← Ch.2019 | Ch.2021 → |
CHƯƠNG 2020: BẾN PHÀ NGỘ THẤT Ở VÙNG NÚI BÌNH TÚC!
Vùng núi Bình Túc hiện là cơ sở dự án du lịch trọng điểm xây dựng của tỉnh Quý Đông.
Có lẽ không ai ngờ thôn Bình Túc nằm ở vùng đồi núi xa xôi hiểm trở lại có thể trở thành một danh lam thắng cảnh mang tính biểu tượng ở tỉnh Quý Đông chỉ sau ba năm quy hoạch và xây dựng.
Hơn nữa, điểm du lịch nổi tiếng nhất là... bến phà Ngộ Thất.
Lúc này đã đến gần bốn giờ chiều, Tịch Trạch mặc bộ vest ca rô màu xám phẳng phiu bước xuống xe buýt hòa vào dòng người.
Người tới đây du lịch ăn mặc rất thoải mái, chỉ có Tịch Trạch mặc vest đi giày da, hoàn toàn lạc lõng giữa đám đông xung quanh.
Tịch Trạch cao một mét tám mươi lăm, đứng gần khách du lịch có cảm giác như hạc đứng giữa bầy gà.
Anh ta vừa nhìn xung quanh vừa quan sát địa hình của thôn nhỏ ở phía trước.
Có vẻ như nơi này đã rất lâu đời.
Tại cửa thôn phía trước còn dựng một phiến đá, bên trên viết dòng chữ "Thôn Bình Túc" bằng sơn dầu màu đỏ.
Hướng dẫn viên du lịch bên cạnh vẫn thao thao bất tuyệt giới thiệu câu chuyện ở đây.
Vài năm trước, thôn Bình Túc chỉ là một thôn nhỏ hoang vắng.
Nhưng, nghe nói có một cặp đôi định mệnh đã từng gặp nhau ở đây, hơn nữa còn tạo nên một thiên tình sử vô cùng đẹp đẽ.
Sau đó thì có tin đồn xôn xao về bến phà Ngộ Thất.
Tại một con hẻm được giữ gìn nguyên vẹn ở trong thôn, người ta đồn rằng chỉ cần đôi trai gái yêu nhau thật lòng, ước nguyện trên một viên gạch ốp tường thì cuối cùng sẽ nên duyên vợ chồng.
Dần dần, với lượng khách du lịch ngày càng đông, bến phà Ngộ Thất trở thành thánh địa để các cặp đôi hẹn ước.
Còn có người nói rằng bến phà Ngộ Thất ở vùng núi Bình Túc không chỉ có phong cảnh nên thơ hữu tình, mà còn có sự yên bình có thể cứu rỗi tâm hồn.
Dòng đời xô bồ và phức tạp khiến cho ngày càng có nhiều người muốn đến đây để tìm kiếm sự bình yên.
Những câu chuyện này cùng với lời giới thiệu của hướng dẫn viên đã khơi dậy sự hiếu kỳ của du khách, vài cặp trai gái còn háo hức muốn đến con ngõ đó để hẹn ước.
Nhìn thấy cảnh này, Tịch Trạch lại bĩu môi khinh thường.
Không ngờ lại có người tin vào cái lí do mà danh lam thắng cảnh sử dụng để sinh lợi nhuận này.
Tịch Trạch là một người theo chủ nghĩa duy vật và không bao giờ tin vào những cái gọi là truyền thuyết.
Anh ta nhìn quanh quất, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lãnh Thư Đồng đâu.
Không phải nói đang đợi anh ta ở cổng thôn sao?
Tịch Trạch nghiêm mặt, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, vừa định mở khóa thì đã bị vỗ mạnh vào vai: "A Trạch!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tịch Trạch chậm rãi quay lại, nhìn đôi mắt lấp lánh ánh vui của Lãnh Thư Đồng, đưa tay nhéo má cô: "Em gọi anh là gì?"
Lãnh Thư Đồng bị anh véo má, giãy ra không được, đành phải đổi cách xưng hô: "Anh ơi, anh ơi, được chưa, mau buông em ra!"
Tịch Trạch lại nhân cơ hội nhéo hai gò má Ⓜ️-ề-m 𝖒ạ-ⓘ của cô, cười hừ nói: "Thế còn tạm được!"
Họ không phải anh em ruột thịt, nhưng còn thân hơn cả anh em ruột.
Hơn nữa, nửa năm trước, nhà họ Tịch đã nhận Lãnh Thư Đồng là con gái nuôi, trên danh nghĩa hai người thực sự là anh em!
Lúc này, Lãnh Thư Đồng lùi lại, tránh né ngón tay của Tịch Trạch, bất mãn xoa má mình: "Sao anh lại đột ngột tới Trung Quốc? Có vụ án gì sao?"
"Không!" Tịch Trạch nheo mắt nhìn Lãnh Thư Đồng: "Nghe nói có một cô nhóc đáng thương nào đó bị gia đình bắt về quản thúc, sau đó lại trốn nhà đi, cho nên nhân lúc rảnh thì tới thăm!"
Cô nhóc đáng thương Lãnh Thư Đồng: "..."
Cô liếc nhìn Tịch Trạch cười ngượng: "Ngay cả anh cũng biết sao?"
"Nhờ Lãnh Nguyệt Đồng miệng rộng của nhà em, bây giờ hầu như tất cả mọi người đều đã biết chuyện em đào hôn rồi!"
Lãnh Thư Đồng: "..."
Cô xấu hổ quá đi mất thôi!
← Ch. 2019 | Ch. 2021 → |