Bá đạo
← Ch.17 | Ch.19 → |
Hạ Lâm Phong đang ngủ, cảm thấy có ai đó đang cựa quậy trong lòng mình, không biết là cố ý hay vô tình, mà ma sát nhẹ qua phân thân đang ngủ yên phía dưới, hương thơm quyến rũ quen thuộc cùng với da thịt mát mịn như đang mời gọi, mở mắt, hít sâu một hơi mới nhìn xuống.
Qua ánh đèn mờ ảo, có thể nhìn thấy người con gái đang rúc vào trong lòng mình, gương mặt rõ ràng đang say giấc, đôi môi như đang kiêu kích hơi hé mở ngay trước mặt, thở ra những hơi thở thơm mát ngọt ngào, còn có những lọn tóc chạm vào da thịt, ngứa nháy vô cùng.
Áo ngủ mỏng manh mềm mịn ôm sát thân hình quyến rũ, bờ ngực căng tròn lúc ẩn lúc hiện như đang mời gọi, thỉnh thoảng nó lại chạm vào lồng ngực anh ta, làm cho chỗ đó không yên được như lúc đầu, lửa nóng bừng bừng muốn nổ tung, cả thân nhanh chóng nóng đến mồ hôi toát ra.
Cúi xuống, chiếm lấy đôi môi đang ngủ say mà liếm nhẹ, mút sâu, khuấy đảo, làm mọi động tác chỉ muốn người đang ngủ kia tỉnh giấc, tay luồn vào, khéo khóa váy, nụ hôn dịu dàng mềm mại lại thành ướt át dây dưa, nóng bỏng nhiệt tình đến mê dại, đến khi bỏ được bộ váy mỏng kia, anh ta mới say sưa mà tìm kiếm đi chỗ khác.
Tách áo ngực ra, không vội cởi luôn, mà tà ác cúi xuống, khao khát lúc sáng lại trỗi dậy, rất thưởng thức mà liếm nhẹ, mút lấy, gặm cắn và day dưa từng tấc da một, mút lấy một bên nụ hoa, làm cho nó óng ánh sắc nước cùng những dấu hôn ngân trải dài xung quanh vùng ngực trắng mịn. Tay bên kia cũng không ngừng xoa nắn bóp nhẹ, còn tà ác hơn mà véo nhẹ đỉnh hoa, đến khi người con gái đang run nhẹ khẽ rên có biểu hiện sắp thức dậy, thì tốc độ liếm duyệt càng nhanh hơn. Tay cũng xoa nắn mạnh hơn, tựa như muốn ăn hết toàn bộ, muốn điên cuồng chiếm lấy như người đói tìm được tức ăn, sau khi thỏa mãn mới buông ra mà tiếp tục trải dài nụ hôn xuống phía dưới, tay cũng cố tình lần mò tìm kiếm, kiêu kích người đang ngủ kia thức dậy.
Lâm Thư Tuyết nếu lúc này còn ngủ được nữa thì quả thật không phải là người, dưới những màn công kích vừa nãy, toàn thân cô cũng tự giác ửng hồng, khi mở mắt ra, thì đã thấy người đàn ông đang lộn xộn trên người mình mà trêu trọc.
Mặt đỏ bừng, chưa kịp kháng cự thì đã bị hành động kia chặt đứt, cô cảm nhận được có gì đó đang trêu trọc mình phía dưới, đưa mắt nhìn xuống, không kìm được mà hít vào một ngụm khí lạnh, Hạ Lâm Phong, anh ta...
"Um...a...a...ư..."
Hạ Lâm Phong như không để ý tiếng rên nhẹ kèm theo lời kháng cự của người con gái phía trên, gục đầu vào dưới hai chân cô, tiếp tục tìm kiếm mật ngọt và hương mê nơi cô đang tỏa ra, anh ta thật sự không thể nào chịu được trước bùa mê đang lấp đầy, hoàn toàn đánh mất lí trí còn sót lại.
Lâm Thư Tuyết hai tay nắm chặt ga giường, mắt mọng nước mở to, miệng hé ra thở dốc và hít sâu, hai chân tê dại như không còn sức lực mà để mặc người đàn ông đang có hành động hoang dại phía dưới, đầu óc như rơi vào khoảng không mụ mị tối tăm.
Hạ Lâm Phong nghe tiếng rên động tình và nhịp tim đập mạnh của cô, miệng càng tà ác mà tách ra cánh hoa nhẹ, tiến vào, đảo quanh và mút lấy hương hoa, hương thơm kích tình cùng mật ngọt đang tỏa ra nhiều hơn, làm tốc độ liếm mút cũng nhanh theo, tay cũng tà ác hơn mà tiến lên một bên ngực mà nắn bóp.
Lâm Thư Tuyết chịu quá nhiều kích tình của anh ta, trên gương mặt đã hiện rõ mơ màng, lồng ngực liên tục thở gấp, môi đỏ ngâm vang càng nhiều hơn, cảm nhận rõ ràng được cái lưỡi, hơi thở, những nụ hôn và cái mút sâu liếm lấy nóng bỏng đang chân thật hơn bao giờ hết, còn có bàn tay đang niết lấy nụ hoa trước ngực đầy kiêu mĩ. Cô cảm thấy phía dưới như đang chảy ra càng nhiều, nụ hoa bị trêu đùa cũng cứng lên, muốn nóng cháy, toàn thân như bị hút cạn, hai tay bám chặt ra giường, mười ngón chân cong lên quắp lại, từng tế bào muốn căng trào bùng nổ, đến khi người đàn ông kia tốc độ mút mát càng lúc càng nhanh, thì toàn thân như bùng nổ đạt đến cao trào.
Mơ màng đưa mắt nhìn, người đàn ông trước mắt, đôi mắt đen tối phảng phất lớp sương mỏng đang mê đắm nhìn cô, hơi thở nóng rực đậm mùi tình dục cùng với những giọt nước đang chảy ra bên khóe miệng, lưỡi còn cố tình đưa ra liếm lấy nó, hình ảnh mê hoặc lòng người đầy hoang dại làm tim như muốn nổ tung, người không kìm được mà run lên thất thần.
Hạ Lâm Phong liếm lấy dòng nước bên khóe môi, đôi mắt như muốn ăn hết người con gái này vào bụng, nhìn cô đang ngây ngốc nhìn mình, mái tóc xõa tung, đôi mắt đọng nước, hai cánh môi đang hé mở và da thịt ẩm ướt ửng hồng. Nhất là vùng ngực đầy dâm mĩ đang hiện lên, hai nụ anh đào đỏ ửng sóng nước và những vết cắn đã chuyển màu kiêu kích, bụng cảm thấy có ngọn lửa đang di chuyển từ trên xuống dưới, muốn thiêu đốt dục hỏa đang khát khao phía dưới của mình.
Lâm Thư Tuyết mắt mở to nhìn người đàn ông mê hoặc trước mắt, nhìn anh ta đôi mắt đầy lửa tình đang rực cháy thiêu đốt mình, cái lưỡi kiêu gợi đưa ra liếm lấy vệt nước bên khóe môi, hơi thở nóng khàn càng ngày càng nồng đậm hoan muốn rõ rệt trên không khí, tim đập mạnh hơn bao giờ hết, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Hạ Lâm Phong cong lên nụ cười kì lạ, cúi xuống bên tai cô, liếm lấy từng chỗ một của cái tai sớm ửng hồng, gặm cắn hôn nhẹ, sau đó mới nói ra mục đích trêu gẹo của mình.
"Nơi đó thật ngon, như mật hoa quyến rũ vậy"
Bùm, Lâm Thư Tuyết đầu kêu to một tiếng, lời nói dâm mĩ vừa phát ra bên tai càng làm toàn thân run lên, mặt như trái gấc, mắt mơ màng mỡ to sóng nước, môi chỉ biết hé ra thở dốc rên rỉ vì vì hành động lúc này của Hạ Lâm Phong.
Hạ Lâm Phong vừa nắn bóp bờ ngực tròn trịa, vừa tà ác liếm nhẹ thì thầm phả hơi nóng bên tai Lâm Thư Tuyết, không thể phủ nhận, đây chính là sự tra tấn âu yếm ngọt ngào nhất, cũng là kiêu gợi tư mật trực tiếp nhất của anh ta.
"Um...a...đừ...a..."
Lâm Thư Tuyết không chịu được sự tà ác, cái lưỡi đang gặm cắn nóng rực, nụ hôn ướt át đầy hoang dại, lại còn có lời thì thầm bên tai kích tình cực độ, hai mắt mở ra, đối diện với người đang trêu trọc mình, như là một lời van xin nhỏ bé, tiếng rên rỉ phiêu thoát đầy hương thơm liên tục phát ra, bộ ngực sữa cũng nhấp nhô theo bàn tay của anh ta.
Hạ Lâm Phong nhìn đôi mắt long lanh nước, còn có bờ môi đang hé mở thở dốc, hít vào ngụm khí khan, không kìm được, anh ta điên cuồng cúi xuống chiếm lấy nó, mang theo hơi thở và hương vị đặc trưng của mình mà công chiếm đoạt lấy hết khoang miệng non nớt của cô.
Nụ hôn từ ngoài vào trong, từ đôi môi đỏ ửng cho tới khoang miệng ấm nóng, những âm thanh ướt át nóng bỏng đầy dính kết ngay lập tức vang ra, hòa quyện vào những cái vuốt ve nóng bỏng chiếm giữ mê luyến dây dưa không dứt.
Lâm Thư Tuyết bị Hạ Lâm Phong tấn công, miệng như không còn sức để mặc anh ta đòi hỏi, cái lưỡi bị mút đến tê dại, nước trong miệng bị anh ta hút cạn, thay vào đó là hơi thở và nóng bỏng đến rát da, hai cánh môi bị gặm cắn ửng đỏ mọng nước hé mở, khóe miệng còn chảy ra dòng nước bóng loáng diễm lệ.
Hạ Lâm Phong sau khi mạnh mẽ cuồng nhiệt chiếm lấy môi cô, lúc này lại đang nhẹ nhàng hôn lấy hai cánh môi, nụ hôn như muốn đưa Lâm Thư Tuyết vào trong hồ nước ấm. Lâm Thư Tuyết còn đang chìm trong mê man dịu dàng thì lập tức lại kêu lên một tiếng đau to, khoang miệng của anh ta đột nhiên trút xuống bộ ngực mẫn cảm, không kiêng dè mà mút mạnh một cái, còn cố ý cắn vào làn da đã sưng đỏ, làm nó càng đỏ ửng như muốn chảy máu, tê dại đến run nhẹ toàn thân.
Hạ Lâm Phong chồm người lên cô, tiếp tục nhấm nháp hai quả đào to ngọt lịm, dùng hết cách thức có thể để thưởng thức nhiều nhất, có tiếng ướt át đầy nước, có mút mát liếm lộng, cùng với âm thanh dâm mỹ liên tục phát ra, mãi đến khi ăn no lê hết tất cả nơi mẫn cảm nhất của cô, mang theo mùi dụ tình mà cuốn lấy môi cô một lần nữa, tiếp tục cho nụ hôn nóng bỏng vừa nãy, tay cũng tách nhẹ chân ra, người đột nhiên đi vào.
"A...a...a..."
Lâm Thư Tuyết chưa dứt được nụ hôn thì lại hứng chịu anh ta đi vào không báo trước, giật mình, cô đưa tay bám chặt lấy bờ vai nóng ẩm, mắt mở to, môi không kiềm được mà tiếng hít vào một hơi.
Hạ Lâm Phong biết vừa nãy đã giúp Lâm Thư Tuyết giảm bớt đau đớn rồi, không chần chờ, cúi xuống tiếp tục cuốn lấy môi cô, như là cố tình đánh lạc hướng sự chú ý của cô, hông cũng bắt đầu đong đưa nhẹ nhàng chậm chạp.
Nhìn người con gái trước mắt, mái tóc dính lại, mồ hôi ẩm ướt, hơi thở mỏng manh, tiếng rên kiều mị, da thịt ửng hồng và nơi đang ôm chặt lấy anh ta đầy nóng ẩm, hơi thở như không còn, cố gắng hít vào, chỉ thấy khô khốc đầy hơi nóng, trong bụng như đang có ngọn lửa cuộn trào, cuốn bay tất cả.
Anh ta có thể cảm nhận được cảm giác của mình lúc này, đó là duy nhất một điều, anh ta muốn có cô, muốn được yêu cô nhiều hơn, yêu mạnh mẽ theo cách của anh ta, muốn cô sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này, muốn tình yêu của anh ta sẽ làm cô mê đắm mà rên rỉ, muốn hình ảnh kiêu gợi này, chỉ xuất hiên trước một mình anh ta mà thôi.
Nghĩ vậy, hông lập tức tăng nhanh, tay cũng không yên mà xoa nhẹ hai bờ ngực đẫy đà, cố ý niết mạnh hai đóa anh đào đỏ ửng, liền nhìn thấy đôi mắt óng nước mở to nhìn mình, tim, đập loạn, từng thế bào như muốn nổ tung, người muốn phát hỏa. Cúi xuống, gặm lấy đóa hoa anh đào, mút mạnh, liếm nhẹ, gặm cắn, ray rưa quần đảo trong khoang miệng mà thưởng thức, tiếng nức nở càng nhiều, hai tay đang bám chặt vai mình càng chặt hơn, trong bụng, nhiệt hỏa cũng tăng cao, hông liên tục thúc vào sâu hơn, sâu hơn nữa.
Hạ Lâm Phong trước mắt, hơi thở khàn đặc, mồ hôi nóng bỏng, đôi mắt tối đen đang nhìn cô, trong đó, cô như nhìn thấy một màn đêm u tối, phảng phất sương khói ham muốn đang tăng nhanh, như muốn nhấn chìm cô trong mê lạc.
Đột nhiên, người phía trên cố ý rút ra, rồi lại nhanh chóng tiến vào, cứ thể, càng lúc tốc độ càng nhanh hơn, hai chân bị nhâng cao, hứng chịu sự mạnh mẽ nóng rực liên tục ra vào, người như trên không trung, không kìm được mà ôm chặt lấy cổ anh ta lấy điểm tựa.
Hạ Lâm phong ôm siết chặt hơn, nghe tiếng rên rỉ nóng bỏng bên tai, hông càng không giữ được, thúc mạnh, tiến sâu, dây dưa nhấp nhô, hơi thở khàn đặc quay sang cuốn lấy môi cô, phía dưới tăng tốc càng nhanh hơn, như là chạy nước rút, điên cuồng cường liệt, lúc dây dưa, lúc dứt khoát, cố tình không giữ ổn định mà ra vào, tiếng yêu mị thoát ra như không ngừng.
"A...a...ư.... um..."
Lâm Thư Tuyết thở dốc, không chịu được nữa, hai tay tuột xuống khỏi vai anh ta, cả người không còn khí lực mà nằm bẹp xuống giường, mắt đầy ắp sương mờ, miệng hé mở kêu rên, toàn thân phủ đầy sương mỏng nóng bỏng.
Người phía trên thấy vậy, nâng mông cô cao hơn, hông nhanh chóng tiến vào, sâu, sâu hơn, mạnh, mạnh hơn, lúc rút ra, tiến vào, lúc nhanh như cuồng phong, lúc chậm như nước chảy nhẹ, luật động không nhanh cũng không chậm, không dứt khoát cũng không dây dưa, làm cô gái phía dưới. Người như đang treo lơ lửng trên không trung, chỉ biết bám chặt chăn đệm, miệng hé mở thở dốc nặng nề, cả người vô lực rã rời, để mặc anh ta thích làm gì thì làm, đến khi không chịu được nữa, chân như không còn sức mà buông thả, đầu mồ hôi tích đầy. Da thịt dính vào nhau cùng với âm thanh va chạm đầy ướt át, đôi mắt đọng nước như hồ thu, đầu óc bây giờ chỉ biết rơi vào miền đất trắng tinh mơ hồ.
Hạ Lâm Phong nhìn thấy biểu tình của cô, càng điên cuồng mà không kiềm chế được ôm cô dậy, đặt cô ngồi lên hông mình, theo khe hở chưa kịp khép, lại đưa dục vọng tiến vào, cảm nhận cô ngay lập tức bao chặt lấy mình, còn có tiếng rên bên tai như dụ dỗ, gầm nhẹ, thúc hông, luật động, dây dưa, ôm cô dính chặt người mình, tiếp tục tiến vào để chiếm lấy nhiều hơn, môi hôn hết tất cả thân thể trước mắt, hông đẩy lên càng lúc càng nhanh.
Anh ta cảm thấy lúc này, anh ta có được cô nhiều hơn, sâu hơn, nóng rực hút hồn hơn nữa, chỗ ấy đang bao phủ tận gốc, chiếm lấy tất cả của anh ta, dây thần kinh đập nhanh hơn, hông đẩy lên, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng làm anh ta điên cuồng nóng rực hơn nữa.
Lâm Thư Tuyết rơi vào mê man, gục đầu lên hõm vai nóng rực, tay không còn sức buông lỏng, da thịt hai người đang dính sát vào nhau, vùng ngực bị tàn phá ma sát càng mạnh với lồng ngực rắn chắc theo những luật động của anh ta. Cảm thấy toàn thân nóng cháy, thiêu đốt tất cả, lúc này, cô cảm thấy trần trụi hơn bao giờ hết, nóng rực đầy hơi lửa, toàn thân liên tục phải chịu đựng sự chiếm giữ mạnh mẽ, người nhấp nhô theo từng chuyển động, miệng ngoài rên rỉ thì bắt đầu phát ra những tiếng van xin nức nở yếu ớt đứt quãng. Cô sẽ không chịu được thêm phút giây nào nữa, quá nhiều kích tình làm cô muốn nổ tung, không còn sức lực, không biết cảm giác là gì, chỉ thấy phía dưới, vẫn bị người nào đó đòi hỏi không ngừng, vùng ngực lại bị nắn bóp đến tê dại.
"Hư...phù...a...um...a...."
Hạ Lâm Phong đột nhiên đẩy mạnh lên cao, Lâm Thư Tuyết giật nảy mình kêu lên sau đó ngã xuống giường, nơi giao nhau của hai người không vì thế mà dời ra, ngược lại, nó càng làm tăng thêm tình sắc nhiều hơn, rút gần ra, sau đó lại đẩy mạnh vào. Hạ Lâm Phong đè lên, cầm đùi ngọc thon dài gác lên vai mình, phía dưới ra vào càng nhanh hơn, liên tục như nước rút, mỗi cái đều tận sâu, tận cùng tất cả, rồi đột nhiên cả người Lâm Thư Tuyết như bị treo lên đỉnh cao, có gì đó chiếm hết tất cả, bên tai, ngoài nghe thấy tiếng rên nhẹ của anh ta, thì đã không chịu được mà thiếp đi.
Lâm Phong thở hổn hển, sau khi lấy lại được khí lực ban đầu, người còn dính mồ hôi mà nóng thêm, nhìn người con gái dưới thân đang nghỉ ngơi. Hơi thở càng nóng hơn khi nhìn thấy toàn thân phiếm tình đang mời gọi trước mắt, làn da trắng mịn đầy dấu vết tím hồng, gương mặt mệt mỏi không kém phần mê hoặc, đôi môi sưng đỏ hé mở, mồ hôi vẫn đọng lại trên làn da. Nhất là chỗ liên kết của hai người vẫn chưa dời ra, một ngọn lửa cuộn trào lại bắt đầu bùng nổ, nhanh chóng liên tiếp phủ xuống người cô những hành động mộng mị hơn nữa, cho đến khi người con gái kia bị đánh thức, mơ màng nức nở xin dừng lại, nhưng vẫn bị cuốn vào cơn lốc tình ái không thể nào thoát khỏi. Cứ thế, một lần lại tới hai lần, hai lần rồi lại ba lần, tựa như sẽ mãi không bao giờ thấy đủ, đêm, hình như vẫn còn quá dài.
...
Không gian hiện lên, trong lành mát dịu, trong không khí, tựa như vẫn còn hơi tình đang lưu lại, quần áo vứt ngổn ngang, ga đệm nhàu nát, trên chiếc giường lớn, người đàn ông đang gối đấu trên bộ ngực trải đầy hôn ngân của cô gái mà yên giấc, chăn đêm đã che đi những kích tình phía dưới, chỉ còn lộ ra làn da có nhiều vết hồng phía trên vai của anh ta.
Hạ Lâm Phong từ từ mở mắt, cả người thoải mái thư mái, đưa mắt nhìn lên, thấy gương mặt đang ngủ say, mái tóc đã hết ướt dính, da thịt không còn ửng hồng và đôi môi kia không còn phát ra tiếng rên kiều mị nữa, cúi xuống đôi môi ửng đỏ còn sót lại sau cơn hoan ái, nụ hôn nhẹ nhàng như lời chào buổi sáng tràn ngập trong ngọt ngào.
Nghĩ đến đêm qua đã làm cô mệt mỏi, luyến tiếc rời giường, trước khi phủ lên người tấm áo choàng, thì đã lộ ra những vệt hồng phía sau lưng, còn có vế cắn bên vai đến mờ ám, bước ra khỏi cửa, anh ta dự định sẽ làm bữa sáng nhẹ và chuẩn bị nước ấm cho cô, thời gian cô ngủ cũng đủ để anh ta chuẩn bị, có thể còn giải quyết được chồng công việc trên bàn kia, sau đó anh ta sẽ bên cô cả ngày, anh ta muốn được bên cạnh cô cả ngày hôm nay.
Vừa bước xuống phòng bếp, còn chưa chuẩn bị những điều đang suy nghĩ, thì đã thấy Vivian ngồi dưới bàn, thấy anh ta, cô ta lập tức đứng lên, rõ ràng là cô đang đợi anh ta.
Hạ Lâm Phong ngồi nghe Vivian nói, trước mặt là thông tin cá nhân và băng đĩa ghi hình, Vivian nói gì, Lâm Thư Tuyết biết Mạnh Long chỉ giả vờ theo đuổi mình, nhưng lại cố tình để yên, nhằm muốn tiếp cận với anh ta. Lâm Thư Tuyết hoàn toàn không mất trí nhớ, cô làm như vậy chỉ để tìm tài liệu cơ mật của công ty, cuộn băng kia đã quay lại lúc cô thâm nhập phòng anh ta, thực chất cô không phải là một sinh viên, cô là phó chủ tịch tập đoàn ICA, tốt nghiệp lúc mười chín tuổi, và đã quản lý công ty cùng em trai mình, tổng giám đốc Lâm Thiên Bảo.
Trong đầu nhìn thấy những thứ này, lại tự hỏi mình, tại sao lúc ấy, anh ta lại không đọc rõ thông tin cá nhân của cô, mà chỉ cần nhìn thông tin trưởng thành của cô, tại sao anh ta không hề có ý nghĩa phải điều tra cô, phải tìm hiểu thân thế của của cô, mà chỉ cần biết thời gian xa anh ta. Cô đã sống như thế nào, tại sao anh ta lại trở thành một thằng khờ chỉ biết cuốn theo cô mà không lúc nào tỉnh táo, Lâm Thư Tuyết, đây có phải là tất cả những gì cô.
Vivian nhìn Hạ Lâm Phong không nói gì, gương mặt rõ ràng là đang tức giận, nhìn ánh mắt đen sâu chìm vào màn đêm u tối, còn cảm thấy không khí đang lạnh dần đi, cảm nhận được không khí đang cô đạc nặng nề, miệng muốn nói thêm, nhưng lại không giám mở lời, cô bỗng nhiên cảm thấy sợ Hạ Lâm Phong, sợ người đàn ông khó hiểu này.
Hạ Lâm Phong đứng lên, không liếc nhìn bất cứ gì khác, anh ta như đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, chỉ hiện rõ một điều, đôi mắt như tảng băng và khí lạnh từ người anh ta tản ra ngày một nhiều hơn, như muốn bao trùm tất cả mọi thứ xung quanh, cứ thế, anh ta như một quỷ dữ, chân bước từng bước một, từ từ nhẹ nhàng mà hướng lên căn phòng kia.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |