Vay nóng Tima

Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 318

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 318
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)

Siêu sale Shopee


Hơn nữa, nếu chỗ này đã có giường cô ngủ thì có lẽ cái giường bên ngoài là tạm thời đem vào. Lệ Nam Hành ở đây mấy ngày, hai người họ đều ngủ ở hai phòng, không ai làm phiền ai.

Phong Lăng cúi đầu, cởi dây nịt quần áo ra. Quần áo của phụ nữ ở đây rất rườm rà, trong mắt cô quần vải bông nhiều tầng nhiều lớp bao cả người lại như thế này quả thực là phiền phức, chẳng thà mặc áo thun luôn cho tiện, nhưng cô lại không mang bộ quần áo nào đến. May mà bộ đồ này quả thực rất vừa người.

Sau khi thay đồ xong, cô cầm khăn lông lau tóc, rồi tùy ý phủ lên đầu, dùng dây thun cột lại phía sau.

Khi đi ra ngoài, dường như mưa bên ngoài đã nhỏ hơn chút.

Bác sĩ Mona phủi cặn thuốc trêи tay, nói: "Calli, cháu cầm dù quay về với chú một chuyến lấy thuốc phụ trợ sang, trời vẫn còn mưa, mà thuốc không thể bị ướt được nên cháu phải giúp chú che dù."

"Được ạ." Calli đứng dậy đang chuẩn bị đi theo thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Phong Lăng mới đi từ phòng trong ra.

Mấy ngày trước, Phong Lăng mặc đều là quần áo cũ sạch sẽ bà Mạch tìm được, tuy đã rất đẹp rồi nhưng bộ quần áo màu vàng nhạt này lại rất có cảm giác thiếu nữ trong sáng, Phong Lăng mặc vào càng xinh đẹp hơn, khiến Calli phải ghen tị. Sao mình lại không mặc vừa chứ, nếu mình cao thêm mấy centimet nữa thì quần áo đẹp như thế mình mặc vào cũng rất xinh đẹp.

Calli có hơi tức giận, bản năng của phụ nữ khiến cô có hơi hối hận đã đưa bộ đồ đẹp như thế này cho cô mặc, nhưng hiện tại phải quay về lấy thuốc với bác sĩ Mona, thế là cô vẫn giữ vẻ mặt không vui nói với Phong Lăng: "Tôi và chú Mona đi lấy thuốc, anh ấy vẫn chưa tỉnh, cô ở đây trông chừng, đợi lát chúng tôi quay lại."

"Được."

Nơi này là nhà của Calli, thật ra cô không bằng lòng để một mình Phong Lăng ở lại đây trông coi cho lắm, nhưng bản thân chẳng khác gì thầy thuốc, hiện tại việc quan trọng hơn là đi lấy thuốc, nên đành phải không cam lòng quay người đi với bác sĩ.

Cửa mở rồi lại đóng, trong căn phòng nhỏ hoàn toàn yên tĩnh.

Phong Lăng nhìn về phía Lệ Nam Hành trêи giường, rồi đi tới đó. Bên giường có một cái ghế gỗ nhỏ, đoán chừng ban nãy bác sĩ Mona đã ngồi để tiện khám và chữa bệnh, cô ngồi xuống nhìn thẳng vào người đàn ông đang nhắm mắt bất động trêи giường.

Lệ Nam Hành vốn là một người đàn ông rất cao lớn, mặc dù không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cũng là một người đàn ông có đường nét cơ thể hoàn mỹ.

Nhưng Lệ Nam Hành của hiện tại đã gầy đi rất nhiều. Cô nhìn tay anh đặt bên chăn, yên lặng đến mức ngay cả ngón tay cũng không động đậy, nhẹ nhàng đưa tay qua khẽ chạm vào tay anh, cẩn thận như sợ ồn ào làm anh tỉnh rồi lại đuổi cô đi, lại như sợ làm anh đau vậy.

Sau đó, chậm rãi nắm lấy tay anh, năm ngón đan vào nhau.

Có lẽ là đã hai ngày nay không ngủ một giấc ngon lành, rồi cứ ngồi bên giường nắm tay và ngắm nhìn anh như thế, Phong Lăng kề trán sát tay anh rồi ngủ mất.

Có lẽ chỉ ngủ chưa tới mười phút, chân trời đột nhiên vang lên tiếng sấm khiến Phong Lăng đột ngột mở mắt, ngẩng đầu lên thấy Lệ Nam Hành vẫn đang ngủ, độ ấm trêи tay anh vẫn khá thấp, mạch đập không liên tục đang duy trì sinh mệnh vô cùng yếu ớt trước mắt.

Phong Lăng mở mắt nhìn anh, nắm chặt bàn tay đó rồi lại dời cái ghế nhỏ tới trước, càng dựa sát vào bên giường hơn, cứ như thế vừa nắm tay vừa nhìn gương mặt người đàn ông yếu ớt ngủ say.

Từ Washington đến New York, rồi đến Jerusalem, đến nông trường Gorjing, tìm anh nhiều ngày như thế, hiện tại người còn sống, mặc dù đang mê man vì bị thương nặng, nhưng chí ít vẫn khiến người khác yên tâm, đầu ngón tay có thể cảm nhận được độ ấm của anh, cô có thể nhìn thấy sự tồn tại của anh.

Không biết là nghĩ tới điều gì, Phong Lăng chậm rãi nâng tay anh lên, kề sát mặt vào lòng bàn tay vừa nóng vừa lạnh của anh, dùng bàn tay ấy vuốt ve một cách rất nhẹ rất khẽ, ánh mắt vẫn cứ nhìn anh.

Mãi cho đến lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vã, Calli và bác sĩ gấp gáp cầm thuốc trở về. Sau khi đi vào, Calli đảo mắt nhìn thấy tư thế bên giường của Phong Lăng, lại nhìn cô đang nắm tay Lệ Nam Hành, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn không nói ra. Bác sĩ ra hiệu bằng ánh mắt cho cô ý là tiếp tục qua đây giúp đỡ, Calli đành phải đi theo.

Đến lúc tiếp tục điều chế thuốc, bác sĩ Mona dùng tiếng địa phương nói khẽ: "Cô Phong vì tìm cậu ấy, hình như còn từ một nơi rất xa đến tận đây."

Calli cúi đầu làm thuốc, không đáp lời, nhưng sắc mặt rõ ràng có hơi không vui cho lắm.

"Cậu ấy không thuộc về cháu." Bác sĩ Mona lại nói.

Calli mím môi, thật lâu sau mới nói: "Cháu biết."

"Biết thì tốt. Đàn ông thích cháu trong trấn nhỏ của chúng ta không ít, cháu không cần phải để tâm quá nhiều đến một người ngoại lai không rõ thân phận, hơn nữa, họ rõ ràng là một đôi có tình cảm rất sâu đậm."

Calli im lặng thật lâu mới đáp: "Chú Mona, trước kia cháu chưa từng cảm thấy đàn ông phương Đông sẽ đẹp như thế. Ngày hôm đó, lúc đưa anh ấy về từ bờ sông cũng chỉ muốn cứu người, nhưng sau khi lau sạch vết bẩn rồi mới nhận ra người đàn ông này thật sự đẹp trai..."

"Đẹp trai cũng không phải của cháu."

"... Cháu biết." Calli mím môi: "Hôm đó cô Phong đến tìm người, lúc nói đến tìm chồng chưa cưới của cô ấy, cháu đã biết rồi."

Nhìn ánh mắt không cam lòng ấy, bác sĩ Mona khẽ cười, biết cô tự có chừng mực, chỉ là không biết kiềm chế cảm xúc mà thôi, ông ấy không nói thêm nữa, cuối cùng chỉ nhắc nhở một câu: "Cháu là bác sĩ."

"Vâng."

Phong Lăng không nghe hiểu đoạn đối thoại của họ, cũng không rảnh nghe nữa, bởi vì Lệ Nam Hành tỉnh rồi.

Ngón tay anh động đậy, có lẽ là cảm giác được có người đang nắm lấy, anh muốn di chuyển tay theo bản năng nhưng lại bị cô nắm chặt.

Phong Lăng thấy anh đã tỉnh, vội vàng đứng dậy, lại giống như sợ sự tồn tại của mình sẽ kϊƈɦ thích anh, nên im lặng không dám nói ra lời, chỉ dời mắt về phía bác sĩ như đang cầu cứu.

Bác sĩ Mona thấy vậy bèn đi tới. Lúc này Phong Lăng mới buông tay anh ra, người đàn ông lại không trở tay bắt lấy cô giống như thói quen trước kia.

*****

Bác sĩ đến kiểm tra tình trạng sức khỏe hiện tại của anh, Phong Lăng vẫn luôn nhìn trêи giường, không muốn rời đi một tấc. Cho đến mười mấy phút sau, bác sĩ lùi lại, cô thấy Lệ Nam Hành đã nhắm mắt lại lần nữa, nhưng hình như xung quanh mắt có hơi ửng đỏ, có lẽ là mắt khó chịu chứ không phải lại tiếp tục ngủ nữa.

Bác sĩ Mona quay người lại tiếp tục làm thuốc, đồng thời nói với Calli mấy câu, Calli nghe một lát sau mới gật đầu phiên dịch cho Phong Lăng: "Chú Mona nói, ngày hôm nay có thoa thuốc cho mắt của anh ấy, nhưng có lẽ là mắt bị kϊƈɦ ứng, cho nên không dùng nữa. Anh ấy vừa tỉnh, lúc mở mắt ở quanh viền vẫn còn sót lại thuốc, cho nên mắt mới đỏ, cô không cần lo lắng."

Phong Lăng không nói gì, nhưng gật đầu cảm ơn Calli.

Calli nhìn cô, ánh mắt trông vẫn chưa tình nguyện cho lắm, nhưng cũng không biết làm sao, dù thế nào đi nữa phụ nữ và phụ nữ cũng là thiên địch mà. Lúc này bản thân cô quả thực cũng chỉ là một bác sĩ, chẳng qua cứu một người đàn ông mà thôi, chứ không thể nào giành giật đàn ông với người khác được, nếu không đoán chừng bà nội sẽ dùng gậy đánh chết cô.

Một lát sau, bác sĩ lại đưa một bát thuốc có màu xanh đen vừa mới làm xong cho Phong Lăng, ý bảo cô đút cho Lệ Nam Hành.

Lúc Phong Lăng nhận lấy, Calli ở bên cạnh còn không vui trừng bác sĩ, bác sĩ chỉ xem như không nhìn thấy, ra hiệu Phong Lăng chăm sóc cho tốt, Phong Lăng khẽ gật đầu rồi bưng bát thuốc đến bên giường.

Lúc này, bác sĩ Mona nhìn Calli cảnh cáo với vai vế người trêи, Calli bĩu môi, tức giận cầm dù quay người đi ra ngoài.

Phong Lăng ở bên giường nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, nhìn bóng lưng của Calli, lại dời mắt nhìn về phía bác sĩ Mona, khi bác sĩ trao cho cô ánh mắt "Không sao, không cần để ý con bé", Phong Lăng mới không nhìn nữa.

Cô định đỡ Lệ Nam Hành ngồi dậy, nhưng dường như người đàn ông trêи giường đã nhận ra. Khi anh đang muốn tránh đi, Phong Lăng lại nhẹ nhàng giữ anh lại, kiên định đỡ người đàn ông hiếm khi yếu ớt đến mức ngay cả ngón tay cô cũng không đánh lại dậy, dựng cái gối bên cạnh và một cái chăn khác lên giúp anh có thể thoải mái dựa vào, rồi nhẹ nhàng đè anh xuống để anh tựa vào đó.

Hiển nhiên Lệ Nam Hành có chống cự với cô, cho dù Phong Lăng vẫn chưa mở miệng, nhưng hai bên đã quá hiểu rõ nhau, một động tác quen thuộc, một hơi thở, cho dù không tiếng động, cho dù là không nhìn thấy, anh cũng có thể chính xác nhận ra cô đang ở bên giường.

Phong Lăng ngồi bên giường khẽ thổi thuốc, cẩn thận đút tới bên miệng anh, thấy anh không há miệng, cô lại đặt cái thứ thuốc màu xanh đen đó về lại bên miệng mình nếm thử, mùi vị vẫn rất buồn nôn như cũ, không khác gì thuốc A K dùng, thấy độ nóng không vấn đề gì, cô lại tiếp tục đưa tới bên miệng anh.

Lệ Nam Hành vốn không uống, nhưng Phong Lăng dùng muỗng cưỡng ép khẽ cạy mở đôi môi bất động của anh ra, rồi đút thuốc vào từng chút một. Cho đến khi người đàn ông nhíu mày, giống như cảm thấy cô cứ kiên trì giơ tay như thế này nhất định sẽ mỏi, cứ giằng co với nhau như thế hồi lâu, anh mới lẳng lặng uống thuốc.

Thấy anh phối hợp, Phong Lăng cũng thấy nhẹ lòng hơn.

Cô chăm chỉ đút, lúc này anh không nhìn thấy, cũng không nói gì, cho đến khi uống được hơn nửa thuốc, Phong Lăng quay đầu lại dùng ánh mắt hỏi bác sĩ có cần tiếp tục đút nữa hay không, bác sĩ nhìn lượng thuốc còn dư, đánh mắt ra hiệu cho cô rằng được rồi.

Mấy ngày trước lúc chăm sóc A K ở nhà bác sĩ, kiểu trao đổi ánh mắt này là cách giao tiếp quen thuộc của hai người bất đồng ngôn ngữ. Dù rằng bác sĩ Mona biết chút tiếng Trung cơ bản, nhưng vốn từ rất ít, trừ thỉnh thoảng cần thiết phải đối thoại ra, thì cơ bản vẫn không thể giao tiếp bình thường trong thời gian dài được.

Phong Lăng đặt bát xuống, cầm khăn lông sạch lên nhẹ nhàng lau vết thuốc bên miệng anh, người đàn ông không phản kháng, cho dù không nhìn thấy, nhưng ánh mắt anh cũng không dừng lại ở phía cô.

Phong Lăng cũng nói câu nào, chỉ ngồi bên giường nhìn anh, chăm sóc anh.

Cho dù trong mắt anh hiện rõ sự lạnh nhạt khó gần.

Đêm đã khuya nhưng Calli vẫn chưa quay về, bà Mạch lại đến, đưa cho họ đồ ăn, sau đó nói với Phong Lăng, nói tối nay Calli qua đêm ở chỗ bà, cô không cần lo lắng.

Không lâu sau đó, bác sĩ Mona cũng rời đi gấp vì trong trấn nhỏ có con của một gia đình bị bệnh, để một mình Phong Lăng ở đây trông coi trước, còn hâm nóng thuốc đã chuẩn bị xong ở một bên.

Đêm khuya, cả căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại hai người.

Phong Lăng vẫn luôn im lặng ngồi bên giường nhìn người đàn ông đã nằm xuống, Lệ Nam Hành nhắm mắt, lúc này những chỗ ửng đỏ xung quanh mắt đã bớt đi nhiều rồi. Cô thử đưa tay ra muốn sờ mí mắt anh, xem thử có bị nóng lên hay không, kết quả khi tay cách mắt anh còn một centimet, thì đột nhiên bị tay người đàn ông nắm lấy.

Cho dù sức lực của Lệ Nam Hành không lớn, nhưng ý ngăn cản rất rõ ràng.

Mắt của anh, hiện tại hẳn là nơi nhạy cảm nhất trêи cơ thể đến tâm trí anh.

Phong Lăng hơi co ngón tay, cúi xuống nhìn anh, nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn thu tay lại, khẽ nói: "Lệ Nam Hành."

Người đàn ông nhắm mắt không trả lời, cũng chỉ yên lặng đặt tay về lại bên người, nghe thấy tiếng cô cũng không có bất kỳ phản ứng nào, giống như cô chỉ một người xa lạ ở bên cạnh nói chuyện quấy rầy người khác ngủ, còn anh thì lựa chọn xem nhẹ cô.

Thấy anh không bị kϊƈɦ thích quá lớn, Phong Lăng xác định hai lần trước anh ho ra máu đều là trùng hợp, cô lại nhích tới gần mép giường hơn, nhỏ giọng nói: "Lệ lão đại..."

Nghe thấy ba chữ này, người đàn ông trêи giường cũng vẫn không có phản ứng gì.

"A K mất một chân rồi." Cô khẽ nói: "Anh biết không?"

Đây là tin tức anh nhận được sau nhiều ngày ngủ mê man, khiến trán của người đàn ông nhăn lại, cho dù không hề rõ ràng, nhưng một chút dao động cảm xúc đó cũng vẫn bị Phong Lăng ngồi bên giường nhận ra.

Cô nói tiếp: "Anh ấy biết, là anh đã lấy tấm thân này để cứu anh ấy về, cho nên, dù cho anh ấy mất một chân, nhưng ít ra cũng giữ được mạng sống."

Trong phòng yên lặng, giọng nói trong trẻo của Phong Lăng đã phá tan sự u ám của đêm khuya, xuyên thấu từng lớp tường cao.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-351)