Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh - Chương 446

Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Hiện có 487 chương (chưa hoàn)
Chương 446
Ai có thể lừa được ai
0.00
(0 votes)


Chương (1-487 )

Siêu sale Lazada


"Chuyện của Chiến gia, cô nhớ để ý kĩ." Tần Mặc cảnh cáo một câu, cô gái này lập tức gật gật đầu, còn muốn nói gì đó, ngoài cửa lập tức truyền đến một giọng nói

"Tiểu Tần Tần, tôi phát hiện ra một chuyện vô cùng quan trọng!" Bạch Tiêu xong rồi đi nhanh vào, vừa nhìn thấy cô gái này, đánh giá trên dưới một chút, trong mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.

Lời nói của bạch Tiêu đổi chủ đề, bất mãn nói với Tần Mặc: "Tại sao cậu vẫn ở cùng chỗ với cô ta? Nếu để Nhị Manh Hóa nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"

Bạch Tiêu nhắc tới Tô Song Song, lập tức nhớ ra Tô Song Song đang ở bên cạnh người đàn ông khác, nhíu mày bực tức.

Anh than thở một câu: "Thôi, hai người các cậu không ai để cho tôi bớt lo cả! Tất cả đều làm khổ tôi, khi nào mới có thể yên tĩnh được một chút đây! Tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa đấy."

"Bạch tổng!" Cô gái này mi thanh mày tú, thoạt nhìn vô cùng khôn khéo.

Nhưng Bạch Tiêu xem thường nhất là loại con gái như vậy, vội vàng vẫy tay, cười lạnh nói: "Chiến Bảo Nhi, cô đừng có giả vờ làm bạch liên hoa với tôi! Tôi không phải là người có thể quỳ dưới váy cô được đâu."

Thì ra, cô gái này chính là con gái của cậu hai Tô Song Song - Chiến Bảo Nhi. Chiến Bảo Nhi bị Bạch Tiêu nói như vậy, lập tức giả như đang thương tội nghiệp nhìn Tần Mặc, chỉ tiếc là Tần Mặc cũng không thèm liếc cô ta một cái.

Chiến Bảo Nhi không cam lòng cắn môi, nghĩ nghĩ có Bạch Tiêu ở đây cô ta không thể chiếm được lợi lộc gì cả, cũng không phản bác nữa.

Cô ta tỏ vẻ như bản thân bị uất ức lắm nhìn về phía Tần Mặc, nhỏ giọng nói: "Tần tổng, tôi đi trước đây, ngài yên tâm, tin tức của Chiến Gia, tôi nhất định sẽ báo cho ngài đầu tiên."

Chiến Bảo Nhi nói rồi đi khỏi, Bạch Tiêu thấy cô ta đi rồi, lập tức liền kể lể với Tần Mặc: "Cô ta không phải đèn cạn dầu, cậu cẩn thận không sẽ bị cô ta lừa đó."

"Tôi có chừng mực, nhưng mà tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho Chiến gia." Tần Mặc nói xong ngồi xuống cái giường nhỏ màu trắng, cảnh tượng này không hài hòa chút nào.

Bạch Tiêu nhất thời cảm giác như hai mắt của anh ta bị mù rồi, anh vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, nơi này đã trở thành cấm địa của Tần Mặc trong vòng bốn năm qua. Trước khi Tô Song Song trở về cậu ta chưa từng quay lại đây.

Anh không khỏi vừa quan sát vừa oán giận nói: "Tôi không hiểu, cậu đấu cùng Chiến gia làm cái gì? Nhị Manh Hóa biết chuyện ông ngoại cô ấy là có ẩn tình. Tuy rằng không tha thứ nhưng cũng không còn hận nữa rồi."

Bạch Tiêu nói đến đây lại có chút lo lắng nhìn về phía Tần Mặc, thật sự là anh không rõ cậu ta muốn làm cái gì, liền khuyên nhủ: "Cậu gây chiến cùng với Chiến gia như vậy, đến lúc đó chỉ có đẩy cô ấy ra xa hơn."

Tần Mặc nhìn thấy Bạch Tiêu lo lắng, không khỏi chủ động hỏi một câu: "Chuyện này không cần cậu xen vào, cậu đến tìm tôi là muốn nói điều gì?"

"A! Xem đầu óc của tôi này, đây là chuyện lớn đó! Chuyện vô cùng lớn! Có khả năng chúng ta đều hiểu lầm Nhị Manh Hóa rồi!" Bạch Tiêu nói xong vội vàng lấy mấy tấm ảnh chụp trong túi quần đưa cho Tần Mặc xem.

"Cậu xem! Cậu mau xem này, đôi mắt của hai đứa bé này giống cậu như đúc, tên ngoại quốc kia làm sao có thể sinh ra được đứa trẻ có đôi mắt giống cậu được chứ!"

Tần Mặc nghe vậy, cúi đầu nhìn ảnh chụp, càng nhìn mắt càng phát sáng, lúc này anh mới nghĩ tới, đến bây giờ anh cũng chưa từng gặp mặt hai đứa bé này. Chưa gì đã nhận định bọn chúng không phải là con của mình.

Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy, đôi mắt của hai đứa bé này vô cùng giống anh, dường như là từ một khuôn đúc ra, không phải con của anh thì còn có thể là của ai nữa!

"Tìm cơ hội làm xét nghiệm xem." Tần Mặc nói xong lại xem ảnh chụp hai đứa bé, khuôn mặt lạnh như băng lại toát ra một chút dịu dàng.

Bạch Tiên nghe vậy liền nở nụ cười: "Tôi đã phái người đi, có lẽ hôm nay có thể làm xét nghiệm, ngày mai có thể biết được kết quả rồi."

"Ừm, nếu là thật vậy chuyện của Chiến gia tạm thời dừng lại." Tần Mặc nói xong nhét tấm ảnh trên tay vào trong túi áo, đứng dậy đi ra ngoài.

Bạch Tiêu vội vàng đuổi theo, không hiểu hỏi một câu: "Rốt cục là cậu muốn làm gì? Tiểu Tần Tần, đây là lần đầu tiên cậu gạt tôi!"

"Không phải chuyện quan trong gì cả." Tần Mặc chỉ giải thích một câu như vậy, không nói thêm gì nữa, Bạch Tiêu biết nếu Tần Mặc không muốn nói, thì ai cũng không thể cậy miệng anh để moi thông tin, nên anh ta dứt khoát không hỏi nữa.

Tô Song Song ra khỏi khu nhà cũng không trở về nhà, bây giờ cô quay trở về có lẽ sẽ dọa hai bảo bối sợ, cô bụm mặt, nắm lấy tóc, tùy tiện tìm một cái ghết ngồi xuống.

Thực ra trái tim Tô Song Song cũng vô cùng rối loạn, cô nhắm mắt lại, cố gắng hô hấp, nỗi đau trên mặt không thể che giấu được nỗi đau trong lòng.

Chỉ có bốn năm, vì sao Tần Mặc lại trở nên như vậy!

Nghĩ đến đây, Tô Song Song đột nhiên mở to hai mắt, nhíu mày, ghét bỏ bản thân mình. Rõ ràng là cô bỏ đi trước, rõ ràng là cô không thể mặc kể tất cả, vậy cô có tư cách gì yêu cầu Tần Mặc thủ thân như ngọc chờ cô.

Nhưng Tô Song Song vẫn có chút không cam lòng, ngày cô sinh đứa bé, rõ ràng còn chưa tới một năm, Tần Mặc đã có người mới rồi, chẳng lẽ những thứ tình cảm sâu đậm trước kia đều không thể chống lại được thời gian sao?

Tô Song Song càng nghĩ càng đau đầu, trong lòng càng lúc càng khó chịu, cuối cùng cô nắm lấy mái tóc vừa được sửa sang lại, muốn khóc, lại cố nén lại không để mình khóc.

"Song Song?" Một tiếng gọi ngập ngừng, nhanh chóng khiến Song Song lấy lại tinh thần, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn thấy Chiến Hâm bốn năm không gặp lại, trong lòng Tô Song Song có một cảm giác không nói nên lời.

"Chị họ!" Tô Song Song vừa mở miệng, liền kèm theo tiếng khóc nức nở.

Chiến Hâm thấy mình không nhận lầm người, không quan tâm tới mình đang đi giày cao gót, nhanh chóng chạy tới, đi đến đối diện Tô Song Song, vươn tay nhéo lỗ tai của cô.

Tay cô vừa chạm vào tay của Tô Song Song liền phát hiện ra một bên mặt sưng đỏ của cô, liền sửng sốt, lập tức buông tay ra, phẫn nộ hỏi: "Ai đánh em hả? Tần Mặc sao?"

Tô Song Song thấy Chiến Hâm hiểu lầm, sợ cô và Tần Mặc lại xung đột với nhau, vội vàng lắc đầu nói: "Không phải, vừa rồi em bị một đứa thần kinh đánh."

Chiến Hâm nửa tin nửa ngờ nhưng nhìn dấu tay in trên mặt của Tô Song Song chỉ có thể là của phụ nữ, cô cũng không hỏi nữa.

Cô ngồi cạnh Tô Song Song, vừa muốn mở miệng mắng cô vài câu nhưng còn chưa mở miệng, hai mắt liền đỏ lên.

"Chị họ, để chị phải lo lắng rồi." Trong lòng Tô Song Song lúc này cũng mừng vui lẫn lộn, cảm thấy trước kia mình bỏ chạy thật sự làm tổn thương rất nhiều người.

"Bốn năm nay rốt cục em đã đi đâu vậy, trước kia không phải chị bảo em đến nơi phải gửi tin nhắn cho chị à? Chữ tín của em đâu? Chị còn cho rằng..." Chiến Hâm nói đến đây rốt cục không nhịn được nữa, nghẹn ngào.

Tô Song Song ngẩn người, quay đầu nhìn Chiến Hâm, trừng to mắt, không hiêu hỏi: "Chị họ em gửi tin nhắn cho chị rồi! Chị không nhận được sao?"

"Làm gì có!" Hai người sửng sốt, Chiến Hâm vừa tức vừa bất đắc dĩ vỗ đầu Tô Song Song: "Điện thoại của em không đăng kí gửi tin quốc tế!"

Tô Song Song nắm lấy cái tay đang để trên đầu cô, rõ ràng lúc đó đã mua thẻ mới rồi, sao có thể không gửi được chứ nhưng mà cô chỉ hoài nghi một chút, không nghĩ tới những thứ khác.

"Tại sao em quay về lại không tìm chị?" Chiến Hâm nói đến đây liền giận dữ, trừng mắt nhìn Tô Song Song, hận không thể nuốt con sói mắt trắng này vào bụng.

"Chuyện này... chị họ, em không muốn quay về Chiến gia." Tô Song Song biết mình đã gặp Chiến Hâm, nhất định ông ngoại cô sẽ bắt cô quay lại Chiến gia, ấn tượng trở về Chiến gia trước kia, đến giờ Tô Song Song vẫn cảm thấy không hề vui vẻ chút nào.

"Chị thực sự vì chuyện vày nên mới tới tìm em." Chiến Hâm nói đến đâu, thái độ bực tức đã buông xuống.

Cô nhìn Tô Song Song thành khẩn khuyên nhủ: "Tô Song Song, ông đã già rồi, nói không lọt tai thì cũng chỉ có thể sống được vài nămnuawx, đời này tiếc nuối nhất của ông chính là không thể che chở chu toàn cho hai mẹ con em, để cho mẹ con em phải lưu lạc bên ngoài."

"Tâm địa của em là hiềun lành nhất, cứ coi ông ấy như những ông già khác, đến thăm ông nhiều một chút đi."

Thái độ của Chiến Hâm mềm mỏng, còn Tô Song Song vẫn có ý kiến riêng của cô. Tuy cô muốn từ chối nhưng lời nói đến miệng lại không thể nào nói ra được.

"Không thì ngày mai em theo chị về đi? Có về Chiến gia hay không thì để sau hẵng nói. Bốn năm rồi em mới về, thế nào cũng phải gặp ông ngoại chứ đúng không? Bây giờ em nên đến thăm ông đi!" Chiến Hâm hiểu rõ tính cách của Tô Song Song là chỉ thích mềm không thích cứng, nhẹ nhàng khuyên cô.

Tô Song Song nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu. Chiến Hâm vừa thấy Tô Song Song gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Cô đứng dậy kéo Tô Song Song đứng lên, tính cách bá đạo của chị cả lại nổi lên, cô vừa kéo tay Tô Song Song vừa nói: "Chị đưa em đi bệnh viện xử lý vết thương trên mặt em, để nhanh chóng giảm sưng."

Tô Song Song gật đầu, không nói gì cả, bị Chiến Hâm ép như vậy, trong lòng vô cùng rối loạn nhưng lại không cảm thấy khó chịu như trước.

Đến khi Tô Song Song và Chiến Hâm vừa khám bệnh vừa ăn cơm xong, đã là buổi tối rồi, thể xác và tinh thần của cô đều mỏi mệt. Cô đứng ở bên ngoài biệt thự của Âu Dương Văn Nhân, hít vào một hơi thật sâu, mỉm cười, lúc này mới dám đi vào.

Lúc Tô Song Song đi vào, vừa vặn người giúp việc theo giờ đi ra, nhìn thấy Tô Song Song còn có vẻ hơi kích động, ngay cả chào hỏi cũng không nói vội vàng đi khỏi.

Tô Song Song nghi hoặc nhìn bà ta một cái, tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng không nói gì, đi vào phòng.

Người giúp việc theo giờ này đi vài bước, quay đầu thoáng nhìn qua Tô Song Song, thấy cô không nói gì, bà ta mới thở nhẹ ra, theo bản năng sờ vào túi áo của mình, cúi đầu đi nhanh về phía trước.

Nhưng vừa đi được hai bước, lại bị một người làm cho ngã nhào, bà kêu một tiếng, đầu óc choáng váng, chờ bà ta lấy lại tinh thần, lại theo bản năng sờ tay vào túi, lại phát hiện không có gì trong đó, bà sợ tới mức vội vàng quay đầu lại tìm.

Bà vừa quay đầu, liền nhìn thấy chàng trai vừa đụng vào bà đi tới, trên tay cầm một gói to, trong gói có vài cọng tóc, cười hề hề có lỗi nói: "Dì à, đây là của dì có phải không?"

Người giúp việc theo giờ này vừa thấy, lập tức túm lấy túi tóc, gật đầu nói: "Đúng đúng!" Nói xong vội vàng đi khỏi.

Bà vừa đi, chàng trai vừa đụng phải bà nhìn bốn phía, không thấy có ai, hắn mở tay kia ra, vài cọng tóc liền bị gió thổi bay đi, hắn lập tức cười đắc ý, vừa hát vừa đi khỏi.

Người giúp việc theo giờ này vội vàng đi tới bên một chiếc xe, cửa xe kéo xuống lộ ra khuôn mặt Bạch Tiêu, người giúp việc theo giờ này cầm gói tóc to đưa tới, nói: "Đây là tôi nhân lúc bọn họ không chú ý lấy kéo cắt mấy sợi, không sai được đâu."

Trợ thủ bên cạnh Bạch Tiêu liền nhận lấy, đưa một xáp tiền ra ngoài, người giúp việc theo giờ này vui vẻ nở nụ cười.

Xe vừa lăn bánh, Bạch Tiêu nhận lấy túi, trong mắt sáng lấp lánh, nói với người bên cạnh: "Mau đi tới bênh viện, càng nhanh càng tốt."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-487 )