← Ch.0044 | Ch.0046 → |
Chương 45: Chơi tới cùng (2)
"Ông Từ, chuyện này không liên quan gì tới ông".
Mã Phong lạnh giọng: "Đánh nó cho tôi".
Vừa dứt lời, đám vệ sĩ đã lao tới.
"Á..."
Quan khách tái mặt, bắt đầu kêu la và lui về sau. Hiện trường ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
"Dừng tay!"
Từ Nam Đống gầm lên, cho người lên chặn lại. Ninh Long cũng phụ giúp chặn đám vệ sĩ.
Nhưng bọn họ chẳng làm gì được, vẫn có kẻ tiếp cận được Lâm Chính. Tên đó không hề khách khí, cứ thế dội thẳng cú đấm vào mặt anh.
"Lâm Chính, cẩn thận".
Tô Nhu tái mét mặt, vô thức lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính hơi bất ngờ nhưng ánh mắt lập tức trở nên lạnh giá. Anh đưa tay lên, giống như một con rắn độc nhanh nhẹn lao về phía cú đấm của tên vệ sĩ.
Trong nháy mắt, cú đấm của tên kia giảm lực. Tên vệ sĩ cũng ngã rầm ra đất, thở hổn hết như hết hơi.
"Hả!"
Đám đông sững sờ. Chuyện gì thế này!
"Vương Vũ! Chuyện gì vậy? Mau đánh phế thằng đó!", cậu Mã sốt ruột lên tiếng.
"Mau báo cảnh sát!"
Ninh Long gào lên với một vị khách khiến vị khách này nhất thời không biết phải làm gì.
"Bà ơi, giờ chúng ta phải làm sao?", Nhà họ Tô bàng hoàng.
"Mặc kệ đi. Để cậu Mã xử lý".
Bà cụ Tô điềm tĩnh nói: "Tới lúc cần thiết thì chúng ta giúp một tay".
"Nhưng đó là nhà họ Từ đó! Chúng ta không dây vào được đâu...", Tô Bắc chau mày.
"Vậy thì đã làm sao? Nhà họ Từ lợi hại đến đâu thì cũng không ở Giang Thành! Nếu chúng ta ôm được cái cây cổ thụ là nhà họ Mã thì còn phải sợ nhà họ Từ sao?", bà cụ Tô hừ giọng.
Mấy người Tô Bắc liền gật đầu.
Đúng lúc này. Reng reng...
Mã Phong đang định đích thân ra tay thì bỗng tái mặt khi nhận được điện thoại.
"Bố!"
"Con đang ở đâu", người gọi tới chính là Mã Hải - chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Mã Thị.
"Khách sạn Giang Hoa, sao thế ạ?"
"Có phải Lâm Chính cũng đang ở đó không?", Mã Hải hỏi thẳng. Giọng điệu có phần gấp gáp.
"Đúng vậy ạ", Mã Phong thấy bất ngờ.
"Con không làm khó cậu ta đấy chứ?", Mã Hải lại hỏi.
Mã Phong nghe như sét đánh ngang tai. Nhưng Mã Hải là ai chứ? Thấy Mã Phong không trả lời là ông ta hiểu ra ngay.
"Cái thằng chết tiệt này! Không phải là đã làm gì người ta rồi đấy chứ?"
"Dạ chuyện này..."
"Bố không cần biết con đang làm gì nhưng lập tức dừng tay lại! Sau đó xin lỗi Lâm Chính. Nghe rõ chưa?", Mã Hải gầm lên.
"Bố, có ai mà không biết con rể nhà họ Tô là kẻ bỏ đi đâu? Bố, sợ cái gì ạ?"
"Bớt nói nhảm! Nghe rõ đây, dù con có phải quỳ xuống xin lỗi thì cũng phải làm để xin được sự tha thứ từ Lâm Chính. Nghe rõ chưa".
"Bố..."
"Giờ bố sẽ lập tức đến đó. Ở đó đợi đi", Mã Hải lại gào lên.
Mã Phong nghe thấy vậy thì sợ hãi vội vàng nói: "Bố, bố không cần tới đâu. Thực ra con đã rời khỏi khách sạn rồi! Con không làm gì Lâm Chính cả".
"Thật không?"
"Đương nhiên rồi! Dù sao ông Từ cũng ở đây mà. Ông ấy đuổi con đi rồi..."
"Không lừa bố đấy chứ?"
"Làm gì có chuyện đó!"
"Vậy sao? Vậy phải cảm ơn ông Từ rồi", Mã Hải thở phào.
Thế nhưng Mã Phong thì cảm thấy tê dại da đầu.
"Lập tức tới đây gặp bố. Nhanh lên", Mã Hải gào lên rồi tắt máy.
Mã Phong run rẩy nhìn điện thoại trong tay. Sắc mặt anh ta trở nên khó coi hơn bao giờ hết.
Cuối cùng thì anh ta cũng đã biết Lâm Chính không đơn giản như mình người.
Thế nhưng...anh ta phải xin lỗi Lâm Chính trước mặt bao nhiêu người thế này thì là điều không thể. Điều này còn khó chấp nhận hơn việc anh ta phải rời khỏi đây.
Bát nước đã đổ đi rồi làm sao hốt lại được? Thôi kệ, đã chơi thì chơi cho tới cùng. Đánh phế tên này trước rồi tính.
Mã Phong nghiến răng, lao về phía Lâm Chính.
Thế nhưng vừa hành động thì anh ta đã cảm thấy có gì đó sai sai.
Đám bậu xậu không biết vì lý do gì mà đều năm la liệt dưới đất. Tên nào tên nấy co giật, thở phều phào. Chỉ còn lại ba tên đang giằng co với Ninh Long và Từ Nam Đống.
Ninh Long còn trẻ nên khỏe, cộng thêm kỹ năng đấu đá không tệ nên chỉ vài cú đấm đã hạ nốc ao tên vệ sĩ.
Những kẻ con lại cũng nhanh chóng bị đám bảo vệ lôi đi. Trong nháy mắt, đám vệ sĩ chuyện nghiệp của Mã Phong đã được giải quyết xong.
Mã Phong đứng trơ trọi một mình, tay chân luống cuống.
Sao lại thế này chứ?
Lâm Chính buông Tô Nhu ra.
Lúc này, người của Từ Nam Đống bước tới nói nhỏ vào tai anh.
"Anh Lâm, có người báo cảnh sát, anh có muốn tránh mặt không? Ở đây để chúng tôi xử lý."
"Vậy sao? Vậy thì tôi đi trước vậy. Chuyện của Mã Phong để sau rồi tính", Lâm Chính nói nhỏ.
"Cậu Lâm, Mã Phong chẳng qua hơi bốc đồng thôi, có thể tha cho họ lần này không?", Từ Nam Đống nói bằng giọng chua chát.
"Tôi vốn không bảo mọi người ra tay. Từ Nam Đống, ông còn đứng được ở đây là vì tôi đã nể mặt lắm rồi. Chuyện của tôi, ông đừng xen vào nhiều quá".
Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi tiếp tục cầm tay Tô Nhu đi ra ngoài.
Từ Nam Đống định nói nhưng lại thôi. Đợi Lâm Chính và Tô Nhu rời đi, ông ta mới thở dài.
"Ông Từ...", Mã Phong kêu lên.
"Gọi điện cho bố cậu chưa?", Từ Nam Đống trầm giọng.
← Ch. 0044 | Ch. 0046 → |