← Ch.2007 | Ch.2009 → |
CHƯƠNG 2008: KHÔNG GIẬN THÌ HÔN MỘT CÁI!
Lúc này Xì Trum Lôi Tiểu Ngũ đã lao đến trước mặt Tần Bách Duật.
Cậu ta cười toét miệng, trông rất phấn khởi.
Lôi Tiểu Ngũ đuểnh đoảng hiển nhiên lại quên phắt chuyện đi tìm Niệm Niệm rồi.
***
Chốc lát sau, Lôi Tiểu Ngũ dẫn mọi người đến phòng khách.
Căn biệt thự này để trống suốt ba năm, tuy đã được quét dọn nhưng vẫn còn vương mùi bụi bặm.
Lăng Tử Hoan tò mò quan sát xung quanh, đưa mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ Mộ Bảo và Niệm Niệm.
Đáng yêu quá!
Cùng lúc đó, hai đứa bé đã ngoan ngoãn ngồi cạnh bên nhau, Niệm Niệm có vẻ ngại người lạ, nắm chặt tay Mộ Bảo, giấu nửa khuôn mặt sau vai cậu bé.
Mộ Bảo rất ra dáng đàn anh, ưỡn thẳng lưng che đi tầm mắt của mọi người, thi thoảng lại kề bên tai cô bé vỗ về bằng chất giọng non nớt, "Niệm Niệm đừng sợ, có anh ở đây!"
Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh Mộ Bảo hầu như không có bạn bè đồng trang lứa nào.
Chẳng mấy khi được gặp bạn, cậu bé lại bắt gặp đúng lúc bé Niệm Niệm bị chú tóc xanh quái dị bỏ quên ngoài xe, nhìn thấy cô bé đang mếu máo muốn khóc, bản năng bảo vệ trong Mộ Bảo liền trỗi dậy ngay lập tức!
Em gái này ⓜề-〽️ Ⓜ️-ạ-ⓘ lại đáng yêu, nhất định phải bảo vệ em ấy thật tốt!
Nghiên Thời Thất nhìn xung quanh, thấy có vẻ nhà cửa đã được quét dọn qua bèn quay sang nhìn Lôi Tiểu Ngũ, "Mọi người về lúc nào thế? Sao không báo trước gì cả?"
Lôi Tiểu Ngũ gãi mái tóc xanh trên đỉnh đầu, "Chuyến bay sáng nay sáu giờ hơn vừa mới hạ cánh, anh Cả và chị dâu không cho em báo, muốn cho anh chị niềm vui bất ngờ!"
Dứt lời, Lôi Tiểu Ngũ hắng giọng một tiếng, hơi bối rối.
Kế hoạch của anh Cả và chị dâu đã bị cậu ta phá hỏng rồi.
Hi vọng khi anh Cả biết chuyện đừng nổi điên đánh người!
Nghiên Thời Thất liếc nhìn Tần Bách Duật, khoác cánh tay anh nhẹ giọng trêu đùa, "Có phải anh cũng biết họ đã về từ trước rồi không?"
Tần Bách Duật nhìn đôi mắt lém lỉnh của Nghiên Thời Thất, dịu dàng trả lời: "Không, nếu biết anh sẽ không giấu em."
Vừa dứt lời, cửa nhà vang lên tiếng khóa mật mã được mở ra.
Nhóm người trong phòng khách tức khắc nín thở chờ đợi.
Nghiên Thời Thất đứng bật dậy, nhìn về phía cửa với ánh mắt lấp lánh như sao trời.
Hơn ba năm không gặp, Tranh Tranh vẫn khỏe chứ?
Họ về muộn hơn kế hoạch ban đầu một chút, không biết mọi chuyện suôn sẻ hay không, đã đáp ứng được yêu cầu của ông chủ nhà họ Lôi hay chưa?
Cùng lúc đó, hai người trước cửa không hề biết phòng khách đã chật kín người.
Ôn Tranh vừa thay giày vừa nói đùa: "Lát nữa đột nhiên nhìn thấy chúng ta, anh nói Tiểu Thất có giật mình hét lên không!"
Lôi Duệ Tu đặt hộp quà trong tay xuống, nhìn Ôn Tranh, vô tâm nói: "Em đâu phải ma, sao cô ây phải hét!"
Ôn Tranh đang hào hứng chợt bị giội một gáo nước lạnh.
Cô đanh mặt lườm Lôi Duệ Tu, ngoảnh mặt đi không thèm nói tiếp nữa.
Kết hôn bao năm qua, cô quá hiểu cái tính thẳng đuột của anh rồi.
Thẳng đuồn đuột, thỉnh thoảng nói một câu làm người ta nghẹn 𝖈.𝒽ế.t!
Ôn Tranh lườm anh một cái, đi vào trong nhà, vừa ngước mắt lên đã sững sờ!
Lôi Duệ Tu vẫn chưa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, thấy Ôn Tranh đứng yên tại chỗ, mắt nhìn thẳng về phía trước, tưởng cô giận bèn lập tức tiến lên dỗ dành, "Ngoan, giận rồi à?"
Trong lúc nói tay chân anh còn không an phận kéo Ôn Tranh vào lòng, chu môi sáp lại muốn hôn.
Ôn Tranh sực tỉnh, ra sức đẩy anh ra, hắng giọng, "Anh đừng nghịch!"
Lôi Duệ Tu khẽ hừ một tiếng, không màng đến sự từ chối của Ôn Tranh, một lần nữa mặt dày dán lên người cô, "Nào, không giận thì hôn một cái!"
Ôn Tranh: "..."
← Ch. 2007 | Ch. 2009 → |