Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1172

Người Dấu Yêu
Hiện có 1190 chương (chưa hoàn)
Chương 1172
0.00
(0 votes)


Chương (1-1190 )

CHƯƠNG 1172: CHỊ MUỐN RA NGOÀI ĐI DẠO!

Bước lên máy bay, khởi hành quay về.

Hôm nay rời khỏi Đế Kinh, trong thời gian ngắn hai chị em Nghiên Thời Thất sẽ không quay lại nơi này.

Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh ngồi hai bên máy bay tư nhân, đưa mắt nhìn thành phố Đế Kinh ngoài cửa sổ. Máy bay càng lên cao thì thành phố náo nhiệt bên dưới càng nhỏ lại.

Hai người cứ như thần giao cách cảm mà cùng đưa mắt nhìn nhau.

Ánh mắt hơi lạnh của Ôn Tranh đổi thành dịu dàng. Sau hôm nay, cuộc sống sẽ quay lại điểm xuất phát, thật tốt quá!

Mà Nghiên Thời Thất lại cười khẽ với chị gái mình, sau đó quay đầu dựa lên vai Tần Bách Duật.

Ôn Tranh còn đang dịu dàng nhìn em gái: "..."

Cô nghĩ không biết có nên hỏi tin về Lôi Duệ Tu ở chỗ em rể không!

***

Tám giờ tối, máy bay hạ cánh ở Lệ Thành.

Nghiên Thời Thất ngủ suốt lúc bay. Đến khi máy bay dừng hẳn cô mới chớp đôi mắt mông lung, mơ màng hỏi, "Đến chưa ạ?"

Cô vừa hỏi vừa lơ đãng cọ cọ cổ anh Tư, giọng nói mang vẻ làm nũng.

"Ừ, đến rồi, em vẫn buồn ngủ à?" Tần Bách Duật nghiêng đầu hôn lên trán cô.

Nghiên Thời Thất chớp đôi mắt hơi xót, lắc đầu nói: "Không buồn ngủ nữa, nhưng mà hơi đói rồi..."

"Em muốn ăn gì?" Anh thấp giọng hỏi. Vì muốn cô ngủ thoải mái nên suốt đường bay anh gần như không nhúc nhích chút nào.

Giờ đây vai hơi mỏi, nhưng anh vẫn quan tâm tới cảm giác của cô trước.

Nghiên Thời Thất ngẫm nghĩ một lát mới đưa ra yêu cầu, "Em muốn ăn măng anh nấu..."

"Ừ, về nhà anh nấu cho em!"

Ôn Tranh đặt tay lên đầu gối ngồi dựa vào lưng ghế. Nhìn hai người kia ngọt ngào âu yếm tiện thể phát cơm chó bỗng cảm thấy bản thân thật dư thừa.

Cô nhìn sang chỗ khác, thấy Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sau, mắt nhìn thẳng phía trước.

Hai người này cũng bị ngược đúng không!

Còn Lãnh Dịch Trì đã đi ra đến cửa khoang chuẩn bị xuống máy bay rồi.

Ôn Tranh hậm hực bĩu môi, quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ. Trong sự cô đơn mờ mịt của bóng tối, cô không khống chế được mà nghĩ rất nhiều.

Lúc xuống máy bay, Mục Nghi đã chờ sẵn, Lãnh Dịch Trì thì tách ra đi xe chuyên dụng nhà họ Tần về nhà chính.

Trước khi lên xe, Ôn Tranh đứng ngoài cửa xe chần chừ một lúc lâu, nghĩ mãi cuối cùng vẫn nói: "Mọi người về trước đi, chị muốn ra ngoài dạo một vòng!"

Nghiên Thời Thất vừa khom người định lên xe, nghe Ôn Tranh nói vậy thì lập tức lui ra.

Cô cảnh giác nhìn Ôn Tranh, "Chị định đi đâu? Em đi cùng chị!"

Ôn Tranh thật sự chỉ định đi dạo loanh quanh: "..."

Cô dở khóc dở cười nhìn cô em gái của mình, xoa thái dương bó tay, "Chỉ đi dạo lung tung thôi, yên tâm đi, nếu chị định đi sẽ nói cho em biết trước!"

Nghiên Thời Thất vẫn không tin, bướng bỉnh bước tới kéo tay chị gái: "Không được, chị đi đâu cũng phải đưa em đi cùng!"

Ôn Tranh nghẹn lời, hậm hực chặn cô lại, "Thôi thôi, chị không đi đâu nữa, về nhà thôi."

Trong lòng Tiểu Thất, cô không đáng tin đến thế cơ à?!

Nghiên Thời Thất liếc nhìn Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên đang chờ cạnh xe, lại nhìn về phía Ôn Tranh, đưa ra đề nghị: "Nếu chị chỉ muốn đi loanh quanh thôi thì để Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên đi với chị đi, nếu không thì không đi đâu hết."

Ôn Tranh nghe thế cũng hơi động lòng, "Cũng được, để một người đi cùng chị là được rồi. Chị cũng không quen thuộc Lệ Thành lắm, bây giờ mọi thứ đã yên ổn, chị muốn đi ngắm thành phố này một lần."

Cuối cùng Tiểu Nguyên đi theo Ôn Tranh.

Xe đến trung tâm thành phố thì hai người xuống xe.

Nghiên Thời Thất dặn dò Ôn Tranh phải về sớm, sau đó nhìn hai người kia đi xa mới thở dài một hơi.

Cô biết Tranh Tranh bị ảnh hưởng, lúc chị ấy chia tay Lãnh Dịch Diêm ở sân bay chắc cảm thấy áy náy và mắc nợ cậu ta lắm.

Chương (1-1190 )