← Ch.027 | Ch.029 → |
Vậy là cả 3 đứa kéo nhau đi chơi đủ thứ trò chơi, xem phim, xem xiếc, đạp vịt, gắp thú, chơi điện tử, ăn kem, ăn cá viên chiên, ăn nhà hàng.... chơi đã rồi nghĩ... nghĩ đã rồi lại kéo nhau đi chơi tiếp... suốt cả buổi chơi, chị với nó luôn đi song song nhau như 2 chị em ruột vậy, cãi nhau chí chóe, tranh giành đồ ăn... hễ 3 đứa có mặt ở chỗ nào là chỗ đó ầm ĩ cả lên, nổi bật nhất luôn vì nghịch cũng nhiều và vì chị thực sự đẹp, đôi giày babta và chiếc áo rộng thùng thình làm chị có vẻ thấp hơn, giản dị hơn nhưng vẫn thu hút.. bằng chứng là luôn có nhiều anh photographer đi theo xin chụp hình chị, nếu bị từ chối... họ vẫn cố gắng đi theo để chụp hình chị từ xa.... và tất nhiên cái mặt ngố tồ của nó chắc chắn sẽ xuất hiện khá nhiều trong hình.
Chơi đã đời mệt mõi... cả 3 lại thuê thuyền ra ngoài hồ chỗ mát nằm, ăn kem, uống nước.... Nó với anh Phong cụng nhau 1 lon ken cho có tính đàn ông và người lớn một tí... chị thì đứng hát biểu diễn cho 2 anh em xem... chị hát hay... nhưng toàn hát bài con nít ko à... Hát tới bài con vịt gì đó... chị làm dáng con vịt... bỗng nhiên chị làm quá đà... thuyền bị lắc... hậu quả chị rời ầm xuống hồ.... nó hoảng quá... quăng lon bia cắm đầu nhảy xuống chẳng thèm suy nghĩ... Anh Phong ko nhảy kịp với nó vì ảnh đang quay mặt qua bên kia ngắm cảnh.
Chị ko biết bơi... còn nó thì thương tật đầy mình... nó lặn sâu xuống dưới chân cố gắng hết sức dùng 1 tay nắm chân chị đẩy lên.. hy vọng anh Phong ở trên sẽ lôi dc chị lên thuyền... Chị quẫy đạp, chân chị đạp túi bụi vào vai đau của nó.... Nén đau... nó vẫn cố hết sức.... . cuối cùng cũng có kết quả.. anh Phong ở trên quăng phao xuống nắm dc tay chị kéo lên thuyền... kiệt sức và đau... nó gần như chẳng còn bơi đứng nước dc nửa mặc dù chân nó khỏe thật (dân miền Tây đâu có dễ chịu thua) nó cũng tính chui sâu xuống đáy rồi lấy đà đạp trồi lên nhưng mà... cái đầu nghĩ vậy cái người nó hổng nghe theo.... Lịm dần... thôi rồi phen này.. chắc làm rể hà bá thiệt rồi.... đáng tiếc, nó xấu quá hà bá chê... anh Phong đã lao xuống nắm cổ áo kéo nó lên... Nó lên tới mặt nc, anh Phong với tay lấy cái phao tròng vô cổ nó... phù... ăn toàn.. giờ chờ người kéo nó lên thuyền... Vui nhất ko phải dc sống mà vui nhất là thấy mặt chị lúc mới ngoi lên mặt dc... chị khóc mếu máo, gào lên hết sức có thể... Kéo dc nó vào bờ... mọi ngời xúm lại giúp đỡ... khiên nó lên... Nhờ máu ra nên a Phong mới biết chính xác vị trí chìm của nó mà lao xuống lôi lên... Máu từ hai tay, nhất là vai của nó pha với nước làm đỏ cả khoang thuyền. Mọi người nhanh chóng khiên nó lên xe điện chở ra cổng.... Anh Phong chạy ào đi lấy xe chay vô tuốt phía trong.. đưa nó lên xe... đặt đầu gối lên đùi chị... anh Phong lập tức phóng xe đi qua bệnh viện.
Chị khóc... chị hoảng như con nít.. cứ sợ nó chết... nó cố nhấc bàn tay đau lên vuốt vào má chị
- Nè đừng khóc... nhox hok sao nè.. còn dê chị dc nè
- Huhu.... ko tin đâu.. máu chảy quá trời luôn kìa... Nhox đừng chết nha...
- Biết rồi.. chị đừng khóc nửa...
Nói thì nói vậy chứ khóc chị vẫn khóc. Cái số gì thế này, mới lên SG dc mấy ngày mà hết làm người này khóc tới làm người kia đau, hết tai nạn này đến tai nạn khác... trong 2 ngày mà đã làm 2 người con gái khóc vì mình... M ơi mày là thằng khốn... nó tự trách mình. Có lẽ a Phong cũng hoảng nên chẳng nhớ ra đường đi bệnh viện nào hết... vậy là chạy vòng vòng một hồi đưa nó vào trung tâm khám tư trên đường...
Ông bác sĩ lỗ mũi như con lân với 1 cô y tá chạy ra đón nó vào.... chị líu ríu chạy theo vẫn chưa chịu nín, nc mắt đâu nhìu dzữ trời, chắc hồi nảy uống nước nhìu... Chị đứng ngoài với anh Phong.. nó ở trong dc bác sĩ kiểm tra vết thương, cử động mạnh quá, chỉ may ở vai bị bung, phải may lại, còn tay thì chỉ bị hở vết thương vì thấm nước nên ko sao... chỉ cần rửa sạch, sát trùng băng lại là ok... người yếu chỉ vì mất hơi nhiều máu thôi. 1 tiếng đồng hồ trôi qua... cuối cùng chị cũng dc vào với nó
- Nhox nhox hok sao hả... huhu chị lo quá chừng.. nước mắt chị lại chực trào ra... - đúng là con gái, nghịch ngượm, lớn hay nhỏ, lạnh lùng hay hiền lành... đều có điểm chung... rất dễ khóc vì những người quan trọng với họ.
- Ko sao... nhox hết chảy máu rùi nè... dê chị dc lun nửa chứ bộ.. - nó đưa tay chọt chọt lên mũi chị làm chị bật cười khúc khích - vừa khóc vừa cười..
- Kệ ngta... lo chứ bộ... - chị bún bún cái mũi nó lại
Anh Phong sau khi trao đổi với bác sĩ xong bước vào phòng cười.
- Nhóc M ko sao đâu, nằm chút rồi về ngay cũng dc đó Phương...
Vừa nói anh Phong vừa lén kéo tay áo lên cho nó thấy những vết móng tay của chị... Phù.. thật kinh dị.. hồi nảy lúc xem phim ma với ngôi nhà ma... xong bước ra.. hai anh em cũng run run khoe với nhau mấy vết móng tay của chị. Nó với anh cười cười làm chị tò mò cốc đầu hai đứa... Nằm dc một chút... bác sĩ cho phép nó về.
- Phong, mình đưa nhox về nhà trọ của nhox luôn nha
- Ừ.. tất nhiên rồi
- Đó thấy chưa... ko dc cãi lời chị...
Nó mĩm cười nhìn chị ko nói gì... hết sức chọc chị luôn rồi... Vòng vo một hồi cũng tới nhà trọ vì nó chẳng biết đường xá gì... Xe a Phong ko thể vào sát nhà được... vậy là chị bắt anh Phong phải cõng nó vào nhà mặc dù... nó chối đẩy ra vì nó vẫn đi dc bình thường... Tất nhiên lệnh nữ hoàng làm sao cãi được.. anh Phong đành cõng nó vào nhà, chị lon ton theo sau... Nhờ anh cõng nên nó mới dc cao hơn chị ấy chứ.
- Phòng trọ sinh viên mà... hơi nóng hai người chịu khó chút nhé
Có lẽ chị chưa bao giờ phải ở một nơi chật hẹp, nhỏ xíu và nóng như phòng trọ nó... Ngồi mới có một chút mà người chị lại đổ mồ hôi vì nóng.. cái quạt bật hết công suất dường như chẳng thấm vào đâu... Ái ngại.. nó nói khéo để chị về
- Chị... về đi... người chị ướt từ nảy tới giờ... bệnh đó.
- Không! Chị muốn ở lại coi chừng nhox
- Thôi về đi.. có gì mai qua... chứ giờ nhox mệt nhox ngủ.. chị cũng đâu làm dc gì...
- Không!Chị ngồi canh nhox ngủ
- Nhưng.... - nó liếc nhìn anh Phong. Hiểu ý nó anh Phong nói nhỏ
- Phương về đi... mẹ Phương sẽ giận lắm đó... Phương quên tối nay Phương phải đi....
Chị vội bịt miệng anh Phong lại...
- Á... nhớ rồi... chết chết chị phải về... nhưng mà nhox ở một mình....
Nó cũng định hỏi chị đi làm gì... nhưng thôi thấy chị giấu nó cũng ko hỏi làm gì.. mĩm cười
- Thui về đi... nhox call kiu bạn học nhox qua ở với nhox cũng dc.. yên tâm chưa
Ngồi suy nghĩ một hồi chị cũng lũi thũi bước ra về
- Nhớ call cho chị đó... nhớ đó... mai chị qua dc chị sẽ qua
- Uhm... hứa... chị đừng lo.. nhox khỏe lắm... cụng mũi dc nửa mà.. hehe
- Uhm hihi ghét... - rùi chị chạy lại cụng cái mũi chị vô mũi nó 1 cái rùi bước ra về
- Anh về.. có gì mai Phương qua ko dc anh sẽ qua thăm em... bye nhóc
- Dạ cảm ơn anh... có gì gọi cho em
Chị đi rồi... nó cũng mệt... thôi ngủ một giấc đã rồi tính... à quên call xin ông Kha nghỉ 1 buổi mới ngủ dc chứ... Cũng may hùi nảy lúc bắt đầu đi chơi chị đã tịch thu điện thoại của 2 anh em quăng vào cốp xe với phương châm ko để kẻ địch làm phiền cuộc chơi của chúng ta chứ nếu ko dt ướt nước, bây giờ ko lẽ ngửa tay xin ổng dt mới... Lấy lí do vết thương trở đau... ông Kha tuy than trời những cũng phải cho nó nghỉ... ổn... nó ngủ say nhanh chóng... trong mơ... nụ cười và cả nước mắt của chị lại về... ngọt ngào làm sao.
← Ch. 027 | Ch. 029 → |