Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 194

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 194
Bác sĩ đại nhân, thủ hạ lưu tình (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhìn mình trong gương.

Là một khuôn mặt rất trẻ tuổi.

Thiếu chút thanh thuần, nhiều chút vũ mị.

Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa lại xuất hiện ở trong đầu

"Ký chủ, chị tới tìm Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng không biết mình ở đâu, ô ô ô ô."

Giọng trẻ con non nớt vừa vang lên, liên hệ hai người lại lần nữa gián đoạn.

Tô Yên mặc xong quần áo.

Mở cửa phòng đi ra bên ngoài.

Vừa mới ra ngoài liền nghe được bảo mẫu xưng hô với cô

"Tống phu nhân, ngài tỉnh rồi, Tống tiên sinh đang ở dưới lầu ăn bữa sáng."

Tống tiên sinh? Tống phu nhân?

Kết hôn?

Tô Yên dọc theo thang lầu đi xuống dưới.

Trên cầu thang gỗ trải một tấm thảm lông cừu màu trắng.

Đi lên sẽ không phát thanh âm.

Xuống dưới lầu.

Nhìn toàn bộ phòng khách một lần.

Lạnh băng, sạch sẽ.

Cảm giác đối lập hoàn toàn với phòng phấn hồng công chúa của nguyên thân.

Quan trọng nhất chính là, căn phòng kia là một người ở.

Cũng không có dấu vết của một người khác.

Cô vốn xuống dưới không phải muốn ăn cơm.

Mà là muốn đi ra ngoài tìm kiếm Tiểu Hoa.

Dù sao nghe thanh âm Tiểu Hoa có chút sợ hãi.

Cô nghiêng đầu nhìn quanh.

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống.

Vừa vặn chiếu đến trên người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn.

Quần tây đen, áo trắng sơ mi, cổ tay áo cài nút gọn gàng.

Ập vào trước mặt là cảm giác cấm dục, không chút cẩu thả.

Người đàn ông có một khuôn mặt rất đẹp.

Đường cong lãnh ngạnh, mặt không biểu tình, mí mắt buông xuống.

Một chút một chút cắt xuống thịt bò trong đĩa.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Chắc hẳn đối thoại giữa Tô Yên cùng bảo mẫu hắn đã nghe được.

Cũng nên biết Tô Yên đã xuống lầu.

Hắn lại chưa từng ngẩng đầu nhìn một cái.

Chỉ nghiêm túc cắt thịt bò của mình.

bước chân Tô Yên dừng lại.

Vốn dĩ muốn đi ra cửa, cô lại thay đổi phương hướng, đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống ghế dựa ở đối diện.

Người đàn ông dừng động tác cắt thịt bò một chút.

Lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên.

Đôi mắt hắn đen nhánh, không hề gợn sóng.

Sau khi nhìn thoáng qua, hắn lại cúi đầu, tiếp tục cắt.

Hắn giống như là thích cắt xong hết sau đó mới ăn.

Tô Yên nhìn bộ dáng hắn cắt thịt bò.

Mấu chốt là từng miếng được cắt ra thế nhưng có độ lớn giống hệt nhau.

Tô Yên bưng sữa bò trước mặt mình lên, uống một ngụm.

Bảo mẫu thực mau bưng một phần thịt bò khác lên.

Cô cắt một miếng.

Hai người vẫn duy trì an tĩnh.

Từng người ăn đồ của mình.

Phảng phất là hai người xa lạ không quen biết, trùng hợp cùng ngồi trên bàn ăn cơm mà thôi.

Mười lăm phút sau, nam nhân đối diện xoa xoa khóe miệng, đứng dậy. Cầm lấy áo khoác tây trang, đi ra bên ngoài.

Rốt cuộc, Tô Yên mở miệng

"Đợi đã."

Bước chân nam nhân ngừng ở huyền quan*.

*huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.

Đứng ở chỗ đó.

Chờ cô nói tiếp.

Tô Yên đứng lên, đi qua.

Sau đó ôm hắn một chút.

Nghĩ đến bộ dáng một người vợ tiễn chồng mình đi làm.

Sau đó nói

"Trở về sớm một chút nhé."

Ngay khi cô ôm lấy người đàn ông, rõ ràng cảm giác được sống lưng hắn cứng đờ.

Mang theo ý kháng cự rõ ràng.

Xem ra, hắn cùng nguyên thân rất ít có tiếp xúc thân thể.

Lời cô vừa ra khỏi miệng, nam nhân không nói lời nào, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm cô trong chốc lát.

Tô Yên chớp chớp mắt, nói

"Hay là, muốn em đi đón anh?"

Tô Yên nói làm người đàn ông lấy lại tinh thần.

Hắn xoay người, đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Tô Yên cân nhắc.

Hắn là muốn cô đi đón, hay là muốn tự mình trở về?

Chờ nam nhân rời đi trong chốc lát, cô mới nhớ tới còn có một cái thống tử cần mình đi tìm.

*****

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đi ra cửa lớn.

Đi vào góc đường chỗ không có người đi qua.

Sau đó thả Tô Cổ và Tiểu Hồng từ trong không gian ra.

Trên người Tô Cổ còn mặc quần áo cổ đại.

Nhưng mà quan trọng hơn vẫn là tìm Tiểu Hoa trở về trước đã.

Cô duỗi tay chỉ vào một chỗ biệt thự bên cạnh

"Đây là nhà ta. Tiểu Hoa biến thành nhân loại, bị thất lạc rồi. Các em đi tìm một chút. Tiểu Hoa nhận ra được các em."

Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê"

Được! Yên Yên!

Tô Cổ cũng gật gật đầu với Tô Yên

"Đã hiểu."

Nói xong, Tô Cổ cùng Tô Yên chia làm hai đường rời đi.

Sau khi tách ra, Tô Yên dọc theo đường đi tầm hơn 10 phút.

Bỗng nhiên nghe được một thanh âm trẻ con.

"Ký chủ! Ký chủ! Em ở chỗ này!!"

Chỉ thấy trước một cái thùng rác, có một bé nhóc con ngồi xổm, cả người dơ bẩn, cười hề hề.

Bộ dáng ước chừng bảy tám tuổi.

Tiểu Hoa nước mắt lưng tròng

"Ô ô ô ô ~ ký chủ, em rốt cuộc tìm được chị."

Vừa nói, vừa hướng vào trong lòng ngực Tô Yên.

Tô Yên vươn tay, ấn nó xuống.

Ra tiếng

"Tiểu Hoa?"

Mỗ vị nhóc con gật đầu

" Ân, ký chủ, em là thống tử của chị nè."

"Sao lại thành bộ dáng này?"

"Em tìm chị thật lâu, chị đều không tới tìm em a!"

"Em tìm ta bao lâu?"

"Ba ngày."

Tô Yên chớp chớp mắt.

Cô hôm nay mới vừa tỉnh lại, không nghĩ tới Tiểu Hoa đã đến sớm hơn một bước.

Cô lại hỏi

"Vì sao ta không thể giao lưu ý thức cùng em?"

"Tiểu Hoa cũng không biết, có lẽ là do Tiểu Hoa có thân thể. Nên trừ bỏ phát nhiệm vụ, ngẫu nhiên mới có thể cùng ký chủ dùng ý thức giao lưu."

Tô Yên nghe xong Tiểu Hoa giải thích, sau đó lôi kéo tay dơ của Tiểu Hoa, lắc lắc

"Đi thôi, đi về tắm rửa một cái đã."

Tiểu Hoa vừa nghe cái từ trở về này, đôi mắt lập tức liền sáng.

Không còn bộ dáng kia nước mắt lưng tròng như vừa nãy

"Ký chủ, Tiểu Hoa sẽ có phòng riêng của mình sao?"

" Ân?"

"Tiểu Hoa hiện tại là con người, Tiểu Hoa cũng muốn có phòng riêng."

Tô Yên nghĩ tới căn biệt thự kia.

Ba tầng, mười mấy gian phòng.

"Sẽ có."

Tiểu Hoa vừa nghe liền cao hứng nhảy nhót.

Tuy rằng, thân thể này là mua khi giảm giá.

Tuy rằng, nó hiện không thể giao lưu ý thức với ký chủ.

Nhưng những điều này cũng áp không được vui vẻ của Tiểu Hoa.

Tô Yên về đến nhà.

Bảo mẫu thực mau đi tới

"Tống phu nhân, ngài đã về rồi, vị này chính là ······"

Bảo mẫu nhìn về phía Tiểu Hoa.

Tô Yên

"Em trai tôi."

Bảo mẫu tỏ vẻ hiểu rõ

"A, vâng vâng."

"Đi chuẩn bị một chậu nước tắm."

"Được, Tống phu nhân."

Từ khi Tô Yên nói "em trai" xong.

Tiểu Hoa liền cúi đầu, kéo quần của mình ra.

Không ngừng xem bên trong.

Tô Yên nhìn thấy động tác của nhóc tì, hỏi

"Làm sao vậy? Có nghi hoặc với giới tính của mình?"

Tiểu Hoa lắc đầu

"Muốn xác định lại một chút, em là con trai."

Được rồi, trong lòng Tiểu Hoa kỳ thật là muốn lần này biến thành con gái.

Trong lòng có chút tiếc nuối nho nhỏ.

Thực mau nước tắm đã chuẩn bị xong.

Bảo mẫu kéo Tiểu Hoa đi tắm rửa.

Một giờ sau.

Tiểu Hoa mặc một chiếc váy ngủ màu trắng của Tô Yên, từ phòng tắm đi ra.

Váy ngủ rất dài, hoàn toàn che khuất Tiểu Hoa, thậm chí còn kéo lê dài trên mặt đất.

Tiểu Hoa đi được hai bước.

Liền "ầm" một cái, ngã xuống.

Cái trán bị đập đỏ bừng.

Tiểu Hoa như là không sợ đau, lập tức bò dậy tiếp tục hưng phấn chạy tới phòng khách gặp Tô Yên.

"Ký chủ, ký chủ!!"

Nó thực hưng phấn.

Tô Yên nhìn hắn

"Phải gọi chị."

Tiểu Hoa gật đầu.

*****

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

"Chị"

Tiểu Hoa rối rắm

"Vậy, em tên là gì?"

Tô Yên không hề do dự, trả lời

"Tô Tiểu Hoa."

Tô Tiểu Hoa vừa nghe, lại rối rắm.

Nhóc nhìn Tô Yên

"Em không thích cái tên này."

"Vì sao?"

"Đây là tên con gái. Em muốn một cái tên uy vũ hùng tráng!"

Tô Yên nhìn nó, cả nửa ngày sau mới trả lời

"Kêu Tô Uy Vũ?"

Tiểu Hoa rối rắm part 3.

Nghe có vẻ.......

Tên Tô Tiểu Hoa càng hay hơn một chút.

Vì thế, Tiểu Hoa hối hận, chặn lại nói

"Vẫn là kêu Tô Tiểu Hoa hay hơn một chút."

Tô Yên duỗi tay sờ sờ đầu nó.

"Còn chưa truyền ký ức cho ta."

Tô Tiểu Hoa gật đầu.

Sau đó, thanh âm nó xuất hiện ở trong đầu Tô Yên

"Leng keng, đang truyền ký ức, xin chờ trong chốc lát."

Tô Yên nhận thấy một trận đau đớn truyền đến.

Nguyên thân tên Tô Yên.

Tốt nghiệp không bao lâu liền gả cho lão công đương nhiệm Tống Du Cảnh.

Vốn dĩ nguyên thân tràn ngập chờ mong với cuộc sống hôn nhân.

Nhưng sau khi ở chung vài ngày cô phát hiện, lão công này thật sự không phải gu của mình.

Lạnh như băng, không thích nói chuyện, y hệt đầu gỗ vậy.

Nếu không phải bởi vì cha cô một hai phải cô cô cho hắn, cô sẽ không tìm một người như vậy làm chồng đâu.

Dù cho hắn đẹp trai cũng không được.

Kết hôn một năm.

Số lần hai người nói chuyện không vượt quá hai mươi câu.

Từ ngày đầu tiên kết hôn liền bắt đầu phân phòng ngủ đến bây giờ.

Rốt cuộc, nguyên thân chịu đựng không được bèn ngoại tình.

Nguyên thân cùng một họa sĩ dây dưa ái muội.

Nam nhân kia tính tình hài hước, biết tặng hoa hồng còn biết nói chút lời ngọt ngào.

Đặc biệt đối lập với vị lão công lạnh băng trong nhà, đây quả thực tốt không thể tốt hơn.

Kết quả là, nguyên thân muốn ly hôn.

Sau khi kết hôn được một năm rưỡi, bọn họ ly hôn.

Cô không một xu rời khỏi nhà.

Cùng vị nam họa sĩ kia ở cùng nhau.

Đáng tiếc, vị tiểu tình nhân kia vốn nhớ thương tiền tài của nguyên thân.

Vốn là muốn nguyên thân giúp đỡ hắn mở triển lãm tranh.

Hiện giờ cô ly hôn, một phân tiền cũng không có, còn muốn dựa vào tiểu tình nhân giúp đỡ.

Tiểu tình nhân đương nhiên không chấp nhận được.

Vốn dĩ hài hước liền chuyển biến thành ác ngôn ác ý.

Không chỉ như thế, còn tay đấm chân đá, có khuynh hướng bạo lực.

Vào lần thứ 3 nguyên thân bị hắn đánh đến sinh non, rốt cuộc, nguyên thân tuyệt vọng tự sát.

······

Tô Yên tiếp thu hoàn toàn bộ ký ức.

Tiểu Hoa

"Leng keng, nguyện vọng nguyên thân, muốn vị tình nhân Doãn Hưng kia trả giá đại giới."

Nói xong, Tiểu Hoa bắt đầu rối rắm

"Ký chủ, nguyên thân là phụ nữ có chồng. Chị làm thế nào để tìm nam chủ đại nhân bây giờ?"

Tiểu Hoa nâng khuôn mặt trẻ con lên, thanh âm non nớt.

Cái miệng nhỏ mếu mếu

"Ký chủ, nếu chị ở cùng nam chủ đại nhân, có phải gọi là ngoại tình hay không? Vậy nam chủ đại nhân chính là tiểu tam? Chị bao dưỡng tiểu tình nhân sao?"

Tô Yên lấy một quả táo trên bàn, khi Tiểu Hoa lại lần nữa há mồm muốn nói, cô duỗi tay dùng quả táo ngăn chặn miệng nó.

"Ưm ·····"

Tô Yên

"Sẽ không có ngoại tình, cũng sẽ không có tiểu tình nhân."

Tiểu Hoa nghi hoặc

"A?"

Chẳng lẽ ký chủ không muốn tìm nam chủ đại nhân??

Đang nghĩ như vậy.

Liền nghe Tô Yên nói

"Lão công đương nhiệm của ta, chính là người ta muốn tìm."

Tức khắc, mắt Tiểu Hoa sáng rực lên.

"Thật sự??"

Tô Yên gật đầu

" Ân"

Hai người đang nói chuyện, di động Tô Yên truyền đến chấn động.

Cô cầm lấy xem, mặt trên ghi tên "tâm can bảo bối".

Đây là tên tiểu tình nhân của nguyên thân?

Tô Yên nghe máy.

Điện thoại đầu kia có một tiếng gọi ngọt ngấy

"Bảo bối ~ tỉnh dậy chưa nào?"

*****

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên

"Có việc?"

So sánh với đối phương ngọt ngọt ngấy ngấy, Tô Yên bên này lại có vẻ vô tình chút.

Tiểu tình nhân kia tên Doãn Hưng, là một họa sĩ.

Doãn Hưng cười ha hả ra tiếng

"Bảo bối chẳng lẽ đã quên? Chiều nay chúng ta cùng đi Giang Nam a. Cùng đi khám phá thế giới tốt đẹp này. Còn có, tận hưởng thế giới thuộc về hai người chúng ta. Anh còn hy vọng có một ngày chúng ta có thể ở Giang Nam kết hôn đó."

Tô Yên trầm mặc trong chớp mắt

"Tôi kết hôn rồi anh biết không?"

Doãn Hưng sửng sốt

"Bảo bối?"

Không biết như thế nào, hắn cảm thấy hôm nay Tô Yên có điểm kỳ quái.

Tô Yên

"Căn cứ pháp luật quy định, thông dâm thuộc về hành vi trái pháp luật. Anh biết rõ tôi đã lấy chồng mà vẫn có ý đồ kết hôn với tôi sẽ bị nghi ngờ có liên quan tới tội trùng hôn."

Tô Yên một lời tiếp theo một lời.

Người nọ bên kia trố mắt.

Hai chữ bảo bối tới bên miệng đều kêu không ra.

Cuối cùng, Tô Yên nói

"Về sau đừng gọi điện thoại tới."

Nói xong, lạch cạch một tiếng, điện thoại cắt đứt.

Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn ký chủ.

Trong mắt tràn đầy ánh sáng nhỏ lấp lánh

"Ký chủ thật là lợi hại ~~."

Tô Yên sửa đúng

"Gọi chị."

"Chị thật là lợi hại!!"

" Ân, ta biết."

Cô buông điện thoại, thuận đường trả lời Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa biến thành con người, về sau khẳng định là phải ở lại chỗ này.

Vậy nó không thể ngày ngày mặc váy ngủ của Tô Yên đi lại nơi nơi được.

Vẫn nên mua quần áo.

Mới nghĩ như vậy, liền nghe được từ cửa truyền đến tiếng gầm rú của xe thể thao.

Bảo mẫu đi mở cửa.

Tô Yên nhìn ra cửa, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng nói trong trẻo

"Tôi tìm chị Tô Yên."

Sau đó liền nhìn thấy Tô Cổ mặc một thân quần áo thể thao, tóc cắt ngắn sạch sẽ nhanh nhẹn, xách theo mười mấy túi nhãn hiệu cao cấp đi vào.

Tô Yên sửng sốt.

Tô Cổ đặt những quần áo kia ở cửa.

"Chị."

Hắn hô một tiếng.

Tiểu Hoa ánh mắt sáng choang.

Non nớt nói

"Tô Cổ"

Mắt Tô Cổ dừng ở trên người Tiểu Hoa.

Nhịn không được nhìn nhiều hai lần.

Đây chính là cái đứa mà khi hắn bế quan, mỗi ngày đều lải nhải lẩm bẩm kia?

Tô Cổ nhìn về phía Tô Yên

"Chị, nó là nữ?"

Tiểu Hoa vừa mới còn thực vui vẻ, đảo mắt liền chu miệng lên.

Nó duỗi tay, một phen nhấc váy lên

"Nam"

Tô Yên trầm mặc.

Tô Cổ duỗi tay che đôi mắt Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê."

Nó là nam, không sao, ta có thể xem.

Nói xong, liền muốn dùng cái đuôi kéo tay Tô Cổ xuống dưới.

Tô Cổ ra tiếng

"Về sau cách loại cuồng bại lộ này xa một chút. Miễn cho về sau học theo nó càng ngốc."

Tiểu Hoa

"······"

Tiểu Hoa quay đầu khóc lóc kể lể với ký chủ

"Chị! Người xem hắn!"

Tiểu Hoa lớn lên giống hệt cục bột nếp, toàn thân chỗ nào chỗ nào cũng tròn tròn.

Nó vừa ủy khuất, ngược lại là càng thêm đáng yêu.

Tô Yên ra tiếng

"Hôm nay sẽ báo danh cho các em đi nhà trẻ, ngày mai đi học."

Tô Cổ

"Em học tiểu học."

Tiểu Hoa

"Nhà trẻ! Nhà trẻ!!"

Tiểu Hoa thực cao hứng.

Tô Yên chỉ cảm thấy đám nhóc này ồn ào cực.

Để bảo mẫu thu thập ra hai gian phòng ở cho Tô Cổ và Tiểu Hoa.

Khi dọn đồ, Tô Yên nhớ tới đống túi lớn túi nhỏ của Tô Cổ

"Em lấy tiền ở đâu vậy?"

Tô Cổ

"Người khác mua cho."

"Ai?"

"Không quen biết."

"Vì sao sẽ mua cho em?"

"Cô ấy nói em đáng yêu, còn nói chỉ cần bẹo mặt em một chút liền cho em tiền."

Từ cái thế giới trước Tô Cổ ý thức được tầm quan trọng của tiền.

Tô Cổ vừa nghe, bẹo mặt một chút liền đưa tiền, liền rất hào phóng cống hiến mặt của mình ra.

Sau đó, không ngừng có nữ nhân phun nước hoa mang giày cao gót đảo quanh ở bên người hắn.

Có đưa tiền, có trực tiếp dẫn hắn đi mua quần áo.

*****

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên ngẩn người.

Được rồi, cô là lần đầu tiên nghe được chuyện xoa bóp mặt liền có thể đổi tiền.

Tô Yên nhìn đống túi giấy kia.

Lại nhìn Tiểu Hoa mặc váy ngủ hình thỏ của mình

"Có thể chọn một bộ quần áo cho nó mặc không?"

Tô Cổ gật đầu

"Cứ thoải mái chọn đi."

Dù sao là dựa vào bẹo mặt mà có được.

Tiểu Hoa lắc đầu

"Nhưng em muốn mặc váy của chị."

Tô Yên

"Phải mặc quần."

"Nhưng em muốn mặc váy."

"Phải mặc quần."

"Hừ!"

Cuối cùng, Tiểu Hoa không tình nguyện lựa chọn một bộ quần yếm, trước ngực quần yếm còn có túi tiền hình quả dâu tây.

Nhìn qua rất sống động.

Tuy rằng quần áo kích cỡ lớn một chút.

Nhưng là nhìn qua, sẽ cho rằng bộ quần áo này vốn dĩ mặc như vậy.

Mặc ở trên người Tô Tiểu Hoa, vẫn rất đáng yêu.

Tô Cổ, Tiểu Hồng, thêm cả nhóc con Tô Tiểu Hoa.

Tô Yên cảm thấy chỗ mình sắp thành công viên sủng vật rồi.

Cả ngày bọn họ đều ở trong nhà.

Chờ tới rồi buổi tối 9 giờ hơn, Tống Du Cảnh mới về tới nhà.

Hắn mặc một thân tây trang màu đen.

Nút áo cài không chút cẩu thả.

Trên mặt không có biểu tình, hơi thở cấm dục lạnh băng ập vào trước mặt.

Làm việc cả một ngày, cũng không nhìn ra hắn có chút mệt mỏi nào.

Tô Yên đeo dép lê từ phòng khách đi tới.

"Đã về rồi?"

Nói xong, duỗi tay đi ôm hắn.

Tống Du Cảnh mặt không biểu tình nhìn Tô Yên, lui sau một bước tránh né cái ôm của cô.

Tuy không ôm được người, nhưng cô vẫn ngửi thấy được trên người hắn còn tràn ngập mùi nước sát trùng cùng với mùi máu nhàn nhạt.

Tô Yên đứng ở chỗ đó, nghiêm túc hỏi

"Anh ăn cơm chưa?"

Tống Du Cảnh gật đầu

"Rồi"

Đây là câu đầu tiên Tống Du Cảnh nói với Tô Yên trong ngày hôm nay.

Hắn cầm theo cặp công văn, đổi dép lê chuẩn bị đi lên lầu.

Đang đi, vừa vặn thấy được Tiểu Hoa mặc quần yếm đang ăn kem.

Tiểu Hoa bước chân ngắn nhỏ đang đi xuống cầu thang.

Sau đó đối mặt chính diện với Tống Du Cảnh.

Nó mạc danh run run một chút.

Yên lặng ôm chặt kem ly của mình, nước mắt lưng tròng nhìn khắp nơi đi tìm chỗ dựa vào.

Nhỏ giọng nói

"Ký chủ, ký chủ."

Bởi vì trong miệng nó còn ăn kem ly, thế cho nên mơ hồ nghe không rõ rốt cuộc đang nói cái gì.

Tống Du Cảnh nhìn trong nhà nhiều hơn một người, mặt không biểu tình nhìn nhóc con trong chốc lát, sau đó lướt qua nó đi lên thang lầu.

Tống Du Cảnh vừa đi, Tiểu Hoa oa một tiếng liền khóc.

Nhỏ giọng khóc nức nở

"Ký chủ, chị ở đâu??"

Nó cần an ủi, nó cần ôm một cái.

Vị kia chính là nam chủ đại nhân sao?

Trước kia khi không có thực thể, nó đã cảm thấy nam chủ đại nhân rất dọa người.

Hiện giờ có thực thể, chính diện đối mặt.

Quả nhiên thực dọa người a.

Nó một chút cũng không muốn ở cùng hắn đâu.

Nó chỉ muốn ở cùng ký chủ thôi.

Tô Yên đi lên cầu thang, nhìn Tiểu Hoa.

Khom lưng đối diện với nó.

Cô nghi hoặc

"Làm sao vậy?"

Tiểu Hoa nước mắt lưng tròng, non nớt nói

"Chúng ta dọn ra ngoài được không?"

"Không được."

Tô Yên đơn giản nói, phủ định ảo tưởng của Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa cắn một ngụm kem ly

"Hừ!"

Sau đó, bước chân ngắn nhỏ đi đến phòng khách.

Lần nào cũng vậy, ký chủ đều sẽ lựa chọn nam chủ đại nhân.

Trước kia Tiểu Hoa cảm thấy không có gì.

Chính là khi mang nó so cùng nam chủ đại nhân, ký chủ không chút do dự lựa chọn nam chủ đại nhân làm nó cảm thấy ký chủ thực bất công a.

Tô Yên đi lên trên tầng.

Đi đến phòng Tống Du Cảnh.

Cửa phòng hắn cũng không đóng lại, chỉ là khép hờ.

Đại khái là hắn tùy tay đẩy cửa, cho rằng mình đã đóng lại.

Không nghĩ tới, cửa cũng chưa có đóng chặt.

*****

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đầu tiên là gõ gõ cửa.

Không có người đáp lại.

Sau đó cô duỗi tay đẩy cửa phòng ra.

Căn phòng bài trí rất đơn giản.

Đen trắng cách điệu.

Tràn đầy cảm giác cấm dục.

Đặc biệt là cái giường lớn màu đen kia.

Nhìn qua phá lệ xứng đôi cùng tính cách Tống Du Cảnh.

Thanh âm nước chảy trong phòng tắm truyền tới.

Tô Yên đứng ở cửa phòng, không hề đi vào trong.

Nhìn phòng hắn nơi chốn sạch sẽ tinh tế, mỗi một chỗ đều lộ ra chứng cưỡng chế của người mắc bệnh sạch sẽ.

Chờ cửa phòng tắm mở ra.

Người nọ vừa xoa tóc vừa đi ra.

Hắn mặc áo tắm dài màu trắng.

Khi nhìn đến Tô Yên đứng ở trong phòng, bước chân hắn dừng lại.

Mày nhíu chặt.

"Có việc?"

Thanh âm lạnh băng vang lên.

Tô Yên

"Chúng ta là vợ chồng, không phải là nên ở chung một phòng ngủ sao?"

Tống Du Cảnh trầm mặc trong chớp mắt

"Là cô lựa chọn ở riêng."

Lời nói đơn giản, một bộ dáng thêm một chữ cũng không chịu nhiều lời.

Tô Yên gật đầu

"Vậy hiện tại em muốn dọn về đây."

Nói xong, cô lại nói

"Hôm nay buổi tối liền tới ngủ."

Vừa dứt lời, Tô Yên liền muốn tới gần giường.

Tống Du Cảnh nhìn động tác của cô.

Lạnh lùng nói

"Từ từ"

Tô Yên dừng động tác lại.

Nhìn hắn.

Tống Du Cảnh nói

"Đi tắm rửa."

Tô Yên cúi đầu nhìn chính mình

"Em đã tắm rồi."

"Lại tắm lần nữa."

Tống Du Cảnh dừng chút, sau đó nói tiếp

"Dùng thuốc khử trùng tắm."

Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu.

Đây dù sao cũng là địa bàn của người khác

"Được"

Cô đi đến phòng tắm trước mặt, mở cửa phòng tắm ra rồi đi vào.

Tống Du Cảnh tiếp tục xoa đầu.

Hắn cũng không quan tâm việc Tô Yên dùng phòng tắm của mình.

Giống như là chỉ cần người nào dùng thuốc khử trùng rửa sạch, là ai cũng không quan trọng.

Hai mươi phút sau, Tô Yên từ bên trong đi ra.

Tóc ướt nhỏ nước chảy xuống.

Cô cầm khăn lông lau tóc mình.

Tống Du Cảnh ngồi ở mép giường, trong tay nắm một quyển giải phẫu.

Lật từng tờ một.

Ngón tay khớp xương rõ ràng, dưới ánh đèn mờ nhạt, một màn này có vẻ đánh sâu vào thị giác.

Cô lau thật lâu.

Cảm giác tóc cũng khô rồi.

Cô liền nằm vào trong chăn.

Còn chưa đến chốc lát, liền nghe được tiếng gõ cửa.

Cộc cộc cộc.

Tô Yên sửng sốt.

Giờ này bảo mẫu cũng đã rời đi.

Biệt thự to như vậy, chỉ còn lại Tô Tiểu Hoa cùng Tô Cổ hai người.

Cô đứng dậy, mở cửa phòng ra.

Sau đó liền thấy được Tô Tiểu Hoa lại mặc lên váy ngủ của mình, trong tay nắm một quyển truyện cổ tích không biết từ chỗ nào lấy ra

"Chị, trước khi em ngủ, chị nên kể chuyện xưa cho em."

Tiếng nói trẻ con mang theo cảm giác ngốc ngốc

Tô Yên

"Ta sẽ không kể chuyện xưa."

Tô Tiểu Hoa chu miệng

"Chị sẽ! Chị đã kể chuyện xưa cho Tô Tiểu Mộng mà!"

Tô Tiểu Hoa lên án.

Tô Yên cẩn thận nhớ lại thật lâu.

Rốt cuộc nhớ tới, một lần nào đó kể truyện cổ tích cho Tô Tiểu Mộng.

Tô Yên

"Em là người lớn, nên học cách tự mình ngủ được rồi."

Tô Tiểu Hoa chu miệng lợi hại hơn.

Không cam nguyện nói

"Em không."

Tô Yên nhìn thống tử trẻ trâu này.

Trước kia lúc không có thực thể, nó cũng không có nhiều chuyện như vậy.

Tô Yên hỏi

"Em không mệt?"

Tô Tiểu Hoa lắc đầu

"Không mệt, thực vui vẻ."

Nó hưng phấn, thật vất vả mới thành người, làm sao có thể ngủ được?

Tô Yên

"Chẳng lẽ em không cảm thấy lúc này đi chơi trong chốc lát thì sẽ càng vui vẻ sao?"

Tô Tiểu Hoa mờ mịt.

Nó lần đầu tiên làm người, còn có vài chỗ không hiểu lắm.

Nhỏ giọng hỏi

"Phải không?"

Tô Yên gật đầu

"Phải."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)