← Ch.32 | Ch.34 → |
Sau khi biết nam thần thật sự không tới bữa tiệc tối nay, Lục Thiền không tài nào hứng thú nổi, nói chuyện cùng Lena một hồi, thì chạy ra sân thượng hóng mát.
Sắc trời lúc này quạnh quẽ, tịch liêu ảm đạm, bầu trời chỉ còn một mảnh lam đậm, mặt trăng như được che kín bởi một tấm lụa mỏng. Buổi tối gió so với ban ngày luôn mạnh hơn một chút, Lục Thiền đành cúi đầu vòng hai tay qua ôm lấy mình.
Cảm giác lạnh lẽo đột nhiên được một thứ mềm mại ấm ám đắp lên phía sau lưng.
Lục Thiền sững sờ, quay đầu nhìn chiếc áo khoác màu đen xuất hiện trên vai mình, cùng người đàn ông bên cạnh.
Không thể không nói, Spike có vẻ ngoài gần như hoàn mỹ. Đôi mắt tựa hồ ẩn chứa vòng xoáy sâu thẳm, bất cứ lúc nào cũng có thể hút hồn người khác..
Lục Thiền có chút lúng túng giơ tay: "Chào, Spike....... học trưởng."
Hắn nhíu mày, khuôn mặt thâm thúy nhíu lại hàng lông mày cao cao: "Tôi tên Thích Dương."
"À, Thích Dương... học trưởng." Lục Thiền ngơ ngác gật gật đầu, cô nhìn người đó dần dần giãn hai đầu lông mày, cùng đôi mắt mang theo ý cười, có chút không khỏi tránh tầm mắt của hắn..
"Thì ra cô chính là học sinh yêu quý vừa ngoan ngoãn lại vừa bướng bỉnh mà Airy đã nói?"
Này, bướng bỉnh và ngoan ngoãn đặt chung một chỗ cũng được sao? Với lại học trò cưng của ông ấy rõ ràng là anh cùng Samuel cơ mà?!
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này, mấy từ này là chính ông ấy nói. Ông ấy có một học sinh, không thích lên lớp nhưng tất cả bài tập lại hoàn thành xuất sắc, đối với ngành kinh tế học không có hứng thú gì, nhưng lại là người tài giỏi trong những người cùng trang lứa. Đương nhiên đều không phải then chốt, " khóe miệng hắn nhấc lên một nụ cười hiểu rõ, ánh mắt trầm tĩnh sắc bén, "Nghe nói cô thích thầm hắn ta?"
Cái này con mẹ nó nghe ai nói! Công tác bảo mật của cô rất mạnh mà!
Sắc mặt Lục Thiền biến đổi vô cùng phong phú. Cô sốt ruột khoát tay vài cái, hốt hoảng muốn giải thích, lại bị Thích Dương cắt đứt.
"Nhưng mà, tôi còn tưởng là cô đã thành công đấy." Thích Dương thở ra một hơi sâu sắc, nghiêng thân trên về phía trước, ánh mắt sáng rực: "Sao tôi không nhớ em đã cùng hắn gặp mặt nhiều lần nhỉ?"
Lục Thiền sững sờ.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, trực tiếp cắt đứt câu nói của Thích Dương.
Xin lỗi nhìn Thích Dương một cái, Lục Thiền luống cuống tay chân nhận điện thoại.
Giọng A Giang hoảng loạn xông vào tai cô: "Lục Thiền, cô chưa ngủ chứ? Tôi nói với cô một chuyện..."
"Chị gái à chị giỏi quá đấy, có chuyện gì không thể chờ tôi về rồi nói được? Vượt qua hơn nửa địa cầu gọi điện thoại đến đây, chị ngại mình nhiều tiền quá rồi đúng không?" Lục Thiền tức giận nói.
"Cô ít phí lời đi có được hay không?!" A Giang sau khi rống lên câu này thì khí thế lập tức yếu hẳn đi, "Nghe tôi nói, con mèo kia chạy mất rồi."
"Chạy thì chạy chứ. Thế thôi tôi cúp máy đây!"
"Chờ đã! Tôi nói là, con mèo kia, chính là Cải Trắng!"
Lục Thiền lập tức đờ người. Trong một lúc tai cô như có vài âm thanh thô ráp truyền đến, mơ hồ toàn bộ đại não.
"Gạt người. Tôi cúp máy." Không đợi A Giang rít gào thêm gì nữa, Lục Thiền quyết định nhanh chóng cắt đứt liên lạc, nhìn màn hình đen thui, trái tim đập một cái thật mạnh.
Thích Dương nhìn sắc mặt Lục Thiền có chút khó coi, ân cần hỏi thăm: "Không sao chứ?"
Lục Thiền lắc lắc đầu, lông mi khẽ run.
Đột nhiên có tiếng hô hoán vội vã, hình như gọi Thích Dương qua đó. Thích Dương miễn cưỡng trả lời một tiếng, đi về phía trước.
Lục Thiền nhìn bóng lưng Thích Dương, đột nhiên lên tiếng nói: "Học trưởng chờ chút!"
Thích Dương nhấc chân, quay đầu nhìn bộ dạng Lục Thiền muốn nói lại thôi, trầm thấp cười: "Sao vậy?"
Lục Thiền cắn răng, không nhìn vào hắn: "... Anh ấy..."
Thích Dương giả vờ hiểu ra, tốt bụng nói tiếp câu nói mà Lục Thiền chưa nói hết: "Hả?! Tên đó không phải cô đã tới bệnh viện thăm rất nhiều lần sao? Tề thị Nhị công tử, Tề Thiệu Diễn a."
****
Lục Thiền cau mày nhìn mảnh màu nhạt nhẽo ngoài cửa sổ, nắng mai màu đỏ trải đều trên người cô, cánh cửa pha lê trong suốt chiếu rọi từng vòng lại từng vòng ánh sáng, từ từ hạ xuống. Máy bay dần dần trượt về phía trước, cảm giác mất trọng lực sau một đoạn thời gian dài chờ đợi đúng lúc xuất hiện.
Lục Thiền uể oải nhắm mắt lại, cố gắng để mình chìm vào trong bóng tối.
Trong bóng tối cũng mang theo một tầng ánh sáng mờ mịt.
Chuyến đi vốn cực kỳ ngắn ngủi này bị Lục Thiền một tay cắt đứt, thời gian dự tính trước là một tuần liên tục bị rút ngắn, chính xác hơn, lần này càng giống như chạy trốn.
Đặc biệt là sau khi biết được nhiều "chân tướng" như vậy, mà chân tướng thường rất dọa người.
Lục Thiền kéo rương hành lý nặng nề ngồi lên xe, An Thư đưa mắt nhìn cô, cười híp mắt nhấc cằm cô lên: "Tao đã nghe nói, mối tình đầu đột nhiên xuất hiện, bây giờ sinh tử chưa rõ, à, còn có người nổi tiếng tới tham dự, Lục Thiền dạo này hoa đào nhiều tới mức làm người ta giận sôi máu rồi!"
Lục Thiền tức giận hất tay An Thư, buồn bã nói: "Đừng nghịch, chuyện này không buồn cười chút nào."
An Thư hừ hừ thành tiếng, khiển trách nhìn cô: "Tao đã bảo con nha đầu mày có tình ý với Tề Thiệu Diễn cơ mà? Lại chết vì mạnh miệng!" Nói tới chỗ này, lại vỗ vỗ vai cô nói: "Quên đi, thân là bạn bè chí cốt với mày nhiều năm, tao nhất định sẽ toàn lực giúp mày tìm người!"
"Nhưng cũng kỳ quái, Tề Thiệu Diễn mất tích lâu như vậy, lại còn phong tỏa tin tức không báo cảnh sát. Chuyện lớn như thế trong bệnh viện lại có thể áp chế xuống?"
Lục Thiền trầm mặc, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
An Thư nhìn bộ dạng Lục Thiền, thở dài nói: "Xem ra lúc này đành phải dựa vào mĩ nhân cứu anh hùng thôi."
Lục Thiền dở khóc dở cười đẩy mặt An Thư sang một bên: "Mau lái xe!"
An Thư từ trong trăm ngàn vướng bận rút được ít thời gian đi một chuyến, đưa đón Lục Thiền xong thì lái xe về trường học, Lục Thiền một mình kéo hành lý ra sức leo cầu thang, lúc này cô mới nhận ra không có thang máy đúng là cực kỳ bất tiện.
Thật vất vả kéo hành lý đến cửa nhà, Lục Thiền thở hồng hộc lục trong túi nửa ngày trời vẫn không tìm được chìa khóa.
Rõ ràng ở trong túi cơ mà! Lục Thiền đột nhiên có cảm giác kích động muốn đá văng cái cửa.
"Này? Cần tôi hỗ trợ không?" Một giọng nam ngả ngớn bất ngờ vang lên sau lưng Lục Thiền, ngón tay trắng nõn mà lại thon dài xuất hiện trong tầm mắt cô.
Lục Thiền mừng rỡ xoay người, đối mặt với cặp mắt sáng trong kia: "Trần Thuật."
Trần Thuật cong môi cười xán lạn: "Không tìm được chìa khoá?"
Không đợi Lục Thiền trả lời, Trần Thuật liền tự mình đi lên trước móc chìa khóa từ trong túi ra, dễ dàng mở cửa, còn tiện thể giúp Lục Thiền đẩy hành lý vào nhà.
Ngơ người luôn rồi!
Trần Thuật liếc một cái liền nhìn ra ý nghĩ trong lòng Lục Thiền, cậu hơi bối rối quay mặt đi: "Cô quên lúc trước đưa tôi chìa khóa dự bị? Quên trả cho cô."
Lục Thiền trầm mặc vào phòng, đóng cửa lại.
Trần Thuật tựa hồ thay đổi, Lục Thiền không rõ thay đổi ở chỗ chỗ nào. Ánh mắt, nụ cười, động tác nhỏ, hình như vẫn giống trước đây, nhưng lại có vẻ không giống.
"Vì thế nên, trong suốt nửa tháng này cậu chạy đi học... đánh nhau?" Có dám vô nghĩa thêm tí nữa không?
"Thần tượng à cái vẻ mặt ghét bỏ của cô là cái quỷ gì vậy? Tôi đang cố gắng bảo vệ cô mà!" Trần Thuật oa oa kêu to, xắn tay áo lên, dáng điệu khoe khoang, "Thế nào? Tôi có thể làm bảo vệ miễn phí cho cô!"
"..." Lục Thiền hơi rụt người về phía sau.
"Được rồi không đùa nữa, "Trần Thuật hiếm thấy trưng ra bộ mặt nghiêm túc, "Thần tượng, tôi có một vấn đề rất quan trọng muốn nói với cô!"
Lục Thiền khoát tay một cái: "Tôi không thích cậu."
Trần Thuật mặt như vừa bị cho ăn đòn: "Không phải cái này.... Tôi chỉ muốn hỏi cô, nếu như tôi làm một chuyên rất quá đáng, thần tượng có tha thứ cho tôi không?"
Lục Thiền nói: "Không!"
Trần Thuật che mặt ngã vào ghế salong: "Thật tuyệt tình!"
Lục Thiền cười híp mắt ném cái đệm qua: "Được rồi, nếu như chuyện cậu làm thật sự rất quá đáng thì phải mau mau bù đắp!"
"Ví dụ như, giúp cô tìm người?"
Lục Thiền ngây người, miệng hơi mở to, chỉ có thể khô cứng thốt ra một chữ "A".
Trần Thuật đứng dậy, tiện tay đeo luôn kính mắt của Lục Thiền, nghiêm túc nói: "Cô đoán xem."
Lục Thiền vui vẻ: "Cậu có năng lực siêu nhiên?"
Trần Thuật trầm thấp nở nụ cười, vuốt nhẹ ống tay áo mềm mại, hai tay khoanh lại đặt trước ngực, nhàn nhã nhìn Lục Thiền: "Thần tượng cô cần hiểu rõ tôi hơn đấy, lâu như vậy mà cô cũng không hỏi nghề nghiệp của tôi là gì!"
Lục Thiền sững sờ: "Không phải thất nghiệp sao?"
"... Không thể không nói, câu này rất có lực sát thương." Trần Thuật nước mắt lưng tròng gật gù, "Nhưng nói thất nghiệp cũng không sai."
"Được rồi, nói chung, tôi có một người bạn rất lợi hại, chỉ cần người này còn sống thì nhất định có thể tìm ra cho cô. Thần tượng yên tâm được rồi. Mối tình đầu kia của cô, tôi nhất định sẽ giúp cô tìm được!"
Phải công nhận, kĩ thuật bán rẻ bạn bè của người nào đó đúng là ngày càng cao siêu.
Trần Thuật từ sáng đến tối luôn là bộ dạng cà lơ phất phơ, so với cô còn nhàn hạ hơn, hiện tại đột nhiên nghiêm túc cũng làm cho Lục Thiền có chút không quen.
"... Là người này." Tai Lục Thiền có chút đỏ lên, "Có thể tìm được không?"
Trần Thuật lúc nhìn thấy cái tên được viết trên cuốn sổ, đáy lòng nhảy một cái, con ngươi đen kịt co rụt lại: "Tề Thiệu Diễn?"
Lục Thiền nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Trần Thuật khép cuốn sổ lại, lập tức đứng dậy: "Cứ để tôi lo! A, dạo này ngủ không ngon giấc, tôi về ngủ bù đây!" Nói xong, tự mình đi ra cửa.
Lục Thiền nghe thấy tiếng đóng cửa thanh lảnh, thở ra một hơi thật dài. Tai cô vẫn như đang bị sốt, đặc biệt là thời điểm ngón tay viết ra ba chữ kia.
Thế giới này thật kỳ diệu a.
Lục Thiền vùi đầu vào trong sô pha, chua xót cùng vui mừng khó nhịn cùng lúc dâng trào.
****
Lục Thiền khoác tạm một cái áo mỏng liền vội vã ra cửa, Trần Thuật vừa mới lên lầu kinh ngạc nhìn Lục Thiền, lúc đối phương sượt qua vai mình thì vội vã hỏi: "Cô đi đâu vậy?"
"Tìm Cải Trắng!" Cũng không quay đầu lại liền chạy đi.
Trần Thuật hơi giương cằm lên, bóng tối dày đặc dệt những tia sáng tối tăm thảm đạm trên mặt cậu, cậu thở dài: "Thần tượng bị ảo giác rồi."
Phải, nếu không tận mắt nhìn thấy tấm hình kia, Lục Thiền cũng nghĩ mình bị ảo giác rồi.
Lục Thiền nhớ tới lúc A Giang nói đã tìm thấy Cải Trắng mà bị mình vô tình cắt đứt, ảo não trong lòng liền không nhịn được mà phun trào.
Nếu như... lúc ấy tới mang nó đi luôn, thì sẽ không bị thất lạc.
Đại não nhất thời cực kỳ mơ hồ, những ý nghĩ kỳ quái lạ lùng nhanh chóng chuyển động trong đầu cô, nương theo không khí lạnh lẽo mà kéo tới.
Dưới chân truyền đến từng tiếng từng tiếng "cạch cạch" khiến thần kinh trì độn của Lục Thiền dần khôi phục lại như cũ.
Nha, cô lại bất cẩn đi đôi dép lê chạy ra.
Lục Thiền đứng ở cuối con đường, ngẩn người nhìn người đi đường vội vàng qua lại, cách đó không xa là cây cầu cùng bầu trời đỏ rực, đèn đường lấp lánh như lưu ly, cô cúi đầu luống cuống nhìn đôi dép bông màu hồng nhạt, ngón chân như không thích ứng được hơi co lại.
Thì có ích lợi gì? Hiện tại mới làm mấy chuyện vô ích?
Lục Thiền tự giận mình chậm rãi ngồi xuống, sâu trong đáy mắt là một mảnh sương mù mờ mịt. Cô gắt gao nắm chặt tay, cố gắng không cho mớ cảm xúc hỗn độn xâm nhập.
Không biết ngồi bao lâu, Lục Thiền nhìn xe cộ cùng người đi đường nơi đầu cầu, đứng dậy!
Được rồi, người thiếu máu thì không nên có mấy cái hành động mạnh người như thế.
Một cảm giác vô lực xông thẳng toàn thân. Dù thế nào cũng phải bảo vệ cái mặt này? Lục Thiên trước khi ngã xuống nghĩ như thế.
Không chật vật ngã xuống như đã nghĩ, không tiếp xúc thân mật với mặt đất thô ráp, mà là vững vàng ngã vào một cái ôm ấm áp.
Hai tay không có điểm tựa, Lục Thiền không khỏi nắm lấy góc áo người kia, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.
Thật ấm áp. Thần kinh Lục Thiền lảo đà lảo đảo sắp đổ nát.
Cô nhìn cặp mắt tối đen kia, sâu trong đáy mắt là một mảnh ướt át.
← Ch. 32 | Ch. 34 → |