Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 298

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 298
Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Cũng may cô về kịp.

Tô Yên đặt con gà xuống, quay ra cửa động hỏi

"Các ngươi khi nào thì đi?"

Cô hỏi rất nghiêm túc.

Tô Yên vừa xuất hiện, sự chú ý của đám yêu đều đổ dồn vào đồ ăn này.

Đồng thời hít hít cái mũi

"Đồ ăn này thật là thơm a."

"Từ trước tới giờ ta chưa từng ngửi thấy đồ ăn thơm như vậy."

"Đồ ăn này chẳng những thơm, mà khẩu khí cũng không nhỏ a."

"Đúng vậy, ta chưa bao giờ thấy đồ ăn nào gan lớn như vậy, hahahaha."

Một đám người cười lớn.

Tô Yên cúi đầu nhìn bản thân, lại nhìn bọn họ.

Cô đi qua.

Nhấc chân.

Phanh!

Đá văng một tên yêu quái cao to trước mặt.

Tên yêu kia bay hơn mười mét, xô gãy cả đại thụ phía sau.

Tô Yên nghiêm túc nói

"Ta cũng chưa bao giờ thấy yêu quái yếu như vậy."

Vừa nói xong, toàn trường lập tức yên tĩnh.

Cô lại nói lần nữa

"Tốt nhất các ngươi đều lên hết một lượt đi, ta còn phải ăn cơm."

Nói xong, cô vẫy vẫy tay về phía bọn chúng.

Bọn yêu quái cậy mình đông thế mạnh, mười mấy tên hung thần ác sát chạy về phía Tô Yên, một bộ muốn xử lý cô thật sảng kɧօáϊ.

Nhưng kết quả lại không mấy khả quan.

Một nén nhang sau, Tô Yên túm cổ áo tên cuối cùng, ném ra ngoài sơn động.

Đám yêu trước khi rời khỏi, hung tợn nói với cô

"Ngươi chờ đó!"

Nói xong, chúng yêu nâng nhau rời đi.

Rất mau, sơn động lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Tô Yên quay đầu lại nhìn Lục.

Lúc này, Lục cũng nâng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.

Nửa ngày sau mới nói

"Cô làm gì mà bây giờ mới về? "

Tô Yên chỉ con gà trêи mặt đất

"Vì bắt nó."

Lục nhảy xuống khỏi giường đá, nhặt gà lên, đi ra ngoài sơn động.

Vừa đi vừa nói

"Đồ cô nướng rất khó ăn."

Sau nửa canh giờ, Lục cầm gà rừng đã nướng chín tới, hai người cùng ngồi xuống ăn.

Nửa ngày sau, cậu mở miệng

"Tại sao lại cứu ta?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Hắn không có nhìn Tô Yên, chỉ nhìn đùi gà trong tay, tiếp tục ăn.

Tô Yên

"Không vì gì cả, chỉ muốn cứu cậu."

Lục dùng sức cắn hai miếng đùi gà.

"Cô muốn gì?"

Tô Yên

"Là sao?"

Lục ngẩng đầu, nhíu mày

"Cô muốn gì từ ta?"

Tô Yên

"Muốn cậu thích ta."

Lục nghe xong, trầm mặc.

Tiểu Hoa nhỏ giọng

"Ký chủ, hắn chỉ là cậu nhóc mười mấy tuổi thôi."

Tuy rằng Tiểu Hoa có thể hiểu ý của ký chủ.

Nhưng mà ký chủ lại đi thổ lộ với một cậu nhóc mười mấy tuổi.

Này.... có cảm giác ký chủ là trâu già gặm cỏ non?

Tô Yên nói xong, tất nhiên cũng nghe thấy lời Tiểu Hoa nói.

Cô sửa miệng

"Muốn cậu sống thật tốt."

Lục nghe xong,

"Bọn họ đều muốn ta chết."

"Đó là bọn họ."

"Chẳng lẽ cô không muốn ta chết?"

"Không"

"Vì sao?"

"Thấy cậu sống vui vẻ, ta sẽ cao hứng."

Lục nắm chặt đùi gà, ăn từng miếng một, không nói gì nữa.

Từ đó, Lục có vẻ không còn đề phòng Tô Yên nữa, cũng trò chuyện nhiều hơn.

Lúc nhìn Tô Yên cũng không còn lạnh nhạt nữa.

Một năm sau, ở trong rừng.

Một nữ tử mặc quần áo màu hồng nhạt bước từng bước ra ngoài.

Bên cạnh có một cậu bé mười mấy tuổi đi cùng.

Nhìn qua như hai chị em.

Cậu bé mở miệng

"Kẹo sữa cô cho, ta ăn xong rồi."

Tô Yên liếc hắn một cái

"Hết kẹo sữa rồi."

*****

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Cậu nhóc mếu máo

"Không phải chị đã nói ta muốn ăn lúc nào cũng được mà?"

Tô Yên

"Ta không nghĩ tới cậu trong một ngày lại ăn nhiều kẹo như vậy."

Ăn đến nỗi hết sạch kẹo.

"Ta cũng không nghĩ tới, mới ăn có một chút như vậy chị liền hết."

Tô Yên buông cậu ra, dừng lại hái quả trêи cây.

Cô cũng không muốn dây dưa với cậu về vấn đề kẹo sữa nữa.

Trầm mặc trong chốc lát, cô hỏi

"Nếu ta rời đi, cậu hẳn là có thể tự lo cho mình đi?"

Lục nghe vậy liền sửng sốt.

Trêи gương mặt non nớt lại xuất hiện cảnh giác.

Cậu mở miệng

"Ý chị là sao?"

Tô Yên hái trái cây xong, quay lại nhìn cậu

"Lỡ như ta rời đi, cậu nhất định phải sống cho tốt."

Biểu tình trêи mặt Lục dần thả lỏng, đứng yên đó không nói câu gì.

Tô Yên đi được hai bước, thấy cậu không đi theo, cô nghi hoặc

"Không đi?"

Lục không nói năng gì.

Tô Yên đành phải bó tay, quay trở lại.

Duỗi tay giữ chặt hắn.

"Về ăn cơm thôi."

Lúc này cậu mới di chuyển theo lực kéo của Tô Yên rồi sánh bước cùng cô.

Vừa đi vừa nói

"Nếu chị dắt ta đi, ta sẽ không bị lạc."

Tô Yên ngoảnh lại nhìn cậu một cái.

Lại nghe hắn nói

"Nếu ta mà bị lạc, thì chắc chắn là do chị muốn vứt bỏ ta."

Tô Yên không nói gì, ngược lại, hắn lại có rất nhiều chuyện muốn nói với cô

"Nếu chị vứt bỏ ta, về sau lại bị ta tìm thấy, ta sẽ giết chị rồi bỏ rơi chị."

Cậu nói rất nghiêm trang.

Tô Yên nghe cái logic thần kì này.

Hắn đi lạc lại đổ lỗi là do cô vứt bỏ hắn.

Nếu bị hắn tìm thấy sẽ bị giết rồi vứt bỏ.

Tiểu Hoa ở một bên vừa nghe vừa yên lặng tán thưởng.

Cũng thực may đây là Quân Vực.

Tô Yên thấy cậu lại muốn lải nhải tiếp.

Cô lấy một trái cây, đưa tới

"Ăn trái cây đi."

Lục cắn trái cây, hừ hừ hai tiếng.

Tô Yên vừa đi vừa hỏi

"Nơi này là địa bàn của Yêu tộc."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Ân"

"Cậu là yêu gì?"

Tay Lục đang gặm trái cây chợt dừng lại.

Tô Yên thấy cậu mãi vẫn chưa nói câu gì thì nghi hoặc

"Không thể nói?"

Sắc mặt Lục lập tức trở nên lạnh lùng, đối với thân thế của mình vô cùng chán ghét.

Tô Yên không nói gì nữa.

Hai người một đường trầm mặc trở lại sơn động.

Dọc theo đường đi, Lục thỉnh thoảng lén nhìn sắc mặt của Tô Yên.

Cô hình như không có tức giận.

Nhưng, trong một năm nay, lúc cô không muốn nói chuyện đều là biểu hiện này.

Vào trong sơn động, Lục ngồi trêи giường đá.

"Chị giận?"

Tô Yên sửng sốt

"Không có."

Lục mím môi, tay để trêи giường đá nắm chặt lại.

Cô đang định đi rửa trái cây vừa mới hái.

Mới đi đến cửa sơn động, bỗng nghe hắn vội vàng nói một câu

"Ta biến cho chị xem."

Tô Yên dừng bước, vừa muốn quay đầu lại bảo hắn không cần biến.

Sau đó liền nghe thấy tiếng thét chói tai của Tiểu Hoa trong đầu.

Vì Tiểu Hoa đột nhiên hét toáng lên thế nên cô nhíu mày một chút.

Tiếp đó, bộ dáng của Lục ánh vào mi mắt cô.

Đây là cái gì?

Một bộ xương khô?

Thoạt nhìn, đầu của Lục không có biến hoá gì.

Nhưng dưới cổ, một nửa thì nguyên vẹn, một nửa thì không còn thịt, chỉ còn lại một bộ xương khô.

Lục vẫn ngồi mép giường, hai mắt phiếm hồng nhìn Tô Yên.

Có lẽ bởi vì cái chau mày vừa rồi của cô chọc trúng tâm, cậu cúi đầu

"Nguyên thân của ta rất xấu, không giống như các yêu quái khác."

Giọng cậu trầm hơn hẳn.

Nói xong, cậu khôi phục lại bộ dáng cũ.

Lục ngồi ở mép giường nhìn Tô Yên, sau đó nghiêng đầu sang một bên

"Lúc trước chị không cần phải cứu ta, bởi kể cả khi ta có bị vặn gãy cổ cũng sẽ không chết."

*****

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghe xong, nói

"Không xấu."

Tiểu Hoa cảm thấy khó tin.

Nó nhắc nhở

"Ký chủ, đây là nửa người nửa xương. Chẳng lẽ chị không cảm thấy rất ghê sợ sao?"

Tô Yên

"Còn tốt."

Không đến nỗi nào, vẫn có thể chấp nhận được.

Tiểu Hoa nhỏ giọng thầm thì

"Ký chủ, không thấy ghê sợ chắc bởi vì hắn là Quân Vực đại nhân đúng không?"

Tô Yên nói xong, Lục quay đầu nhìn cô.

Mắt cậu loé sáng, bán tín bán nghi

"Thật sự?"

Tô Yên nghiêm túc gật đầu

"Ân, thật sự."

Nói xong, cô liền mang trái cây ra ngoài rửa.

Thực chất, cô cũng không quá để tâm đến chuyện này, chỉ là tò mò muốn biết cậu là yêu quái gì.

Giờ cậu đã nói rồi thì cũng chẳng còn chuyện gì nữa.

Tô Yên bưng trái cây ra ngoài, Lục một mình ngồi trong sơn động quơ quơ chân.

Khó có khi biểu hiện ra tính tình trẻ con đúng tuổi của mình.

Cô không chê nguyên thân của mình xấu xí.

Vậy mình phải đối xử với cô tốt một chút.

Lục lấy một viên kẹo sữa dâu tây từ trong ngực, bỏ vào miệng.

Trong ngực cậu còn có vài cái, thật ra cậu vẫn chưa ăn hết, mà đơn giản là chỉ muốn hỏi cô.

Lục sờ sờ kẹo sữa trong ngực.

Cô hình như cũng thích ăn.

Ách...... cậu có thể cho cô hết chỗ kẹo này.

Như vậy cô sẽ không rời khỏi cậu.

Lục vừa nghĩ vừa ăn kẹo chờ Tô Yên trở lại.

Mặt khác, Tô Yên bưng trái cây ra dòng suối nhỏ.

Đang đi, phía trước bỗng xuất hiện một tia sáng, một cánh cửa đột ngột hiện ra.

Cô chợt dừng bước.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, giấy thông báo nhập học của chị lại phát sáng."

Tô Yên lấy từ trong lòng ngực ra, nhìn vào nội dung của thông báo

[Học sinh Tô Yên, hoàn thành cửa thứ nhất. ]

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Theo sau, một hàng chữ xuất hiện bên dưới

[Học viện Moya khóa 1001, tổng 48 học sinh, 10 người đã bị thôi học. ]

Cô vẫn chưa đi vào cánh cửa đó mà muốn quay trở lại tạm biệt Lục.

Nhưng cánh cửa kia mở ra, một cỗ lực lượng cường đại hút cô vào.

Chỉ trong nháy mắt, Tô Yên đã vào bên trong.

Cô nhìn xung quanh.

Không biết khi nào, người đàn ông từng tiếp đón bọn họ lúc nhập học đã xuất hiện trước mặt Tô Yên.

Hắn hành lễ với cô

"Chúc mừng bạn học Tô Yên đã qua cửa thứ nhất."

Tô Yên mở miệng

"Mọi chuyện vừa rồi đều là thật?"

Hắn gật đầu

"Đương nhiên."

"Những học viên khác đâu?"

"Tất nhiên tất cả đều ở trong thế giới kia tự sinh tự diệt."

"Ta chưa bao giờ gặp được bọn họ."

"Đấy là vấn đề của các ngươi."

Nói xong, người đàn ông nhìn Tô Yên vài lần.

Tô Yên nói

"Ta muốn biết nội quy của trường học này."

Người kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó nề nếp nói

"Nội quy ghi trêи giấy thông báo nhập học, nếu không có, thì không cần tuân thủ."

Tô Yên nghe xong, mở miệng

"Cho nên, giấy thông báo nhập học của mỗi người là khác nhau. Nhiệm vụ phải tuân thủ cũng khác nhau."

Không ngờ rằng Tô Yên lại có thể phát hiện nhanh như vậy.

Người đàn ông sửng sốt.

Tô Yên ra tiếng

"Chúng ta đều vào cùng một thế giới mà ta chưa từng gặp bọn họ. Có lẽ, thời điểm chúng ta tiến vào đều là ngẫu nhiên."

Người kia tỏ vẻ nghiền ngẫm nhìn Tô Yên.

Tiểu Hoa ngẩn ra

"Ký chủ, chị nói thời điểm vào là ngẫu nhiên là sao?

Mọi người đều cùng tiến vào mà."

*****

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

"Nếu lấy Lục là mốc thời gian, thì có người tiến vào lúc hắn còn nhỏ, có người tiến vào lúc hắn thành niên, có người tiến vào lúc hắn đã già. Tuy cùng một thế giới nhưng thời gian lại không giống nhau. Nhiệm vụ cũng không giống nhau."

Đây cũng chính là lý do, lúc Tô Yên tiến vào tuy là cùng xuất phát nhưng chung quanh chỉ có mình cô.

Tiểu Hoa cái hiểu cái không

"À?!!"

Mặc dù không hiểu cho lắm nhưng vẫn cảm thấy rất lợi hại.

Nửa ngày sau, người đàn ông bên cạnh mở miệng

"Xem ra bạn học Tô Yên đã đoán được. Vậy hiện tại bắt đầu cửa thứ hai. Mời chuẩn bị sẵn sàng."

Nói xong, lại một lần nữa có cánh cửa xuất hiện trước mặt Tô Yên.

Cô đi vào.

Tiểu Hoa bắt đầu lo lắng

"Ký chủ, còn Lục thì sao? Chẳng lẽ từ nay về sau ký chủ đều không gặp được nam chủ đại nhân??"

So với sự lo lắng của Tiểu Hoa, Tô Yên rất bình tĩnh, nghiêm túc nói

"Rồi sẽ gặp."

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Vì sao?"

Khi nói chuyện, Tô Yên đã tới nơi.

Đây là một khu phố náo nhiệt.

Tay Tô Yên vẫn cầm trái cây.

Người chung quanh đủ loại hình dạng, người thì có đuôi rắn, người thì có sừng tê giác, người thì lộ chân gấu ra ngoài đi nghênh ngang.

Mỗi một chỗ đều cho thấy, nơi này vẫn là Yêu tộc.

Tô Yên đi về phía trước, liền nghe được một tin tức ở bên cạnh

"Này, nghe gì chưa?"

"Cái gì?"

"Hình như Ma tộc rất không vừa mắt Yêu Vương mới nhậm chức của chúng ta, nhiều lần khiêu khích. Nghe nói hôm qua trong yến hội, có người xưng là hãn tướng Ma tộc, muốn thấy sức mạnh của Yêu Vương chúng ta."

Vừa nói vừa cười đắc ý.

Người bên cạnh liền đẩy người kia hỏi

"Rồi sao?"

"Ngươi kể tiếp đi, đừng dừng ở chỗ này."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Thì còn sao nữa, bị Yêu Vương của chúng ta moi tim, treo ở cửa điện của Yêu Vương."

Người bên cạnh nghe xong, lộ vẻ đắc ý

"Quả nhiên, Yêu Vương mới nhậm chức của chúng ta thật phi thường. Mấy năm nay Ma tộc vẫn luôn chèn ép Yêu tộc, chúng ta từ lâu đã không vừa mắt bọn chúng."

"Đúng vậy."

"Yêu Vương chúng ta năm nay mới bao lớn? Ta chưa bao giờ gặp qua người có sức chiến đấu mạnh như thế. Còn trẻ tuổi mà đã giết chết Yêu Vương đời trước. Chậc chậc chậc, tiền đồ vô lượng a."

"Nghe nói Yêu Vương khi còn nhỏ bị Thụ Thần trong thôn bọn họ tiên đoán là sát tinh đó. Ta hỏi ngươi, nếu đúng như tiên đoán các ngươi có sợ không?"

Người bên cạnh cười ha hả

"Sợ cái gì? Chẳng phải Yêu tộc chúng ta chính là cường giả sinh tồn sao. Chẳng lẽ lại cùng với thế giới đồ ăn kia giống nhau, chú ý dĩ hoà vi quý??"

Vừa nói, tốp năm tốp ba cười ha ha lên.

Tô Yên hồi lâu mới hiểu được đồ ăn mà họ nói là con người.

Tiểu Hoa hưng phấn

"Ký chủ, có phải Yêu Vương trong miệng họ là Lục phải không? Hình như hắn rất lợi hại. Nhưng sao ở trước mặt ký chủ lại yếu như vậy, còn bị Thụ yêu kia khi dễ thảm như vậy?"

Tiểu Hoa đối người trong thôn coi trọng lời của Thụ thần rất là khinh thường.

Làm gì có vị thần nào sẽ làm như vậy?

Cũng chỉ là một tên Thụ yêu, lại còn là một tên thụ yêu xấu xa.

Tô Yên đi về phía trước, vừa đi vừa lấy giấy thông báo nhập học ra, xem nội dung trêи đó.

Lại có thêm ba người thôi học.

Tiếp đó, một dòng chữ xuất hiện phía dưới

Cửa thứ hai [Lấy Thiên cốt hoa]

Tô Yên xem xong, cất giấy thông báo đi.

Vừa đi vừa hỏi

"Thiên cốt hoa là gì?"

*****

Editor: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa cũng là không biết gì cả

"Ký chủ, Tiểu Hoa không có khả năng tìm được tư liệu gì ở vi diện này."

Cho nên, nó cũng không biết Thiên Cốt Hoa là cái gì.

Tiểu Hoa càng nói, thanh âm càng nhỏ dần.

Cuối cùng là trầm mặc.

Ô ô ô ô, cảm giác chính mình thật vô dụng.

Tô Yên nghe xong, cầm tờ thông báo nhập học kia lên, nói

"Tiểu Hoa, ta muốn đi tìm Lục."

Tiểu Hoa nghe thấy cái này, tinh thần liền lập tức khôi phục

"Ký chủ, chị chờ một lát! Tiểu Hoa tìm giúp chị!"

Ở chuyện tìm người hãy tìm đồ vật, Tiểu Hoa là thiên hạ vô địch nha.

Thanh âm lập tức liền sinh động.

"Ký chủ, Lục ở cách chị không đến 3 km."

Tô Yên lên tiếng

"Được"

Sau đó liền theo Tiểu Hoa chỉ dẫn đi tìm.

Đại khái gần nửa canh giờ.

Tô Yên nhìn xung quanh.

Vẫn là phố xá náo nhiệt.

Trước mặt có một tòa tửu lầu ba tầng phá lệ xa hoa.

Biển tên rực rỡ ánh vàng, đề bốn chữ như rồng bay phượng múa.

'Dã Vị Tửu Lâu'

Ở trước cửa tửu lầu kia là hai cái cây cột trụ cao nửa người.

Toàn cây cột đều làm bằng ngọc, phía trêи đỉnh lại được đặt hai viên dạ minh châu rất lớn.

Văn hóa Yêu tộc cùng văn hóa nhân loại rất khác nhau.

Đối với bọn họ, những cái đồ như tranh chữ, hoa văn, đều không bằng vàng thật bạc trắng khiến người chói mắt.

Mà cách trang trí của Dã Vị tửu lâu này cũng đủ làm mỗi một Yêu tộc đi ngang qua khϊế͙p͙ sợ cùng hâm mộ.

Tô Yên đứng ở cửa tửu lầu.

Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ, hắn ở lầu hai, chị có thể đi tìm hắn a."

"Ân"

Cô đi vào trong.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Hiện tại là giữa trưa, dựa theo đạo lý mà nói, đây hẳn là thời điểm tửu quán náo nhiệt nhất.

Kết quả vừa đi vào đại sảnh lầu một lại lạnh lẽo, một vị khách nhân đều không có.

Tô Yên đi vào, chỉ là nhìn lướt qua, thực mau liền đi lên lầu hai.

Lúc đầu một tiểu nhị còn muốn lên tiếng ngăn cản.

Ngay sau đó liền bị chưởng quầy với kinh nghiệm phong phú bên cạnh kéo lại.

"Ngươi làm gì? Nếu là ảnh hưởng tới nhã hứng của Yêu, chúng ta đều gánh không dậy nổi cái trách nhiệm này!"

Tiểu nhị cái hiểu cái không

"Vậy, cái người vừa mới đi vào, tiệm chúng ta hôm nay không phải là không chiêu đãi khách nhân khác sao?"

Chưởng quầy sờ sờ một sợi râu trêи cằm mình, mở miệng

"Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra đó là nhân loại?"

"Đã nhìn ra."

"Chúng ta nơi này là Yêu tộc! Nhân loại nào lại dám ở nơi này không kiêng nể gì đi nghênh ngang?? Này khẳng định là món ăn hoang dã Yêu Vương điện hạ đưa tới."

Nói đoạn mũi chưởng quầy liền phồng ra một chút.

Ực một tiếng, nuốt một chút nước miếng

"Nhân loại này cũng thật thơm a, lại là mùi hương trước nay chưa từng ngửi qua".

Bên cạnh tiểu nhị cung cung kính kính gật đầu.

Cứ như vậy, bởi vì một cái hiểu lầm, Tô Yên đi lên lầu hai.

Lên đến nơi, Tô Yên liền nghe được âm thanh nhạc cụ truyền đến.

Đi sâu vào trong, một đám nữ tử ăn mặc lộ liễu, quần áo màu sắc tươi đẹp, eo vặn vẹo theo điệu nhạc.

Tô Yên đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng trước mắt.

Có ba người ngồi ở chỗ đó, không nói một lời nhìn đám người khiêu vũ trước mắt.

Tô Yên chỉ là vội vàng nhìn đảo qua.

Hai người trưởng thành cùng một thiếu niên thân hình gầy yếu.

Tức khắc, lực chú ý của cô liền bị yếu thiếu niên gầy yếu kia hấp dẫn đi.

Xem thân hình này, có vẻ là giống nhất.

Nhưng mà trung gian cách không ít người, xem không rõ ràng.

Cô đang muốn nhìn rõ ràng một chút thì bỗng nhiên nghe được một giọng nữ sắc nhọn

*****

Editor: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

"Đi tìm chết đi!"

Chỉ nhìn thấy vũ nữ kia bỗng nhiên bộc phát ra lực lượng cường đại, tập kϊƈɦ tới phía thiếu niên gầy yếu.

Tô Yên nhíu mày một chút, trực tiếp chạy vội qua.

Phanh!

Vũ nữ kia còn chưa kịp tới gần thiếu niên thì đã bị Tô Yên ném đi ra ngoài.

Nàng ta trực tiếp bị đạp xuyên qua vách tường.

Những vũ nữ còn lại sợ tới mức ngồi xổm trêи mặt đất run bần bật, một bên thét chói tai một bên khóc thút thít.

Tô Yên bất thình lình xuất hiện, đánh gãy yến hội tư nhân nho nhỏ này.

Một nam tử đối diện Tô Yên nhìn một chút, sau đó ha ha nở nụ cười

"Lộ huynh, không nghĩ tới huynh còn có một phụ tá lợi hại như vậy a."

Nói xong, nam tử kia nhíu chặt hai mày

"Là nhân loại, lại còn là nữ tử?"

Nói xong, chậc chậc hai tiếng, lắc cây quạt, sợi tóc bay lên

"Xác thật bất phàm."

Nói xong, nam tử kia ngược lại nhìn về phía người ngồi ở chủ vị, cười nói

"Yêu Vương cũng có hứng thú với nữ tử này?"

Tô Yên nghe hai chữ Yêu Vương liền nghiêng đầu nhìn qua, theo đó liền đối diện với một đôi mắt đen nhánh.

Người kia rất tuấn mỹ.

Hắn mặc một thân áo đen, tóc đen dài buộc ở phía sau, mang theo một vẻ lười nhác cùng ngông cuồng.

Khi hắn buông hạ ánh mắt, tựa hồ không có lực sát thương gì.

Chỉ là mí mắt vừa nhấc, cái loại hắc ám như muốn đem người còn lại cắn nuốt làm trái tim đều rung động, nhịn không được muốn tránh né.

Hai người tầm mắt giao nhau.

Tô Yên sửng sốt.

Sau đó lập tức quay đầu lại nhìn người được mình che chở đằng sau.

Thiếu niên gầy yếu, diện mạo trắng nõn xinh đẹp.

Chỉ là giống như sinh bệnh, trêи mặt mang theo một loại tái nhợt không bình thường.

thiếu niên kia nhìn Tô Yên, ho khan một tiếng

"Đa tạ."

Thanh âm suy yếu kia khiến cho người nghe nhịn không được cảm thấy đau lòng.

"Răng rắc" tiếng chén lưu li bị bóp nát tan vỡ.

Rượu theo tay Yêu Vương chảy xuôi xuống.

Tô Yên lập tức lùi lại hai bước, cách thiếu niên kia rất xa.

Sau đó mở miệng

"Ta cứu ngươi là ngoài ý muốn."

Bởi vì không thấy rõ người, chỉ là nhìn thân hình thiếu niên này cảm thấy giống Lục, liền theo bản năng ra tay cứu.

Sau khi cứu xong mới phát hiện, hình như cứu lầm rồi.

Lại còn có một vấn đề là....... Cô có vẻ đã đi rất nhiều năm rồi.

Bởi vì Lục hiện tại đã trưởng thành và thực...... mạnh.

Tô Yên Vừa nghĩ vừa nhìn xem người ngồi ở chủ vị kia.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Hắn có thể đã quên cô rồi hay không?

Dù sao lúc bọn họ gặp nhau là khi hắn còn nhỏ.

Hơn nữa ở bên nhau cũng chỉ có một năm, bình thường hai người giao lưu nói chuyện còn rất ít nữa.

Tô Yên đột nhiên xuất hiện, đánh gãy tiệc vui của bọn họ.

Lâm Trường Dã là người nhanh nhất phát hiện có gì đó không thích hợp.

Hắn cầm cây quạt ở đằng kia không ngừng quạt, trong chốc lát nhìn tiểu tử ốm yếu kia, chốc lát sau lại nhìn đến Yêu Vương.

Lại tiếp đó, nhìn đến nhân loại đứng bên cạnh kia.

Ân.

Ừm cái bùng binh này có vẻ hơi loạn à nha.

Không khí an tĩnh lại.

Lâm Trường Dã mở miệng

"Không biết cô nương làm sao đi vào được Dã Vị tửu lâu này?"

Tô Yên

"Chỉ đi vào thôi."

Lâm Trường Dã

"A?"

Chưởng quầy còn dám cho người đi vào?

Thực mau, Lâm Trường Dã liền hiểu rõ ý tứ trong đó.

Chỉ sợ, chưởng quầy kia thấy Tô Yên là nữ tử nhân loại, liền cho rằng đây là ý của Yêu Vương.

Lâm Trường Dã quạt cây quạt, như suy tư gì đó, mở miệng

"Nữ tử nhân loại quấy rầy chúng ta, theo lý mà nói là phải chết ở nơi này. Ngươi có cái gì muốn nói không? Nếu không, ta sẽ phái người động thủ."

Đây là lần đầu tiên Tô Yên thấy một người có thể nói việc giết người mà lại nhẹ nhàng như xử lý việc nhà như vậy.

__

Huhu chắc tui ngáo thật rùi, hôm qua đã cbi up chương mà lại hổng có nhấn vào "publish" chứ lị.

Hôm nay vào thấy 1 ngày chưa up mà tá hỏa lunnn.

*****

Editor: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Hắn vừa dứt lời đã có người xuất hiện vây quanh Tô Yên.

Tựa hồ chỉ cần ra lệnh một tiếng, trận đại chiến sẽ bắt đầu.

Tô Yên

"Ta là tới tìm người."

"A? Tìm người? Trong phòng này có người ngươi quen biết?"

Hỏi xong, hắn liền chờ Tô Yên trả lời.

Sau đó, Lâm Trường Dã bổ sung một câu

"Tiểu cô nương nếu muốn sống thì nói tiếp đi. Hoặc là, ngươi không nói lời nào, có lẽ còn có thể toàn thây."

Lâm Trường Dã chớp chớp mắt với Tô Yên.

Vị tân Yêu Vương này tính tình không có tốt như hắn đâu nha.

Nhớ trước đây, vị hãn tướng Ma tộc kia mới đùa giỡn hai câu, liền bị lột da treo ở bên ngoài đại điện.

Nếu là vị tiểu cô nương này nói ra vài từ kinh người, hắn cũng không nghi ngờ việc nàng ta có thể bị băm xác rồi đem cho chó ăn đâu.

Tô Yên chuyển dời tầm mắt đến trêи người vị Yêu Vương kia.

Cô bình tĩnh nhìn một hồi lâu.

Được rồi, vẫn là có điểm thay đổi.

Đối với Lục mà nói, là qua rất nhiều năm, nhưng mà đối với cô, chỉ là chuyện mới nửa canh giờ mà thôi.

Kết quả vị này liền lớn như vậy.

Cô mở miệng

"Ta tìm Lục."

Giọng nói vang lên, Lộ Khe cùng Lâm Trường Dã đều nhìn về phía Yêu Vương ngồi ở chủ vị.

Chỉ thấy Yêu Vương đại nhân duỗi tay cầm lấy cái khăn trắng bên cạnh, xoa một chút một chút rượu dính trêи tay.

Mí mắt buông xuống, một câu cũng chưa nói.

Nhìn bộ dáng kia thật không giống như là quen biết a.

Cả nửa ngày mới nghe được hắn chậm rãi nói một câu

"Ngươi là ai?"

Tô Yên an tĩnh chớp mắt một cái.

Thật ra cô cũng không mấy thương tâm.

Dù sao đối với hắn thì thời gian đã qua thật lâu, có quên cũng là chuyện khó tránh khỏi.

Cô mở miệng

"Tô Yên."

Yêu Vương vẫn không thèm nhìn đến cô, hắn chậm rãi nói ra một câu

"Tìm ta làm gì?"

Kỳ thật Tô Yên đơn giản chỉ là theo bản năng đi tìm hắn. Truyện Hệ Thống

Kết quả hắn nhanh chóng quên cô thế này, vậy không thể nói chuyện khi còn nhỏ được.

Tô Yên lại không quá lành nghề việc nói dối, vô lực bịa một cái lý do.

Cả nửa ngày mới chậm rì rì nói một câu

"Chỉ là muốn tìm chàng."

Nam nhân tuấn mỹ kia liền ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đen nháy nhìn Tô Yên, chợt cười lạnh một tiếng

"Bổn vương hình như có chút ấn tượng. Ngươi cùng một nữ tử bổn vương đã gặp khi còn nhỏ, cực kỳ giống nhau. Nàng kia, cũng tên Tô Yên. Chính là ngươi?"

Vừa thấy hắn lộ ra tư thái này, Tô Yên có chút không quá muốn thừa nhận, cô cảm thấy hắn sẽ có hậu chiêu.

Nhưng một lúc sau vẫn đành gật đầu

"Là ta."

Lục gật gật đầu, ý cười trào phúng kia lại gia tăng chút

"A, quả nhiên là ngươi a."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Hắn một bộ dáng vừa mới nhận ra Tô Yên, tiện đà một phen đánh giá từ trêи xuống dưới.

"Ta lên chức Yêu Vương mới có trăm ngày, ngẫu nhiên tới tửu quán này ăn cơm ngươi đều có thể tìm tới. Vậy xem ra lúc trước rời đi, xác thật không phải đi lạc đường, là thật sự bỏ đi a."

Tô Yên không nói gì.

Dù sao chuyện nàng lúc trước rời đi cũng rất khó để giải thích.

Thấy tư thái này của Tô Yên, vào trong mắt Lục liền giống như cam chịu.

Răng rắc một tiếng.

Lộ Khe ngồi gần nhất nghe được thanh âm cái bàn vỡ ra, hắn nhìn về phía Yêu Vương.

Sau đó chỉ thấy Yêu Vương châm biếm rời mắt đi

"Bổn vương từng nói qua, nhìn thấy ngươi một lần là muốn giết ngươi một lần. Lúc này tạm tha cho ngươi, xem như nể tình mấy tháng tình cảm trước kia."

Hắn dừng một chút, tiếp đó nói từng câu từng chữ

"Đừng xuất hiện trước mặt bổn vương lần nữa, thực chướng mắt a."

Tô Yên nghe xong, đứng yên đó một hồi lâu.

Sau đó cô thoáng nhíu mày, rồi chậm rãi thả lỏng lại.

Cô nghiêm túc nói

"Được."

Nói xong, cô quay đầu rời đi.

Chương (1-346)