia đình nhà Vệ thị cùng hai đứa trẻ, tầng năm Khuê tiên sinh cùng Vu Hàn tỷ, tầng sáu gia đình Quan tiên sinh, tầng bảy gia đình Khúc Thiến tỷ cùng ba đứa trẻ, cùng với tầng tám gia đình La thị cùng con gái mới bết đi.
Những người này đều là quen thuộc cũng là bằng hữu của cô, nhưng nhìn bọn họ một lần xuất hiện đầy đủ trước mặt cô thì đây là lần đầu tiên, cảm giác được chân tình làm cho người ta rất cảm động nha.
Bất quá trừ rung động ở ngoài cô còn một đống hoài nghi chưa giải thích được nha.
Bọn họ từ đâu lại biết chuyện cô cùng Thiệu Giác kêt hôn? Chuyện này xảy ra mới có ba giờ mà thôi, thân là nữ chính cô còn chứ biết mình đang nằm mơ hay không nhưng bọn họ lại tin tức tin thông chạy đến mừng cô kết hôn, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cô mờ mịt nhìn về hướng Thiệu Giác đang khóa cửa.
Một tiếng đồng hồ trước anh đã dán tờ giấy trước cửa quán, ghi rõ "quán có việc, tối nay đóng cửa trước tám giờ rưỡi". Mặc dù cô không biết anh đóng cửa quán trước thời gian như vậy là vì cái gì, cũng từng ngăn cản anh nhưng anh hoàn toàn không để ý đến kháng nghị của cô, nhìn party mừng kết hôn này đại khái cũng có chín mươi chín phần trăm có liên quan tới anh rồi.
Khóa cửa xong liền xoay người đi tới lại thấy cô ngồi ngây ngốc nhìn anh, Thiệu Giác lập tức mỉm cười với cô sau đó đi tới phía cô.
"Anh mới rời đi một chút mà em đã thấy cô đơn rồi sao?" Anh đi tới bên cô thấp giọng nỉ non bên tai cô.
Đoạn Hựu Lăng liếc anh một cái, khuôn mặt có chút hồng hồng.
"Là anh nói cho mọi người chuyện này?" Cô hỏi.
"Không, anh chỉ nói cho Vu Hàn mà thôi"
"Này với đạo lý không giống nhau sao?" Cô ôm đầu rên rỉ "Anh có biết làm như vậy ngay cả cơ hội hối hận cũng không có sao? Nhà trọ tám tầng có tên nhà trọ hạnh phúc, ở chổ này tuyệt đối không cho phép có người phá hoại không khí hạnh phúc.
"Anh tại sao muốn hối hận? Em đến bây giờ còn cho là anh nói giỡn?" Mắt của anh nguy hiểm nheo lại. Nữ nhân này tại sao lại cứng như vậy nha, nói cái gì cũng không thông.
"Giấy chứng nhận cũng ký, người làm chứng cũng có, nếu như đây là là lời nói giỡn thì nói giỡn này thật sự trở thành sự thật nha." Đoạn Hựu Lăng cười khổ.
"Không sai, giấy chứng nhận và người làm chứng đều có, bây giờ chỉ thiếu tiệc công khai nữa thôi" Nhìn mọi người trước mắt bận rộn anh rất hài lòng vui vẻ.
"Cho nên tất cả đều là kế hoạch của anh?"
"Chưa nói tới kế hoạch, chỉ có thể nói là tạm thời mà thôi. Vu Hàn đề nghị muốn làm ăn mừng cho chúng ta, nhưng ta nói cải lương không bằng bạo lực, hơn nữa thuận tiện cung cấp một sân chơi mà thôi"
"Như vậy còn chưa nói tới kế hoạch sao?" Thời gian địa điểm cũng tùy anh quyết định, phục vụ thì để người khác làm, nam nhân này thật hiểu thế nào là hưởng thụ.
"Dĩ nhiên, bởi vì anh chưa biết bọn họ muốn giúp chúng ta ăn mừng như thế nào?" Nhìn cái bàn lớn chất đầy rượu tây trong lòng anh mơ hồ cảm thấy không ổn. Những người này không phải muốn mình quá chén, phá hư tân hôn của mình sao?
"Được rồi, cô dâu chú rể mời vào bàn"
Bóng bay hình trái tim màu hồng phấn tràn đầy bốn phía, còn có treo ruy băng, bánh ga-tô màu hồng phấn trên có viết bốn chữ "Kết hôn vui vẻ". Mặc dù tất cả trước mắt được chuẩn bị chưa tới nửa giờ nhưng tràn đầy ấm áp cùng chúc phúc.
Bọn họ ở một bên rất kinh ngạc, một vài cặp vợ chồng mỉm cười với họ, trong quán không biết từ khi nào vang lên khúc nhạc kết hôn, còn Vu Hàn không biết lấy ở đâu ra khăn lụa trắng nhẹ nhàng trìm lên đầu Đoạn Hựu Lăng.
Đoạn Hựu Lăng tim có chút thắt lại, đầu mũi cay cay, giữa cổ họng có cảm giác ghẹn nghẹn.
Lụa trắng.
Chị Vu Hàn làm sao biết tất cả đối với cô đều không cảm thấy chân thật, thiếu hụt chính là lụa trắng mà mỗi người đàn bà cũng sẽ mơ ước?
Nam nhân có thể thông minh với bất kỳ nhưng đối với nữ nhân mơ ước tấm lụa trắng thì có suy nghĩ nát óc cũng không ra.
"Nam nhân có đôi khi rất đần" Vu Hàn mỉm cười khi thấy cô trừng mắt nhìn, tựa hồ biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
"Đừng cho là tôi không biết chị đang ở đây nói tôi đần, Vu Hàn tỷ" Thiệu Giác nhe răng trợn mắt.
"Biết là tốt rồi, Thiệu Giác đệ đệ" Vu Hàn vui vẻ vỗ vỗ vai của anh "Tốt lắm, dắt cô dâu đi qua cửa tử cho tốt, tất cả mọi người ở đây chờ hai người làm sao qua!"
"Mọi người tính toán làm sao chơi tôi?" Thiệu Giác đã rất sẵn sàng.
"Như thế này mà cậu cũng biết"
Vu Hàn cười đến ngọt ngào làm cho Thiệu Giác có cam giác kinh hãi.
"Nhát gan như vậy không xúng với Hựu Lăng đó" Vu Hàn nhân cơ hội giễu cợt.
Anh hung hăng nhìn Vu Hàn một cái, mới cầm tay lão bà ôn nhu nói "Đi thôi"
Đợi ba người ngồi vào bàn xong, Thiệu Giác cùng lão bà bị mọi người tra hỏi, sau đó lại trình diễn một nụ hôn nóng bỏng kéo dài năm phút đồng hồ. Yêu cầu như thế lúc bình thường anh sẽ phi thường hưởng thụ, đáng tiếc dưới tình huống này không biết sẽ phát sinh chuyện gì, anh thật sự không có cảm giác vui vẻ.
Tiếp nhận chúc phúc của mọi người, cắt bánh ngọt, phát biểu cảm giác của nụ hôn và cùng lão bà tuyên thệ.
Dĩ nhiên, không tránh khỏi uống rượu, một đôi vợ chồng một ly rượu.
Để cho Thiệu Giác thấy tửu lượng của mình không tệ lắm, Vu Hàn liền cười mị mị chúc rượu cùng Thiệu Giác. Chẳng qua là vợ chồng Lưu Dư ở tầng hai đi vắng anh ta mới may mắn như thế này.
"Lão công, không có Lưu Dư ở đây, anh thay mặt Lưu Dư chúc bọn họ một chén" Cô nói.
Thiệu Giác rất khéo trợn mắt nhìn cô một cái. Nữ nhân này một chút tiện nghi cũng không cho anh chiếm!
"Thiệu Giác, tôi thay mặt Lưu Dư chúc anh một chén" Chồng Vu Hàn lập tức giơ ly rượu hướng anh mời.
Thiệu Giác thở dài không tiếng động, không thể làm khác hơn là giơ ly rượu đã rót đầy đáp lễ.
Bảy chén. Bọn họ thật không muốn cho anh quá chén? Thật ra thì say cũng không phải chuyện xấu, ít nhất có thể tránh đi vận mệnh kế tiếp, bọn họ rốt cuộc còn muốn làm gì hắn?
"Hai người sau này phải ở rất xa nơi này sao?" Lâm Tuyết Nhan nhẹ hỏi cô dâu bị cho ra rìa ở bên.
Con gái Tiểu Khiết của cô không biết từ khi nào từ người hầu bên cạnh Tiểu Cường trở thành bạn gái nhỏ của Tiểu Trạch. Ngày đó còn nói với cô sau này trưởng thành sẽ gả cho tiểu Trạch, hại người mẹ như cô dở khóc dở cười. Nếu như tiểu Khiết biết tiểu Trạch đi xa nhất định sẽ khóc rất tội nghiệp, cô thật không muốn xem tình huống phát sinh đó.
Đoạn Hựu Lăng trừng mắt nhìn không biết nên trả lời thế nào, bởi vì cô còn không biết sau này mình sẽ ở chổ nào.
Đột nhiên cô phát hiện mình đối với Thiệu Giác thật sự không biết một vấn đề gì cả, không biết anh ở chổ nào, không biết trong nhà của anh có mấy người, không biết anh có bằng hữu như thế nào, bình thường nghỉ phép thích làm cái gì, còn có anh tại sao phải coi trọng cô, thích ưu điểm nào của cô nhất. Cô thật sự cái gì cũng không biết.
"Sao thế?" Cảm giác được ánh mắt của cô nhìn mình, Thiệu Giác quan tâm hỏi.
"Tuyết Nhan hỏi sau này em ở đâu, em trả lời không được" Nét mặt của cô tràn đầy lo lắng.
"Đó là do em chưa tới nhà mới cho nên không biết phải rồi" Anh ôn nhu an ủi cô rồi ngẩng đầu thay cô trả lời "Cách một con hẻm tôi có mua một căn nhà, đang trang hoàng sau khi nghiệm thu xong sẽ vào ở"
"Cách một ngõ hẻm" Vu Hàn ngạc nhiên xanh mặt, "Nửa tháng trước có một nhóm công nhân ra vào trang hoàng nhà cửa là của anh?"
"Cách một ngõ hẻm chuyện gì xảy ra chị cũng không biết sao?" Anh cau mày.
"Anh khi nào thì mua căn nhà đó?" Vu Hàn rất tò mò. Nếu như cô nhớ không lầm thì thời gian sữa chữa nhà cùng thời gian anh ta xuất hiện không sai lắm.
"Một tháng trước" Thiệu Giác thành thật nói.
Thật là giả bộ nghèo khổ, lúc trước anh ta nói cái gì cũng không biết, hại cô không lúc nào quên phải giúp tiểu Trạch có một gia đình đầy đủ, thật là đáng giận! Vu Hàn sinh khí nhìn anh chằm chằm.
"Anh mua một căn nhà cách một ngõ hẻm?" Cái miệng nhỏ nhắn của Đoạn Hựu Lăng đã thành chữ O rốt cuộc cũng mở miệng nói. Cô khó có thể tin nhìn anh, chung quanh đây giá nhà cũng trên ngàn vạn nha.
"Ân" Anh nhìn cô nhẹ gật đầu một cái.
Mặc dù lúc đầu anh không biết phải đối với hai mẹ con cô như thế nào. Nhưng từ khi biết hai mẹ con cô đang sống trong một phòng nhỏ sau quán, anh liền quyết định thay cô mua một căn nhà. Chẳng qua người tính không bằng trời tính, anh chưa từng nghĩ căn phòng ấy lại trở thành tân phòng, sớm biết như vậy anh đã đập cho nó thông nhau.
"Anh tại sao có thể có tiền, nơi này giá nhà rất...."
"Rất quý, anh biết" Anh nói thay cô, "Nhưng là em thích nơi này, cũng không thể rời bỏ nơi này không phải sao? Nếu muốn tiếp tục công việc trong quán thì ở gần không tốt hơn sao?"
"Anh đừng nói đơn giản như vậy, hơn ngàn vạn số tiền, anh rốt cuộc mượn ngân hàng bao nhiêu vậy?" Đoạn Hựu Lăng nhíu chặt chân mày, vẻ mặt ưu sầu nhìn lão công mới cưới.
"Hựu Lăng, em căn bản không cần lo vấn đề tiền bạc, người này có rất nhiều tiền" Vu Hàn chịu không được mở miệng.
Đoạn Hựu Lăng nghi ngờ nhìn cô.
"Đại lão bản, anh đến bây giờ còn không có ý định nói rõ thân phận của mình sao? Vu Hàn vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thiệu Giác.
"Lấy thân phận của anh tôi cho anh một lời khuyên, bí mật cất dấu quá lâu đến khi lão bà biết thì sẽ tức giận rời nhà trốn đi, tôi là tấm gương rõ ràng nhất" Khuê tiên sinh nói.
Vu Hàn sửng sốt một chút, trợn mắt nhìn lão công một cái. Thật là vạch áo cho người xem lưng, làm chi đem chuyện đã lâu như vậy nói ra nha!
Rời nhà trốn đi? "Lão bà từ nay về sau cách xa nữ nhân này một chút tránh để cô ta làm hư" Thiệu Giác đột nhiên ôm chặt lão bà vẻ mặt nghiêm trang thận trọng cảnh báo cô.
"Hựu Lăng, em tốt nhất cách xa người này ra một chút, anh ta tuyệt không thành thật, miệng luôn nói dối.
"Cô..."
"Như thế nào?" Vu Hàn nâng cằm lên.
"Tốt, hôm nay tôi sẽ đem bí mật nói ra, xem cô còn lời gì để nói!" Thiệu Giác khí thế nói:
"Lão bà anh nói với em, thật ra thì anh hiện tại là đại lão bản cũng là ba ba ruột của tiểu Trạch, sáu năm trước ở đảo Gu-am chúng ta xảy ra tình một đêm nên mới có tiểu trạch."
Tin tức thình lình gây cho Đoạn Hựu Lăng sợ hãi, vẻ mặt khiếp sợ nhưng Thiệu Giác vẫn nói tiếp.
"Anh không phải là người Nhật Bản, tên gọi cảm giác, không gọi là Trạch, do lũ hổn đản kia phát âm không đúng nên mới có thể ngộ nhận là Trạch. Còn có, anh rất thích em, mặc dù là tình một đêm nhưng là anh vẫn nhớ được khuôn mặt em, không giống như em, ngay cả anh hình dáng ra sao cũng không biết, điểm này anh rất tức giận. Còn nữa, lúc chiều cái tên kia tới cũng khiến anh tức giận, hắn thích em. Hắn làm sao có thể thích em? Em là của anh, biết không? Không cho phép bất luận kẻ nào theo đuổi. Nghĩ cùng đừng nghĩ!
"Kể từ một năm trước khi anh nghe được tên của em thì anh đã đi tìm em, nhưng là rất khó để tìm em. Người trong nhà nói em đã chết hại anh nhận một đả kích rất lớn, sau mới biết là do hiểu lầm làm anh chết sững. Nghe nói do em mang thai nên mới bị đuổi ra khỏi nhà, anh sợ ngây người, anh không ngừng nghĩ có khi nào đó là con của anh? Anh cũng biết em suýt nữa gả cho cái tên con điền chủ kia. Hắn chỉ là một con heo mập, ba mươi tuổi cũng chưa hẳn có sự nghiệp gì. Hơn nữa nghe nói hăn còn đánh lão bà, còn ở bên ngoài lăng nhăng, mới được mấy năm trong nhà có tiền mà lên mặt. Anh thật vui khi năm đó em không gả cho hắn, thật vui em có biết không?"
"Anh tên là cảm giác chứ không phải trạch, anh đã nói với em hay chưa? Anh không phải là người Nhật Bản, lũ hỗ đản kia phát âm không đúng, ngay cả chữ cảm giác cũng đọc được thành trạch, em có cảm thấy buồn cười không?"
"Lão bà, anh thật sự rất thích em, không phải là đang nói đùa, em không nên mỗi lần anh nói lại cho là đùa, anh không nói đùa, chuyện sinh con gái cũng không đùa. Em sẽ giúp anh sinh một bé gái có được không? Anh thích em, giúp anh sinh một bé gái, anh không nói đùa, em phải tin anh. Lão bà, lão bà..."
"Anh ta uống rượu say" Vu Hàn buồn cười nhìn nam nhân nói không rành mạch kia.
"Say cũng phải, anh ta uống bảy ly rượu whisky, nếu không say thì quả là thần thánh." Vệ tiên sinh đồng tình lên tiếng.
"Bất quá bộ dạng anh ta say nhìn thật khá, vẻ mặt có thể thanh tĩnh nói nhiều như thế, không biết ngày mai tỉnh rượu anh ta còn nhớ hay không?" Một người khác lên tiếng.
"Không nghĩ tới anh ta uống rượu say lại thành ra thế này. Hựu Lăng, sau này anh ta có chuyện gì dấu diếm thì cứ chuốc say đảm bảo hỏi gì cũng khai" Vu Hàn cười gian đề nghị.
"Chị Vu Hàn, anh ấy nói là thật hết sao? Anh..."Đoạn Hựu Lăng kinh ngạc nói không ra lời, nàng thật sự quá sợ hãi, quá kinh hãi.
"Anh ta thật là đại lão bản nhưng anh ta có phải ba ba của tiểu trạch hay không thì chị cũng không có đáp án. Bất quá từ khi anh ta nói ra nơi hai người gặp nhau, vì sao lai có tiểu Trạch thì em phải rõ ràng rồi chứ" Cô nhìn Hựu Lăng nói.
"Anh ấy vì tiểu Trạch mới cưới em sao?" Đoạn Hựu Lăng khàn giọng hỏi.
"Say rượu thường nói thật. Anh ta vừa mới nói thích em đó sao?" Vu Hàn nhìn nam nhân đang nằm úp sấp trên mặt bàn không đáp mà hỏi ngược lại.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, sau này anh ta không dám đối với em nhận lỗi thì anh sẽ thay em cho anh ta đẹp mặt" Khuê tiên sinh đãn đầu đứng dậy "Anh thay em khiêng anh ta vào phòng"
"Cảm ơn" Đoạn Hựu Lăng vội vàng gật đầu.
"Không cần cảm ơn anh, em đáng lẽ trách chúng ta mới đúng, làm hư tân hôn của hai người" Khuê tiên sinh nhếch miệng giọng điệu ám hiệu.
"Người này đã sớm hưởng mật ngọt không cần để ý tới anh ta" Vu Hàn không chút lưu tình nói.
"Bất kể như thế nào thì tối nay cũng là tân hôn của hai người, Tiểu Trạch để chúng ta chiếu cố sao?" Lâm Tuyết Nhan cười hì hì nhìn con gái mình cùng tiểu Trạch "Còn có, chúc mừng kết hôn vui vẻ. Hựu Lăng, phải hạnh phúc đó!"
"Phải hạnh phúc đó!" Những người khác cũng trăm miệng một lời nói.
Đoạn Hựu Lăng hốc mắt phiếm hồng, dùng sức gật đầu "Cám ơn, cám ơn mọi người!"
Mang theo chúc phúc của mọi người, nhất định nàng sẽ hạnh phúc.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |