Xóa tin nhắn của Song Song (trung)
← Ch.317 | Ch.319 → |
Editor: Mẹ Bầu
Trong nháy mắt Tần Mặc và Lục Minh Viễn mặt đối mặt áp sát lại với nhau. Mặt của Lục Minh Viễn chợt đụng vào trên ngực của Tần Mặc, cái mũi bị đụng mạnh suýt nữa bị vẹo đi. Trong nháy mắt, máu mũi Lục Minh Viễn liền chảy ra, cọ xát lên trên người của Tần Mặc.
Tần Mặc nhoài người lên trước, muốn tránh ra khỏi cánh tay của Bạch Tiêu, nhưng mà một bên chân của anh lại bị dính trên mặt đất, hoàn toàn không thể nào nhúc nhắc được một chút. Nếu như anh khẽ cử động một chút, nhất định sẽ bị ngã nhào sang một bên. Dưới tình thế này dứt khoát Tần Mặc chỉ có thể nằm đè lên trên thân thể Bạch Tiêu mà thôi.
Mà khổ người của Tần Mặc lại vừa to vừa nặng như vậy, nếu như cả khối nặng này mà nện lên trên người Bạch Tiêu, đoán chừng Bạch Tiêu sẽ lập tức chỉ có thể nằm lên cánh cửa để khiêng đi đến bệnh viện mất.
Mặc dù Tần Mặc cảm thấy rất phiền não đối với sự náo loạn của Bạch Tiêu, nhưng mà anh biết Bạch Tiêu cũng chỉ là vô tâm. Cho nên anh chỉ có thể hết sức giữ gìn cho bản thân mình, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn không để bị ngã xuống, cứ như vậy, để mặc cho Bạch Tiêu ôm lấy hai bắp đùi của mình mà cọ sát lung tung ở nơi đó.
Nhưng Lục Minh Viễn lại không một chút khách khí đối Bạch Tiêu. Anh dùng sức giãy ra một cái, rút ra được một cái chân. Lục Minh Viễn không đi dép để chân trần như thế, trực tiếp đạp một cái lên trên mặt của Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu bị đau, lầu bầu một tiếng, theo bản năng buông hai tay ra, sờ soạng lên cái mũi của mình. Nhân lúc Bạch Tiêu buông lỏng tay, Lục Minh Viễn và Tần Mặc liền tránh thoát ra bên ngoài. Lục Minh Viễn chợt cúi người xuống, hai tay lôi kéo cổ áo của Bạch Tiêu, liền muốn quai cho Bạch Tiêu một quyền.
Nhưng khi nhìn thấy cái bộ dạng đang cười khúc khích kia của Bạch Tiêu, Lục Minh Viễn thật sự cung không thể nào thừa dịp người khác gặp nguy mà ra tay đánh người ta được. Cho nên anh chỉ hừ lên một tiếng, dùng sức vung Bạch Tiêu rA Viễn, không để ý tới anh nữa.
"Anh Tần Mặc, chúng ta nhanh chóng đi đến phòng khác đi thôi. Em cũng không muốn nữa ứng phó với cái đồ quỷ say rượu này nữa rồi!" Lục Minh Viễn nhức đầu vuốt vuốt lên mi tâm của mình. Suốt buổi chiều nay Bạch Tiêu đã làm huyên náo, không biết anh đã bị Bạch Tiêu bôi lên người bao nhiêu vết bẩn rồi.
Tần Mặc vốn rất ghét sự phiền nhiễu, nghe thấy Bạch Tiêu đang ngồi tựa vào bên giường, ở đó hát đi hát lại mãi câu "người yêu của em là anh", thì lại càng cảm thấy phiền, anh trực tiếp nhấc chân bỏ đi ra bên ngoài.
Nhưng không ngờ rằng Bạch Tiêu lại vẫn chưa từ bỏ ý định. Anh đã uống rượu say đến lăn lóc, sức lực như được bốc thẳng lên cao, thấy Tần Mặc bước đi như vậy, anh thình lình bổ nhào về phía trước. Tần Mặc không kịp ứng phó lại, trực tiếp bị Bạch Tiêu bổ nhào đến nên té ngã xuống đất.
Mặc dù hai tay của Tần Mặc đã chống được ở trên mặt đất tạo thành một cái giảm xóc, nhưng mà Bạch Tiêu là một người có thân cao thể trọng cũng không kém gì Tần Mặc, lại cộng thêm lực trên đà xông tới, cho nên Tần Mặc chỉ chống đỡ được trong chốc lát, liền bị Bạch Tiêu áp xuống dưới thân thể của mình.
Bạch Tiêu vừa thấy mình ôm được "mỹ nhân bé nhỏ" vào trong lòng rồi, bắt đầu giở thói càn rỡ. Hai tay anh liền bắt đầu xé rách lung tung quần áo của Tần Mặc đang mặc trên người.
Tần Mặc khẽ nguyền rủa một tiếng. Anh xoay trở người thật vất vả, đang muốn dựa theo gương mặt của Bạch Tiêu để quai cho cậu ta một quyền, làm cho Bạch Tiêu có thể tỉnh táo lại một chút, thì chợt nghe thấy Bạch Tiêu vừa khóc nức nở vừa nói lầm bầm: "Đông Phương Nhã, có phải là vì anh có chút hoa tâm, mà em có thể không chút do dự quyết rời xa anh như vậy hay không..."
Đây là lần đầu tiên Tần Mặc nhìn thấy Bạch Tiêu vừa khóc vừa cười vừa thổ lộ ra một câu tình cảm nghe thật bi thương như thế, nhất thời đã làm cho anh có chút mềm lòng không ra tay.
Nhưng Lục Minh Viễn thì lại không nghe thấy Bạch Tiêu đang lầm bầm cái gì, chỉ thấy Bạch Tiêu đã hết bôi bẩn lên trên người mình rồi, lại còn muốn tiếp tục bôi bẩn lên trên người Tần Mặc như vậy. Lục Minh Viễn chỉ sợ đến sáng sớm ngày hôm sau Bạch Tiêu sẽ bị Tần Mặc tiêu diệt, cho nên vội vàng nhào qua, vừa lôi vừa túm mất một lúc, mới kéo được Bạch Tiêu từ trên người Tần Mặc ra ngoài.
Cuối cùng quả thực rất có thể do bị Bạch Tiêu giày vò quá mức, lại còn bị anh ngã nhào lên người như vậy, nên đã làm cho Tần Mặc thấy phiền não không dứt. Tần Mặc quyết định cầm tấm ga trải giương lên hợp lực cùng với Lục Minh Viễn trói Bạch Tiêu lại ở trên giường.
Xử lý xong Bạch Tiêu, Tần Mặc mệt mỏi không chịu nổi. Anh đi vào phòng ngủ của khách ở cách vách nằm xuống nghỉ ngơi. Nằm ở trên giường, một khắc kia, Tần Mặc liền lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút, dự định gọi điện thoại cho Tô Song Song, thử xem xem liệu có phải cô vẫn còn quá tức giận hay không mà đã tắt máy đi không...
Đang định bấm số điện thoại, thì mắt anh lại vừa vặn liếc thấy đã sắp mười hai giờ đêm rồi. Tần Mặc sợ Tô Song Song đã đi ngủ, nên không muốn đánh thức cô dậy nữa, không lưu loát gửi cho Tô Song Song một cái tin nhắn: Em đã ngủ chưa, anh đã sai rồi!
Ở bên này, Tô Song Song đã đi lên lầu, thời điểm đứng ở ngoài cửa phòng của Cô Tô Na, cô liền mở máy điện thoại ra, chờ đợi trong chốc lát, thấy Tần Mặc vẫn không gọi điện thoại tới thì cô có vẻ hơi thất vọng, thế nhưng lần này Tô Song Song không còn tắt máy điện thoại nữa.
Vốn dĩ Tô Song Song dự định dỗ dành Cô Tô Na ngủ thiếp đi thì mình sẽ lui ra ngoài để gọi điện thoại cho Tần Mặc. Nhưng không ngờ ở trong phòng Cô Tô Na lại đốt đàn hương để an thần, cho nên Tô Song Song đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.
Tô Song Song vừa ngủ thiếp đi, Cô Tô Na liền mở hai mắt ra. Cô nhổm người ngồi dậy, nhìn điện thoại của Tô Song Song đặt ở trên tủ đầu giường liền cẩn thận từng ly từng tí cầm lên xem.
Cô Tô Na đang muốn xem tin nhắn của Tô Song Song một chút thì chợt có tiếng "đinh đinh" từ trong điện thoại vang lên. Cô Tô Na vội vàng bấm một cái, âm thanh lập tức bị tắt. Cô cẩn thận liếc mắt nhìn sang phía Tô Song Song, thấy Tô Song Song vẫn không tỉnh giấc liền thở phào một cái đầy nhẹ nhõm.
Sau khi Cô Tô Na xác nhận là Tô Song Song không hề tỉnh lại, lúc này mới cẩn thận nhìn lại điện thoại một chút, phát hiện ra đây là tin nhắn của Tần Mặc gửi tới, cô vội vàng mở ra xem, khi nhìn thấy mấy chữ "anh đã sai rồi" thì Cô Tô Na cười lạnh một tiếng.
Một giây kế tiếp, Cô Tô Na không do dự lập tức xóa luôn tin nhắn kia đi, sau đó lại tắt máy điện thoại của Tô Song Song đi, thả trở lại đầu giường.
Tần Mặc gửi tin nhắn đi đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy Tô Song Song hồi âm trở lại. Tần Mặc cho rằng có thể là Tô Song Song đã ngủ thiếp đi, anh quyết định để chiếc điện thoại di động lên trên tủ đầu giường.
Ngồi dựa vào ở trên giường, Tần Mặc lướt mắt nhìn ra ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng gào khóc thảm thiết của Bạch Tiêu ở căn phòng cách vách, làm thế nào cũng không thể ngủ được.
Mặc dù Tần Mặc không muốn thừa nhận, nhưng mà quả thật theo bản năng, anh vẫn mong đợi đến sáng ngày hôm sau Tô Song Song phải đọc được tin nhắn kia của anh. Tần Mặc nghĩ, điều quan trọng trước nhất là phải làm sao anh có thể đến đó, để đón cô trở lại nhà của mình.
Thật ra thì suốt cả một đêm đó, Tô Song Song ngủ cũng không được an ổn. Buổi sáng, mới hơn năm giờ mà cô đã tỉnh giấc, theo bản năng Tô Song Song liền cầm điện thoại di động lên, vừa nhìn thấy điện thoại đã tắt máy, cô vội vàng mở máy ra.
Nhưng mà trên dưới, trái phải đều không có bất cứ phản ứng gì. Một chút ít kỳ vọng mong mỏi trong lòng cô chỉ trong nháy mắt liền rơi vào khoảng không. Tô Song Song thấy Cô Tô Na vẫn còn đang ngủ say, cô định cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
Tần Mặc ở bên này đợi từ sớm cho đến hơn bảy giờ một chút, nhưng vẫn thấy điện thoại di động không có động tĩnh gì. Rốt cục, anh không thể nằm nổi được nữa, liền cầm điện thoại di động lên, do dự một lát mới bấm số máy gọi điện thoại cho Tô Song Song.
Điện thoại của Tô Song Song vang lên bất thình lình đã dọa cô giật mình. Khi Tô Song Song kịp phản ứng lại thì định nói muốn anh đến đón mình, nhưng Tô Song Song lại không biết mình sẽ phải nói với Tần Mặc những gì. Cô cảm giác, chung quy nếu cứ như vậy mà nhận sai thì dường như bị mất thể diện quá.
Không ngờ rằng, chỉ một chút do dự như vậy, đợi đến khi cô có ý định muốn nhận cuộc gọi thì điện thoại đã cúp máy. Tô Song Song nghe thấy đầu dây bên kia vọng lại tiếng máy đang bận, thì trong lòng cảm thấy rối rắm lại cộng thêm sự hối hận. Cô muốn gọi lại cho Tần Mặc, nhưng thật sự lại sợ việc này làm cho mình bị mất thể diện.
← Ch. 317 | Ch. 319 → |