← Ch.05 | Ch.07 → |
Phượng Lân Hoàng vốn là linh thú bị nhốt ngàn năm dưới Vực Đen vì phạm tội trên thiên giới. Thiên đế có nói ngàn năm sau, người đến được Vực Đen mà nó gặp đầu tiên chính là chủ nhân của nó. Nó đã ngủ cả ngàn năm và bị đánh thức bởi tiếng hét rất lớn dội xuống. Không chần chừ, nó bay lên đỡ lấy thân hình nhỏ nhắn ở phía trên, đó là Nhất Nhất.
Nhất Nhất tỉnh lại đã thấy mình ở trên lưng rồng cùng với Hiên Viên Lục Vân. Bọn họ đã bay khỏi Vực Đen. Nhất Nhất chau mày nhìn con rồng thật lâu, thật rất lâu mới phát hiện tại sao bản thân lại thấy nó rất quen. Chính là nó, con rồng đen một trong chín món bảo vật mà nàng đã thấy ở thời hiện đại, không ngờ lại gặp được nó trong tình huống này.
-Thật may vì ngươi đã tỉnh lại, chúng ta chỉ còn một ngày nữa là đến kinh thành, lúc đó ta sẽ truyền thái y trong cung chữa vết thương cho ngươi.
Giống như đã trải qua một giấc mơ dài, Nhất Nhất hình dung lại những chuyện vừa trải qua, đã lâu rồi, nàng mới có cảm giác an toàn một chút. Những ngày qua thật là quá khó khăn đối với một cô gái đến từ hiện đại như nàng. Tất cả không phải giấc mơ vì nó quá chân thực. Chân nàng vẫn còn âm ỉ đau nhức, mười đầu ngón tay vẫn còn chưa lành lại. Cả người như mất hết sức lực. Phượng Lân Hoàng bỗng nhiên bay chậm lại, quay đầu nhìn Nhất Nhất nói điều gì đó mà chỉ Nhất Nhất mới nghe thấy.
-Nó nói gì vậy? - Lục Vân tò mò
-Nó nói dưới núi đang có chuyện. Hình như quân lính giết người dân ở dưới núi.
-Xuống dưới ngay đi!!
Phía bên dưới, là một cảnh tượng chết chóc. Bọn lính Ngụy vì truy tìm tung tích của Lục Vân nên giết người một cách tàn bạo ở ngôi làng này. Cả già, trẻ, lớn, bé, hễ ai di chuyển là bị giết, số người sống sót còn ít hơn số người chết. Phượng Lân Hoàng chưa đáp xuống nơi, Hiên Viên Lục Vân đã nhảy xuống, đôi mắt bừng bừng sự căm phẫn, Nhất Nhất một hồi kinh hãi, rõ ràng đây là lần đầu nàng thấy hắn như vậy. Bất chấp vết thương chưa khỏi, hắn giết bọn quân lính Ngụy Quốc một cách điên cuồng. Bọn chúng vốn dĩ đông nhưng so với kiếm thuật của hắn cũng không dễ đánh bại, lại thêm hình ảnh của Phượng Lân Hoàng quá vĩ đại, nên chúng nhanh chóng rút quân đi. Lục Vân khuỵu chân xuống, Nhất Nhất biết hắn đang tự trách mình, nàng nghe thấy hắn tự mắng bản thân là đồ vô dụng, không bảo vệ được con dân nước Thục. Nhất Nhất không biết làm gì, chỉ vỗ vai an ủi hắn.
Vì chuyện bất ngờ xảy ra nên chuyến đi bị hoãn lại. Phượng Lân Hoàng biến về hình dạng như món bảo vật Nhất Nhất đã từng thấy, nó sẽ biến hình lại khi Nhất Nhất gọi, nàng không hiểu tại sao nàng thấy nó nghĩ nàng là chủ nhân, càng không biết là điều tốt đẹp hay là thêm gánh nặng. Chiều hôm đó, Lục Vân dẫn về một thiếu niên trẻ tuổi, không ai xa lạ, chính là tên tiểu đại phu kia. Hỏi ra mới biết, hắn đang sinh sống ở ngôi làng này. Biết Nhất Nhất có được Phượng Lân Hoàng, hắn làm một vẻ mặt kinh ngạc đến ngưỡng mộ.
-Này, tỉ tỉ thật giỏi, chưa được tháng mà đã tìm ra một món bảo vật, chẳng bù như ta, ông trời cũng thật bất công quá đi! Mà lần này, tỉ tỉ định về kinh thành với tên kia sao?
Lục Vân nghe thấy tiểu đại phu nhắc đến mình liền quay sang Nhất Nhất, tò mò câu trả lời của nàng.
-Ừ, ta vẫn chưa biết sắp tới nên làm gì, tạm thời cứ ăn bám hắn vậy, sau khi chân ta khỏi, chúng ta đi ngao du thiên hạ, ok?
Nhất Nhất vô tư nói trước mặt mọi người, nữ nhân này quả thật tùy tiện quá, tiểu đại phu thì không cảm thấy gì, chẳng qua là cùng người cùng thời đại đi ngao du giống du lịch dài hạn. Còn Lục Vân thì khác, nữ nhân mở miệng muốn đi ngao du thiên hạ cùng một nam nhân rõ ràng là không bình thường, rõ ràng là có tình ý gì đó. Nhất Nhất nghe thấy hắn nghĩ điều đó, không buồn giải thích, nàng chờ câu trả lời từ tiểu đại phu, tiểu đại phu chưa kịp trả lời, Lục Vân đã xen vào.
- Giang hồ vốn nguy hiểm, các ngươi hãy ở lại trong phủ ta, vừa an toàn, vừa không vất vả.
- Chán lắm, ta còn phải về nhà, ta càng không thể cứ ở nhà ngươi như thế, nếu ngươi tốt bụng tử tế, lúc ta rời đi, tặng ta một ít lộ phí là được rồi.
Nhất Nhất vừa nói vừa hích vai tiểu đại phu ra hiệu phải thể hiện tán thành, tiểu đại phu chính là không cách nào phản kháng, gật gật đầu, Lục Vân là muốn giữ nàng lại, nhưng với quyết tâm của Nhất Nhất giống như sẽ không ngăn cản được, đành tới đâu hay tới đó.
Lục Vân và Nhất Nhất ở lại hai ngày để giúp dân làng sửa lại nhà cửa. Tiểu đại phu thì giúp họ trị thương. Do Nhất Nhất năn nỉ dụ dỗ tiểu đại phu cùng đi về kinh thành nên hắn cũng phải đồng ý đi theo.
Tối đó, mọi người lại một phen kinh ngạc. Nhất Nhất một hai đòi ra cái hồ sau làng để tắm, sẽ không phải điều kì lạ nếu Nhất Nhất không một hai đòi Lục Vân phải đi theo vì nàng sợ ma.
-Ngươi không biết nam nữ thọ thọ bất thân sao, ngươi đi tắm ta không thể đi theo.
-Chỉ là đi cùng thôi, ngươi không nhìn là được rồi, ta thực sợ ma lắm, mà cũng không thể không tắm, người ta sắp bốc mùi rồi.
Lục Vân trước lí lẽ ngang của Nhất Nhất không thể nói được, miệng vừa nói đạo lý, còn cả người thì bị kéo đi như vô thức. Kết quả là: Ở một hồ nước, có một nam nhân mặt đỏ bừng không biết vì khó chịu hay ngượng ngùng đúng ở trên bờ, còn nữ nhân ở dưới hồ nước đang nghịch nước. Ghi nhận: Hình ảnh đầu tiên có trong lịch sử.
- Ngươi không phải nam nhân cải trang thành chứ, thừa nhận ngươi chẳng giống nữ nhân gì hết. - Lục Vân tùy tiện đá hòn đá dưới chân.
-Không phải nam nhân, cũng không phải nữ nhân bình thường, ta là nữ nhân có một không hai, hiểu không?- Nhất Nhất hất nước lên chỗ hắn.
Nhất Nhất mặc y phục cẩn thận, khi chuẩn bị quay về, nàng nghe thấy gì đó, vội vàng gọi Lục Vân, cách đó không xa, một bóng dáng màu đen nhẹ nhàng rời đi, Nhất Nhất cũng không nghe thấy gì nữa.
Vệ Long, hắn đã lâu rồi chưa quay lại đây, chính là nơi hắn gặp một nữ tử giống hệt Cung Y, không biết lý do gì hắn trở lại đây, lại còn ngẫu nhiên gặp nàng. Trên người nàng, có một mùi thơm vô cùng hấp dẫn. Thậm chí, hắn nghe cả từng nhịp đập ở tim nàng. Chưa bao giờ cảm thấy khát máu đến như thế, bản năng của ma cà rồng là gì, là cắn con mồi rồi hút máu đến chết, con mồi của hắn lại là con người, là những kẻ đáng chết hoặc là lũ sói kia. Nhưng bản năng là vốn không thể cưỡng lại mùi thơm của máu. Nó len lỏi đến từng ngóc ngách trong cơ thể. Hắn rời đi. Chẳng bao lâu, hắn đã tìm thấy con mồi, hắn uống một hơi cho quên đi sự thèm khát ghê tởm đó. Hắn lại rời đi, chỉ để lại xác một con sói đã cạn máu. Vệ Long đưa tay lau vệt máu trên miệng còn sót lại, ánh mắt khát máu bắt đầu dịu lại.
Ba mươi năm trước...Vệ Long và Cung Y, bọn họ cũng chỉ là vô tình gặp nhau, Cung Y chính là nữ nhân đẹp nhất hắn từng gặp, làn da nàng trắng như tuyết, môi đỏ mọng, ánh mắt màu đỏ tươi có phần khác người nhưng luôn nhìn Vệ Long một cách tình cảm nhất. Với trái tim thiếu niên bồng bột, Vệ Long đã yêu Cung Y bất chấp sự phản đối của Phụ Hoàng, bất chấp cả thân phận thái tử của một nước. Cho đến một hôm, nữ nhân mà hắn yêu thương đó bất ngờ đến phòng riêng của hắn, cắm hàm răng sắc nhọn đó vào cổ hắn, Vệ Long cảm nhận được máu trên cơ thể bị lực nào đó hút ra ngoài, rất đau không thể phản kháng. Hắn chỉ kịp nhận ra có ai đó đâm một nhát vào tim Cung Y, sau đó chính là một chuỗi các cơn đau kịch liệt, cơ thể như vỡ ra hàng ngàn mảnh, đau đớn lan từ cổ đến toàn thân, dù có gồng người lên chịu đựng, dù có muốn ngất đi cũng không được. Mãi đến bây giờ, khi Vệ Long nghĩ đến cũng là một hồi khó chịu. Lúc đó, khi hắn tỉnh lại, phát hiện ra xung quanh không phải cung điện, không phải kinh thành, mà là một khu rừng không một bóng người.
- Kẻ vô dụng ngươi, đã dẫn sói vào nhà, gây nên họa diệt vong cả một gia tộc, ngươi làm sao mà chuộc lại lỗi lầm.
Hắn là bị tiếng nói bí ẩn đó đánh thức, chưa kịp phản ứng thì người đó đã quăng về phía hắn một cái xác, Vệ Long không thể cử động, mọi sự việc bắt đầu tua lại trong đầu hắn, trước mặt, là nàng ấy, là Cung Y, làn da vẫn trắng, đôi môi vẫn đỏ, duy chỉ mắt đã nhắm hắn không thấy được rốt cục nàng ta mắt đã hay chưa đổi màu, trên ngực là một cây chùy bằng bạc cắm sâu vào tim.
- Hãy nhìn kẻ đó đi, chính là kẻ đã cùng đồng bọn cắn rồi hút máu cả Hoàng Tộc của ngươi, bọn họ đã chết rất thảm, là kẻ biến ngươi thành như hệt, ngươi nhận ra chứ.
Vệ Long gần như phát điên, hắn ôm đầu vật cả thân người ra đất, hét lên. Cơn khát máu của ma cà rồng mới sinh bắt đầu ập tới, hắn không biết mình cần thứ gì, nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần bắt đầu xâm lấn. Từ đó trở đi, hắn đã sống với vết thương lòng đó, mãi mãi, nỗi đau sẽ không chấm dứt, con người là vĩnh hằng cũng có khi không tốt, ngày ngày phải nếm chịu sự dày vò của bản thân không dừng lại được.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |