Sủng phi hắc hóa (1)
← Ch.265 | Ch.267 → |
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Khi Tô Yên tỉnh lại đã là ở trong không gian.
Lúc này, Tiểu Hoa thông báo
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, đã về rồi a ~ rải hoa ***"
Tô Yên nghe xong
"Em đã khỏe?"
Tiểu Hoa vui vẻ nói
"Ký chủ, Tiểu Hoa lại có thể vận hành bình thường rùi óh~. Có lẽ là do Tiểu Hoa bị hít vào cây trâm hoa bỉ ngạn kia, tuy rằng cuối cùng cũng được thả ra, nhưng vẫn là bị ảnh hưởng một ít cho nên không nhạy. Được tẩm bổ trong vị diện vừa rồi, cho nên em lại khôi phục, có thể tiếp tục hoạt động nha."
Tô Yên nghe xong, nói
"Ân"
"Leng keng, đang kiểm tra số liệu của ký chủ."
Sau đó, Tiểu Hoa lại nói
"Trước mặt ký chủ là bảng số liệu
【dung lượng não】59
【giá trị thể lực】90.
Bởi vì ngài dùng hai trị số để rút thăm trúng thưởng, cho nên ngài còn 5 trị số có thể điều chỉnh."
Đây là số liệu trước khi tiến vào Minh Giới.
Bởi vì còn chưa có dùng xong, đã bị hút vào cây trâm.
Hiện giờ ra ngoài, đương nhiên phải tiếp theo tiếp tục thống kê.
Tô Yên
"Thêm ở dung lượng não đi."
"Leng keng, xin chờ trong chốc lát. Tăng thêm thành công.
Bảng trị số hiện tại là
【dung lượng não 】64
【giá trị thể lực 】90"
Tô Yên hỏi
"Minh giới cùng vị diện vừa rồi không có trị số?"
"Ân ······ ký chủ, Tiểu Hoa lúc ấy không nhạy. Vô pháp tiến hành thống kê, cũng không thể tuyên bố nhiệm vụ.
Chị coi như ······ vui vẻ một chút đi?"
Tô Yên nghiêm túc
"Chỉ có cho ta trị số, ta mới có thể vui vẻ."
Tiểu Hoa cổ vũ
"Ký chủ, cố lên! Trị số khẳng định sẽ có!!"
"Bắt đầu nhiệm vụ đi."
"Leng keng, ký chủ xin chờ trong chốc lát."
Trước mắt Tô Yên tối sầm, mất đi ý thức.
Chờ đến khi nàng tỉnh lại là đang ở một chiếc xe ngựa, bên ngoài trời còn đang mưa.
Tô Yên nghe tiếng mưa rơi, cảm thụ được ẩm ướt trong không khí.
Mặt vô biểu tình.
Tiểu Hoa vốn dĩ đang muốn vui vẻ tuyên bố nhiệm vụ, khi nó nhận thấy được trời mưa, tức khắc liền tắt âm.
Thậm chí cũng đã quên nhiệm vụ mình cần giao.
Chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng kêu rêи thống khổ, còn có thanh âm gươm đao đâm vào thân thể.
Con ngựa chấn kinh, tựa hồ muốn chạy, hí vang một tiếng, đảo mắt liền bị chém giết.
Ầm vang một tiếng, tia chớp cơ hồ chiếu sáng toàn bộ không trung.
Bỗng nhiên, một nha đầu vén rèm lên, mở miệng nói
"Công chúa điện hạ, ngài chạy mau, ta yểm hộ ngài!"
Nha đầu kia hoảng loạn vô cùng, nhưng trong mắt mang theo quyết tâm thề chết bảo hộ.
Xem bộ dáng này, là bị tập kϊƈɦ.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên nhíu mày, có điểm không kiên nhẫn nhìn nha đầu kia.
"Đi ra ngoài."
Tỳ nữ sửng sốt, dậm chân một cái
"Công chúa! Ngài đi mau! Nếu không đi thì sẽ không kịp mất!!"
Tô Yên lại lần nữa mở miệng
"Đi ra ngoài."
Giọng nói hờ hững, không kiên nhẫn lại xa cách.
Tỳ nữ có lẽ là bị khí thế này của Tô Yên làm cho chấn động, công chúa sao lại có bộ dáng như vậy?
Có lẽ, công chúa đã có chủ ý.
Tỳ nữ lên tiếng
"Vâng"
Sau đó rời khỏi xe ngựa.
Nhìn không thấy mưa to tầm tã bên ngoài, Tô Yên nhắm mắt lại, cảm xúc bực bội bất kham có một chút dịu lại.
Đương nhiên, cũng... cũng chỉ có một chút mà thôi.
Tô Yên đợi trong chốc lát, vẫn là an an tĩnh tĩnh, nàng mở miệng
"Lại chết máy?"
Tiểu Hoa lắp bắp nói
"Có... có Tiểu Hoa ở đây."
Tô Yên
"Nói đi."
*****
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Vì thế Tiểu Hoa lập tức truyền thông tin cho Tô Yên.
"Ký chủ, chị hiện tại là ở trong một cuốn kịch bản. Chỉ là kịch bản này còn chưa tiến vào giai đoạn chính, nội dung cụ thể còn không có hoàn toàn triển khai. Cho nên chị có thể tự do phát huy, không có hạn định ······"
Tiểu Hoa lải nhải.
Tô Yên nghe Tiểu Hoa dông dài liền không kiên nhẫn
"Nói trọng điểm."
Tiểu Hoa run run một chút, vốn dĩ đã sợ ký chủ vào ngày mưa, hiện tại liền càng sợ hãi.
"Cuốn truyện này tên là 《 sủng phi 》 là một bộ truyện đại nữ chủ. Ký chủ chính là vai chính, Tô Yên."
Tiểu Hoa nói một lúc, thấy sắc mặt ký chủ càng ngày càng xấu.
Chặn lại nói
"Tình huống hiện tại của chị là cùng Kim Vĩnh quốc liên hôn, nửa đường bị thích khách tập kϊƈɦ. Thị vệ đều đã chết, nha hoàn tiểu Đào vì chị liều chết chắn một đao, sau đó chị thành công chạy thoát."
Ngay khi Tiểu Hoa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng la của nha hoàn
"Công chúa! Chạy mau!!"
Dùng hết toàn lực kêu lên, nhìn ra được xác thật là một lòng hộ chủ.
Bên ngoài, mùi máu tươi tràn ngập.
Nước mưa cọ rửa bùn đất trêи đường, máu loãng hỗn tạp chảy xuôi khắp nơi.
Phía trước, hơn mười tên hắc y nhân che mặt, tay cầm trường đao từng bước một đi tới.
Phụt một tiếng, trường đao thọc vào ngực của thị vệ cuối cùng.
Rút ra, máu tươi rơi, thị vệ ngã xuống, lại không một tiếng động.
Một đống thi thể, hỗn độn khắp nơi.
Nha hoàn tiểu Đào sợ tới mức không được, nhưng vẫn chắn ngang trước mặt cỗ kiệu
"Ta liều mạng với các ngươi!!"
Vừa kêu vừa chạy tới phía trước.
Chỉ là, sau lưng bỗng nhiên có một bàn tay trắng nõn bên trong kiệu vươn ra.
Tiểu Đào chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng vô pháp phản kháng, trực tiếp kéo mình vào bên trong kiệu.
Chỉ thấy công chúa mặc giá y đỏ thẫm, tay cầm một cây dù giấy, đi ra khỏi cỗ kiệu.
Mưa to tầm tã, dưới dù giấy, một vị cô nương đội mũ phượng khăn quàng vai, nơi chốn mang theo tinh xảo tuyệt luân.
Tốt đẹp như vậy, lại là ở một nơi thi thể hỗn độn.
Đối diện, là sát thủ chuẩn bị giết nàng.
Đại khái, ông trời cũng cảm thán bi thảm, sấm sét ầm ầm ầm ầm ầm vang lên.
Mưa rơi xuống càng lớn.
Chỉ là, cô nương này cũng không giống như sợ hãi.
Nhưng có chút ······ không kiên nhẫn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Sau đó, chỉ thấy cô nương dùng một bàn tay cầm ô, bàn tay còn lại rút cây trâm trêи đầu, trực tiếp tháo mũ phượng kia đi.
Mái tóc đen nhánh xõa dài xuống dưới, áo ngoài dày nặng cũng được thoát ra.
Làn váy trong thêu kim sắc phượng hoàng kia nhìn qua sinh động như thật.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc dù, lại nhìn đám người đối diện.
Nàng nghiêng đầu
"Này, tiểu Đào"
Nàng hô một tiếng.
Chỉ là người ở trong kiệu có vẻ choáng váng, chậm chạp không có đáp lại.
Nàng nhíu mày
"Sao vậy?"
Giữa mày toàn là không kiên nhẫn.
Rốt cuộc, nha hoàn bên trong kiệu chạy tới, đi vào bên người Tô Yên, nôn nóng mở miệng
"Công chúa điện hạ, chúng ta ··· ưm."
Còn chưa nói dứt lời, trong miệng đã bị nhét một khối khăn tay màu đỏ.
Tô Yên nâng tay lên, đưa cây dù qua.
"Cầm."
Giọng điệu nàng quá bình tĩnh, thế cho nên vị nha hoàn kia vội vàng duỗi tay nhận lấy dù giấy.
Tô Yên nhìn đám người đối diện.
Mí mắt buông xuống,
"Không phải muốn giết ta? Còn không qua đây?"
Nàng xả một chút cổ áo, bực bội không được.
Hắc y nhân nhìn lẫn nhau một cái, cho đến khi một tên trong đó mở miệng
"Giết!"
Sau đó tất cả đồng thời hướng tới Tô Yên cùng tiểu Đào.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nắm chặt cây trâm, ra tay.
"Phập" một tiếng.
Khi nàng cắm cây trâm vào cổ tên đó, gã hắc y nhân ngã vật ra đất, làm chấn động mười mấy người còn lại.
Tất cả đều vô cùng sửng sốt.
Vị công chúa yếu đuối như vậy, thế nhưng lại có thể giết chết sát thủ như bọn họ.
Hơn nữa còn là trong nháy mắt.
Mặt không đổi sắc, muốn giết là giết.
Hình như có chút bất đồng với tin tình báo bọn chúng nhận được.
Ít nhất, vị công chúa này không hề nhu nhược, mà võ công còn vô cùng cao thâm.
Tô Yên cần cây trâm, sau đó liền ném đi.
Khom lưng, nhặt một cây đao lên.
Dùng cái này, sẽ giải quyết nhanh hơn một chút.
Nàng vẫy tay
"Nhanh lên."
Vừa dứt lời.
Đám hắc y nhân đen mặt nhìn nhau.
Trước nay bọn chúng giết người đều khiến đối phương chật vật chạy trốn.
Hiện giờ, bọn chúng lại bị chính con mồi của mình khiêu khích.
Cuối cùng, mười mấy hắc y nhân cùng xông lên.
Nhưng lần này đã thêm phần cảnh giác, phòng thủ nghiêm ngặt.
Sau một chén trà nhỏ.
"Phụt" một tiếng.
Thanh đao trêи tay Tô Yên đâm vào cơ thể của tên hắc y nhân cuối cùng.
Trêи mặt nàng dính chút máu.
Dưới đêm mưa, cả người nàng như phủ thêm một tầng yêu khí.
Hồng y, tay cầm trường đao, giết hết quân địch.
Mắt tên hắc y nhân mắt trợn tròn, ngã xuống đất bùn.
Vẻ mặt vẫn vô cùng sững sờ, không thể tin tưởng được.
Tô Yên cúi đầu nhìn y phục trêи người đã ướt sũng.
Hừ.
Thật khó chịu.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nàng không kiên nhẫn ném đao đi.
Nửa ngày sau vẫn không thấy nha hoàn tiến tới.
Nàng quay đầu lại,
"Lại đây!"
Trong miệng nha hoàn vẫn nhét khăn tay, sợ tới mức cả người run run.
Ánh mắt nhìn Tô Yên càng trở nên kỳ quái, nhưng vẫn mau chóng chạy tới bên cạnh nàng, vội vàng rút khăn tay ra, lên tiếng
"Công chúa điện hạ, người tìm Tiểu Đào có việc gì ạ?"
Khi Tiểu Đào nói chuyện, giọng nói vẫn còn run run
Đầu tiên là bị hắc y nhân bất thình lình xuất hiện dọa sợ, sau đó lại bị Công chúa nhà mình dọa cho mất hồn mất vía.
Ánh mắt sợ hãi Tiểu Đào nhìn Công chúa nhà mình và đám hắc y nhân sắp giống nhau rồi.
Tô Yên nhìn Tiểu Đào, sau đó nhìn đi chỗ khác
"Che cho ta."
Tiểu Đào phản ứng lại, vội vàng bung dù che cho Tô Yên.
Tô Yên nâng bước tiến về phía trước, Tiểu Đào nhanh chân đi theo phía sau.
Càng đi, nỗi sợ hãi của Tiểu Đào đối với Công chúa nhà mình càng vơi dần đi.
Ở chung với Công chúa bao nhiêu năm như vậy, Công chúa là người vô cùng lương thiện.
Có lẽ, vừa rồi là chịu quá nhiều kϊƈɦ thích nên tiềm lực ẩn giấu bộc phát chăng?
Cũng có lẽ, Công chúa đã từng học qua công phu, nhưng vì sự an toàn nên chưa bao giờ để lộ trước mặt bất kỳ ai?
Đều có khả năng a.
Hạ nhân bọn họ chỉ cần làm theo yêu cầu của chủ tử là được, còn chuyện của chủ tử, không cần đến bọn họ nhọc lòng.
Tiểu Đào càng nghĩ càng cảm thấy nhẹ nhõm.
Lên tiếng
"Công chúa điện hạ, chúng ta đi chỗ nào ạ?"
Tô Yên không đáp lại.
Tiểu Đào lại nói
"Công chúa điện hạ, rẽ trái ở phía trước là chúng ta sẽ đến trạm dịch. Đến lúc đó, có thể liên hệ Trấn Nam Vương tới đón ngài...."
Tiểu Đào còn chưa kịp nói xong đã thấy Tô Yên dừng chân.
Nàng xoay người, nhìn thẳng vào Tiểu Đào, ánh mắt không có chút dao động nào.
Sau đó, Tiểu Đào lại nghe thấy tiếng vải bị xé.
Váy của nàng ấy bị xé.
Sau đó, miếng vải kia được cuộn tròn lại, nhét vào trong miệng của Tiểu Đào.
Tô Yên lạnh nhạt lên tiếng
"Im miệng, đừng để ta nghe thấy ngươi phát ra bất kỳ âm thanh gì!"
Tiểu Đào hít sâu một hơi, sự sợ hãi lại tràn ngập trong đôi mắt.
Vội vàng gật đầu.
Tô Yên cầm lấy dù, đi thẳng về phía trước.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tiểu Đào vội vàng đi theo.
Tô Yên không kiên nhẫn, nói
"Không được phát ra âm thanh."
Tiểu Đào cẩn thận đi.
"Không được thở mạnh."
Tiểu Đào đơ người.
Công chúa bị làm sao vậy?
Không được thở?
Tiểu Đào hít sâu một nỗ lực nín thở, nhịn đến muốn nghẹn rồi.
Tiểu Đào lùi lại cách Tô Yên 3 mét, lúc này Tô Yên mới không nói gì nữa.
Tiểu Đào muốn nhắc nhở công chúa đây không phải là đường tới trạm dịch, nhưng Công chúa không cho nói bất kỳ điều gì, nên chỉ đành tiếp tục im lặng, đi theo phía sau Tô Yên.
Nửa canh giờ sau, Tô Yên không kiên nhẫn
"Sao vẫn chưa tới?"
Vừa nói vừa quay đầu nhìn Tiểu Đào.
Lúc này Tiểu Đào vội vàng lấy miếng vải trong miệng ra, nhỏ giọng lên tiếng
"Người, đi lầm đường...."
Tô Yên nhíu mày
"Sao không nói sớm?"
Tô Yên tâm phiền ý loạn, Tiểu Đào cũng vô cùng ủy khuất
"Công chúa, người... không cho nô tỳ nói chuyện."
Cũng may phế vật trong đầu Tô Yên cuối cùng cũng có chút công dụng.
"Ký chủ, chị đi thẳng phía trước 100 mét có một ngôi miếu hoang. Theo kịch bản, lần đầu tiên chị gặp mặt Trấn Nam Vương là ở trong ngôi miếu này."
Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, khắc chế một lúc lâu mới có thể không mắng Tiểu Hoa.
Nàng cầm dù đi thẳng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tiểu Đào chạy theo chân Tô Yên.
Không hiểu Công chúa muốn đi đâu nữa, nhưng mà, vẫn phải đi theo.
Công chúa ở đâu, Tiểu Đào phải ở đó.
Trong chốc lát, ngôi miếu hoang trong miệng Tiểu Hoa xuất hiện trước mắt Tô Yên.
Xác thật là hoang tàn.
Tượng sư tử bằng đá trước cổng miếu đều đã rơi mất cái đầu, cỏ mọc từng cụm, hiển nhiên bình thường không có ai tới đây.
Thềm đá phủ đầy rêu xanh, không cẩn thận một chút sẽ trượt chân.
Tô Yên đi vào trong, duỗi tay thả Tiểu Hồng ra.
Tiểu Hồng bé bằng ngón tay út, mềm oặt ghé sát vào bên chân Tô Yên.
Hic, trời mưa.
Im lặng là tốt nhất.
Không được thu hút sự chú ý của Tô Yên.
Tiểu Hồng vô tâm vô phế giờ đây đã biết trời mưa phải im lặng, bằng không sẽ bị Tô Yên đánh chết.
"Nhìn."
Nàng nói.
Sau đó đi thẳng vào trong góc miếu, ngồi xuống.
Tiểu Hồng tận tâm tận lực làm nhiệm vụ trông coi cho Tô Yên.
Vì sao à?
Chỗ này không có người ở, lại âm u ẩm ướt, trời mưa thế này khẳng định sẽ có không ít sâu bọ xuất hiện.
Tiểu Hồng giờ đây chính là vũ khí diệt sâu.
Hiển nhiên, Tiểu Hồng vô cùng minh bạch chức trách của chính mình.
Chạy vòng quanh chỗ Tô Yên ngồi, trèo lên mái hiên, rồi luồn xuống đống rơm dưới sàn nhà.
Phàm là những nơi nó có thể chui vào, nó đều xông vào cả.
Có thể cắn chết, đều cắn chết.
Nếu lúc này có ánh sáng chiếu vào đây thì có thể nhìn thấy thi thoảng sẽ có sâu rơi trêи mái xuống chỗ Tô Yên.
Mà xung quanh Tô Yên là một đống sâu bọ đã chết.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Còn Tiểu Đào, tuy rằng vô cùng tận tâm và trung thành, nhưng đối với những nơi không quen thuộc lại tối tăm như thế này vẫn vô cùng sợ hãi.
Đặc biệt là, Công chúa điện hạ còn vô cùng khủng bố nữa.
Tiểu Đào không dám tiến lại gần, chỉ dám đứng ngoài cửa.
Nhìn bên ngoài mưa tầm tã, còn có sấm sét, trong miếu, lại vô cùng yên tĩnh.
Đứng được một lúc, trong lòng Tiểu Đào đã bắt đầu có chút hoảng loạn.
Ở nơi núi rừng hoang vắng, càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Ngay lúc này liền nghe thấy có tiếng người nói
"Vương Gia, chúng ta vào trong này tránh mưa."
Một người khác đáp lại
"Ừm."
Sau đó, không nghe thấy gì nữa.
Một lát sau, có hai người đi tới.
Một người mặc một thân y phục đen, rất giống thị vệ, một tay cầm ô che cho một người khác.
Dưới dù, Một nam tử mặc một thân y phục trắng, áo choàng trắng.
Mặt như họa, lông mi đen nhánh nhỏ dài, giống như bước từ trong tranh ra.
Quanh thân mang theo vẻ tôn quý, đứng ở nơi rách nát như vậy chỉ làm người ta lo lắng sẽ làm bẩn mắt của hắn.
Hai người xuất hiện trong ngôi miếu hoang này, quả thật không xứng.
Thị vệ kia lên tiếng
"Vương Gia, có người."
Người kia ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua Tiểu Đào đang đứng ở cửa.
Sau đó gợi cánh môi, khẽ lên tiếng
"Không sao."
Vừa dứt lời, hai người liền đi vào trong miếu.
Đi vào trong, thị vệ áo đen nhìn nam tử mặc bạch y, cất tiếng
"Có người."
Bạch y nam tử nhìn vào trong góc tối âm u.
Ngồi ở chỗ như vậy, lại tránh ở nơi như thế này.
Xác thật có chút cổ quái.
Bạch y nam tử lại nói
"Không sao."
Vừa mới dứt lời liền nghe thấy người ở trong góc không mấy kiên nhẫn nói
"Các người quấy rầy đến ta."
Bạch y nam tử sửng sốt.
Cánh môi gợi lên, nhẹ nhàng lên tiếng
"Vị huynh đài này, ...."
Còn chưa nói hết câu.
Giọng nói kia lại vang lên
"Im miệng, không cần nói chuyện với ta."
Giọng nói của Tô Yên lúc này có chút khàn, khiến cho Tuân Cảnh tưởng nàng là nam tử.
Lần này hắn mới nghe ta, hóa ra là một nữ nhân.
Tên thị vệ nhăn mày, lên tiếng
"Làm càn!"
Vừa dứt lời, người trong góc không lên tiếng nữa.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tên thị vệ nhìn những thứ không ngừng rơi từ trêи mái xuống, lại nhìn qua chỗ đó.
Không nhịn được lên tiếng
"Vương Gia, thật sự rất cổ quái."
Vừa dứt lời, phịch một tiếng.
Trong góc truyền tới tiếng vang lớn, vách tường bị đập vỡ.
Đứng ở cửa miếu, nương theo ánh sáng liền nhìn thấy nguyên nhân phát ra tiếng vang.
Là bởi vì cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn kia đang nắm chặt thành nắm đấm gõ lên vách tường.
Sau đó, liền nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của nàng
"Nói thêm câu nữa, ta sẽ bóp chết ngươi."
Tô Yên vừa dứt lời, tên thị vệ kia liền nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi nàng đang ngồi.
Sát khí quanh thân bùng lên.
Giống như chỉ cần Tô Yên có hành động, lập tức sẵn sàng liều mạng với Tô Yên.
Tuân Cảnh nhướng mày, giơ tay ngăn cản động tác của tên thị vệ.
Hắn ta liền thu tay lại.
Sau đó, hai người không nói gì nữa.
Hiện giờ đêm đã về khuya.
Bên ngoài vẫn mưa to tầm tã không muốn ngừng.
Sáng sớm hôm sau, mưa đã nhỏ đi nhưng vẫn chưa dừng hẳn.
Tên thị vệ kia lên tiếng
"Vương gia, chúng ta khi nào khởi hành?"
Tuân Cảnh nhìn sắc trời bên ngoài
"Chờ một chút."
Kỳ thật trời đã sáng, mưa phùn thế này lên đường cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mục đích chân chính muốn trì hoãn của hắn là vì người đang ngồi trong góc kia.
Hắn có chút tò mò, người đó trông như thế nào?
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng gặp qua người nào dám nói lời càn rỡ như vậy.
Có chút thú vị.
Còn Tiểu Đào, từ lúc đêm qua thấy Công chúa nhà mình nện một quyền lên vách tường, làm cả vách tường muốn sụp xuống luôn, thì đã không có chút lo lắng nào cho Tô Yên.
Lại yên lặng lo lắng cho bản thân mình.
Công chúa luôn văn tĩnh của mình đi đâu rồi??
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Trời dần sáng lên.
Rốt cuộc, Tuân Cảnh cũng nhìn thấy rõ gương mặt của nữ nhân ngồi trong góc.
Áo cưới màu đỏ, đầu tóc tán loạn.
Ngồi trong một góc ôm lấy đầu gối.
Xung quanh nàng sâu bọ, nhện, rết, rơi đầy đất.
Hình như đều đã chết rồi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tuân Cảnh nhướng mày, trong đáy mắt có thêm một tầng cảm xúc.
Tên thị vệ lên tiếng
"Vương gia, chúng ta cần phải đi."
Tuân Cảnh không nói chuyện, vẫn đang nhìn chằm chằm vào nữ nhân ngồi trong góc.
Lôi thôi lếch thếch, ướt nhẹp, trêи cánh tay trắng nõn còn có vết máu, giống như bị cắt qua.
Trêи vách tường, một vết rạn to kéo dài bốn phương tám hướng.
Thị vệ đợi một lúc vẫn không thấy Tuân Cảnh trả lời, hai tay ôm quyền
"Vương gia."
Vừa dứt lời, nữ nhân đang ngồi xổm trong góc ngẩng đầu lên.
Trong ánh mắt tràn ngập cảm xúc không kiên nhẫn.
Nàng đứng lên, hướng tới phía tên thị vệ.
Vừa đi, vừa hỏi
"Ngươi thích nói lắm sao?"
Ong ong ong ong như ruồi muỗi bay bên tai, không ngừng nói.
Tên thị vệ nheo mắt.
Tô Yên nhìn tên nam nhân này không thuận mắt.
Trùng hợp, hắn ta cũng không vừa mắt Tô Yên từ đêm hôm qua.
Người này dám quát chủ tử câm miệng, hắn ta đã vô cùng tức giận rồi.
Tuân Cảnh lên tiếng
"Kim Nhất"
Vừa dứt lời, thị vệ liền cúi đầu, lùi lại phía sau một bước.
"Có thuộc hạ."
Tuân Cảnh nhìn Tô Yên từ trêи xuống dưới.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Rõ ràng ăn mặc trang điểm là tân nương tử, nhưng giờ đầu tóc tán loạn, trốn trong một ngôi miếu hoang.
Tuân Cảnh hỏi
"Gả chồng bị nhà chồng cự tuyệt sao?"
Lực chú ý của Tô Yên chuyển từ Kim Nhất sang Tuân Cảnh.
Nàng nhìn hắn, không trả lời.
Tuân Cảnh chậm rãi nói tiếp
"Nhà chồng của ngươi xác thật vô cùng tinh mắt."
Vừa dứt lời.
"Phịch" một tiếng.
Kim Nhất vừa hoảng vừa tức
"Vương gia!"
Tuân Cảnh lùi lại hai bước chân.
Cong eo, che sườn mặt lại.
Tí tách, tí tách, máu từ miệng vết thương chảy xuống theo ngón tay, nhỏ giọt xuống dưới đống cỏ khổ.
Không sai, là Tô Yên đánh.
Nàng cảm thấy nam nhân này quá ầm ĩ, hơn nữa cách nói chuyện, không dễ nghe chút nào.
Tuy rằng lớn lên có chút đẹp, cho nên khi đánh hắn, nàng cũng thu lại một chút lực đạo.
Dù như vậy, cũng làm khóe miệng hắn bật máu, một nửa mặt hơi sưng.
Tiểu Đào đứng bên cạnh kinh sợ hô lên một tiếng.
Nhân vật đẹp như bức tranh thủy mặc kia, thực sự bị Công chúa đánh cho một quyền.
Suy nghĩ đầu tiên của Tiểu Đào là, Công chúa đánh như vậy, trích tiên cũng sẽ thấy đau a.
Tiểu Hoa cũng vô cùng kinh hãi
"Ký chủ thật lợi hại."
Vừa dứt lời, Tiểu Hoa sợ mình không nói thì sẽ xảy ra chuyện mất, bèn lớn tiếng nói
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, trước mặt ký chủ chính là nam chủ Tuân Cảnh."
Nó sợ bị mắng nên muốn chờ trời tạnh mưa mới nói với ký chủ.
Nhưng nhìn tình huống bây giờ.... .
Lần đầu tiên nó thấy ký chủ đánh Nam Chủ đại nhân nha~.
Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói xong, thân thể liền cứng đờ.
Sau đó hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, cẩn thận nhìn Tuân Cảnh một hồi lâu.
Xác thật là hắn.
"Sao em không nói sớm?"
Tiểu Hoa ủy khuất
"Tiểu Hoa sợ ký chủ mắng Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cứ nghĩ ký chủ đã nhận ra Nam Chủ đại nhân rồi...."
Những lần trước ký chủ đều có thể tự nhận ra Nam Chủ đại nhân mà.
Chưa từng có ngoại lệ.
Có vị diện, thân là một cái hệ thống cao cấp, Tiểu Hoa còn chưa nhận ra được Nam Chủ đại nhân mà ký chủ đã nhận ra rồi.
← Ch. 265 | Ch. 267 → |