Tô thiếu hiệp uy vũ (11)
← Ch.295 | Ch.297 → |
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Nếu là bình thường, khi khôi phục thân rắn, Tiểu Hồng vô cùng thích nói xà ngữ.
Nhưng hiện tại, tình hình này...
Tiểu Hồng mà từ trước tới nay vô tâm vô phổi, quản đầu không màng đuôi lại cẩn thận nói
"Bạc, bạc, mang tới cho Yên Yên, có rất nhiều a."
Tô Yên nhấc tay.
Tiểu Hồng liền nâng cái đuôi lên, túi tiền rơi vào tay Tô Yên.
Tiểu Hồng nhanh chóng thu cái đuôi về
"Yên Yên, em đi đây!"
Nói xong cũng không dám lập tức rời đi, mà chờ Tô Yên lên tiếng.
Tô Yên mở túi tiền ra.
"Ừm."
Trong giọng nói của nàng đầy vẻ không kiên nhẫn.
Tô Yên vừa dứt lời, Tiểu Hồng liền chạy quắn đít.
Ô ô ô, nó không muốn ở gần Yên Yên vào ngày mưa một chút nào cả.
Một chút cũng không muốn, huhu.
Nó vô cùng sợ hãi.
Nhưng vừa chạy ra khỏi lều, nghĩ tới con gà nướng Tô Cổ nói, nhịn không được nuốt nước miếng ực một cái.
Rốt cuộc xong việc rồi, có thể đi tìm Tô Cổ ăn gà nướng.
Chỉ cách một cái lều trại, tâm tình của Tiểu Hồng thay đổi liên xoành xoạch.
Nó vô cùng cao hứng, cái đuôi quăng vào đống bùn cũng không thèm để ý, ngược lại càng thấy vui vẻ.
Đi một hồi, rốt cuộc cũng nhìn thấy Tô Cổ đang che dù đứng dưới tàng cây.
Tiểu Hồng vội vàng chạy tới, thân thể biến lớn hơn không ít, vui vẻ
"Vì sao ngươi bắt ta đi đưa mà ngươi không chịu đi?"
Tô Cổ liếc nó một cái
"Bởi vì ngươi rất thích hợp đi tặng đồ cho Yên Yên vào ngày mưa."
Tiểu Hồng nghe xong, cứ tưởng Tô Cổ khích lệ nó, tức khắc liền thẳng sống lưng.
Haha, vô cùng vui vẻ, vô cùng cao hứng.
Tiểu Hồng muốn được Tô Cổ khen thêm vài câu, liền cất giọng hỏi lại
"Ta thích hợp chỗ nào? Bởi vì Yên Yên thích ta hơn sao?"
Tô Cổ cười.
Hắn duỗi tay, nhịn không được sờ sờ đầu Tiểu Hồng
"Rốt cuộc ngươi lấy đâu ra tự tin, cho rằng mình được yêu thích tới như vậy?". truyện đam mỹ
Tiểu Hồng nghi hoặc
"Không phải sao?"
Tô Cổ quay đầu lại, nhìn thoáng qua quân doanh.
Lợi dụng Tiểu Hồng xong rồi, có lẽ nên để cho nó tỉnh táo hơn một chút.
"Ta bảo ngươi đi, vì ngươi da dày thịt béo, bị đánh cũng không sao."
Tô Cổ vừa dứt lời.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tiểu Hồng lập tức liền héo, nó trừng mắt nhìn Tô Cổ căm giận
"Ngươi!! Hừ!"
Tiểu Hồng đi nhanh hơn, không muốn nói thêm một câu nào với Tô Cổ.
Vốn dĩ Tô Cổ che dù là che cho cả Tiểu Hồng.
Tuy rằng có che cũng chỉ có thể che được cái đầu của nó.
Tiểu Hồng bỗng nhiên đi nhanh hơn, chạy ra khỏi dù.
Tô Cổ
"Ấy, ra dù rồi."
Tiểu Hồng đang muốn chạy nhanh liền khựng lại.
Đi chậm lại, chờ Tô Cổ đi tới che cho mình.
Kỳ thật, nó là một con rắn, không cần phải che.
Hơn nữa nó chạy tới chạy lui, trêи người dính đầy bùn đất hỗn tạp, vô cùng nhem nhuốc, giống y như con cá trạch.
Nhưng nó đã quen, nếu trời mưa sẽ cùng đi dưới ô với Tô Cổ.
Hiển nhiên, Tô Cổ cũng đã quen như vậy.
Mưa rơi tí tách.
Một rắn một người.
Cũng may ở đây là vùng rừng núi hoang vu vắng người, bằng không sợ là bị dọa chết.
Hai đứa đi tới xa, vẫn nghe thấy tiếng tranh cãi
"Yên Yên khẳng định thích ta nhất."
Tô Cổ
"Là ảo giác."
Tiểu Hồng chưa từ bỏ ý định
"Chính là như vậy, hừ!"
Nói xong càng quăng mạnh cái đuôi.
······
Tô Yên cầm túi tiền, không còn tâm trí nào mà quản Tiểu Hồng.
Nàng mở túi ra, bên trong là mười tấm ngân phiếu một trăm lượng.
Tổng cộng là một ngàn lượng bạc.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Nàng ngẩn ngơ nhìn túi bạc cùng tệp ngân phiếu một hồi lâu mới nhớ ra.
Là lần trước nàng nói với Tô Cổ nàng muốn có ba trăm lượng bạc.
Cho nên Tô Cổ cho nàng hẳn một ngàn lượng?
Vừa nghĩ, Tô Yên vừa móc kẹo từ trong túi ra ăn.
Giữa trưa hôm nay Lý Đại Bạch sẽ được thả ra ngoài.
Tốc độ bóc vỏ kẹo của nành càng thêm nhanh.
Vừa nghĩ vừa đi xuống giường, cầm lấy cây dù trong góc đi ra ngoài.
Tô Yên vẫn mặc nam trang, khuôn mặt lạnh nhạt mang theo sự xa cách.
Ngược lại càng làm người ta nhìn không rời được mắt.
Nàng đi ra ngoài, đi tới cửa đại lao đang giam giữ Lý Đại Bạch rồi đứng yên đó chờ.
Vừa chờ, vừa ăn kẹo.
Nàng ăn không ngừng, dưới đất có thêm một đống vỏ kẹo.
Mùi sữa dâu tràn ngập bốn phía xung quanh.
Mưa rơi tí tách tí tách, ngẫu nhiên có giọt mưa bắn vào giày Tô Yên.
Nàng càng nhăn mày hơn.
Bàn tay cầm túi bạc càng thêm dùng sức.
Lúc trước nàng nói với Tô Cổ muốn có ba trăm lượng bạc.
Là tính toán cho Lý Đại Bạch.
Nàng cảm thấy, nếu không an bài được cho hắn ta một đường lui tử tế, giống như thiếu nợ hắn vậy.
Nhưng hiện giờ, ba trăm lượng đã trở thành một ngàn lượng.
Ừm.
Vậy là quá đủ rồi.
'Két' một tiếng, cửa đại lao mở ra.
Lý Đại Bạch đi từ bên trong ra.
Rất nhanh sau đó có một người mặc áo đen đánh một chiếc xe ngựa tới, nhảy xuống ngựa tới trước mặt Tô Yên.
"Vương Gia muốn thuộc hạ mang xe ngựa tới cho ngài."
Tô Yên duỗi tay dắt lấy.
Lý Đại Bạch nhìn thấy Tô Yên, mắt sáng ngời
"Tiểu huynh đệ!! Ha ha ha ha ha"
Vừa cười, vừa muốn ôm Tô Yên một cái thật chặt.
Nhưng ôm không thành.
Bởi bàn tay trắng nõn của Tô Yên ấn vào vai của Lý Đại Bạch
"Cách xa ta ra một chút."
Lý Đại Bạch sửng sốt, nhất thời không phản ứng lại được.
"Tiểu huynh đệ, cậu sao vậy?"
Tô Yên đưa túi bạc cho Lý Đại Bạch
"Đây là một ngàn lượng, đây là xe ngựa. Đi đi!"
Nàng nói sạch sẽ nhanh gọn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Lý Đại Bạch ở đằng kia ngốc một lúc lâu.
Nắm chặt túi bạc, run rẩy
"Tiểu huynh đệ, cậu nói thật với ca ca đi, một ngàn lượng bạc này ở đâu ra?? Có phải tên Hiên Viên Quân Ngọc kia bức ép ngươi làm chuyện gì rồi không? Nói với ca ca, ca ca liều mạng với hắn!"
Từ một góc độ nào đó mà nói, Tô Yên chính là điểm yếu của Lý Đại Bạch.
Nhưng lại không phải là tình cảm yêu đương.
Chính là tính cách, thân thủ, tất cả các phương diện của Tô Yên, Lý Đại Bạch đều cảm thấy không chê vào đâu được.
Tô Yên ít nói, làm nhiều, thâm tàng bất lộ, đúng là người có thể khiến Lý Đại Bạch kính nể.
Tiểu huynh đệ chẳng những cứu mạng, mà còn đối đãi với hắn ta vô cùng tốt.
Cũng chưa bao giờ vì hắn ta lỗ mãng, thô tục mà coi thường hắn ta.
Ở trong lòng Lý Đại Bạch, Tô Yên đáng giá để hắn ta đổi cả mạng.
Tô Yên thấy Lý Đại Bạch vừa kϊƈɦ động vừa phẫn nộ.
Nàng nhíu mày, ấn vai hắn ta.
"Bình tĩnh một chút. Ngươi suy nghĩ nhiều quá."
Lời nói của Tô Yên hiển nhiên có tác dụng.
"Bạc này không phải của hắn cho."
Lý Đại Bạch lập tức cầm túi bạc dúi vào tay Tô Yên.
"Bạc này ta không thể cầm."
Tâm tình của Tô Yên hiện tại không được tốt.
Nàng cố nén bực nội, đoạt lại túi bạc, chớp mắt liền dùng sức nhét vào trong ngực Lý Đại Bạch.
"Đây là cho ngươi, lên xe, đi đi."
Lý Đại Bạch thấy Tô Yên quyết tâm đưa bạc cho hắn ta.
Hơn nữa có vẻ nếu hắn ta không chịu cầm, Tiểu huynh đệ sẽ tức giận.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Trước giờ chưa từng thấy tiểu huynh đệ như thế này.
Có chút lạnh nhạt, khó tiếp cận.
Lý Đại Bạch theo bản năng cũng không muốn tự đi tìm xúi quẩy.
Tuy rằng đầu óc hắn không tốt, nhưng vẫn trực giác lại nói với hắn ta phải mau tránh đi.
Lý Đại Bạch chậm chạp trèo lên xe ngựa.
Tô Yên lên tiếng
"Đi đi."
Lý Đại Bạch há mồm muốn nói thêm vài câu, Tô Yên đã chặn họng
"Giang hồ rộng lớn, có duyên gặp lại."
Lý Đại Bạch miễn cưỡng đánh ngựa rời đi, trong lòng ngập tràn cảm xúc phức tạp.
Kỳ thật hắn ta rất rõ ràng.
Tiểu huynh đệ võ công cao như vậy, chỉ cần muốn là có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Hắn ta càng ở đây, tiểu huynh đệ càng có thêm trói buộc.
Đi rồi, tiểu huynh đệ mới càng tự do.
Lúc mới đầu Lý Đại Bạch theo Tô Yên tới đây là muốn cùng Tô Yên chết chung.
Cuối cùng lại xuất hiện cái tình huống không thể nào hiểu được như thế này.
Hơn nữa, Hiên Viên Quân Ngọc còn muốn cưới tiểu huynh đệ.
Dưới làn mưa nhỏ, xe ngựa càng lúc càng chạy xa.
Ra khỏi quân doanh rồi biến mất.
Lý Đại Bạch đi rồi, Tô Yên vẫn đứng ở cửa đại lao chậm chạp không rời đi.
Nàng vẫn đứng im ở đó, nhai kẹo sữa trong miệng.
Không biết đang chờ đợi điều gì.
Nàng đứng im, nhưng lại có người không chờ nổi nữa.
'Vèo' một tiếng, một mũi tên xé gió phóng thẳng tới hướng Tô Yên đang đứng.
Tô Yên dễ như trở bàn tay tránh thoát.
Hiển nhiên, đối phương tính toán muốn thăm dò nàng trước.
Tô Yên ném dù đi.
Nàng cúi đầu đi tới hướng mũi tên vừa bắn ra,
Nhanh chóng ra tay.
Phanh!
Một người bị đánh ngã xuống đất.
Sau đó, hai, ba, bốn người lần lượt ngã xuống.
Rõ ràng đã núp kĩ vậy rồi mà vẫn bị bắt.
Nàng không hề lưu tình chút nào, thẳng chân đạp bọn chúng ngã xuống đất.
Một chén trà nhỏ sau.
Đám binh lính đều nằm la liệt trêи mặt đất kêu rêи.
Tô Yên từ trêи cao nhảy xuống, đứng nhìn đám binh lính đó.
Nàng nhăn mày, lạnh nhạt lên tiếng
"Không thú vị."
Nói xong, liền giơ tay nới lỏng cổ áo.
Y phục trêи người đã bị nước mưa làm ướt.
Cũng không nhặt lại cây dù.
Nàng muốn rời đi.
Trước mặt bỗng truyền tới tiếng bước chân rầm rập.
Một đám lính chỉnh tề nện bước.
Tô Yên bị một biển người vây xung quanh.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nàng híp mắt, dừng chân.
Một người mặc trang phục Phó tướng bước ra từ đống binh lính
"Các huynh đệ! Chúng ta tuyệt đối không thể để tên dã nam nhân này tiếp tục gây họa cho Vương Gia! Vì tương lai Kim Ngọc quốc! Vì Vương Gia của chúng ta! Hôm nay, dù thế nào, chúng ta cũng phải giết chết tên yêu nam này!!"
Gã vừa dứt lời, đám binh lính đồng thanh
"Giết!!"
"Giết!!"
Tô Yên dừng chân, bước qua đám binh lính nằm la liệt trêи đất, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Giống như không nhìn thấy đám người trước mắt.
Nàng đi tới trước mặt tên Phó tướng, gã Phó tướng nổi giận đùng đùng nhìn nàng.
Cũng không biết trước kia nàng trêu chọc gã lúc nào.
Ánh mắt gã hiện giờ chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Tô Yên lãnh đạm
"Chắn đường."
Nói xong, giơ tay nhẹ đẩy tên Phó tướng một cái.
'Ầm' một tiếng.
Tên Phó tướng ngã sấp mặt xuống đất.
Trong ánh mắt gã tràn ngập khϊế͙p͙ sợ.
Gã không thể nào tưởng tượng được, tên nam nhân trắng trẻo gầy gò này lại có lực đạo lớn như vậy.
Bầu không khí còn đang ngập tràn ý chí chiến đấu bỗng chốc mất tăm, im ắng một cách lạ thường.
Tô Yên cũng dừng chân một chút, nhíu mày.
Ăn vạ sao?
Nàng không có bạc để bồi thường.
"À, ta không có bạc!"
Hai bên đang sửng cồ.
Bỗng nhiên có một nhóm hắc y nhân hơn mười người bay từ trêи cao xuống, bảo hộ Tô Yên ở giữa.
Một âm thanh trầm thấp vang lên
"Thật là to gan a!"
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Chẳng cần nhìn thấy người, chỉ cần nghe giọng đã biết là ai nói.
Tô Yên cúi đầu, cố nén sự bực bội trong lòng.
Đám binh lính tự động tránh sang hai bên tạo thành một con đường cho Hiên Viên Quân Ngọc đi.
Ánh mắt hắn âm u, đầu tiên là nhìn Tô Yên một cái, xác nhận nàng không có việc gì.
Sau đó liền liếc mắt nhìn gã Phó tướng.
Giọng nói hắn trầm thấp, trong mắt xuất hiện một loạt cảm xúc
"Ai cho ngươi lá gan, tự tiện hành sự?"
Phó tướng kia quỳ rạp xuống đất, vô cùng đau đớn
"Vương gia! Thuộc hạ thật sự không muốn nhìn thấy ngài bị tên yêu nam này mê hoặc!"
Cũng không biết từ lúc nào, yêu nam trở thành tên gọi của Tô Yên.
Lúc đám người đó nói ra, vô cùng hùng hồn, tỏ vẻ lý lẽ.
Gã vừa dứt lời, Hiên Viên Quân Ngọc nhìn gã một cái, chậm rãi lên tiếng
"Mục vô quân kỷ, lừa trêи gạt dưới, tự tiện hành động, dựa theo quân pháp xử trí."
Hắc y nhân ôm quyền
"Tuân lệnh!"
Một đống tướng sĩ xung quanh đồng loạt quỳ xuống đất
"Thỉnh Vương Gia xem xét lại!"
Rõ ràng, tám phần người trong quân doanh đã coi Tô Yên trở thành tai họa.
Tô Yên không nói gì, quay đầu rời đi.
Trong lòng Hiên Viên Quân Ngọc nhảy dựng.
Hắn vội vã đi theo, liếc mắt nhìn đám hắc y nhân, ý bảo đuổi theo.
Những tên ám vệ đó đã đi theo Hiên Viên Quân Ngọc từ lâu, tất nhiên đã chứng kiến qua cảnh Tô Yên một mình một người phản sát rất nhiều ám vệ có danh tiếng.
Vương Gia không bảo bọn họ động thủ, bọn họ cũng chỉ dám đi theo sau Tô Yên.
Đi dọc theo hướng đông khoảng chừng một cây số, có một đoạn sườn núi dốc.
Tô Yên dừng chân.
Hiên Viên Quân Ngọc đứng cách nàng không quá một mét.
Hắn híp mắt
"Làm sao? Nàng tưởng nhảy xuống đây tìm chết là mọi chuyện xong hết sao?"
Không hiểu vì sao, chỉ cần nghĩ tới chuyện Tô Yên muốn bỏ đi, hắn lại không kìm chế được mà muốn trói gô nàng lại.
Hắn bước từng bước tới cạnh Tô Yên, gằn từng câu từng chữ
"Dù nàng dám nhảy uống, ta cũng sẽ khiến nàng không được sống yên ổn."
Hiên Viên Quân Ngọc có chút sợ hãi Tô Yên sẽ vì thiên hạ mà thương sinh, xả thân vì mình.
Hắn vội duỗi tay kéo lấy Tô Yên.
Giữ chặt được tay nàng rồi, Hiên Viên Quân Ngọc mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn ôm chặt lấy Tô Yên, cúi đầu, thanh âm mang theo nhu tình khó mà kìm nén
"Khổ sở lắm sao? Nàng có bị thương không?"
Tô Yên không đáp lại.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Giọng nói của Hiên Viên Quân Ngọc liền có chút âm trầm
"Nếu bọn chúng dám động tới nàng, bổn vương sẽ cho chúng sống không bằng chết."
Gã Phó tướng cùng đám binh lính cũng vội vàng chạy tới.
Gã kia còn đang tính toán lấy cái chết của mình khiến cho Hiên Viên Quân Ngọc tỉnh táo lại.
Đang muốn mở miệng nói, Tô Yên bỗng nhiên đẩy Hiên Viên Quân Ngọc ra.
Ánh mắt nàng mang theo sự lạnh lẽo, giữa hai hàng lông mày tràn ngập sự không kiên nhẫn.
Lạnh nhạt lên tiếng
"Muốn ta chết? Được!"
Nói xong, nàng liền xoay người trực tiếp nhảy xuống vực.
Không có một chút do dự, không có một chút lưu luyến.
Hiên Viên Quân Ngọc đứng im đó, thân thể cứng đờ.
Một lúc lâu sau vẫn không thể phục hồi tinh thần.
Mưa một ngày một đêm, tới sáng hôm sau mới dần dần nhỏ lại.
Đám binh sĩ cuối cùng của Kim Ngọc quốc cũng bắt đầu hành quân trở về nước.
Xe ngựa của Vương Gia đi cuối cùng.
Buổi sáng nay, người trong quân doanh kháo nhau ầm ĩ, rằng tên tù binh mà Vương Gia đặc biệt yêu thích đã nhảy vực tự sát.
Vương Gia giống như phát cuồng.
Đám tướng sĩ có mặt ở đó, mỗi người ăn 50 gậy, gã Phó tướng dẫn đầu kiếm chuyện bị cách chức, còn bị đánh thêm 100 gậy.
Người động thủ là ám vệ của Vương Gia.
Nghe nói gã Phó tướng kia giờ chỉ còn hơi tàn, mất đi nửa cái mạng.
Lại nghe nói, bên cạnh Vương Gia xuất hiện thêm một nữ nhân.
Là quận chúa của một đất nước nào đó.
Là người được Vương Gia chọn làm Vương Phi.
Nhưng vị quận chúa kia, thực sự quá... quá giống với tên tù binh vừa mới nhảy vực chết kia.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Nhưng mà, thái độ của Vương Gia với Vương Phi tương lai, rất kỳ quặc.
Nghe nói từ đầu tới cuối không hề cho nàng ta sắc mặt tốt.
Vẫn luôn coi nàng như không tồn tại.
Trong xe ngựa.
Một nữ nhân mặc y phục màu xanh lá, dáng người lả lướt, diện mạo tinh xảo.
Nàng thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Quân Ngọc.
Từ đêm qua nàng đã trở lại quân doanh.
Ngoại trừ lúc nàng vừa trở về, Hiên Viên Quân Ngọc ôm chặt nàng rồi lại hôn nàng liên tục không rời.
Nhưng chưa được bao lâu, liền lạnh lùng với nàng như bây giờ.
Từ đêm qua tới bây giờ cũng không thèm nói với nàng một câu.
Tới giờ cơm trưa, đoàn quân dừng lại tu chỉnh, ăn cơm.
Tô Yên vừa định vén rèm xuống xe ngựa.
Hiên Viên Quân Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu, duỗi tay bắt lấy tay nàng.
Khẩu khí quái quái, nhìn nàng chằm chằm
"Nàng còn muốn đi đâu? Muốn đi nhảy vực sao?"
Tô Yên buông mành, nhìn hắn
"Ta chỉ là định đi ăn cơm."
Hiên Viên Quân Ngọc nhăn mày
"Một người nhảy vực chết còn cần ăn cơm sao?"
Giọng điệu của hắn kỳ quái, làm cho người ta nghe vào cảm thấy không thoải mái chút nào
Tô Yên bắt đầu giải thích
"Đó là biện pháp tốt nhất."
"Cái gì là biện pháp tốt nhất? Nàng nhảy xuống vực ngay trước mắt ta? Nếu nàng không quay lại, mọi người cũng không tìm thấy nàng, có phải là càng tốt hay không?"
Hắn càng nói càng bực.
Vốn dĩ muốn kϊƈɦ thích Tô Yên, kết quả lại tự kϊƈɦ thích chính mình.
Bầu không khí trong xe ngựa càng lúc càng áp lực.
Tô Yên bị Hiên Viên Quân Ngọc kéo tay, vai áo nàng dần dần thấm ướt máu.
Bàn tay Hiên Viên Quân Ngọc cứng đờ, lập tức buông ra.
Ôm lấy eo Tô Yên, kéo Tô Yên vào trong lồng ngực.
Vừa cúi đầu cởi y phục của nàng, vừa run rẩy cất lời
"Miệng vết thương nứt ra rồi?"
Tô Yên thấy hắn khẩn trương.
Gật gật đầu
"Ừm."
Hắn dừng một chút, lực tay càng lúc càng nhẹ.
"Đau sao?"
Tô Yên lại gật gật đầu
"Ừm."
Hiên Viên Quân Ngọc không nói gì nữa, vô cùng cẩn thận cởi y phục, xem vết thương của nàng.
Lúc nàng nhảy xuống vực, vết thương vừa mới khép miệng lại lần nữa bị rách ra.
Máu chảy ra ngoài, miệng vết thương nhìn vô cùng dữ tợn.
Hắn cúi đầu, hôn lên miệng vết thương của nàng.
Hôn một hồi lâu mới dừng lại.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nhanh nhẹn lấy thuốc ra bôi, băng bó lại cho nàng.
Chờ làm xong rồi, hắn mới nhăn nhó nói một câu
"Về sau, nàng không được làm những việc như vậy nữa."
Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu
"Được"
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Ký chủ, chậc chậc chậc, không nghĩ tới một ngày chị vì lừa gạt nam chủ đại nhân, lại có thể nói như vậy."
Dựa theo tính cách của ký chủ, mấy chuyện như là có đau hay không, hay là rách miệng vết thương, nàng đều sẽ qua loa một câu không đau, không có việc gì.
Hoặc là vẫn còn tốt.
Cái vết thương này đối với ký chủ chỉ là một vết thương nhẹ.
Nhưng nhìn hiện tại mà xem.
Lời nói không giống trước kia, không còn là ký chủ trong trí nhớ của Tiểu Hoa nữa rồi.
Tô Yên nhỏ giọng nói
"Hình như ta đã hiểu vì sao Quân Vực hay kêu đau vô cớ rồi."
Tiểu Hoa mờ mịt
"Vì sao ạ?"
"Bởi vì trong lòng sẽ rất cao hứng."
"Cao hứng? Vì sao lại cao hứng ạ?"
Tô Yên lắc đầu
"Ta cũng không rõ lắm."
Nhưng thời điểm nàng nói đau, ánh mắt hắn nhìn nàng khiến cho nàng cảm thấy như có một dòng nước nóng chảy trong người vậy.
Rất kỳ quái, nhưng cũng rất vui vẻ.
Cho nên, hắn hay vô cớ gây rối, là vì như thế này sao?
Ừm, được rồi.
Vậy về sau nàng sẽ đối xử với hắn tốt hơn một chút.
Kiên nhẫn hơn một chút.
Bởi vì vết thương của Tô Yên rách ra rồi, cho nên trò giận hờn vu vơ của Hiên Viên Quân Ngọc cũng theo gió mà bay.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Kim Ngọc quốc, tháng mười.
Hiên Viên Quân Ngọc Vương Gia đã trở về, còn mang Vương Phi mà hắn tự chọn về theo.
Nghe nói Vương Gia vô cùng yêu thương vị Vương Phi này.
Hai tháng sau, Vương Gia và Vương Phi đại hôn làm an nát không ít trái tim thiếu nữ của các cô nương trong thành.
Sau đại hôn một ngày.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nhắc nhở vị Vương Phi đang ngồi giữa vườn hoa
"Ký chủ, chị còn chưa thực hiện nguyện vọng của Nam chủ đại nhân đâu nha."
Tô Yên bừng tỉnh, lúc này mới nhớ tới còn có việc này.
"Ừm."
Nàng lên tiếng, sau đó lại nhìn 'ăn hoa tặc' Tiểu Hồng.
Phân nửa hoa trong Vương phủ đều đã nằm gọn trong bụng Tiểu Hồng.
Đại khái cũng no bụng rồi, hoặc cũng có thể là do trong mắt Tiểu Hồng, Yên Yên quan trọng hơn mấy đóa hoa này nhiều.
Thế nên từ lúc Tô Yên ra vườn, nó liền vô cùng cao hứng mà quấn quanh cổ tay nàng.
Giọng nói vô cùng vui vẻ
"Tê tê tê tê tê"
'Yên Yên thích em sao?'
Tô Yên cúi đầu, nghi hoặc
"Vì sao em lại hỏi điều này?"
Vừa nói vừa duỗi tay sờ sờ cái đuôi của Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng
"Tê tê tê tê tê"
'Vì em da dày thịt béo nên Yên Yên mới thích, hay là vì bản thân em?'
Khó có khi Tiểu Hồng lại hỏi một câu có chiều sâu đến vậy.
Đôi mắt to long lanh nhìn Tô Yên, giống như chỉ cần Yên Yên nói một câu không thích nó, nó sẽ lăn đùng ra ăn vạ.
Tô Yên hỏi lại
"Em cảm thấy sao?"
Tiểu Hồng nghiêm túc ngẫm nghĩ
"Tê tê tê tê tê"
'Yêu bản thân em'
Tiểu Hồng cảm thấy, dù nó có da dày thịt béo hay không, Yên Yên cũng sẽ đều yêu thích nó.
Tuy rằng không biết nó lấy đâu ra tự tin, nhưng Tiểu Hồng xác thật là suy nghĩ như vậy.
Không biết Hiên Viên Quân Ngọc tới từ lúc nào.
Vừa đi tới nơi liền thấy Vương Phi của mình đang trêu đùa con rắn ngốc kia.
Không biết con rắn ngốc này tung ta tung tăng theo chân nàng từ bao giờ, nhưng nó rất có linh tính, còn rất nghe lời Tô Yên.
Lúc đầu hắn còn sợ con rắn này là rắn độc, còn muốn sai người rút răng nọc của nó.
Nhưng Tô Yên cản lại, hơi nữa nó cũng hơi ngốc, cả ngày chỉ thích ăn hoa, bắt bướm, hắn liền gác lại việc này.
Hiện giờ, Hiên Viên Quân Ngọc nhìn con rắn này lại có chút không vừa mắt.. truyện đam mỹ
Mấy ngày nay, lúc nào tìm Tô Yên cũng thấy nàng đang chơi đùa cùng con rắn này.
Thậm chí hắn đứng bên cạnh nàng lâu thật lâu nàng cũng không hề phát hiện ra, giống như hiện tại vậy.
Hiên Viên Quân Ngọc duỗi tay, ôm lấy Tô Yên.
"Suy nghĩ cái gì vậy?"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nói xong, trực tiếp bế bổng Tô Yên lên, ôm nàng vào trong ngực.
Tô Yên ngẩng đầu
"Không có gì, ta chơi cùng nó."
"Ừm"
Hắn lên tiếng, sau đó lại hỏi
"Nó nói cái gì?"
"Nó đang hỏi ta, ta thích nó vì chính nó hay là vì nó da dày."
Hiên Viên Quân Ngọc trầm mặc.
Duỗi tay sờ sờ Tiểu Hồng đang quấn quanh tay Tô Yên.
Không chút để ý hỏi
"Vậy vì sao nàng lại thích nó?"
Tô Yên đang muốn nói bỗng dừng lại một chút.
Nhìn Hiên Viên Quân Ngọc, lại nhìn nhìn Tiểu Hồng trêи cổ tay.
Nàng nhỏ giọng trả lời
"Da dày."
Tô Yên trả lời xong, Tiểu Hồng liền héo.
Trở mình, ngửa bụng nằm liệt trêи bàn đá
"Tê tê tê tê tê"
'Hừ. '
Hiên Viên Quân Ngọc ôm chặt lấy Tô Yên, hôn nàng
"Thích thì nuôi đi."
Tuy rằng hắn có chút không vừa mắt mới con rắn này, ngày nào cũng quấn lấy Tô Yên.
Nhưng hiếm khi nàng nói thích một cái gì đó.
Nói xong, hắn bỗng nói thêm một câu
"Hay là, hầm canh uống?"
Tô Yên nhìn Hiên Viên Quân Ngọc, không nói gì.
Hiên Viên Quân Ngọc lại cảm thấy chủ ý này không tồi.
Duỗi tay túm lấy cái đuôi của Tiểu Hồng, có chút ghét bỏ
"Hơi nhỏ."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Sau đó liền ném Tiểu Hồng đi.
Không có con rắn phiền phức kia, người nào đó liền ôm Tô Yên bắt đầu ngo nghoe rục rịch.
Tô Yên cất lời
"Chàng có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?"
Hiên Viên Quân Ngọc giật mình
"Sao cơ?"
"Ta có thể giúp chàng thực hiện một điều."
Trong mắt hắn hiện lên một ý định
"Thật?"
Hiên Viên Quân Ngọc véo tay Tô Yên.
Bế thẳng nàng đi.
Tô Yên nghi hoặc
"Đi đâu vậy?"
"Đi thực hiện nguyện vọng"
"Đi chỗ nào?"
"Tất nhiên là ở trêи giường."
Hắn nói trắng ra.
Sau đó lại lên tiếng hỏi một câu
"Vương Phi có phải cũng nên thực hiện nghĩa vụ của mình không?"
Sau đó, Tô Yên bị bế đi rồi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Yên vừa tỉnh lại, trong đầu liền vang lên giọng nói của Tiểu Hoa
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành."
Khắp nơi đều truyền tin, Hiên Viên Quân Ngọc Vương Gia độc sủng một mình Vương Phi.
Không hề hái hoa ngắt cỏ, vô cùng ân ái.
Trong lúc này, tất nhiên có người không tin.
Có ý đồ thấy người sang bắt quàng làm họ, gả vào nhà cao cửa rộng.
Cuối cùng, đều bị Vương Phi đạp thẳng ra ngoài.
Còn có không ít nữ nhân xinh đẹp cũng có ý đồ, đương nhiên cuối cùng cũng không thực hiện được.
Hành vi của Tô Yên làm cho khắp nơi oanh động.
Người ta tự tiến cử, Vương Phi chẳng những không hiền đức rộng lượng, trợ giúp Vương Gia phân ưu giải nạn, ngược lại còn dùng thủ đoạn thô lỗ.
Quả thật, chính là một mụ đàn bà chua ngoa, đố kỵ.
Xưng hô này vừa mới được hình thành, không ít người đã mách tới tai Hiên Viên Quân Ngọc.
Ý đồ muốn khiến Hiên Viên Quân Ngọc chướng mắt Tô Yên.
Ai ngờ đâu, Vương Gia chẳng những không tức giận mà còn vô cùng sung sướиɠ.
Thậm chí còn khen thưởng cho người tới mật báo ba mươi lượng bạc.
Nghe nói, lúc đó Vương Gia còn sung sướиɠ mà nói một câu
"Cuối cùng nàng cũng ăn dấm của bổn vương rồi."
Hắn vừa nói ra lời này làm không ít người choáng váng.
Vương Gia và Vương Phi phu thê tình thâm, hạnh phúc bên nhau cho tới già.
.......
__THẾ GIỚI 28- KẾT THÚC__
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành."
Tô Yên tỉnh lại, đã ở trong không gian.
Tiểu Hoa
"Leng keng, trị số thêm 7. Trước mắt là trị số của ký chủ.
【 Dung lượng não 】80
【 Giá trị thể lực 】90
Ký chủ, chị muốn thêm vào đâu?"
Tô Yên
"Dung lượng não."
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, tăng trị số thành công.
Số liệu hiện tại
【 Dung lượng não 】87
【 Giá trị thể lực】90"
Tô Yên lên tiếng
"Tiếp tục nhiệm vụ tiếp theo đi."
Tiểu Hoa vốn dĩ còn muốn hỏi Tô Yên có muốn mua sản phẩm trợ giúp không.
Nhưng thấy ký chủ muốn tiếp tục làm nhiệm vụ.
Lời nói tới miệng rồi vội vàng nuốt lại.
"Leng keng, ký chủ xin chờ trong chốc lát."
Tiểu Hồng đang yên yên ổn ổn trong không gian, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau đầu.
Sau đó, Minh Thạch dần dần phát sáng.
Đôi mắt Tiểu Hồng mơ mơ màng màng, nhìn thấy phía trước mắt xuất hiện một chấm đỏ, nhìn vô cùng giống một bông hoa.
Nó theo bản năng muốn há mồm ra ăn.
Vươn cái đuôi, muốn quấn bông hoa lại đây.
'Cạch' một tiếng.
Cái đuôi của Tiểu Hồng vừa chạm vào điểm sáng màu đỏ đó, Tiểu Hoa lập tức phát ra cảnh báo
"Cảnh báo, cảnh báo, có người chạm vào nút điều chỉnh không gian, ký chủ sẽ bị đưa đến thời không thí nghiệm."
Tiểu Hoa vừa dứt lời, thân ảnh Tô Yên đã biến mất khỏi trạm không gian.
Tiểu Hồng ngơ ngác ngẩng đầu.
Ơ?
Bông hoa màu đỏ đâu rồi?
Sao lại biến mất rồi?
Nó cũng chẳng buồn để ý, lại nằm xuống tiếp tục ngủ.
·········
Tô Yên tỉnh lại.
Lúc này, một bàn tay cô còn đang kéo rương hành lý.
Trêи người mặc tây trang, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn vô cùng giỏi giang nhanh nhẹn.
Có mấy chục học sinh đang đứng bên cạnh cô.
Trang điểm khác nhau, nhưng đều rất trẻ.
Giống như sinh viên hai mưới mấy tuổi.
Trêи đỉnh đầu, có một tấm bia ghi chữ 'Học viện Moya.
Bốn chữ cái to đùng thể hiện uy nghiêm không thể xâm phạm.
Nhưng cổng trường học lại xiên xiên vẹo vẹo, nhìn qua có vẻ không phải là một trường học đàng hoàng gì.
← Ch. 295 | Ch. 297 → |