← Ch.025 | Ch.027 → |
Cafe window hôm nay vẫn như mọi ngày, dòng người tấp nập trước cafe là dấu hiệu cho thấy SG đang bình yên trong buổi sáng chủ nhật.. Một chiếc xe màu đen dừng lại, người đàn ông khá đẹp trai, cao khoảng 1m8 bước xuống xe vòng qua mở cửa... lại như một nữ hoàng.. chỉ bước xuống xe nhìn quanh kiếm nó.... lòng nó bỗng cảm thấy hụt hẫng và sợ sợ... chi đi với ai vậy.. đẹp trai, cao to quá... chắc là người yêu chị... 2 người xứng quá.
- Hi nhox con... tới sớm quá hen.... - nó cười, chị vội tháo kính xuống hét lên
- Á... nè nèeeeeeeeeeee nhox bị sao vậy... sao mặt mũi sưng tùm lum rùi.... nhox.. hai tay nhox... sao băng kín mết vậy nè... có chuyện gì vậy... - chị rơm rớm nước lay lay cái vai nó... gắng gượng chịu đau nó nói nhỏ
-.. Ko sao.. chị từ từ buông vai nhox ra đi.. đau...
- Hix hức hức... sao vậy nè... vai cũng bị nửa hả...
- Chị.. ngồi xuống đi.. nói nhỏ nhỏ ngta nhìn mình kia..
Chị chẳng thèm nhìn xung quanh... mắt ướt vì nước mắt... Anh đi cùng chị cũng vào tới chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì nên đứng im ru nhìn chị khóc
- Chị anh này là...
- Hix là anh Phong bạn thân của chị... huhu nhox nói đi... sao ra nông nổi này...
- Anh ngồi đi - nó nhìn anh cười -... thui mà đừng có khóc... ngườ lớn gì.. mít ướt vậy
- Kệ chị... huhu nói lẹ đi.... bi sao vậy... đưa chị coi coi... băng kín hai tay lun rùi nè... hức hức...
- À nhox ko may bị ngã ly bể nó đâm...
- Bị hồi nào.. hix hix...
- Hồi thứ 2... tại bị nên hok đi gặp chị dc đó... nhoxx sorry...
- Ko tin ko tin... bị té sao mặt mũi sưng nè.. cái này mới bị mà - vừa nói chị vừa xăm soi cái mặt của nó, mắt vẫn ko thôi rớt nc mắt.
- Hì hì tại hum qua quán bị mấy thằng du côn nó quậy... nhox của chị hiền lành nhỏ con dễ thương quá nên tụi nó ghét thụi cho mấy quả.... hè hè
- Đó đó.. lại giỡn nửa đó.. đang nghiêm túc mà.... . bị vậy còn ra đây chi... huhu sao hok điện thoại cho ngta hay...
- Tại sợ chị lo... nhox xin lỗi
- Xin xin xin... lỗi lỗi lỗi... đồ đáng ghét... đồ đáng ghét... - rùi chị đứng dậy bỏ chạy ra ngoài leo lên xe ngồi.
Nó ngớ người ra.... nhìn theo... rồi nhìn qua anh Phong bạn chị... Anh Phong lắc đầu cười.
- Kệ chị ấy đi em... chút là hết giận liền
- Thiệt hok anh
- Haha chờ đi... giờ anh em mình làm quen.. anh là Phong.. bạn thân của Phương từ hồi cấp 2 lận.. còn em...
- Dạ gọi em M dc rồi... em mới quen chị Phương dc mấy tháng thôi
- Mấy tháng sao thấy lo lắng cho em dzữ vậy... đó giờ chưa lần nào Phương khóc vì anh hết à... ganh tị nha
Nó lúng túng chẳng biết nói sao nửa
- Em... em cũng ko biết nửa...
- Ko sao.. anh với Phương là bạn thân, xem như em cũng là em trai anh.. ok
- Dạ... vậy thì em cũng vui...
Tiếng nhạc chuông điện thoại anh Phong.... cầm điên thoại lên.. anh Phong bật cười nói chỉ vào cái điện thoại..
- Haha anh nói có sai đâu, để anh mở loa ngoài cho em nghe nha.. suỵt suỵt
A phong mở máy... tiếng chị vừa nghe như con nít đang nũng nịu đòi kẹo
- Nè Phong làm cho thằng nhox đó ra năn nỉ Phương hết giận đi... huhu.. mà đừng nói nhox M biết nha... huhu
Hai anh em nghe tới đây... suýt cười lộn ruột ra ngoài.... trời à chị ngố của nó... thiệt hết nói nổi... giận mà còn call kiu ng khác dụ nó ra năn nỉ mới ghê chứ.... . Ráng làm vẻ mặt bình tỉnh đến mức có thể... anh Phong quay mặt vô trong vừa phì cười vừa nói
- Thôi thôi.... nghe rồi đó... em ra năn nỉ bà cô đó vô đi.. khặc khặc... nè nè.. đừng có cười đó... em ơi mang nước ra cho anh nhanh lên - vừa cười anh Phong vừa ngoắc nhỏ phục vụ
← Ch. 025 | Ch. 027 → |