Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2011

Người Dấu Yêu
Hiện có 2100 chương (chưa hoàn)
Chương 2011
0.00
(0 votes)


Chương (1-2100 )

CHƯƠNG 2011: NGHĨ GÌ VẬY? XÓT CHỊ À?

Nghe vậy, Nghiên Thời Thất ngẫm nghĩ rồi giải thích, "Em không hỏi kỹ gia cảnh của cô ấy, em quen cô ấy khi hoạt động trong showbiz."

Ôn Tranh gật đầu sáng tỏ, "Thảo nào..."

Lúc này, Tiểu Mộ Bảo ở bên cạnh cũng dắt Niệm Niệm đi tới.

Ôn Tranh kéo con gái tới trước mặt dặn dò:

"Niệm Niệm, gọi dì đi, đây là em gái của mẹ."

Niệm Niệm nắm tay Mộ Bảo, ngoan ngoãn gọi: "Dì!"

"Tiểu Ngũ, chú đưa hai đứa lên lầu chơi một lát, chị nói chuyện riêng với Tiểu Thất chút nhé."

Nghe Ôn Tranh dặn dò, Tiểu Ngũ vội vàng đáp vâng rồi dắt hai đứa bé lên lầu.

Nghiên Thời Thất nhìn bóng lưng nho nhỏ của Niệm Niệm cố gắng bước lên cầu thang, khẽ hỏi, "Hình như Niệm Niệm rất sợ người lạ?"

Ôn Tranh khẽ thở dài, "Con bé rất hướng nội, không chỉ sợ người lạ mà bình thường còn không thích nói chuyện."

Nghiên Thời Thất lập tức nhíu mày, "Có phải do còn nhỏ quá không?"

Ôn Tranh lắc đầu, vẻ mặt mang theo phiền muộn, "Thật ra mấy năm nay con bé đi theo bọn chị cũng rất thiệt thòi. Bình thường bọn chị đều quá bận rộn, vừa học vừa làm, gần như không có thời gian ở bên cạnh con bé. Từ nhỏ con bé đã ở với vú em, ban ngày không gặp được bố mẹ, buổi tối con bé ngủ rồi, chị với Duệ Tu mới về nhà.

Lúc hơn một tuổi con bé vẫn còn rất bám chị, sau đó lớn hơn một chút thì chỉ thích chơi đồ chơi một mình trong phòng. Con bé không quen tiếp xúc với người lạ, ở Mỹ có một số bạn nhỏ cũng muốn kết bạn nhưng con bé phản kháng rất dữ dội. Lần này có thể kết thân được với Mộ Bảo, thật ra chị cũng rất bất ngờ."

Nghe giọng điệu buồn bã của Ôn Tranh, đột nhiên Nghiên Thời Thất thấy rất xót xa.

Ở cái tuổi cần người bầu bạn nhất, Niệm Niệm lại bị buộc phải học cách ở một mình.

Nghiên Thời Thất kéo tay Ôn Tranh, lo lắng hỏi: "Lần này chị về rồi có định đi nữa không?"

"Không đi nữa." Mắt Ôn Tranh thoáng lóe lên rạng rỡ, "Chị thi lấy hai bằng, học bốn ngoại ngữ, bao gồm tất cả nghiệp vụ kinh doanh của nhà họ Lôi, đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Tốn ba năm coi như cũng đã có được thành quả, chắc là trong tương lai chị sẽ cùng Lôi Duệ Tu định cư ở Nam Hải."

Nghe qua, dường như tất cả đều rất hoàn hảo.

Mặc dù nghe Ôn Tranh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Nghiên Thời Thất biết rõ chị gái mình đã phải nỗ lực đến mức nào.

Đến con gái ruột cũng không thể chăm sóc, đúng là chị ấy đã gạt bỏ hết tất cả để tập trung vào học tập.

Ba năm trở lại đây, số lần mà hai chị em họ liên lạc chỉ đếm trong mười đầu ngón tay, dù có gọi video thì chưa nói được mấy câu chị ấy đã vội vàng ngắt máy, bận đến mức không dứt ra được.

Nghiên Thời Thất muốn hỏi một câu có đáng không, nhưng lời vừa đến bên miệng thì đã nuốt xuống.

Bất kế có đáng hay không, ít nhất bây giờ thì... quãng thời gian cực khổ cũng đã qua rồi!

Trong phòng khách có vẻ hơi ngột ngạt, Ôn Tranh nhướng mày cười với Nghiên Thời Thất, "Nghĩ gì vậy? Xót chị à?"

Nghiên Thời Thất không cần nghĩ ngợi mà đáp lại, "Đúng là rất xót, em biết chị ở nước ngoài rất bận, nhưng không ngờ lại bận đến mức này?"

"À, đều đã qua rồi! Bây giờ chị đã biết, những người thành công nhất vốn không phải vì vận may. Để đạt tới tiêu chuẩn của nhà họ Lôi, đúng là chị đã cố gắng đến mức người thường không sao tưởng tượng nổi. Em biết không, lúc về Nam Hải, điều đầu tiên chị muốn là được ngủ một giấc thật ngon! Mấy năm ở Mỹ, chưa bao giờ chị được ngủ đủ giấc, mỗi ngày chỉ được ngủ nhiều nhất là năm tiếng đồng hồ. Đôi khi chị cảm thấy thật sự không thể chịu đựng được, nhưng lần nào cũng thế, vào lúc sắp bỏ cuộc là chị lại khích lệ mình cố gắng thêm chút nữa. Lăn lộn mò mẫm mới đi được tới ngày hôm nay, chị không muốn trải qua cuộc sống như thế thêm lần nào nữa."

Chương (1-2100 )