Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 294

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 294
Tô thiếu hiệp uy vũ (9)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nói xong, Tiểu Hoa cũng không biết phải nói gì nữa.

Nghe ký chủ nói, hình như không phải là đang bàn luận với nó, mà giống như tự mình đối thoại.

Tô Cổ đi đến trước mặt Tô Yên, cất tiếng

"Chị không sao chứ?"

Tô Yên cúi đầu nhìn vết thương trêи vai đang tỏa ra hắc khí.

Lắc đầu

"Qua hai ngày nữa là ổn."

Nói xong, Tô Yên lại nói

"Ta muốn đi biên cảnh."

Nàng im lặng một lúc rồi bồi thêm

"Về sau có khả năng sẽ tới Kim Ngọc quốc."

Nàng đơn giản nói với Tô Cổ một chút.

Tô Cổ gật đầu.

Một lúc lâu sau, mới lên tiếng nói một câu

"Từ trước tới nay, chị giống như không cần bọn em trợ giúp...."

Tô Yên sửng sốt

"Sao cơ?"

Đại khái Tô Yên cũng không nghĩ tới Tô Cổ sẽ đột nhiên nói ra lời như thế này.

Tô Cổ nghiêm túc nhìn nàng

"Nhưng bọn em muốn giúp chị. Chị như vậy, là không công bằng với bọn em."

Tô Yên trầm mặc.

Nàng đại khái đã hiểu ý của Tô Cổ.

Chỉ là nàng đã quen độc lai độc vãng, một mình một người mà tồn tại.

Cơ hồ là tất cả mọi việc nàng đều có thể xử lý được, không cần đến sự trợ giúp của người khác.

Nửa ngày sau, Tô Yên mới lên tiếng

"Ta muốn, ba trăm lượng bạc."

Tô Cổ nhíu mày, sau đó liền túm lấy Tiểu Hồng kéo nó rời đi.

Tiểu Hồng vốn dĩ còn muốn chào hỏi với Tô Yên, thuận tiện muốn nghe Yên Yên khích lệ một chút.

Nhưng mà, có vẻ bạc của Yên Yên càng quan trọng hơn.

Nghĩ vậy, liền ỉu xìu xìu cam tâm tình nguyện đi theo Tô Cổ.

Xử lý xong nốt nhạc đệm này, Tô Yên tiếp tục cưỡi ngựa lên đường.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, vì sao Nam Minh kia lại đột nhiên xuất hiện? Cố ý tới ăn đánh sao?"

Tô Yên nhàn nhạt đáp

"Tới thử."

"Tới thử ký chủ sao?"

"Ừm."

Tiểu Hoa vẫn ngơ ngác

"Vì sao gã lại muốn tới thử ký chủ ạ?"

"Muốn xuống tay với ta."

"Vậy hiện tại thì sao?"

"Bị đánh trở về rồi."

"Vậy gã sẽ còn tới tìm ký chủ gây phiền toái sao?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Chấn thương tâm lý muốn chữa trị thì chắc phải mất một thời gian rồi mới có thể tiếp tục tới tìm đánh được đi??"

Tô Yên cẩn thận nghĩ tới những kẻ đã bại dưới tay nàng.

Phần lớn đều là một quá trình như vậy.

Bị đánh bại, shock, không cam lòng, dốc sức tu luyện, lại chiến đấu thêm lần nữa, sau đó lại bại trận.

Trở thành một vòng luẩn quẩn.

Tiểu Hoa nghe xong, trầm mặc.

Vốn dĩ nó còn rất lo lắng, vạn nhất ký chủ bị đánh thì phải làm thế nào bây giờ?

Nhưng nhìn ký chủ thế này.

Ký chủ... chắc hẳn.... là sẽ không có việc gì đâu, nhỉ?

Tiểu Hoa nghĩ vậy..

·······

Tô Yên vừa mới tới quân doanh liền lĩnh quân lệnh, nắm giữ ấn soái xuất chinh.

Thời điểm nàng trở về đã là tờ mờ sáng hôm sau.

Đi vào trong lều, gã Tướng quân đã ngồi ở vị trí chủ thượng nhìn Tô Yên

"Thế nào?"

Câu hỏi này của gã là muốn biết nàng đã giết chết Hiên Viên Quân Ngọc chưa.

Tô Yên lắc đầu

"Hắn đi rồi."

Tô Yên dứt lời, vẻ mặt tên Tướng quân tràn đầy tiếc nuối, nắm chặt nắm đấm.

Gã Phó tướng đứng bên cạnh Tướng quân vẫn duy trì tư thế rút đao, dần dần cũng hạ tay xuống, khôi phục bộ dáng như ngày thường.

Một màn này đều đã hiện rõ trong mắt Tô Yên.

Sau đó, gã Tướng quân đưa lệnh bài cho Tô Yên

"Người đâu!!"

"Có!"

"Hôm nay, liền để anh hùng Tô Yên của chúng ta nắm giữ ấn soái xuất chinh, ủng hộ sĩ khí!!!"

"Tuân lệnh!"

Vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng kèn.

Tô Yên cầm lệnh bài trong tay

"Trận này nhất định phải đánh sao? Tướng quân hẳn là rõ hơn ai hết, chúng ta không đánh lại!"

Nếu thế lực hai bên ngang nhau, vậy thì còn có thể.

Nhưng nội bộ Thịnh Nguyên quốc vốn chỉ còn cái vỏ, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong đã rỗng tuếch.

So sánh với Kim Ngọc quốc binh hùng tướng mạnh, kém quá nhiều.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Gã tướng quân lắc lắc đầu

"Không, chúng ta còn có ngươi."

"Chiến sự trước nay đều không thể dựa vào một người ngăn cản cơn sóng dữ."

"Ngươi làm một lần là được."

Gã dứt lời, Tô Yên liền trầm mặc.

Gã Tướng quân liền nói tiếp một câu

"Lần trước ngươi có thể một thân một mình chống lại cả thiên quân vạn mã, ta tin tưởng lần này ngươi cũng có thể làm vậy."

Tô Yên nhàn nhạt hỏi

"Nếu ta không làm được thì sao?"

Nụ cười trêи mặt gã Tướng quân dần dần thu lại

"Ngươi là tướng soái, nếu thất bại, thì hãy dùng đầu của mình tế các tướng sĩ đã bỏ mạng đi."

Tô Yên cúi đầu, suy nghĩ trong chốc lát

"Ta có thể từ chối không?"

Nàng vừa dứt lời, gã Phó tướng đứng bên cạnh đã quát lớn

"Lớn mật, ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám nói chuyện với Tướng quân như vậy??"

Tô Yên đã hiểu ý của bọn họ.

Chiến sự thắng hay không, không quan trọng.

Giết chết được nàng, mới là điều bọn chúng muốn.

Bọn chúng đang tìm mọi cách để giết chết nàng.

Tô Yên suy nghĩ thật lâu, lần trước hình như bọn họ chỉ tương giao một lần ngắn ngủi trước khi ra trận.

Nàng cúi đầu, lên tiếng

"Được!"

Nàng nắm soái lệnh đi ra khỏi lều.

Giữa trưa hôm đó, Lý Đại Bạch trở lại.

"Tiểu huynh đệ, ta đã đưa Lục Vân cô nương trở về rồi."

Vừa nói vừa bưng bát nước lên uống ừng ực.

Tô Yên lên tiếng

"Lại sắp đánh trận."

Lý Đại Bạch gật đầu, vỗ vỗ ngực

"Yên tâm, mạng của ta là do cậu cứu về, chỉ cần cậu cần, có thể lấy đi bất cứ lúc nào."

Lý Đại Bạch biểu đạt quyết tâm.

Nhưng quyết tâm của hắn ta, không phải hướng về Thịnh Nguyên quốc, mà là hướng về Tô Yên.

"Huynh muốn làm quan không?"

Lý Đại Bạch tuy rằng không hiểu vì sao Tô Yên lại đột nhiên hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời

"Lý Đại Bạch ta đọc sách không nhiều, sao có thể làm quan?

Chờ chiến trận kết thúc, ta sẽ về nhà trồng trọt, chăn nuôi."

Nói xong, Lý Đại Bạch gãi đầu, cười hắc hắc.

Lại nhìn nhìn Tô Yên, do dự nửa ngày mới dám lên tiếng

"Cậu.... không phải vẫn nhớ thương hắn đấy chứ?"

Hắn ở đây chính là Hiên Viên Quân Ngọc.

Tô Yên không trả lời.

Lý Đại Bạch lên tiếng

"Có lẽ, hắn sẽ lấy một cô vợ xinh đẹp. Tiểu huynh đệ, nếu không, cậu đổi người khác đi?"

Nói xong, Lý Đại Bạch thở dài.

Chuyện nam nhân yêu nam nhân này, con đường tương lai thật sự vô cùng trắc trở.

Mỗi lần đều là tiểu huynh đệ cưỡng chế người ta.

Tốt xấu gì người ta cũng là Vương Gia.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Về nước rồi, dù có đoạn tụ, vậy cũng khẳng định sẽ không đến lượt cậu.

Tiểu huynh đệ coi trọng ai thì không coi trọng, sao lại cứ nhất quyết phải coi trọng hắn chứ?

Lý Đại Bạch đứng im tại chỗ sầu lo vì tiểu huynh đệ của mình.

Tô Yên lắc đầu

"Không đổi."

Nàng vừa dứt lời, Lý Đại Bạch lại lần nữa thở dài.

Tiểu huynh đệ, sao lại làm người ta nhọc lòng như vậy chứ?

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng còi khẩn cấp.

Một binh lính chạy tới trước mặt Tô Yên, hai tay ôm quyền

"Quân địch xâm phạm, Tướng quân lệnh cho người nắm giữ ấn soái xuất chinh."

Lý Đại Bạch còn chưa phản ứng lại

"Này, thế này là thế nào?"

Tô Yên cúi đầu, móc tấm thẻ bài từ trong tay áo ra, treo ở bên hông.

Là soái lệnh.

Lý Đại Bạch sửng sốt, sau đó liền vô cùng kϊƈɦ động.

"Này, này, tiểu huynh đệ? Cậu tiếp soái lệnh sao? Hiệu lệnh cho tướng sĩ chúng ta sao???"

Tô Yên đi phía trước, Lý Đại Bạch đi theo sau.

Hai người vừa nói vừa đi.

Tô Yên nhàn nhạt nói

"Ta chỉ phụ trách chiến đấu anh dũng, Tướng quân không cho ta quyền lực chỉ huy."

Cũng có thể lý giải rằng giờ nàng chính là bia ngắm di động.

Trận chiến này có thắng hay không thì nàng không biết.

Nhưng hiển nhiên, gã Tướng quân đã tìm ra được người mà gã có thể đùn đẩy trách nhiệm nếu thua trận rồi.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tiếng kèn vang vọng dưới ánh nắng chiều.

Tô Yên cưỡi chiến mã ra khỏi cổng thành.

Nàng vừa đi chưa bao lâu, Lý Đại Bạch cũng cưỡi chiến mã đuổi theo.

Hắn ta cầm trường đao, đi bên cạnh Tô Yên

"Mạng của ta là do tiểu huynh đệ cho, nếu cậu yêu cầu, ta nguyện ý vì cậu làm gương cho binh sĩ."

Giọng nói của Lý Đại Bạch thô cuồng, đứng tại cổng thành nói lớn, vô cùng dũng cảm.

Lập tức khích lệ ý chí chiến đấu của các binh sĩ khác

"Làm gương cho binh sĩ!!"

"Làm gương cho binh sĩ!!!"

Một đội quân giơ đao, hô vang từng tiếng. TruyenHD

Tô Yên nhìn muôn vàn binh sĩ đứng xung quanh, binh sĩ đứng bên trêи tường thành lại im lặng

Trong lòng sinh ra một cảm xúc không tên.

Nàng không muốn bảo vệ quốc gia nhưng vẫn phải bảo vệ.

Có lẽ, bọn họ cũng giống như nàng.

Tô Yên nghiêm túc

"Ta sẽ tận lực."

Nàng sẽ tận lực giúp họ bảo vệ quốc gia.

Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất rộng lớn.

Tô Yên nhìn về phía xa, đôi mắt giống như bị thứ gì đó bịt lại, không mở ra được.

Một canh giờ trôi qua.

Hai canh giờ trôi qua.

Gã Tướng quân vẫn chậm chạp chưa phát lệnh.

Quân địch đối diện bắt đầu tiếp cận.

Áo giáp, ngựa chiến nhuộm đen một mảng, khí thế ngập trời.

Vốn tưởng rằng chiến tranh chuẩn bị bắt đầu rồi, đối phương lại dừng lại cách xa cả trăm mét, không tiến lên thêm một bước.

Chỉ một lát sau, một binh sĩ cưỡi ngựa chiến đen tiến tới.

Đi tới trước mặt Tô Yên, tư thế hiên ngang

"Xin hỏi, vị binh sĩ nào tên là Tô Yên???"

Tô Yên giữ cương ngựa, Lý Đại Bạch đứng bên cạnh liền lên tiếng

"Tìm gia gia ngươi làm gì?"

Kỵ binh kia không để ý Lý Đại Bạch.

Tiếp tục lên tiếng

"Vương Gia có lệnh, ngừng chiến hoặc là tiếp tục chiến tranh, là phụ thuộc vào Tướng quân của các ngươi. Binh sĩ Tô Yên làm Vương Gia bị thương, thù này không thể không báo. Chỉ cần giao Tô Yên ra đây, trận đánh này, miễn!"

Âm thanh của hắn ta cũng đủ lớn để binh sĩ trêи tường nghe rõ.

Lý Đại Bạch nghe xong, tức giận mắng một câu

"Giao cái ông nội nhà ngươi!!"

Nghe người này nói xong, ngược lại Tô Yên lại giống như tội nhân thiên cổ.

Nhưng rõ ràng, nếu lần trước Tô Yên không làm vậy, toà thành này đã sớm thành thuộc địa của Kim Ngọc quốc.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Những người bọn họ liệu có còn an an ổn ổn mà đứng ở đây?

Lý Đại Bạch hiểu, nhưng không phải ai cũng hiểu.

Hoặc là, trong lòng bọn họ đều hiểu, nhưng do với những chỗ tốt trước kia Tô Yên mang lại, bọn họ càng để tâm tới trận chiến này hơn.

Nếu như, giao Tô Yên ra có thể ngừng chiến.... nghe qua, có vẻ là một đợt mua bán có lời.

Việc Tô Yên lấy sức một người địch lại cả thiên binh vạn mã, không phải ai trong quân doanh cũng biết.

Gã Tướng quân cố ý áp chế chuyện này xuống.

Thậm chí, còn không báo lên triều đình.

Hắn sợ bị Tô Yên vượt mặt.

Lúc đó, không phải Tô Yên sẽ trèo qua đỉnh đầu gã sao?

Mọi người nghe tin này xong, đồng loạt nhìn về phía Tô Yên.

Tô Yên không nói một câu, tiếp tục im lặng chờ đợi người phía trêи tường thành hạ lệnh.

Thời gian một chén trà nhỏ sau.

Một binh sĩ đi tới đầu tường thành

"Tướng quân có lệnh, phê chuẩn!"

Âm thanh truyền khắp tứ phương.

Lý Đại Bạch tức đến nỗi đỏ cả mặt.

Vừa giận vừa khẩn trương.

Tô Yên quay đầu nhìn tên kỵ binh của Kim Ngọc quốc, nhàn nhạt lên tiếng

"Ta là Tô Yên."

Kỵ binh kia nghe xong, đánh giá Tô Yên từ trêи xuống dưới

"Ngươi? Vương Gia của chúng ta không thích bị người khác lừa gạt, nếu Thịnh Nguyên quốc các ngươi cố ý tìm người tới lừa gạt Vương Gia. Vậy thì chờ mà hứng lửa giận của Vương Gia đi."

Nói xong, kỵ binh kia quay ngựa, quay đầu nhìn ý bảo Tô Yên đuổi theo.

Tô Yên cưỡi ngựa đi về phía trước, Lý Đại Bạch cũng đuổi theo.

Tô Yên nhìn Lý Đại Bạch

"Sao vậy?"

Lý Đại Bạch vỗ vỗ ngực

"Ta không sợ, ta đi cùng cậu! Cùng lắm, ta bồi cậu cùng xuống hoàng tuyền."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Với Lý Đại Bạch mà nói, quốc gia rất quan trọng, nhưng ân nhân cứu mạng càng quan trọng hơn.

Không có ơn cứu mạng của Tô Yên, hắn ta đã sớm chết trêи chiến trường từ lâu rồi, nói gì tới chuyện báo quốc nữa?

Nhưng lệnh của gã Tướng quân kia làm Lý Đại Bạch cảm thấy vô cùng thất bại.

Đột nhiên sinh ra cảm giác bất lực.

Rõ ràng Tô Yên xả thân cứu Thịnh Nguyên quốc.

Hiện giờ phải chịu nhục đi biệt quốc làm con tin.

Quan trọng nhất là, vị Vương Gia kia có quan hệ không bình thường với Tô Yên, có lẽ... vẫn còn ghi hận Tô Yên.

Nếu vậy, Tô Yên tiểu huynh đệ đi biệt quốc làm con tin, khả năng cao sẽ sống không tốt.

Càng như vậy, Lý Đại Bạch càng phải đi theo bồi Tô Yên.

Không thể để tiểu huynh đệ cô đơn.

Tô Yên ngồi trêи lưng ngựa, vó ngựa đạp lên ánh nắng chiều tà mà đi.

Nhìn đến soái lệnh bên hông.

Tô Yên duỗi tay giật mạnh ra rồi ném đi.

Lệnh bài đập vào cửa thành, phát ra một tiếng 'bang' lớn.

Trêи cửa thành xuất hiện một cái hố khiến cho tất cả binh lính bị dọa đến sững sờ.

Một lát sau, Tô Yên nhập quân doanh của Kim Ngọc quốc, Lý Đại Bạch bị áp giải tới nơi khác. TruyenHD

Vệ binh canh giữ cửa nghiêm ngặt, binh lính có chút nhàn nhã.

Dao găm và trường đao của Tô Yên bị lấy đi, sau đó bị bốn binh lính áp giải vào trong lều của Tướng quân.

Tô Yên đi tới cửa, một binh lính đã tiến lên bẩm báo

"Vương Gia, người đã tới."

Bên trong vang lên tiếng nói chậm rãi

"Đưa vào."

Tô Yên bị áp giải vào trong lều.

Bên trong giống như đang mở cuộc họp.

Hiên Viên Quân Ngọc ngồi ở vị trí chủ vị, ở giữa bày một tấm bản đồ địa hình của Thịnh Nguyên quốc, tám vị Phó tướng ngồi ở hai bên.

Trêи người họ mặc áo khoác, bên hông cài trường đao, bộ dạng bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.

Tô Yên đi vào, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của tất cả mọi người, đánh giá Tô Yên từ trêи xuống dưới, cẩn thận nghiên cứu.

Một tên Phó tướng híp mắt, cả người phát ra khí thế chiến đấu

"Vị này chính là binh lính đã cướp Vương Gia đi sao?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Gã giống như chỉ cần Hiên Viên Quân Ngọc lên tiếng, sẽ liều mạng mà giao đấu với Tô Yên.

Một tên lại tỏ vẻ khinh thường

"Có lợi hại đến mấy, cuối cùng không phải cũng bị Thịnh Nguyên quốc đưa tới làm con mồi cho người khác xâu xé hay sao?"

Lại quay ra nói thầm với mấy người khác

"Đáng tiếc, một nhân tài như vậy. Tại sao lại cứ nhất định phải làm Vương Gia bị thương chứ?"

Nếu là tù binh bình thường, còn có thể cùng hắn tranh tài một trận, nếu lợi hại, có thể cho một cái bia mộ, cho Tô Yên chút thể diện.

Nhưng với tính tình của Vương Gia thì....

Thôi, số ngươi là phải chết.

Chỉ là có chút thảm.

Một đám người nhìn Tô Yên, bình phẩm từ đầu đến chân nàng.

Hiên Viên Quân Ngọc thẳng lăng nhìn Tô Yên.

Nhìn một lượt, nhìn thấy dây thừng trêи cổ tay Tô Yên, hạ mí mắt

"Người đâu!"

Âm thanh của hắn vừa vang lên, đám người xung quanh lập tức liền im bặt.

Ánh mắt bọn chúng nhìn Tô Yên, hoặc là thở dài, hoặc là khinh thường, hoặc là phẫn nộ.

Đều cảm thấy Tô Yên sẽ bỏ mạng ở nơi này.

Sau đó, lại nghe Hiên Viên Quân Ngọc lên tiếng

"Cởi trói!"

Hắn vừa dứt lời, một đám Phó tướng liền ngốc.

Nhìn Tô Yên, lại nhìn Hiên Viên Quân Ngọc.

Bỗng nhiên không biết phải làm sao.

Kế đó, lại nghe Vương Gia nhà mình nói tiếp

"Ban ghế!"

Một binh sĩ mang ghế dựa tới, Tô Yên ngồi xuống.

Lần này Hiên Viên Quân Ngọc nhìn Tô Yên thuận mắt hơn không ít.

Hắn câu môi nhìn Tô Yên, lười biếng nói

"Không phải muốn giết bổn vương sao? Sao vẫn còn chưa động thủ?"

Tô Yên nghe lời nói của hắn, liền nhớ việc ngày hôm đó ở trong thôn.

Nàng lên tiếng

"Ta không muốn giết chàng!"

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghiêm túc nói.

Hiên Viên Quân Ngọc không nói một lời, nhưng mấy tên Phó tướng ngồi xung quanh bắt đầu cười nhạo nàng

"Không muốn giết hay giết không nổi???"

Có người cười nhạo, nhưng cũng có người bình tĩnh.

Người này nếu có thể giữa thiên binh vạn mã cướp được Vương Gia đi một lần, vậy chứng tỏ hắn thật sự có thực lực.

Cho nên, càng không thể lưu lại.

"Vương Gia, không cần nói nhiều với hắn, thỉnh người chém chết hắn tại đây, an ủi vong hồn binh lính của Kim Ngọc quốc chúng ta trêи trời."

Gã Phó tướng này vừa mở miệng liền được phần lớn người ở đây tán thành.

Cũng muốn đánh với Tô Yên một trận rồi chém đầu nàng.

Người này lợi hại như vậy, nhưng lại không phải người của Kim Ngọc quốc, thả ra thì vẫn là địch nhân, không thể giữ lại.

Hiên Viên Quân Ngọc rũ mắt, 'cạch' một tiếng, đặt chén trà trong tay xuống bàn.

Chậm rãi lên tiếng

"Ồn ào cái gì?"

Hắn vừa dứt lời, đám người kia lập tức im bặt.

Tô Yên ngồi yên ở đó, hai tay đan vào nhau giống như học sinh ngoan ngồi trong học đường nghe phu tử giảng bài.

Nhìn nàng vô cũng ngoan ngoãn.

Hiên Viên Quân Ngọc càng nhìn càng thấy thuận mắt.

Làn da trắng, thân hình nhỏ nhắn như vậy, rõ ràng là một nữ nhân.

Làm thế nào mà có thể trà trộn vào quân doanh, lại có thể ngốc ở trong đó lâu như vậy?

Mặc kệ, dù gì cũng tóm được nàng rồi.

Hiên Viên Quân Ngọc chống cằm, lười biếng.

Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Tô Yên, môi mỏng gợi lên ý cười.

Chính hắn còn chưa phát hiện, nhưng đám Phó tướng ồn ào bên cạnh lại phát hiện ra chút kỳ quặc.

Ơ...

Ánh mắt Vương Gia nhìn tên tù nhân này có chút kỳ quái.

Sao cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy.

Đúng lúc này, binh lính đứng bên ngoài lều trại nói to

"Vương Gia, đến giờ ăn cơm."

Vào quân doanh rồi, tự nhiên cũng không có nhiều quy củ như ở kinh thành.

Những kính ngữ, ở chỗ này cũng lược bỏ đi rất nhiều.

Hiên Viên Quân Ngọc chậm rãi

"Ừm.."

Hiên Viên Quân Ngọc rất ít khi ăn cơm cùng đám Phó tướng này.

Nếu ngẫu nhiên có hứng thì sẽ ăn cùng bọn họ một lần.

Lúc này, đám Phó tướng đều cho rằng Hiên Viên Quân Ngọc sẽ rời đi.

Nào ngờ, Vương Gia vẫn ngồi yên đó chờ cơm.

Thức ăn của bọn họ so với binh lính thì tốt hơn một chút.

Bốn món mặn, một món canh, một chén cơm.

Một đám người quê mùa, không văn hoa văn nhã.

Nghe thấy đến giờ cơm, tinh thần phấn chấn lên không ít.

Ngồi yên ở đó, chuẩn bị ăn cơm.

Có Hiên Viên Quân Ngọc ngồi ở đây, bọn họ cũng không dám ồn ào nói chuyện như mọi ngày.

Tất cả đều yên lặng, thành thành thật thật ăn đồ ăn ở trước mặt mình.

Tô Yên ngồi im ở đó, không nói gì.

Cho đến khi Hiên Viên Quân Ngọc nhíu mày, lên tiếng

"Người đâu!"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Chớp mắt đã có người chạy vào

"Vương gia?"

Hiên Viên Quân Ngọc nhăn mày nhìn Tô Yên.

Hơn nửa ngày sau bỗng nhiên nói một câu

"Ngươi không có gì muốn nói với bổn vương sao?"

Tô Yên ngẩng đầu, gật gật đầu

"Có, đói bụng."

Nàng ngồi ở đó, một đám người xung quanh đều đang ăn cơm.

Từ chiều hôm qua tới giờ, một ngày một đêm, chỉ ăn một cái màn thầu, uống một chén nước.

Hiên Viên Quân Ngọc khẽ thả lỏng.

Quay đầu nhìn binh lính vừa chạy vào

"Thất thần cái gì? Không nghe thấy sao?"

Đừng nói là binh lính kia, mà tất cả mọi người ở trong lều đều vô cùng kinh ngạc.

Đó là tù binh mà?

Hắn nói cái gì cũng cần phải nghe theo sao??

Binh lính kia cũng không dám trì hoãn, vội vàng chạy đi bưng đồ ăn lại.

Lúc đầu tiên, định ném xuống đất để Tô Yên ăn.

Nhưng nghĩ lại, rõ ràng lúc áp giải tên tù binh này tới đây, là còn trói tay.

Nhưng lần này vào, chẳng những cởi trói rồi, mà còn có ghế dựa để ngồi.

Hiện giờ, Vương Gia còn đích thân sai gã mang cơm lên.

Rõ ràng, Vương Gia đãi ngộ với tên tù binh này không bình thường.

Lập tức vội vàng chuyển một cái bàn nhỏ tới trước mặt Tô Yên, còn lặng lẽ liếc mắt nhìn sắc mặt Hiên Viên Quân Ngọc.

Mấy Phó tướng ngồi xung quanh đều khịt mũi coi thường.

Chỉ có thần sắc Vương Gia là giãn ra.

Tên binh lính kia liền biết, mình làm đúng rồi.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nâng tay phải lên, chuẩn bị cầm đũa ăn cơm.

Nhưng vừa mới nâng tay lên, cánh tay liền khựng lại, chậm rãi thả xuống.

Sau đó giơ tay trái lên cầm lấy đôi đũa chậm rì rì ăn cơm.

Nàng vốn không thuận tay trái, cho nên vô cùng gượng gạo.

Một lát sau, Tô Yên dứt khoát buông đũa, cầm lấy cái màn thầu lên ăn.

Chủ yếu là đã đói lắm rồi, ăn gì cũng được, no bụng là quan trọng nhất.

Nhưng vừa mới cắn được hai miếng màn thầu, liền có một bóng người xuất hiện trước mặt nàng.

Ngẩng đầu lên nhìn, Hiên Viên Quân Ngọc đang nhìn nàng chằm chằm.

Sau đó, cái màn thầu nàng vừa ăn được hai miếng liền bị người ta lấy đi.

Tô Yên nhìn theo cái màn thầu.

Hiên Viên Quân Ngọc lên tiếng

"Không phải ngươi đói sao? Đồ ăn này không hợp khẩu vị sao?"

Tô Yên lắc đầu, lên tiếng

"Không phải, ăn màn thầu sẽ nhanh hơn một chút."

Ánh mắt Hiên Viên Quân Ngọc đen láy, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

Hắn bỗng nhiên lên tiếng

"Tay phải của ngươi làm sao vậy?"

Từ khi Tô Yên bắt đầu tiến vào đây, ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi nàng.

Nhất cử nhất động của nàng hắn đều nhìn thấy rõ.

Tô Yên ngẩng đầu

"Bị thương nhẹ."

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói

"Ký chủ, vết thương của chị không phải là thương nhẹ, là trọng thương, trọng thương đó!!!Chị đau đến nỗi không cầm được đũa nữa rồi."

Tính cách của Tô Yên đôi khi làm Tiểu Hoa vô cùng sốt ruột.

Cho dù nàng chịu bao nhiêu khổ cực cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu cho qua, giống như không đáng để nhắc tới.

Lưỡi hái của Nam Minh cũng vô cùng lợi hại.

Hắc khí ở vai phải ký chủ còn chưa tan đi, hơn nữa còn có xu hướng xâm nhập sâu vào trong cơ thể, khiến Tiểu Hoa sợ tới mức kinh hồn táng đảm.

Còn may ký chủ nói với nó đây chỉ là hiện tượng bình thường, vài ba ngày sẽ hết.

Hiên Viên Quân Ngọc nghe xong, khuôn mặt lộ rõ vẻ không tin

"Ngươi bị thương?"

Thực lực của Tô Yên như thế nào, hắn dĩ nhiên rõ ràng.

Người có thể làm nàng bị thương....

Hắn híp mắt

"Là gã Tướng quân kia của các ngươi?"

Tô Yên lắc đầu

"Không phải."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Hắn tiến tới gần Tô Yên, nhìn từ cánh tay lên bả vai Tô Yên.

Rốt cuộc, hắn cũng nhìn thấy vết máu thấm ra ngoài y phục ở trêи bả vai nàng.

Y phục vẫn lành lặn, không hề có vết rách.

Nhưng lại có máu trêи y phục.

Chỗ bị thương nứt ra sao?

Hắn duỗi tay, kéo cổ áo Tô Yên, cả khuôn mặt đều xám xịt lại.

Đang kéo kéo, hắn mới nhớ ra nàng là nữ tử.

Ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn đám Phó tướng ngồi xung quanh.

Một đám người, cơm trước mặt thì không ăn, mắt to trừng mắt nhỏ đang nhìn Hiên Viên Quân Ngọc cũng Tô Yên.

Hai người này làm gì vậy?

Quan hệ có vẻ không hề đơn giản.

Thái độ của Vương Gia sốt ruột như vậy, không giống thái độ đối với tù binh.

Đặc biệt, tên tù binh này còn làm Vương Gia bị thương.

Như trước kia, chỉ cần một giây Vương Gia liền ban chết.

Hiên Viên Quân Ngọc gợi cánh môi mỏng cười lạnh

"Ăn no rồi? Nhàn quá sao?"

Hắn vừa dứt lời, đám Phó tướng lại vội vàng cúi đầu ăn cơm.

Không dám ngẩng đầu lên.

Cuối cùng, Hiên Viên Quân Ngọc bế Tô Yên đi.

Đúng vậy, là bế đi, loại bế ngang kiểu công chúa ấy.

Khi Vương Gia nhà bọn chúng bế người ta ra ngoài, còn liên mồm gọi đại phu, một đám Phó tướng đều cảm thấy trời sắp sập rồi.

Tên tù binh này liệu có phải là đám người Thịnh Nguyên quốc cố ý phải tới dụ hoặc Vương Gia nhà chúng không vậy?

Tên tù binh kia lớn lên cho dù có gầy yếu, nhưng cũng vẫn là nam tử mà.

Vương Gia còn quang minh chính đại bế người ta ra ngoài...

Ánh mắt Vương Gia nhìn người ta cũng thật kỳ quái...

Chương (1-346)