Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1569

Người Dấu Yêu
Hiện có 1740 chương (chưa hoàn)
Chương 1569
0.00
(0 votes)


Chương (1-1740 )

CHƯƠNG 1569: SAU NÀY ĐỪNG RẢI CÁNH HOA LÊN GIƯỜNG NỮA!

Bảy giờ sáng hôm sau.

Ôn Tranh vẫn đang say ngủ, Lôi Duệ Tu đã hăng hái ngồi dậy đi ra ngoài.

Trong phòng khách dưới lầu, người làm đang bận luôn tay luôn chân.

Quản gia đứng trước cửa phòng bếp, vừa xoay người đã thấy cậu chủ từ thang máy đi ra.

Ông cười hì hì tiến đến, ánh mắt sáng rỡ quét một vòng quanh người Lôi Duệ Tu, sau đó... cố định tại dấu hôn cạnh yết hầu anh, "Cậu Cả, ngủ ngon chứ?"

Lôi Duệ Tu nhướng mày, ra vẻ đạo mạo chắp tay sau lưng gật đầu, "Ừm, cũng không tệ."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Quản gia vừa nói vừa nhìn ra sau lưng anh, "Tiểu.... mợ Cả đâu rồi? Cô ấy không xuống cùng cậu sao?"

Mợ Cả!

Cách xưng hô này nghe thật mát tai!

Đáy mắt Lôi Duệ Tu đong đầy ý cười, khẽ hắng giọng rồi nói: "Cô ấy còn đang nghỉ ngơi, đừng quấy rầy!"

Nói đoạn, anh cất bước chuẩn bị ra ngoài, nhưng vừa đi được hai bước, chợt nhớ ra một chuyện, "Đúng rồi, đợi sau khi cô ấy thức dậy, cho người thay khăn trải giường đi. Sau này... đừng rải cánh hoa lên giường nữa!"

Quản gia không hiểu, đang định hỏi thì Lôi Duệ Tu đã đi xa dần.

Rải cánh hoa lãng mạn thế này, sao lại không rải nữa?

Lẽ nào... đêm qua không hòa hợp?!

Tuy quản gia thấy thắc mắc, nhưng vẫn làm theo lời dặn.

Ông đâu biết rằng, đêm qua những cánh hoa vốn được dùng để tạo bầu không khí, về sau lại dính đầy cả người Lôi Duệ Tu và Ôn Tranh, tóm lại... rất bất tiện!

***

Chưa đến bảy giờ, Lôi Duệ Tu đã đến trước cổng Quan Hồ Uyển.

Anh xuống xe, vừa ngước mắt đã thấy cậu Tư Tần đang đứng gần cổng hút thuốc.

Lôi Duệ Tu rảo bước đến trước mặt anh, sẵn tiện cầm hộp thuốc đang đặt trên gạt tàn lên, rút một điếu ra châm lửa, nheo mắt nói: "Tôi nhắn tin cho cậu, không quấy rầy Tiểu Thất chứ?"

Tần Bách Duật lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm cũng bắt được dấu vết trên cổ anh, "Sớm thế này, tìm tôi có việc gì?"

"Ừm, có chuyện liên quan đến Tề Kim Gia muốn bàn bạc với cậu!"

Lôi Duệ Tu vào thẳng vấn đề, khi nhả khói ra, ánh mắt anh u ám.

Cậu tư Tần cau mày ngậm điếu thuốc hỏi, "Có việc gì vậy?"

Lôi Duệ Tu im lặng trong chốc lát mới kể hết chuyện đêm qua Tề Kim Gia cố ý tiếp cận Ôn Tranh, còn sẵn tiện nói cả nghi ngờ của Ôn Tranh.

Nghe qua câu chuyện, ánh mắt lạnh lùng của cậu tư Tần và ánh mắt mờ mịt của Lôi Duệ Tu chạm vào nhau: "Hai người nghi ngờ anh ta là người đã cứu Ôn Tranh vào sáu năm trước?"

"Mới chỉ là nghi ngờ, Ôn Tranh cũng không có chứng cứ, nhưng Tề Kim Gia cố ý bắt chuyện thế này quá kì lạ."

Cậu Tư cụp mắt nhìn điếu thuốc trong tay, chậm rãi nhả ra một ngụm khói, "Tôi sẽ gửi cho anh một phần tài liệu của anh ta. Theo tài liệu này, sáu năm trước người này đã có tiếng tăm trong giới ngọc thạch rồi, cũng không phải không có khả năng người đó chính là anh ta. Bắt đầu vào khoảng sáu năm trước, anh ta bắt đầu từng bước chuyển trọng tâm kinh doanh đến vùng Giang Nam và biên giới Myanmar."

Sắc mặt Lôi Duệ Tu lạnh lùng, nhớ lại Tề Kim Gia mình gặp đêm qua.

Chỉ mới chạm mặt, anh cũng cảm nhận được rõ người đàn ông này chắc chắn không phải dạng hiền lương gì.

Anh ngẫm nghĩ, sắc mặt có chút nặng nề, "Nếu đúng là anh ta đã cứu Ôn Tranh, nói không chừng... ngay từ đầu anh ta đã biết thân phận của Ôn Tranh rồi."

Bằng không, đâu thể chỉ là giữa đường thấy chuyện bất bình mà ra tay tương trợ.

Người đàn ông đó trông không giống người lương thiện làm việc tốt.

Chương (1-1740 )