← Ch.098 | Ch.100 → |
Trời sáng, tiếng gà gáy hàng xóm vang vang, tiếng loa truyền hình ngoài đường làm nó thực giấc. Khẽ lay nhỏ Hân dậy nó mĩm cười
- Nè dậy đi Hân
- Sớm vậy....
- Ừ đi biển nè. Đi ko nắng lên giờ
- Nắng kệ nắng
- Trời đi sớm mới có biển đẹp, đi trễ nắng.. Hân hổng sợ đen ha
- Đen đẹp chứ sao
- Sax... rùi giờ có đi ko.. M đi 1 mình à
- Đi... từ từ Hân thay đồ cái... bửa này bày đặt hù dọa ha.. gan dzữ
- Ờ nhanh đi
- Biết rồi
Vẫn hành trình như hôm trước đi với em, nó mua một số hải sản, thuê đồ đạc rồi chạy ra biển. Lần này nó chẳng chạy nhanh như lần trước nửa mà chầm chậm lướt đi trên bãi cát hướng về chổ cũ mặc cho bao con mắt tò mò của người khác. Nhỏ Hân dọn đồ ra để ăn luôn vì từ sáng giờ hai đứa chưa ăn gì. Nó mắc võng vào cây. Rồi ngồi xuống phụ Hân nướng hải sản. Mùi hải sản thơm ngát, vì mùa này hải sản rẻ cho nên nó mua hơi nhiều nên hai đứa ăn mệt xỉu luôn. Thi thoảng nhỏ Hân hỏi vài câu, nó cũng trả lời theo kiểu cho có để nhỏ khỏi buồn vậy thôi. Ăn xong nó đi bộ từ từ ra mặt biển. Giờ nước đang lên, những con sóng lăn tăn chạy vào bờ cát rồi lại rút lui ra biển, sóng bạc đầu... sóng hiền hòa nhưng chẳng biết bao giờ sẽ dữ dội.
- Sao nước biển đục vậy M
Tiếng nhỏ Hân đột ngột hỏi từ phía sau. Nó gật đầu
- Ờ biển quê M nằm gần cửa song, phù sa đổ ra nên màu nó vậy đó
- Ngộ ha. Hân mới biết vụ này đó
- Ừ... màu nó vậy chứ sạch lắm hổng sao đâu
- Uhm..
Nó im lặng. Nhỏ Hân cũng im lặng. Sóng càng ngày càng to hơn vì nước đang lên.
- Hân tắm ko
- Hân...
- Đi biển hok tắm uống lắm đó
- Uhm... tắm thì tắm.. Hân thay đồ đã
- Ừ Hân vào trong rừng dương thay đi. M chạy mướn cho Hân cái phao ha
- Thui... tự nhiên bỏ Hân ở đây 1 mình
- Ờ ờ quên
Nó đưa nhỏ Hân vào rừng dương để nhỏ thay đồ, còn nó thì ngồi trên võng bật một lon 7up nhâm nhi với mấy con tôm nướng. Được một chút thì nhỏ Hân cũng thay đồ xong tuy ko phải bikini nhưng là loại đồ cực ngắn theo kiểu thể thao. Nó cởi chiếc áo ra ở trần kéo tay nhỏ Hân chạy ào ra biển. Từng dòng nước mát lạnh bao lấy cơ thể nó, những con sóng chực vỗ ập lên đầu khiến đầu óc nó thoải mái hơn một chút. Nhỏ Hân thì thích thú cười rất tươi nô đùa với sóng. Vật lộn với mấy con sóng đã đời hai đứa kéo nhau vào bãi nằm chơi trò đắp cát. Nó vẫn cười đó... vẫn trò chuyện với nhỏ Hân... thời gian yêu em.... thực ra nó đã bị em làm cho nói nhiều hơn, biết đùa giỡn nhiều hơn... nhưng lòng nó đang ngổn ngang tâm sự.
Một giấc ngủ dài trên võng sau khi nghịch nước mệt mõi khiến nó và nhỏ Hân đều cảm thấy thoải mái. Gió biển hôm nay ko làm sóng biễn dữ dội như hôm trước, vừa đủ để bình yên nhưng cũng vừa đủ để người ta biết rằng biển cả luôn luôn tiềm ẩn sự đáng sợ của nó. Khẽ đứng dậy để ko làm nhỏ Hân thức giấc... nó lặng lẽ bước ra bờ đá đứng một mình. Sóng bạc trắng dưới chân... nó nhìn thấy đâu đó ngoài phía xa là những con sóng to lớn hơn đang ào ạt kéo vào bờ. Từng lời nói, từng hình ảnh của em lại hiện về trong đầu nó... vẹn nguyên nhớ nhung... vẹn nguyên cảm giác hôm nào... Hôm nay nó đến đây... ko phải để tìm lại cảm giác đau nhói ấy, cũng ko phải để trốn tránh những nỗi đau... mà nó đang tìm lại những lời nói của em ngày hôm trước, đang tìm lại những kỉ niệm mà hai đứa đã từng đi qua.
"nếu em đang ở ngoài kia một mình... chắc em sợ lắm đúng ko... nhưng em thử nhìn lại phía sau đi.... anh của em chưa bao giờ quay lưng... chào em người anh yêu"
- M đang nghĩ gì vậy
- Ừ... ko có gì
- Thật hok
- Ko
Nó mĩm cười... Nhỏ Hân cũng mĩm cười...
- M thật kỳ lạ
- Ừ.
- Nói đi... đang nghĩ gì
- Ờ đang nghĩ về Thy
- Uhm... M tính làm gì tiếp theo
- Tất nhiên là làm điều M muốn rồi
- Điều gì
-
Nó mĩm cười nhảy mắt với nhỏ Hân rồi quay trở vào thu dọn đồ đạc
- Về hả
- Ừ... về. Hân còn muốn ở hả
- Ko... Hân cũng muốn về mà
- Ờ. Mình trả đồ thuê rồi về
- Ok
Nhỏ Hân phụ nó thu dọn đồ đạc đem trả, hai đứa chở nhau về lại thị trấn. Vừa đến nhà thì trời cũng vừa tắt nắng. Thay đồ tắm rửa xong nó đưa nhỏ Hân đi ăn tối, gọi thằng Hảo ra uống cafe... Một ngày đi chơi, nhiều hoạt động nhửng lại chẳng cảm nhận được cảm xúc gì ngoài sự trống rỗng trong lòng pha lẫn sự lo lắng. Tuy nhiên nó vẫn đủ bình tĩnh để che giấu cảm xúc thật trên gương mặt của mình bằng nụ cười. Trong lúc nhỏ Hân nói chuyện với thằng Hảo nó móc điện thoại ra bấm số nhà xe đặt luôn hai vé về SG ngay trong đêm. 2 ngày im lặng như vậy là quá đủ... nó cần trở về SG để bắt đầu mọi chuyện...
Trả xe cho thằng Hảo, nó đi bộ cùng Hân về nhà. Hai tay cho vào túi quần chậm chậm bước. Đêm nào sắp xa thị trấn này nó cũng cảm thấy xao xuyến trong lòng. Dù gì cũng là nơi gắn bó nhiều kỷ niệm, mỗi lần xa lại một lần lưu luyến.
- Khuya nay mình về SG nha Hân
- Ủa... sao quyết định bất ngờ vậy
- Uh... còn nhiều việc phải làm mà đâu nghĩ hoài dc
- Vậy à... tự nhiên thấy lo lo cho M quá
- Trời có gì đâu lo. Nhạy cảm quá
- Uhm... Hân là con gái mà
- Ờ
Về tới nhà nhỏ Hân giành xếp đồ đạc, còn nó thì nằm im. 12h đêm mới ra xe cho nên vẫn còn thời gian để ngủ
- Xong... còn quên gì hok M
- M có nhiu đó à
- Uhm
- Hân nằm nghĩ tí đi
- Biết rồi
Chuyến xe lặng lẽ trong đêm, nó im lặng đưa mắt nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, trời tối đen. Thi thoảng có những ánh đèn đường làm không gian bớt hiu quanh hơn. Nó thích đi những chuyến xe đem, ừ có nguy hiểm, ừ thì cô đơn, ừ thì xe đêm buồn lắm đó... chẳng hiểu sao nó vẫn thích, nhất là mỗi khi đưa mắt nhìn ra ngoài, mọi thứ đều ko rõ hình hài, mọi thứ đêu một màu nhung nhớ như chính lúc này vậy. Nhỏ Hân ngủ ngon lành trên vai nó từ lâu, thi thoảng nó phải dùng tay ôm nhỏ lại mỗi lúc xe đột ngột giảm tốc độ... Theo đuổi suy nghĩ của mình.... mõi mệt nó nhắm mắt ngủ đi lúc nào ko hay.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |