Vay nóng Tima

Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 077

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 077
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)

Siêu sale Shopee


"Nói là không cần lo lắng, nhưng cậu nhìn cậu xem, đã một đêm không ngủ rồi, vừa nãy ngủ không tới một tiếng. " Đại Bân thấy Phong Lăng vẫn luôn thấm nước lên môi Lệ Nam Hành, thở dài than: "Cậu đi nghỉ trước đi, bảo Tam Bàn và mấy người khác thay cho cậu, chúng ta nhiều người như vậy, thay phiên nhau trông nom đi. "

"Không sao đâu, nằm xuống cũng không ngủ được. Lão đại sốt kiểu này, ai mà ngủ được chứ?"

Nói như thế cũng đúng, mặc dù những người khác không ở trong lều bạt này, nhưng tối qua, lúc Đại Bân qua kia lấy đồ, mọi người thật sự đều không sao ngủ được, cho dù nằm xuống cũng không ngủ ngon nổi, tất cả đều đang lo lắng cho tình hình của lão đại.

Mọi người không thể tập trung hết trong lều này là bởi vì hiện tại, lão đại thỉnh thoảng bởi vì sốt cao mà xảy ra tình huống khó thở, quá nhiều người sẽ càng khó chịu hơn, cho nên, những người khác cũng chỉ có thể chờ ở sát vách, thay phiên nhau đổi người tới chăm sóc.

"Mặc dù lão đại vẫn chưa tỉnh lại, nhưng xem ra anh ấy vẫn có thể uống nước. Tôi đi nấu chút cháo rồi đem đến, cậu đút cho anh ấy ăn một ít. "

Phong Lăng gật đầu.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Lệ Nam Hành vẫn đang sốt cao hôn mê, trong khi đó một đám người đang lúng ta lúng túng nấu cháo. Đút cháo có hơi khó khăn, không dễ dàng như đút nước, nhưng may mà cái Phong Lăng có nhiều nhất là sự kiên nhẫn, dù là một bát cháo nhỏ tốn tận hai tiếng đồng hồ. Cháo lạnh thì cô đem đi hâm nóng lại, lặp đi lặp lại như vậy, dần dần cũng đút được hết.

Mãi đến sẩm tối, bác sĩ vẫn chưa đến, gọi điện thoại hỏi căn cứ, căn cứ bên đó cũng rất lo lắng cho tình huống bên này, nói thử kiểm tra lại, nhưng cuối cùng nhận được kết quả là tạm thời không liên lạc được với bác sĩ được phái đi. Hơn nữa, thành viên căn cứ cùng đóng ở bang Montana cũng tạm thời mất liên lạc, đối phương không có tín hiệu.

Lại thêm một đêm nữa, căn cứ gửi tin tới cho bọn họ, nói là thành viên căn cứ và bác sĩ trên đường đến đây gặp phải tuyết lở, bị kẹt ở nơi xảy ra sự cố. Với tốc độ cứu viện của bang Montana cộng thêm điều kiện giao thông, hoàn cảnh cứu viện, thời tiết bão tuyết liên tục, sợ rằng bốn mươi tám giờ đồng hồ nữa cũng khó có thể cứu được nhân viên bị kẹt. Căn cứ sẽ phái người đi chi viện trước, nhưng thời tiết bão tuyết sẽ ảnh hưởng lớn đến tốc độ của máy bay trực thăng cứu viện.

Nói cách khác, trong vòng hai ba ngày, dù căn cứ cũng rất nóng ruột với tình hình ở đây, nhưng họ rất khó có thể bay thẳng đến được. Hơn nữa, bác sĩ bị kẹt trên đường vì tuyết lở, phải đi cứu họ trước tiên, bởi vì bác sĩ bọn họ chỉ có mấy chiếc xe, bên người không có bất kỳ vật dụng cần thiết như xăng, đồ ăn và các loại đồ dùng chống rét nào. Bão tuyết của bang Montana cũng ảnh hưởng đến thời tiết của núi Rogers, mây đen giăng đầy, bão tuyết liên tục, nhiệt độ cũng giảm xuống mấy độ, lạnh đến mức mọi người đều không ra ngoài được, chỉ có thể ở trong lều sưởi ấm.

Cứ như vậy, Lệ Nam Hành chịu đựng qua ba ngày. Từ hôm qua, nhiệt độ cơ thể đã bắt đầu hạ xuống ba mươi chín độ, nhưng rồi không hạ xuống nữa, đồng thời anh vẫn luôn hôn mê chưa hề tỉnh lại.

Buổi chiều ngày thứ ba, Phong Lăng chăm sóc liên tục hai ba ngày, thật sự không chịu được nữa, cô bị Đại Hồ và Đại Bân ép buộc kéo qua lều bên cạnh để ngủ. Quả thực, Phong Lăng cũng mệt rồi, sau khi bị ép uống một cốc nước ấm và một cốc sữa bò nóng, cô ngả xuống giường rồi ngủ thẳng luôn. Mặc dù vì không yên tâm mà gặp ác mộng liên tục, nhưng ít ra cô vẫn có thể nghỉ ngơi mấy giờ đồng hồ.

Cô ngủ đến hơn mười một giờ đêm, tuyết trên đỉnh núi đã ngừng rơi, lúc mở mắt ra Phong Lăng nhìn thấy mấy cái giường bên cạnh đều có người đang nằm, mọi người đều đã ngủ rồi. Cô ngồi dậy, rón rén xuống giường, đi nhẹ nhàng để không đánh thức bọn họ, sau đó lại sang chiếc lều vốn chỉ có cô và Lệ Nam Hành ở.

Lúc bước vào lều, hình như loáng thoáng ngửi thấy mùi rượu trắng phảng phất trong không khí, nhưng hai ngày nay vì giảm nhiệt bằng phương pháp vật lý cho lão đại, mà bọn họ đã dùng không ít rượu trắng giúp anh lau người và tay chân. Phong Lăng cũng không để ý nhiều, vừa đi vào thì cô nhìn thấy Tam Bàn đang ngồi canh bên giường, chỉ có điều đầu tên mập này cứ chúi xuống dưới, rõ ràng là ngồi đó ngủ gật luôn rồi.

Cô đi tới, vỗ vai Tam Bàn một cái, thấp giọng hỏi: "Đại Bân đâu rồi? Sao chỉ có mình anh thế?"

Tam Bàn đột nhiên bị dọa tỉnh, quay đầu nhìn thấy Phong Lăng thì mới thở phào nhẹ nhõm: "À, hôm nay cậu ta trực đêm, đang tuần tra bên ngoài, sợ có kẻ địch nấp xung quanh. Cậu ta phải đi một vòng phía đối diện và vùng gần sông, vừa mới đi chưa lâu, đoán chừng lúc về trời đã sắp sáng rồi. "

Phong Lăng nhìn mắt Tam Bàn: "Anh sang bên kia ngủ đi, tôi ngủ từ chiều giờ đến giờ không sao nữa rồi. Tôi trông cho, anh đi ngủ đi. "

Tam Bàn gật đầu, quả thực vô cùng buồn ngủ, anh ta đứng dậy, vươn vai một cái rồi đi ra ngoài.

Kết quả còn chưa đi đến cửa lều, Tam Bàn bỗng nhiên nghe thấy Phong Lăng ngạc nhiên nói: "Sao mùi rượu lại nồng như vậy? Anh lại dùng rượu lau người cho lão đại à?"

Tam Bàn dừng chân, quay đầu lại cười hì hì nói: "Không có, tôi đút rượu trắng cho lão đại. "

Bàn tay đang định sờ trán Lệ Nam Hành của Phong Lăng cứng đờ trong nháy mắt, cô đột ngột chuyển mắt nhìn Tam Bàn: "Đút rượu gì cơ? Lão đại đã sốt thành như vậy rồi mà anh còn đút rượu cho anh ấy? Anh điên rồi à?"

"Cậu đừng kích động vội!" Tam Bàn nhìn vẻ mặt vô cùng tức giận của Phong Lăng, vội vàng giải thích: "Thật ra, hồi trước tôi vừa trải qua cơn sốt cao như vậy, biết rõ hiện tại rốt cuộc lão đại khó chịu thế nào. Ban nãy tôi đã đo nhiệt độ cơ thể của lão đại, đã giảm xuống ba mươi tám độ sáu, đoán chừng là sắp khỏe lại rồi. Nhưng chính giai đoạn sắp khỏe lại này, lại bởi vì mấy ngày trước sốt cao, làm đầu đau muốn chết. Lúc ấy, khi tôi đang ở trong tình trạng này, tôi đã cực kì hi vọng có người có thể rót cho tôi chút rượu, làm tôi say khướt để mất cảm giác, không cảm thấy khó chịu như vậy nữa. Nhưng khi đó tôi không mở mắt ra được, cũng không có sức nói chuyện, tôi thấy hiện tại lão đại hẳn là giống tình trạng của tôi lúc ấy, nên tôi rót cho anh ấy chút rượu, không nhiều đâu, cũng chỉ hơn 200 ml thôi... " "Hơn 200 ml?" Nếu ánh mắt của Phong Lăng có thể giết người thì không chừng Tam Bàn đã bị vạn mũi tên bắn xuyên tim trong nháy mắt rồi.

"Tam Bàn, anh đang giết người đó, anh có biết không hả? Anh ấy vẫn đang sốt đấy!"

"Thật sự không sao đâu, đàn ông dù bị bệnh nặng cũng không yếu ớt như vậy, hơn nữa, rượu là thứ giống với thuốc gây mê mà, có thể giảm đau rất tốt... "

"Xéo ngay!" Phong Lăng tức giận, lạnh lùng nói.

Thấy cô tức giận, Tam Bàn đành phải im lặng, đợi sáng mai Đại Bân về rồi nói tiếp, anh ta xoay người ra khỏi lều.

Phong Lăng lạnh lùng ngồi bên giường, sờ trán người đàn ông một cái, lại cầm nhiệt kế ở bên cạnh lên, nhìn thấy quả nhiên là ba mươi tám độ sáu. Lúc này, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cúi đầu xuống là có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh, cô lại thầm lườm chiếc lều sát vách.

Thấy Tam Bàn tựa như đang cười lấy lòng với cô qua cửa sổ lều bạt bên cạnh, cô tức giận đưa tay kéo rèm cửa sổ lều bạt xuống, chặn lại toàn bộ ánh mắt ở phía đối diện!

*****

Trong chuyện này, suy cho cùng cũng không biết Tam Bàn ngu ngốc hay là quá tốt bụng, nhưng bình thường tên mập chết bầm này chính là loại cẩu thả điển hình, ruột để ngoài da..

Lúc con người đang sốt cao, cho dù là đau đầu rất nghiêm trọng thì cũng không thể uống rượu được.

Phong Lăng lo lắng bởi vì bị chuốc rượu mà Lệ Nam Hành lại tiếp tục sốt cao, cô ngồi bên giường, thỉnh thoảng thử nhiệt độ của anh.

Rượu cũng đã đút rồi, chỉ có thể cầu nguyện tố chất cơ thể Lệ lão đại có thể chống đỡ được sự giày vò của rượu trắng do tên mập chết bầm kia đút thôi.

Phong Lăng cứ ở bên giường quan sát như vậy một hồi, sau khi xác định Lệ Nam Hành không có vấn đề gì quá lớn ngoại trừ hô hấp không ổn định, Phong Lăng mới đứng dậy đi rót thêm nước mang vào.

Cô quay lại bên giường, đút nước cho Lệ Nam Hành, thoa nước lên môi giúp anh, vừa định đứng dậy đi lấy một thau nước tới lau người cho anh lần nữa thì cô lại đột nhiên nhìn thấy Lệ Nam Hành đang chậm rãi mở mắt ra.

Bởi vì sốt cao mà tửu lượng của người đàn ông không tốt lắm, mơ màng nhìn chằm chằm cô. Phong Lăng thấy anh tỉnh lại, ngạc nhiên cúi người xuống ngay lập tức, ghé vào cạnh anh khẽ hỏi: "Lão đại, anh tỉnh rồi à?"

Lệ Nam Hành im lặng, chỉ là trong phút chốc sau khi mở mắt ra, anh nhìn thấy mặt Phong Lăng sáp lại gần, bởi vì liên tục ở bên giường chăm sóc anh mà thiếu niên vốn hơi tiều tụy giờ trông lại như gầy đi mất cả cân thịt.

"Lão đại?" Thấy Lệ Nam Hành tỉnh lại nhưng không nói lời nào, Phong Lăng nhìn anh, không biết là bởi vì sốt cao hay là vì bị đút rượu mà không tỉnh táo cho lắm. Phong Lăng sợ anh nhức đầu lập tức đưa tay lên, đặt ở hai bên huyệt Thái dương của anh, nhẹ nhàng xoa bóp, vừa xoa vừa nói: "Đầu anh đau lắm đúng không? Như thế này có dễ chịu hơn chút nào không?"

Người đàn ông vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn cô trong khoảng cách gần như thế.

Phong Lăng cảm thấy anh giống như đang nhìn cô, lại giống như xuyên qua mặt cô nhìn nơi nào đó khác, giống như có tiêu cự mà cũng lại như không có tiêu cự.

Lẽ nào là sau nhiều ngày ngủ mê man, anh mở mắt ra nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo?

Phong Lăng hơi chần chừ, đang muốn cầm khăn mặt thả lại vào trong chậu nước bên cạnh. Lúc cô mới quay người lại, cổ tay đột nhiên nóng rực, tay cô bị người đàn ông cầm lấy, cũng không biết anh lấy đâu ra sức. Lệ Nam Hành cứ im lặng, nhìn chằm chằm mặt cô như vậy, sau đó, anh lại đột ngột kéo cô xuống, Phong Lăng nhất thời không kịp đề phòng, ngã đè lên ngực anh!

Bởi vì động tác bất ngờ của anh mà khăn mặt trong tay cô rơi thẳng xuống đất, chậu nước bên cạnh cũng bị chân cô đá đổ, nước tung tóe.

Phong Lăng hoảng sợ, muốn đứng dậy, nhưng trong tích tắc đó, người đàn ông đột nhiên lật người cô lại, xoay người đè cô ở dưới. Bởi vì sốt cao thời gian dài và đã ngà ngà say mà đôi mắt u ám nhuốm đầy sắc đỏ cứ nhìn chằm chằm cô như thế, cô không biết phải miêu tả ánh mắt này của anh như thế nào, giống như là ánh mắt khát máu của loài sói khi nhìn thấy đồ ăn mà nó khao khát nhất, mang theo vài phần hung ác, cố chấp, ngang ngược, và tham lam, lại thêm mấy phần nghiêm nghị.

"Lão đại... ?" Phong Lăng muốn đẩy anh ra, nhưng người đàn ông lại nắm lấy hai tay của cô, dùng sức cố định chúng phía trên, ánh mắt u ám khóa chặt mặt cô.

Phong Lăng cảm nhận được mối nguy hiểm, cô nhìn vào mắt anh, vội vàng muốn vùng dậy, nhưng lại bị người đàn ông đè chặt.

Cô thử giãy giụa, nhưng nhận ra trước mặt người đàn ông sốt cao hơn ba ngày, cô lại không thể giãy ra được, cô muốn dùng sức thêm, nhưng bởi vì cố gắng tránh làm bị thương cổ tay anh mà không thể dùng toàn lực.

Cô nhấc chân, đang muốn lợi dụng động tác gập đầu gối lại để đẩy anh ra, nhưng đầu gối còn chưa co lại thì ánh mắt Lệ Nam Hành lại trở nên nặng nề hơn, rồi anh cúi xuống hôn sâu miệng cô.

"Ưm... Anh làm gì vậy... Ưm... " Phong Lăng mở to mắt, vì bất thình lình bị anh hôn mà Phong Lăng theo bản năng liếc ngay về phía cửa sổ lều trước tiên.

Nếu lúc này, Đại Bân tuần tra bên ngoài trở về sớm, nếu bị người ta nhìn thấy, đến lúc đó cô có mấy cái miệng cũng không giải thích được!

"Lão đại... " Phong Lăng gắng gượng nghiêng người, dùng bả vai đẩy anh ra, nhưng bởi vì động tác uốn vai, ưỡn ngực của cô mà ánh mắt người đàn ông càng sâu thẳm. Anh lại không hề do dự hôn thêm cái nữa. Lệ Nam Hành không nói câu nào, cũng không giải thích, cứ mạnh bạo hôn môi cô như vậy.

Nụ hôn này hơi thô bạo, không giống như lần cô ở chỗ anh, ít nhất khi ấy anh còn có thể giữ được sự tỉnh táo. Phong Lăng không thể đẩy anh ra, dù cô có giãy giụa thế nào thì cũng đều bị anh đè lại.

Bỗng nhiên, cô có hơi hối hận bởi mấy ngày nay luôn tìm cơ hội đút đồ ăn cho anh, nếu cứ bỏ đói anh ba ngày như thế thì xem anh còn có nhiều sức lực như vậy không!

Bởi vì Lệ Nam Hành hôn quá mãnh liệt mà môi Phong Lăng gần như tê dại, đỏ ửng, sưng nhẹ. Hai tay lại bị anh đè chặt trên giường, cô há miệng muốn cắn, mặc dù người đàn ông có thể áp đảo cô về mặt thể lực, nhưng tốc độ phản ứng rõ ràng vẫn chịu ảnh hưởng của cơn sốt. Sau khi bị cô cắn một cái, không những anh không tỉnh táo lại, mà ánh mắt còn tối hơn. Trong nháy mắt, bất chấp môi mình bị cắn đến chảy máu, anh cúi đầu cắn trả lại môi cô, giống như thú dữ chắc chắn phải cắn nuốt con mồi, không chút chần chừ, cũng không hề nể tình.

Phong Lăng tức giận vì hành động không hề tỉnh táo mà lại đầy điên cuồng của Lệ Nam Hành, nhưng khi anh còn lý trí, cô đã không cách nào đẩy ra được rồi, bây giờ trong tình huống nửa mê nửa say thế này, cô lại càng không thể. Môi bị người đàn ông này hôn cắn đến phát đau khiến cô liên tục chống cự lại, muốn quay mặt đi. Sau khi một tay người đàn ông trói hai tay cô ở sau lưng, tay kia nắm lấy cằm của cô, nụ hôn càng cương quyết, càng sâu hơn.

Miệng bị bịt kín như vậy, trong lều ấm áp, hai người trên giường dường đang đối đầu với nhau trong thầm lặng. Phong Lăng trợn mắt nhìn anh, nhưng bởi vì ánh mắt và sự vùng vẫy liên tục của cô mà anh càng không do dự, bàn tay vốn đang nắm cằm cô kéo xuống một cái, trong không khí truyền tới một tiếng "rẹt".

Trong nháy mắt, cổ áo nhỏ bên trong áo lông mỏng của cô bị người đàn ông xé rách.

Bởi vì động tác này của anh mà lông măng cả người Phong Lăng đều dựng đứng lên, nhưng bất kể cô vùng vẫy như thế nào, người đàn ông đang trong trạng thái không tỉnh táo này đều có trăm nghìn cách để khóa tay chân của cô lại. Hơn nữa, khi cô muốn giở lại trò cũ là xoay người tránh đi, dây kéo áo phao lông của cô đã bị anh kéo xuống.

Trong nháy mắt, cô cảm nhận được ngực mình lạnh lẽo, một phần vải quấn ngực bị lộ ra. Người đàn ông nhìn thấy, híp mắt lại.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-351)