Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2201

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 2201
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 2201: LĂNG VẠN HÌNH LÀ SỐ PHẬN CỦA CHỊ!

Tô Uyển Đông nhìn anh, không chút do dự nhẹ nhàng gật đầu nói: "Thích."

Cũng không biết tại sao, Tô Uyển Đông luôn thích những địa điểm có phong cảnh độc đáo và bầu không khí lạnh lẽo.

Có lẽ là do sinh ra ở vùng sông nước Giang Nam cho nên tính cách Tô Uyển Đông lúc nào cũng đa sầu đa cảm, thương thu tiếc xuân.

Hoặc có thể là bởi vì suốt bao nhiêu năm qua phải một mình nếm trải tình yêu đơn phương, nhìn thấy những cảnh như vậy sẽ dễ trở nên xúc động.

Tô Uyển Đông kéo cửa lều lại, nhìn quang cảnh thành phố bên dưới đỉnh núi.

Lúc này, Lăng Vạn Hình khoác vai chị đi đến hàng rào sắt cuối núi, hai người đồng thời nhìn xuống toàn bộ thành phố. Giữa trời đất mênh mông, họ trở thành những người duy nhất ở đây. Vài giây sau, Lăng Vạn Hình khàn giọng nói: "Uyển Đông, quay về nhé, được không?"

Trái tim Tô Uyển Đông đau nhói.

Tô Uyển Đông hít một hơi, nhưng lại bị cái lạnh thấu xương tập kích vào chóp mũi, không khỏi ho sù sụ.

Lăng Vạn Hình không đợi Tô Uyển Đông trả lời, nghiêng người che chắn gió lạnh cho chị: "Có lạnh không?"

Anh vừa nói vừa nâng mặt Uyển Đông lên xoa nhẹ và cúi người ôm chị vào lòng, cử chỉ đầy yêu thương.

Tô Uyển Đông dựa vào 𝐧_ⓖ_ự_𝒸 anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh qua lớp quần áo. Gió lạnh thổi tung vạt áo của hai người, phấp phới bên hông.

Lăng Vạn Hình nín thở chờ đợi câu trả lời của chị, còn trong lòng Tô Uyển Đông cũng đang đấu tranh dữ dội.

Cho đến khi cơn gió thoảng qua không còn chút dấu vết gì, một tia nắng ló dạng từ đám mây gần núi Dưỡng Thọ, giọng nói nhẹ nhàng của Tô Uyển Đông theo gió lọt vào tai anh: "Nếu như... anh có thể được nhận được sự tha thứ từ ba mẹ, vậy thì em có thể cân nhắc việc quay về..."

Cuối cùng, Tô Uyển Đông từ bỏ đấu tranh, đầu hàng thỏa hiệp trước tình yêu hai mươi năm này.

Tuy nhiên, nỗi băn khoăn lớn nhất trong lòng Tô Uyển Đông chính là thái độ của cha mẹ đối với Lăng Vạn Hình.

Chị không thể lại tùy hứng nắm tay anh được, điều kiện tiên quyết cho mọi thứ vẫn là mong được cha mẹ tha thứ và chúc phúc.

Những gì anh Cả nói với chị nửa năm trước vẫn còn văng vẳng bên tai. Nhà họ Tô có thể cho chị mọi thứ, ngoại trừ lời chúc phúc.

Nếu thật sự không có cách nào loại bỏ khúc mắc trong lòng cha mẹ, kiếp này Tô Uyển Đông thà chọn cô đơn đến cuối đời cũng không thể tùy hứng bốc đồng nữa.

Rõ ràng, câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Lăng Vạn Hình.

Anh nâng mặt Tô Uyển Đông lên, nhìn khóe mắt và hàng lông mày xinh đẹp của chị, không kìm lòng được cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của chị.

Họ ôm hôn nhau trên đỉnh núi Dưỡng Thọ, trời đông giá rét cũng không thể dập tắt được ngọn lửa tình yêu đang rực cháy trong lòng họ.

Không hôn không về, trong lồ ng 𝐧*ⓖự*𝖈 của Lăng Vạn Hình tràn đầy cảm xúc.

Anh nhắm mắt lại hôn Tô Uyển Đông, không nhịn được liên tục khẳng định: "Uyển Đông, chỉ cần khiến ba mẹ tha thứ và chấp nhận anh, em thật sự bằng lòng trở về nhà họ Lăng với anh sao?"

"Ừm..."

Một câu trả lời nhẹ nhàng trào ra từ cổ họng Tô Uyển Đông, chị ôm Lăng Vạn Hình, cười nhẹ. Đi trên con đường này, chị mệt rồi, cũng chán rồi!

Cuộc sống anh đuổi theo, chị chạy trốn cũng không thích hợp với hai người họ.

Tô Uyển Đông không có cách nào buông bỏ tình yêu sâu đậm của mình dành cho Lăng Vạn Hình, cũng không có cách nào cưỡng lại sự tha thiết và theo đuổi của anh. Cả một đời đi đi dừng dừng, những khó khăn và nỗi buồn mà chị đã trải qua cũng nên tự tay vẽ dấu chấm hết rồi. Hai mươi năm kiên trì và bao dung không thể làm phai nhạt tình yêu của Tô Uyển Đông dành cho

Lăng Vạn Hình, xa cách hai năm ngắn ngủi này chẳng qua chỉ là một giấc mộng Nam Kha mà thôi.

Tô Uyển Đông nghĩ rằng dù có lặp lại vô số lần, chị vẫn sẽ yêu Lăng Vạn Hình vào ngày đầu gặp mặt.

Bởi vì anh Cả đã từng nói, Lăng Vạn Hình là số phận của chị!

Chương (1-2252)