Tô thiếu hiệp uy vũ (10)
← Ch.294 | Ch.296 → |
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Này, này, Vương Gia thành đoạn tụ từ bao giờ vậy??
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của Vương Gia liệu có còn hay không??
Có người thực sự không nhịn được nữa, có ý đồ khuyên can
"Vương gia ······"
Mới chỉ kịp hô lên hai từ, Vương Gia đã bế người ta ra khỏi lều....
Hiên Viên Quân Ngọc bế Tô Yên đi đã thu hút không ít sự chú ý.
Một đám người đều thấy vô cùng chấn kinh.
Người Vương Gia ôm trong ngực, là nam nhân sao??
Tô Yên bị Hiên Viên Quân Ngọc ôm đến lều trại của hắn.
Đi đến bên mép giường, khom lưng đặt Tô Yên xuống.
Sau đó liền vội vàng vạch áo Tô Yên ra xem miệng vết thương.
Bên cạnh không còn người nào khác, Tô Yên cũng không có lý do để ngăn cản hắn.
Nếu hắn đã muốn biết thì sớm muộn cũng sẽ biết.
Hắn vừa vạch cổ áo Tô Yên ra, một vết thương hở miệng, lộ cả xương xuất hiện trước mắt hắn.
Miệng vết thương rất dài, vừa nhìn liền làm người ta vô cùng lo lắng.
Sắc mặt Hiên Viên Quân Ngọc trầm xuống.
"Ai làm?"
Ý cười ôn hòa trêи mặt đã không còn xuất hiện.
Tô Yên nghiêm túc đáp lại
"Là một người trong quân doanh lúc ta mới tòng quân, nhưng mà, hắn ta bị ta đánh cho cũng rất thảm."
Ý Tô Yên chính là, có thù cũng đã báo.
Chỉ một lát sau, đại phu đã chạy tới bên ngoài lều trại.
"Vương gia."
Hiên Viên Quân Ngọc kéo cái chăn bên cạnh ra, quấn Tô Yên kín mít, chỉ lộ ra miệng vết thương trêи bả vai.
"Vào đi!"
Đại phu vội vã đi vào trong.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Vương Gia nhà mình đang ôm một nam nhân.
Đại phu sửng sốt một giây, lập tức cúi đầu.
Hiên Viên Quân Ngọc lạnh lùng lên tiếng
"Thất thần cái gì? Lại đây xem vết thương cho nàng ấy đi."
"Tuân lệnh!"
Đại phu vội vàng đi qua.
Buông hòm thuốc trong tay nhìn chằm chằm vết thương.
Do dự một chút
"Không biết, là vật gì gây ra vết thương này?"
"Lưỡi hái!"
Đại phu nghe xong, gật gật đầu
Hình dạng này quả thật ăn khớp với lưỡi hái, nhưng vết thương này quá sâu.
Người bình thường không thể gây ra một vết thương sâu như vậy được.
Đại phu lên tiếng
"Vương Gia, miệng vết thương của hắn rất khó tự lành lại, thần nghĩ, phải khâu miệng vết thương lại."
Hiên Viên Quân Ngọc nghe xong liền nhíu mày
"Khâu lại?"
Đại phu gật đầu, vội vàng giải thích
"Giống như là chúng ta vá áo vậy, dùng chỉ khâu miệng vết thương lại, chỉ cần dưỡng thương thật tốt, sẽ nhanh chóng liền lại."
Đại phu vừa dứt lời, Hiên Viên Quân Ngọc thiếu chút nữa không khống chế được mà đứng dậy túm lấy cổ áo gã.
Khâu cái gì mà khâu, nàng không phải cái áo mà khâu.
Nhưng, miệng vết thương của Tô Yên thực sự vô cùng nghiêm trọng.
Tô Yên chậm rãi lên tiếng
"Ta muốn khâu lại."
Hiên Viên Quân Ngọc nhìn nàng
"Không được!"
Nói xong, hắn nhăn mày, nhìn đại phu
"Ngươi xác định có thể lành được sao?"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Gã địa phu vội vàng gật đầu
"Đúng vậy, Vương gia."
Rõ ràng là Tô Yên muốn khâu lại vết thương, nhưng Hiên Viên Quân Ngọc còn khẩn trương hơn cả nàng.
Cuối cùng, vẫn quyết định khâu lại.
Đại phu cẩn thận tiến hành.
Hiên Viên Quân Ngọc ngồi bên cạnh Tô Yên mặt mũi nhăn thành một nhúm, sắc mặt đen kịt.
Ôm chặt Tô Yên ở trong ngực.
Chính hắn cũng không phát hiện, trong lòng hắn khẩn trương, liền ôm Tô Yên rất chặt.
Trái lại người chịu khổ là Tô Yên lại vô cùng bình tĩnh.
Trêи mặt không có cảm xúc gì.
Thỉnh thoảng sẽ quay sang nói với nam nhân bên cạnh một câu
"Ta không sao!"
Nếu người khác không biết, còn nghĩ người chịu khổ là Hiên Viên Quân Ngọc mới đúng.
Đại phu lưu loát khâu vết thương, bôi thuốc rồi băng bó lại cho Tô Yên.
Xong việc liền vội vội vàng vàng rời khỏi lều trại.
Hiên Viên Quân Ngọc cũng không dám cử động.
Sợ mình động đậy liền làm Tô Yên đau.
Tô Yên thấy hắn vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm bèn nhỏ giọng lên tiếng
"Vừa rồi ta mới chỉ ăn hai miếng màn thầu."
Hiên Viên Quân Ngọc nghe xong, vừa nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dựa vào thành giường, vừa mở miệng bất mãn
"Sao nàng ăn ít vậy?"
Nói xong, hắn mới sực nhớ ra, hình như.... . nàng đang ăn thì bị hắn cướp mất cái màn thầu đó...
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Một canh giờ sau.
Tô Yên nhìn nam nhân đang bưng ly trà bón cho nàng uống.
Đại khái từ trước tới nay hắn cũng chưa từng hậu hạ người khác như vậy, thế cho nên còn có chút vụng về.
Một binh lính đang đứng bên cạnh thu thập chén đĩa, nỗ lực hết sức để không được nhìn lên giường.
Nhưng hình ảnh Vương Gia ôm một nam nhân, lại còn bón nước cho hắn cứ chạy vòng quanh đầu gã binh lính không thể quên đi được.
Rốt cuộc từ khi nào, Vương Gia bắt đầu thích nam nhân??
Binh lính kia vừa ưu sầu vừa tiếp tục thu thập đồ đạc.
Thích nam nhân thì đã đành, vấn đề là nam nhân kia còn là con tin?? Nhưng nam nhân kia cũng không hề có bộ dạng hưởng thụ.
Nội tâm của gã binh lính kêu gào.
Chỉ sợ bất cứ ai nhìn thấy hình ảnh này cũng đều không thể bình tĩnh nổi.
Điều này đương nhiên Hiên Viên Quân Ngọc không hề biết.
Hắn hiện tại còn đang đắm chìm trong lạc thú bón đồ ăn.
Hiếm có khi nàng ngoan ngoãn như vậy.
Hắn lại thích nàng nhiều hơn một chút.
Hiên Viên Quân Ngọc vừa nghĩ vừa dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Yên chằm chằm.
Tô Yên nỗ lực muốn tránh đi.
Nhưng người nào đó bỗng nhiên tùy tiện ném tách trà xuống đất.
Dán tới gần Tô Yên, cất tiếng
"Lần trước nàng hôn bổn vương, có phải là không cầm lòng được, không kìm chế được tình cảm trong lòng?"
Tô Yên sửng sốt, lần trước hôn hắn???
Bên trong đang trò chuyện.
Bên ngoài, đám thủ vệ canh gác nghe thấy tiếng tách trà vỡ liền đồng loạt xông vào trong lều.
"Vương gia!!"
"Vương gia!!"
Một đám đều cho rằng Vương gia nhà mình xảy ra chuyện rồi.
Nam nhân ở trong lều với Vương Gia vốn không phải người bình thường.
Lần trước Vương Gia bị hắn ta bắt đi, vẫn luôn là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong lòng bọn họ.
Lúc này đây lại phát sinh sự việc như vậy.
Một đám lính rút đao.
Sau đó họ nhìn thấy....
Vương Gia nhà mình còn đang ôm chặt lấy tên tù binh kia, không chịu buông tay, còn đang muốn chiếm tiện nghi của hắn ta???
Tất cả đều im bặt.
Sắc mặt Hiên Viên Quân Ngọc vô cùng khó coi.
"Còn chưa cút?"
Đám binh lính vội vàng rút ra ngoài.
So với lúc xông vào, họ đi ra càng giống như lắp thêm tên lửa vào đít.
Vương Gia nhà mình chơi buê đuê rồi, thật sự chơi đoạn tụ rồi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Chỉ một ngày sau, tin tức này truyền khắp các ngõ ngách của quân doanh.
Tam sao thất bản, mỗi người nói một kiểu.
Có người nói
"Ai, Vương Gia nhà chúng ta thực sự chơi đoạn tụ rồi đó, các ngươi có biết không??"
"Nghe nói Vương Gia đang đè tên tù binh kia ra cưỡng bức thì bị một nhóm binh sĩ trong quân doanh xông vào phá đám."
"Ngươi nói xem, không phải Vương Gia đã nhớ thương người ta từ lâu đó chứ? Lúc trước không phải cố ý đi cùng hắn ta sao? Nên lần này mới có lý do bắt Thịnh Nguyên quốc giao hắn ra."
"Sao cơ? Ngươi nói vậy ta thấy cũng đúng. Cái gì mà vượt qua thiên binh vạn mã bắt Vương Gia đi, cũng quá giả đi."
"Đúng vậy!"
Cũng có người nói.
"Ấy, chẳng nhẽ Vương Gia muốn bẻ cong con tin kia???"
"Hiện giờ có vẻ làm tù binh cũng không an toàn rồi nha. Haizz"
"Lúc trước tên tù binh này vừa tới, nghe mấy vị Phó tướng nói, ánh mắt Vương Gia nhìn hắn đã không bình thường rồi."
"Chậc, chậc, chậc... Vậy là Vương Gia nhớ thương người ta từ lâu rồi."
Còn có một phiên bản nữa lợi hại hơn nhiều.
"Nghe nói Vương Gia của chúng ta... nằm dưới??"
"Không phải chứ?"
"Hừ, đừng có nói linh tinh, đến lúc truyền tới tai Vương Gia, chỉ có chúng ta chịu tội."
"Đúng đúng đúng."
Đương nhiên, đối với mấy chuyện này, Tô Yên hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.
Bởi vì từ khi nàng tới quân doanh của Kim Ngọc quốc, căn bản còn chưa từng rời khỏi lều trại của Hiên Viên Quân Ngọc.
Mà Hiên Viên Quân Ngọc, 80% thời gian của hắn đều ở lều trại bồi nàng.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Lấy đâu ra thời gian đi quản tin tức bên ngoài.
Một đám Phó tướng thay nhau thở dài.
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều. *
*Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, tỉnh ngủ mặt trời đã lên cao. Từ đó trở đi, quân vương không còn lên triều sớm nữa (Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị)
Vương Gia quả thực là ví dụ sống sờ sờ đây a.
Ba ngày sau.
Giữa trưa, gã Phó tướng canh giữ bên ngoài lều, bên trong lại truyền tới âm thanh làm người ta mặt đỏ tim đập.
"Cởi ra. Để bổn vương nhìn xem."
Nửa ngày sau mới có tiếng đáp lại
"Chàng đã nhìn rất nhiều lần rồi."
"Xem một lần nữa."
Không nghe thấy tiếng đáp lại.
Chỉ nghe thấy 'xoẹt' một cái, tiếng vải dệt bị xé vang lên.
Gã Phó tướng tới hội báo thở dài.
Từ khi con tin này tới đây, . Vương Gia liền bị hắn ta mê hoặc đến mụ mị đầu óc rồi.
Không chịu đánh trận, đến cả hội nghị cũng không chịu mở.
Thế này còn ra thể thống gì??
Một nam tử có bản lĩnh mê hoặc nhân tâm.
Phì.
Quả thực làm người ta muốn phỉ nhổ.
Đường đường là một nam nhi chinh chiến tứ phương, thế này cũng được gọi là bản lĩnh sao?
Không sợ khiến liệt tổ liệt tông của hắn ta mất mặt hay sao??
Còn vị 'nam tử' trong phòng đang bị cả quân doanh phỉ nhổ kia, tóc tai rối tung, da thịt tinh tế, tuy rằng vẫn mặc quần áo của nam tử, nhưng ngực tấn công, ʍôиɠ phòng thủ, mắt long lanh ánh nước, vừa nhìn liền biết đây là một nữ nhân.
Tô Yên lộ ra nửa bả vai.
Hiên Viên Quân Ngọc còn đang bận rộn hôn hôn lên miệng vết thương của nàng.
Chờ hắn hôn xong rồi, hắn ngẩng đầu lên nói một câu
"Dù có để lại sẹo, ta cũng không chê."
Vì sao Hiên Viên Quân Ngọc lại cường điệu như vậy?
Còn không phải do mấy tên Phó tướng cứ liên tiếp tìm tới khoe rằng nhà mình có muội muội vô cùng xinh đẹp.
Còn nói, nếu muội muội mình mà có một vết sẹo to dài như vậy trêи người, sợ là khóc đến chết.
Cái gì mà nữ tử để ý nhất chính là thân thể của mình, cái gì mà có sẹo sẽ vô cùng xấu xí.
Cho nên hắn mới nói như vậy.
Băng gạc của Tô Yên không biết bị hắn tháo ra bao nhiêu lần, cũng không biết hắn đã hôn vết thương này bao nhiêu lần.
Nếu không phải ánh mắt hắn trịnh trọng lại nghiêm túc như vậy, sợ là Tô Yên sẽ nghĩ hắn cố tình chiếm tiện nghi của nàng.
Hiên Viên Quân Ngọc nói xong, thấy Tô Yên không nói lời nào.
Lại bồi thêm một câu
"Nàng cũng không được tự ghét bỏ mình."
Tô Yên gật gật đầu
"Ừm, được rồi."
Nàng cũng không muốn tự ghét bỏ mình.
Rốt cuộc thấy thái độ của Tô Yên khá tốt, người nào đó mới chịu dừng hôn.
Lại cẩn thận bôi thuốc rồi băng bó lại cho nàng.
Từ sau khi nàng tháo tóc, bỏ nịt ngực, Hiên Viên Quân Ngọc ôm nàng liền không muốn buông ra.
Hắn nhìn nàng chỗ nào cũng thấy thích.
Lúc trước Tô Yên còn tưởng phải mất một thời gian dài mới có thể bẻ Hiên Viên Quân Ngọc từ cong thành thẳng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Không nghĩ tới nàng khôi phục thân phận nữ nhi, hắn liền tự động khôi phục trạng thái bình thường.
Tô Yên nhìn động tác băng bó vết thương của hắn.
Lên tiếng hỏi
"Chàng vẫn định tấn công Thịnh Nguyên quốc sao?"
Hiên Viên Quân Ngọc ngước mắt lên
"Sao? Muốn cầu tình?"
Tô Yên lắc đầu
"Ta chỉ đang nói tình hình thực tế"
"Sao?"
Tô Yên nghiêm túc.
"Quân đội của Kim Ngọc quốc đã rút về một nửa, một nửa quân ở lại cũng đang dần rút về, xác suất lớn là sẽ không tiếp tục tấn công."
Hiên Viên Quân Ngọc nhìn Tô Yên một cái,
"Nàng quan sát rất cẩn thận."
Tô Yên
"Ừm."
Hiên Viên Quân Ngọc nói xong lời này liền im lặng.
Giống như là ngầm thừa nhận, trận này sẽ không đánh nữa.
Căn cứ theo thể cục phát triển Tiểu Hoa đã nói.
Năm đó, quân đội Kim Ngọc quốc sau khi thành công chiếm được thành, nhanh chóng đánh tới kinh thành, đóng quân ngay bên ngoài kinh thành.
Hoàng đế Thịnh Nguyên quốc phải cắt đất đền bù, ký kết điều ước, Kim Ngọc quốc mới chịu rút quân.
Thịnh Nguyên quốc lại khôi phục an bình, Kim Ngọc quốc cũng không thâu tóm Thịnh Nguyên quốc.
Hiện giờ, có khả năng cao Hiên Viên Quân Ngọc không tính toán tiếp tục tiến công nữa.
Cũng có lẽ là đã ngầm ký kết hiệp ước ngưng chiến với gã Tướng quân bất tài vô dụng kia, hoặc là với Hoàng đế Thịnh Nguyên quốc.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nhớ tới Lý Đại Bạch.
Mở miệng dò hỏi
"Lý Đại Bạch đâu?"
Hiên Viên Quân Ngọc sửa sang lại y phục cho nàng, lên tiếng
"Ai?"
Tô Yên
"Lý Đại Bạch."
"Không biết."
Hắn không có ấn tượng gì với người này.
Tô Yên
"Chính là người đi cùng chúng ta, từng bị chàng hành hạ mấy ngày khi còn ở trong thôn."
Nói vậy, Hiên Viên Quân Ngọc mới thấy có chút ấn tượng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Yên
"Hỏi hắn làm chi?"
Tô Yên
"Lý Đại Bạch cùng ta tới nơi này. Hắn ta không sao chứ?"
Hiên Viên Quân Ngọc lười biếng lên tiếng
"Hẳn là vẫn còn sống."
"Ta muốn gặp hắn."
Tô Yên vừa dứt lời, động tác sửa sang y phục của Hiên Viên Quân Ngọc liền khựng lại.
"Hình như nàng rất để tâm tới tên lỗ mãng kia."
Khi nói chuyện, Tô Yên đã sửa soạn xong, lần nữa khôi phục bộ dáng ngày thường.
Tóc búi cao, y phục nam tử che đi dáng người quyến rũ.
Trước kia nàng cố ý để cho da mình đen đi một chút.
Nhưng từ khi tới đây, làn da lại càng ngày càng trắng. nhìn qua giống như một kẻ ăn cơm mềm.
Hiên Viên Quân Ngọc ôm nàng không buông tay
"Hắn ta cũng biết nàng là nữ nhi?"
Tô Yên lắc đầu
"Chàng là người duy nhất biết việc này."
Hiên Viên Quân Ngọc đột nhiên nghe thấy lời này, tâm tình cực kỳ cực kỳ tốt.
"Chờ xử lý xong công sự, ta bế nàng đi tìm hắn."
Tô Yên đáp
"Ta có thể tự đi."
Hiên Viên Quân Ngọc không tán đồng
"Sẽ ảnh hưởng đến vết thương.". TruyenHD
"Ta không dùng đến tay."
"Vậy cũng sẽ ảnh hưởng."
Tô Yên
"Sẽ không ······"
Từ khi Hiên Viên Quân Ngọc chính mắt chứng kiến toàn bộ quá trình đại phu khâu vết thương lại cho Tô Yên.
Hắn liền bắt đầu để ý, quan tâm Tô Yên tới một đẳng cấp gọi là biến thái.
Đừng nói là ra khỏi lều trại, nàng muốn ra ăn cơm hắn cũng nhất quyết phải bế nàng từ trêи giường ra đó.
Bình thường cấp dưới của hắn tới hội báo nhiệm vụ, Tô Yên liền ngồi ngay đơ bên cạnh hắn.
Khát nước, muốn uống nước, còn chưa kịp giơ tay ra thì người nào đó đã bưng tách trà tới trước mặt nàng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Chỉ trong 3 ngày, Tô Yên liền trở thành người bị cả quân doanh chán ghét, mạnh mẽ lên án.
Tô Yên còn nghe được đám người bên ngoài lều trại đánh giá nàng cái gì mà ăn cơm mềm, cái gì mà nam hồ ly tinh, thông đồng với Vương Gia nhà bọn họ.
Khó khăn lắm Hiên Viên Quân Ngọc mới chịu thả Tô Yên ra ngoài.
Tô Yên vừa đi ra liền gặp Phó tướng canh giữ bên ngoài lều trại.
Thậm chí nàng còn nghe thấy hắn ta hừ lạnh một tiếng.
Còn nói một câu
"Yêu nam!!"
Nói xong, Phó tướng đi thẳng vào trong lều.
Vừa bước vào, đối diện với con ngươi u ám đen xì của Hiên Viên Quân Ngọc, trong lòng Phó tướng rơi 'bộp' một tiếng.
Hiên Viên Quân Ngọc cười, chậm rãi nói
"Vừa rồi, Phó tướng nói cái gì? Bổn vương nghe không rõ."
Những người tham gia quân ngũ tính tình đều thẳng thắn.
Nỗi uất nghẹn đã lâu như vậy, vừa nghe thấy Vương Gia hỏi chuyện, nhịn không được liền nói thẳng
"Vương Gia, người quá phóng túng tên tù binh kia rồi. Hắn ta chính là hoạ thuỷ. Có lẽ chính là người Thịnh Nguyên quốc cử tới dụ hoặc Vương Gia. Mong Vương Gia cân nhắc kĩ càng."
Hiên Viên Quân Ngọc nghe xong, gật gật đầu.
Hai mắt Phó tướng sáng quắc, cho rằng đã khuyên nhủ được Hiên Viên Quân Ngọc
"Vương gia!"
Hiên Viên Quân Ngọc rũ mắt, mở sổ con trong tay ra
"Đây là ngươi viết?"
Gã Phó tướng lập tức gật đầu
"Đúng vậy, thuộc hạ viết kế hoạch tấn công Thịnh Nguyên quốc."
Hiên Viên Quân Ngọc chậm rãi nói tiếp
"Chẳng lẽ ngươi không biết Hoàng đế bệ hạ đã ký hiệp ước ngăn chiến với Hoàng đế của Thịnh Nguyên quốc sao? Ngươi dâng sổ con này, chẳng lẽ cố ý muốn dẫn chiến?? Đến lúc đó toàn dân thiên hạ đều cho rằng Hoàng đế bệ hạ của chúng ta là bạo quân, phải nhận một cái thanh danh tàn bạo, vô lương tâm hay sao?"
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Gã Phó tướng kia sửng sốt
"Vương Gia, chuyện này, chuyện này...."
Đây chính là kế sách mà hai ngày trước Vương Gia muốn gã viết cơ mà.
Hiên Viên Quân Ngọc ném sổ con lên bàn, lên tiếng
"Người đâu!"
"Có thuộc hạ!"
"Hai mươi đại bản."
"Tuân lệnh!"
Sau đó, vị phó tướng kia bị kéo ra ngoài.
Hiên Viên Quân Ngọc nhìn theo thân ảnh Phó tướng kia bị lôi đi, chậm rãi lên tiếng
"Bổn vương thấy ngươi rất có tiềm lực làm họa thủy."
Gã Phó tướng kia nghe thấy lời nói của Hiên Viên Quân Ngọc, lập tức liền minh bạch.
Gã không nhịn được nói một câu
"Vương Gia, hắn ta là nam nhân, người không thể cưới, hà tất người phải như vậy??"
Hiên Viên Quân Ngọc nghe xong, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Cưới nàng sao?
Chủ ý không tồi nha.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Tô Yên mặc áo cưới.
Khóe môi nhẹ câu lên
"Ừm, chủ ý không tồi."
Hiên Viên Quân Ngọc vừa mở miệng, liền dọa gã Phó tướng kia sửng sốt.
"Vương, Vương gia??"
Hiên Viên Quân Ngọc lại nói thêm một câu
"Miễn mười đại bản."
Sắc mặt gã Phó tướng thay đổi liên tục.
Chẳng nhẽ Vương Gia thực sự định cưới tên nam nhân tên Tô Yên kia?
"Vương.... Vương Gia.... người.... người thế này là đại nghịch bất đạo a!!!"
Tiếng nói của gã càng lúc càng xa.
......
Tô Yên đi tới phòng giam.
Trong đầu vang lên âm thanh của Tiểu Hoa
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ba ngôi sao đã sáng lên!"
Tiểu Hoa vừa dứt lời, Tô Yên liền sửng sốt.
Sao đột nhiên lại sáng?
Hắn lại suy nghĩ cái gì rồi?
Vừa nghĩ, binh lính dẫn đường phía trước đã lên tiếng
"Người ở chỗ này, ngươi tự xem đi!"
Lý Đại Bạch ngồi trong nhà giam.
Vẫn là bộ quần áo hắn ta mặc lúc tới đây.
Nhìn qua có vẻ cũng không phải chịu khổ.
Hơn nữa, Lý Đại Bạch...... béo lên??
Dáng người hắn ta càng thêm cường tráng.
Lý Đại Bạch vừa nhìn thấy Tô Yên đến, lập tức bật dậy chạy tới
"Tiểu huynh đệ, cậu không sao chứ??"
Tô Yên lắc đầu
"Không sao"
Lý Đại Bạch nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhíu mày dò hỏi
"Tại sao bọn họ lại bắt cậu tới đây?"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Sau đó lại tự trả lời
"Hay là bọn họ muốn ép cung cậu nói cơ mật quân sự của Thịnh Nguyên quốc? Hay là muốn cậu hàng phục bọn họ?"
Lý Đại Bạch liên tục nói.
Tô Yên cẩn thận suy nghĩ lại.
Bắt nàng tới đây làm gì ư??
"Xem vết thương, ăn cơm."
Hình như không còn việc gì khác nữa.
Tô Yên vừa dứt lời, Lý Đại Bạch liền yên tĩnh lại.
Hắn ta dán đầu vào cây cột gỗ, hạ giọng đè thấp âm thanh
"Tiểu huynh đệ, là có liên quan đến vị Vương Gia kia sao?"
Tô Yên nhàn nhạt đáp
"Ừm."
Lý Đại Bạch càng thêm khẩn trương.
"Ta nghe đám thủ vệ trong này nói, Vị Vương Gia đó ở Kim Ngọc quốc không hề tầm thường. Thủ đoạn vô cùng lợi hại."
Tô Yên hỏi lại
"Ngươi muốn nói gì?"
"Cậu đè nặng Vương Gia người ta, vị Vương Gia đó không những không giết ngươi, còn đối xử với cậu tốt như vậy, hóa ra thật sự là coi trọng cậu. Dù sao.... dù sao.... cậu cũng là người ở bên trêи. Chắc sẽ không gặp phải chuyện gì đâu."
Lý Đại Bạch nghĩ, Tiểu huynh đệ võ công cao cường như vậy, trước tiên cứ giả vờ thuận theo.
Dù sao tiểu huynh đệ cũng ở bên trêи, người bị thiệt khẳng định là vị Vương Gia kia.
Chờ ra khỏi quân doanh, theo Vương Gia trở về kinh thành.
Đến lúc đó, với võ công của tiểu huynh đệ, không phải muốn đi đâu thì đi sao.
Đám người đó sao có thể giữ được chân Tô Yên chứ.
Đây là biện pháp duy nhất mà Lý Đại Bạch nghĩ ra trong ba ngày ở trong đại lao.
Nghe có vẻ rất khả thi.
Tô Yên nghe xong, trầm mặc.. TruyenHD
Chỉ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, rời đề tài
"Nghe nói Thịnh Nguyên quốc và Kim Ngọc quốc đã ngưng chiến."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Lý Đại Bạch nghe xong, mắt sáng ngời
"Vậy là Thịnh Nguyên quốc cho người tới chuộc chúng ta sao??"
Tô Yên lắc đầu
"Không có."
Sau đó nàng hỏi
"Sau khi ra ngoài, ngươi muốn làm gì?"
Lý Đại Bạch vỗ vỗ cây cột
"Về nhà trồng trọt!"
Không phải là hắn ta nhất thời không nghĩ ra được nên mới nói vậy.
Mà khi nói tới việc về nhà trồng trọt, đôi mắt Lý Đại Bạch còn sáng hơn so với khi nói tới việc đánh giặc bảo vệ tổ quốc.
Tô Yên gật gật đầu
"Ừm!"
Lý Đại Bạch nhìn Tô Yên, trong mắt xuất hiện sự do dự
"Cậu có biện pháp đưa ta ra ngoài sao? Chẳng lẽ, cậu phải đáp ứng Hiên Viên Quân Ngọc làm việc gì đó khuất nhục sao?"
"Không."
Khi nàng nói chuyện sẽ khiến người ta xuất hiện cảm giác vô cùng tin tưởng.
Lý Đại Bạch nhìn vào mắt Tô Yên, dần dần cảm thấy yên tâm.
Cũng đúng, tiểu huynh đệ võ công cao cường như vậy, dù có bị bắt ép, cùng lắm thì đánh một trận rồi chạy!
Chờ hắn ta ra khỏi ngục rồi, hoàn toàn có thể mang theo tiểu huynh đệ rời đi.
Nhưng mà....
Lý Đại Bạch nghĩ nghĩ, lại nhớ tới hình ảnh ở trong thôn.
Tiểu huynh đệ đối với Vương Gia, hình như cũng rất để bụng.
Tám phần là tiểu huynh đệ cũng thích tên Vương Gia kia rồi.
Lý Đại Bạch vươn tay, vỗ vỗ bả vai Tô Yên, trịnh trọng
"Tiểu huynh đệ, cậu yên tâm, chờ ta đi ra ngoài, ta khẳng định sẽ trồng trọt cho tốt. Ngày nào đó, nếu cậu không có chỗ để đi, có thể tới tìm ta. Ta nuôi cậu!"
Tô Yên là ân nhân cứu mạng của hắn ta.
Ở trong lòng Lý Đại Bạch, chỉ cần tiểu huynh đệ yêu cầu, hắn ta sẽ không từ chối.
Tô Yên trầm mặc.
Vì sao Lý Đại Bạch cứ luôn cảm thấy nàng sẽ bị vứt bỏ vậy?
Nói thêm được vài câu, bên ngoài bỗng truyền tới âm thanh trịnh trọng.
"Vương gia!"
Có tiếng bước chân tới gần.
Thấp thoáng thấy bóng người sau ô cửa sắt.
Sau đó liền nghe thấy giọng nói của Hiên Viên Quân Ngọc
"Nàng hàn huyên với hắn ta thật là lâu."
Giọng điệu quái quái.
Vừa nói vừa duỗi tay kéo Tô Yên ôm vào trong ngực.
Hơn nữa còn vô cùng săn sóc mà tránh miệng vết thương của nàng.
Cúi đầu thì thầm bên tai nàng
"Vết thương có đau không?"
Tô Yên lắc đầu
"Không sao."
Hắn cúi đầu, cách Tô Yên cực gần
"Nói cái gì với hắn ta mà lâu như vậy."
Tô Yên nhìn Hiên Viên Quân Ngọc
"Đang nói đến chuyện thả hắn ra ngoài."
Hiên Viên Quân Ngọc nhíu mày
"Sao?"
Vừa hỏi lại, hắn vừa liếc mắt nhìn Lý Đại Bạch trong nhà lao.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Suy tư nói
"Nàng đối xử với hắn ta thật tốt."
Ngữ điệu chậm rãi, xen lẫn chút cảm xúc kỳ quái.
Lý Đại Bạch vỗ vỗ ngực
"Đó là tất nhiên, tiểu huynh đệ đã cứu ta, ta cũng nguyện ý bồi Tô huynh đệ vượt lửa qua sông, quyết không chối từ!"
Hiên Viên Quân Ngọc nghe xong, trầm mặc một hồi lâu.
Tô Yên cảm thấy eo mình bị bàn tay của hắn siết có chút đau.
Hiên Viên Quân Ngọc cúi đầu, dán sát vào lỗ tai Tô Yên
"Quan hệ của nàng và hắn, có vẻ còn thân cận hơn cả với ta."
Tô Yên biết Hiên Viên Quân Ngọc còn chưa nói xong.
Liền im lặng chờ hắn nói nốt.
Quả thật, hắn tiếp tục dùng giọng điệu buồn bã nói tiếp
"Thật không muốn để cho hắn ta tồn tại mà."
Vạn nhất về sau nàng thích mấy tên lỗ mãng, theo thằng nhãi ranh này cao chạy xa bay thì phải làm sao bây giờ??
Lại còn ân nhân cứu mạng?
Vừa nghe xong đã làm người ta khó chịu.
Hiên Viên Quân Ngọc ôm lấy eo Tô Yên, giọng điệu lạ lạ
"Nàng còn có bao nhiêu người muốn báo ân? Có phải nàng ở cùng những nam nhân khác sẽ quên luôn thân phận chân thật của mình?"
Tô Yên lắc đầu
"Không có, chỉ có một mình hắn."
Tô Yên vừa nói xong, Hiên Viên Quân Ngọc lại lần nữa trầm mặc
Chỉ có một mình hắn ta?
Nghe thế nào lại giống như bảo bối cục cưng vậy?
Ánh mắt Hiên Viên Quân Ngọc đen ngòm nhìn Lý Đại Bạch.
Thật muốn để tên lỗ mãng này chết trong nhà lao, về sau đỡ phiền toái.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Hồi lâu sau, Hiên Viên Quân Ngọc thu lại ánh mắt, giống như nhớ tới điều gì đó.
Hắn cúi đầu nhìn Tô Yên
"Muốn bổn vương thả hắn?"
Mỗi lần hắn xưng là bổn vương, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.
Quả nhiên là vậy, Tô Yên bị hắn đè lên cây cột gỗ.
Hai người cách nhau cực gần, tư thế vô cùng ái muội.
Hiên Viên Quân Ngọc lên tiếng hỏi
"Thả hắn ta thì có thể, nhưng nàng lấy thân phận gì yêu cầu bổn vương?"
"Sao cơ?"
"Nàng hiện tại vẫn là tù binh bổn vương bắt tới đây, làm gì có tư cách nói chuyện này với bổn vương?"
Tô Yên chậm rì rì
"Tạm thời có thể chưa cần thả hắn."
Hiên Viên Quân Ngọc sửng sốt.
Hắn ôm Tô Yên vòng eo càng thêm chặt.
"Muốn thả."
Càng nói, âm thanh càng thêm lớn.
Giống như hắn bắt buộc phải thả người ra.
"Không phải chàng nói, ta là tù binh, không có tư cách yêu cầu chàng thả người sao?"
Hiên Viên Quân Ngọc kéo tay Tô Yên, cưỡng chế nàng ôm mình.
"Vậy nếu nàng gả cho bổn vương rồi, trở thành Vương Phi của bổn vương, tự nhiên sẽ có tư cách."
Nói xong, Hiên Viên Quân Ngọc nhéo cằm Tô Yên, hôn một cái.
Lý Đại Bạch đứng bên trong há hốc mồm.
Này này, sao mấy người đã trắng trợn táo bạo như thế này rồi?
Lý Đại Bạch bị dọa đến ngốc, hai chân không cẩn thận vấp một cái.
Ngã sấp mặt xuống.
Hiên Viên Quân Ngọc vẻ mặt không vui, nhìn hắn
"Ngươi muốn phản bác?"
Lý Đại Bạch theo bản năng lắc đầu
"Không có."
Hiên Viên Quân Ngọc nghe xong, lúc này mới dời ánh mắt, tiếp tục nhìn Tô Yên
"Thể nào, lần mua bán này có lời chứ?"
Tô Yên
"Ách ······"
Tô Yên không biết nói gì.
Khuôn mặt ôn hoà của vị nam nhân nào đó tức khắc liền sa sầm
"Nếu nàng không đáp ứng, tối nay tên lỗ mãng này sẽ phải chết ở đây."
Lý Đại Bạch
"······"
Tiểu huynh đệ không đồng ý với ngươi, liên quan quần què gì tới ta?
Chính mình không có bản lĩnh, còn muốn liên lụy tới người vô tội sao??
Nội tâm Lý Đại Bạch phun tào một trận.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tô Yên gật đầu
"Được!"
Nàng đáp ứng.
Lý Đại Bạch nhìn Hiên Viên Quân Ngọc, hắn vẫn còn đang nhéo cằm, siết eo tiểu huynh đệ, không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng.
Nhìn thế nào cũng giống như tiểu huynh đệ bị cưỡng bách.
Đương nhiên, đây là ở góc độ người đứng xem.
Còn đối với Hiên Viên Quân Ngọc.
Ừm, vậy là Tô Yên đã cam tâm tình nguyện gả cho hắn, làm Vương Phi của hắn.
Trước kia hắn còn cảm thấy đám Phó tướng thật sự rất vô dụng, hoá ra cũng có lúc có tác dụng như thế.
Có thể góp cho hắn một ý kiến tốt như vậy.
Bảy ngày sau, bởi vì hai nước đã ký hiệp ước ngăn chiến, quân đội Kim Ngọc quốc đóng quân cách biên cảnh không xa đã bắt đầu rút về hơn phân nửa.
Chỉ còn lại mấy ngàn binh lính cùng với vị Vương Gia cứ lề mề chậm chạp không chịu rời đi này.
Vương Gia còn chưa bảo đi, đám Phó tướng làm sao dám đi.
Bảy ngày này, Vương Gia cùng tên tù binh của Thịnh Nguyên quốc kia càng lúc càng không coi ai ra gì, dây dây dưa dưa, quả thực, quả thực đồi phong bại tục.
Xem ý Vương Gia, cùng với tin đồn truyền trong quân doanh mấy ngày nay, Vương Gia còn muốn cưới tên yêu nam này.
Cmn????
.... .
Một ngày nọ, thời tiết vô cùng xấu.
Có mưa nhỏ.
Nhưng hôm nay, Tô Yên đã hứa sẽ tới tiễn Lý Đại Bạch rời đi.
Nàng nằm trêи giường, tâm tình thực sự không ổn.
Hiên Viên Quân Ngọc đã đi ra ngoài xử lý việc công, thế cho nên trong lều chỉ còn lại một mình Tô Yên.
Nàng cố ép sự không kiên nhẫn xuống, bò dậy.
Liên nghe thấy âm thanh tê tê.
Một con rắn nhỏ đang bò tới.
Ở trêи đuôi còn buộc một túi tiền căng phồng.
Tô Yên sửa sang y phục, ngồi ở mép giường.
"Cái gì đây?"
← Ch. 294 | Ch. 296 → |