Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 192

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 192
Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta (13)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Diên Diên

Beta: Tinh Niệm

Hoa Vô Khuynh lông mi run run.

Tô Yên nhìn trên tay hắn dính đầy máu

"Là tự chàng xé rách miệng vết thương??"

Hoa Vô Khuynh càng thêm rụt về trong góc.

Trái tim Tô Yên giống như là bị bóp nghẹt, đau đến lợi hại.

Nàng lôi kéo cổ tay hắn, từng câu từng chữ nghiêm túc nói

"Ta nhìn xem."

Môi Hoa Vô Khuynh run rẩy,

"Không cần."

Nàng rõ ràng rất ghét bỏ hắn, vì cái gì còn muốn xem?

Là muốn nhân cơ hội này hoàn toàn chán ghét hắn?

Tô Yên muốn xem, Hoa Vô Khuynh liền rúc sâu vào trong góc.

Mà trên mặt đất toàn máu tươi, càng ngày càng nhiều.

Tô Yên không có biện pháp.

Người này như là giằng co cùng nàng.

Nàng khom lưng, một tay ôm toàn bộ người lên.

Hoa Vô Khuynh đầu tiên là sửng sốt, sau đó duỗi tay dùng quần áo che ngực của mình lại.

Tô Yên

"Ta sẽ không ghét bỏ chàng."

Hoa Vô Khuynh tiếng nói khàn khàn, lông mi run run

"Nàng sẽ."

Nàng chẳng những ghét bỏ, nàng còn chạy.

Tô Yên nhìn hắn cố chấp như vậy.

Nàng nói

"Chỉ cần miệng vết thương tốt lên, ta sẽ không ghét bỏ chàng. Chỉ cần về sau vết thương không tiếp tục đổ máu, ta sẽ không bỏ lại chàng mà một mình rời đi."

Lời này rốt cuộc lọt vào tai Hoa Vô Khuynh.

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên.

"Thật sự?"

Tô Yên đặt người ở trên giường.

"Ảnh"

Nàng đối hô với bên ngoài một tiếng.

Ảnh thật mau đẩy cửa vào.

Nhìn trên đất đầy máu.

Còn có Hoa Vô Khuynh sắc mặt tái nhợt nằm trên giường.

"Giáo chủ!"

Nàng lên tiếng

"Tìm đại phu, miệng vết thương trên ngực hắn lại nứt ra rồi."

Ảnh đi đến mép giường

"Tô Yên cô nương, ta làm được."

Nói xong, Ảnh duỗi tay muốn cởi quần áo Hoa Vô Khuynh.

Hoa Vô Khuynh lôi kéo không bỏ, thuận tiện trừng mắt nhìn Ảnh một cái.

Ảnh cứng đờ, lập tức thu tay lại.

Tô Yên

"Không trị liệu miệng vết thương sao?"

Hoa Vô Khuynh nhìn Tô Yên

"Nàng không được xem."

Tô Yên gật đầu

"Được"

Nàng lên tiếng, liền muốn đặt Hoa Vô Khuynh ở trên giường để đi ra ngoài.

Nhưng mà nàng mới vừa có động tác, Hoa Vô Khuynh liền kéo nàng lại.

"Nàng định đi đâu?"

Hắn có điểm sốt ruột.

Tô Yên

"Em đi ra cửa chờ."

Hoa Vô Khuynh lắc đầu

"Nàng, nàng không thể đi."

Tô Yên chớp chớp mắt

"Vậy em nên làm cái gì bây giờ?"

Không cho nàng xem, còn không cho nàng đi.

Hắn lên tiếng

"Nàng nhắm mắt lại."

Không thể hiểu được, vừa nãy quyền chủ đạo ở trên tay của Tô Yên.

Một lát liền thành Hoa Vô Khuynh nói cái gì là làm cái đó.

Tô Yên cũng chưa nói gì liền nhắm hai mắt lại.

Lần này, Hoa Vô Khuynh rốt cuộc cởi quần áo trị liệu miệng vết thương.

Tô Yên vừa nãy nói không sai.

Miệng vết thương xác thật là do Hoa Vô Khuynh tự mình xé rách.

Lúc ấy Hoa Vô Khuynh quá thương tâm, thế cho nên cảm thấy đều là do mình không giống người khác, Yên Yên mới ghét bỏ hắn.

Một người tàn nhẫn lên, chính mình đều dám xuống tay.

Kết quả, vừa mới động thủ xong, Tô Yên đã trở lại.

Hắn nghe được tiếng Tô Yên cùng Ảnh nói chuyện.

Tức khắc Hoa Vô Khuynh liền phục hồi tinh thần lại.

Nhìn mặt đất đầy máu.

Nhìn miệng vết thương so với lúc trước còn nghiêm trọng hơn.

Hắn vừa muốn gặp Tô Yên, vừa sợ Tô Yên ghét bỏ hắn.

Cuối cùng, hắn liền che chính mình lại, ngồi xổm trong một góc.

Ảnh trị liệu vết thương cho hắn, tiêu tốn đến nửa canh giờ.

Chờ toàn bộ xử lý xong, trên ngực quấn quanh băng gạc.

Ảnh lên tiếng

"Giáo chủ, miệng vết thương của ngài rất nghiêm trọng, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, nhớ không thể xé rách vết thương, nếu không sẽ mưng mủ."

Ảnh không biết lời mình nói giáo chủ có nghe vào hay không.

Bởi vì khi hắn băng bó xong, giáo chủ liền vội vàng lấy quần áo che kín mít miệng vết thương.

Giống như là sợ bị người khác thấy.

*****

Edit: Diên Diên

Beta: Tinh Niệm

Hoa Vô Khuynh đầu tiên là bọc mình kín mít, sau đó liền bắt đầu dựa vào người Tô Yên.

Tay hắn dính máu kéo lấy tay của Tô Yên.

Đôi mắt đen nhánh cứ như vậy thẳng tắp nhìn nàng.

Tô Yên nhận thấy được động tĩnh, mở to mắt nhìn.

Trên cơ bản có thể nói là Hoa Vô Khuynh thẳng tắp đè nặng lên người nàng.

Nàng ôm lấy người, nhìn qua không có chút nào cố sức.

Lên tiếng

"Vì sao muốn làm mình bị thương?"

Hoa Vô Khuynh không nói lời nào.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau.

Thật lâu sau, thân thể Hoa Vô Khuynh bắt đầu cứng còng, ánh mắt hắn đen nhánh sâu kín

"Dù cho nàng ghét bỏ ta, ta cũng sẽ không cho phép nàng rời đi."

Tô Yên nghe lời hắn nói, im lặng trong chốc lát.

Ghét bỏ?

Hắn vì sao đột nhiên có ý nghĩ như vậy??

"Em không có ghét bỏ chàng."

"Nàng có."

Nếu như không chê, nàng sao phải rời khỏi?

Tô Yên trên cơ bản đã đoán được hắn suy nghĩ cái gì.

Tô Yên

"Em chỉ là đi ra ngoài để bình tĩnh một chút."

Lời này rơi vào tai của Hoa Vô Khuynh, hoàn toàn thay đổi thành một ý khác.

Giọng hắn khàn khàn, mặt không biểu tình.

Cũng không biết vì sao, nghe tới chỉ cảm thấy có chút ủy khuất

"Nếu không chê, nàng đi ra ngoài bình tĩnh làm cái gì?"

Tô Yên

"Bởi vì chàng bị thương, em thực tức giận."

Hoa Vô Khuynh suy nghĩ thật lâu.

"Nàng nói cái này là có ý gì?"

Nàng tức giận?

Nàng vì sao lại tức giận?

Tô Yên ôm hắn đứng dậy, đặt hắn ở trên giường.

"Em cũng không rõ ràng lắm."

Nàng nghiêm túc

Chính bản thân nàng đều không có xác định được, làm sao có thể giải thích cho hắn??

Hoa Vô Khuynh nghe lời nàng nói, ánh mắt đen nhánh dần dần ảm đạm xuống.

Nhưng mà thực mau lại kiên định lần nữa, bắt lấy tay của Tô Yên, không có chút dấu vết nào muốn thả lỏng.

Hắn lên tiếng

"Ta giúp nàng cứu thôn dân, nàng hẳn là nên tiếp tục ở bên người ta. Ngày mai chúng ta liền quay về Ma giáo."

Tuy rằng Tô Yên cũng không để ý việc cùng hắn về Ma giáo.

Nhưng mà, những lời này của hắn có liên quan với nhau sao?

Nàng hỏi

"Vì sao chàng giúp em cứu thôn dân, thì em phải tiếp tục cùng chàng ở bên nhau?"

Hoa Vô Khuynh sắc mặt biến đổi, âm thanh hắn quyết tuyệt

"Nếu nàng không đi theo ta, ta liền giết chết những người nàng muốn cứu."

Tô Yên chớp chớp mắt, chậm rì rì nói thực thành khẩn.

"Nếu em không muốn đi theo chàng, dù cho chàng có giết chết hết thôn dân, em cũng sẽ không đi."

Hoa Vô Khuynh vừa tức vừa sốt ruột.

"Nàng!"

Một đôi mắt tràn ngập tơ máu.

"Nàng! Nàng muốn rời đi, trừ phi ta chết!"

Ảnh vẫn luôn ở bên cạnh nhìn.

Lúc này, hắn lên tiếng

"Giáo chủ, ngài còn bị thương, không thể tức giận."

Lời này nói cho giáo chủ nghe, hoàn toàn chính là phí lời.

Đương nhiên, hắn không phải là nói cho giáo chủ nghe.

Ảnh nhìn về phía nữ tử đang làm cho giáo chủ tức hộc máu.

Quả nhiên, chỉ thấy tầm mắt Tô Yên nhìn thoáng qua miệng vết thương của Hoa Vô Khuynh, lại xem bộ dáng sốt ruột của hắn hiện tại

"Em không đi."

Hoa Vô Khuynh nghe được đáp án mình muốn nghe.

Trong lòng hoảng hốt nôn nóng rốt cuộc tan chút.

Mà nôn nóng vừa tan, Hoa Vô Khuynh cảm thấy trước mắt tối sầm, thân hình quơ quơ, sắc mặt tái nhợt ngã xuống.

Tô Yên cả kinh, ôm chặt người.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía ảnh

"Hắn làm sao vậy?"

Ảnh nói

"Mất máu quá nhiều, máu cung cấp không đủ làm cho hôn mê."

Lúc sau khi Ảnh nói xong.

Hắn lại nói

"Tô Yên cô nương, ta nhìn ra được giáo chủ thật thích cô. Chỉ sợ sau này dù cô muốn tim của giáo chủ, ngài ấy cũng sẽ không do dự mà cho cô."

*****

Edit: Diên Diên

Beta: Tinh Niệm

Vừa nói đến đây, ánh mắt Ảnh phức tạp.

Hắn không thích nữ tử này.

Cũng không phải nàng không tốt.

Là bởi vì giáo chủ một lòng đều đặt ở trên người nàng.

Nhìn một loạt phản ứng của giáo chủ, càng xem càng chấn động nhân tâm.

Thế cho nên Ảnh càng ngày càng không thích Tô Yên.

Hắn sợ một ngày kia, giáo chủ sẽ vì nữ nhân này mà cả mạng đều dâng lên.

Mà hiển nhiên, ngay thời khắc giáo chủ xuống tay với chính mình, ngài ấy đã muốn đưa mạng mình cho Tô Yên.

Ảnh trầm mặc thật lâu.

Đột nhiên không biết nên làm cái gì bây giờ.

Giáo chủ không thể rời đi nữ nhân này.

Nàng chính là mệnh căn của giáo chủ.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn Ảnh.

Khi hắn nói chuyện, luôn có một loại cảm giác gửi gắm.

Nàng gật đầu, nói

"Ta sẽ đối tốt với hắn."

Tiểu Hoa

"Ký chủ, chị có thấy lời hắn nói giống như mẹ vợ dặn dò con rể tổng tài bá đạo không?"

Thấy Tô Yên không có trả lời, Tiểu Hoa lầm bầm lầu bầu.

Mà Ảnh sau khi nghe xong lời Tô Yên, xoay người đi ra ngoài.

Giống như là cam chịu.

Cam chịu từ nay về sau, chuyện của giáo chủ liền giao cho vị cô nương này.

Thời điểm Hoa Vô Khuynh tỉnh lại, phát hiện Tô Yên không có ở bên cạnh.

Hắn lập tức ngồi dậy.

Tầm mắt quét một vòng, con ngươi đen nhánh, mặt không biểu tình.

Ảnh bưng một chén thuốc đi đến trước mặt Hoa Vô Khuynh

"Giáo chủ, ngài nên uống thuốc."

Hoa Vô Khuynh làm lơ lời Ảnh nói

"Nàng đâu?"

"Tô Yên cô nương đi thúc giục người ta làm bánh bao thịt cho ngài."

Nghe cái này, Hoa Vô Khuynh hạ mắt xuống, cỗ hơi thở nguy hiểm trên người dần dần rút đi.

Ảnh đặt chén thuốc ở đầu giường.

"Giáo chủ có muốn nghe thuộc hạ nói một lời?"

"Nói."

"Căn cứ theo thuộc hạ quan sát, Tô Yên cô nương thật để bụng giáo chủ, cũng thật thích giáo chủ."

Vừa nghe đến cái này, Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn chằm chằm vào Ảnh, chờ đợi hắn tiếp tục nói.

Ảnh lên tiếng

"Lúc giáo chủ mất trí nhớ, người ở bên ngoài nói ngài là thằng ngốc. Nhưng Tô Yên vẫn luôn đối xử tốt với ngài? Dạy ngài mặc quần áo, đi dạo phố nghe diễn. Ngài muốn cái gì, chỉ cần ngài nói, Tô Yên cô nương ít khi sẽ cự tuyệt."

Hoa Vô Khuynh không nghĩ tới những việc này, hiện giờ nghe Ảnh nhắc lại, thật đúng là như vậy.

Ảnh lại nói

"Nghĩ lại khi ngài khôi phục ký ức, người khác đều sợ hãi cách ngài 3 mét. Nhưng Tô Yên cô nương cũng không có sợ hãi."

Hoa Vô Khuynh nhớ tới sự tình một ngày kia, thanh âm rầu rĩ

"Nhưng nàng lại đuổi ta đi."

Vì sao nàng lại muốn đuổi hắn đi??

Ảnh do dự trong chớp mắt, mở miệng

"Kỳ thật, khi ngài kêu thuộc hạ đi tìm Tô Yên cô nương, nghe nói Tô Yên cô nương vốn đã muốn đi Ma giáo tìm ngài."

Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn Ảnh.

Ảnh tiếp tục nói

"Giáo chủ ngài nghĩ lại xem, Tô Yên cô nương nhìn thấy ngài bị thương thật tức giận, buổi tối một đêm không trở về. Ngài cảm thấy Tô Yên cô nương là ghét bỏ ngài. Nhưng là thuộc hạ cảm thấy, Tô Yên cô nương là đau lòng ngài, không nghĩ đến ngài bị thương mà lại giấu diếm nàng nhiều ngày như vậy, nàng mới tức giận."

Hoa Vô Khuynh trong mắt hiện lên một tia ánh sáng

"Thật sự?"

Ảnh lập tức cúi đầu, đôi tay ôm quyền

"Giáo chủ, ngài phải tin tưởng chính mình."

Nói xong, hắn dừng một chút, nói

"Lúc ngài hôn mê, Tô Yên cô nương nói sẽ đối tốt với ngài, sẽ không rời bỏ ngài."

Ảnh ở đây đả thông tư tưởng cho giáo chủ, chính là đang liều mạng.

Hắn không nghĩ tới giáo chủ một khi suy nghĩ miên man, lại làm ra việc tự tổn thương mình.

Hoa Vô Khuynh nắm chặt thảm trên người

"Nàng vì sao không tự mình nói với ta?"

Ảnh nói

"Giáo chủ, loại việc như thế này, nên là ngài mở miệng trước."

*****

Edit: Diên Diên

Beta: Tinh Niệm

Sau khi cẩn thận nghe Ảnh phân tích và giải thích.

Khi Tô Yên bưng cơm tiến vào, liền nhìn thấy Hoa Vô Khuynh mắt phát sáng đang chăm chú nhìn nàng.

Làm nàng mờ mịt trong chớp mắt, cho rằng hắn lại mất trí nhớ.

Nàng đặt đồ ăn ở trên bàn.

Đi đến trước mặt Hoa Vô Khuynh

"Chàng nhận ra được ta là ai không?"

Hoa Vô Khuynh gật đầu

"Yên Yên"

Tô Yên thoáng yên tâm chút.

Nhìn dáng vẻ của hắn, chắc là không có việc gì.

Tiếp theo, tầm mắt nàng dừng trên chén thuốc đặt bên cạnh.

Đại khái là Ảnh thấy hắn tỉnh lại, liền mang vào cho hắn uống.

"Sao lại không uống?"

Hoa Vô Khuynh

"Không muốn uống."

"Không muốn cũng phải uống."

Ánh mắt Hoa Vô Khuynh thẳng tắp nhìn nàng

"Vì sao?"

"Ân?"

Tô Yên trong khoảng thời gian ngắn không hiểu được ý của hắn.

Hoa Vô Khuynh thanh âm rầu rĩ

"Không uống thuốc, ta cũng không chết được."

Tô Yên nhìn về phía hắn.

Thực nghiêm túc

"Cho nên, chàng không muốn uống?"

"Nàng không muốn ta chết?"

"Ân"

"Nàng không chê ta?"

"Không chê."

"Vậy nàng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ta sao?"

Hoa Vô Khuynh một câu tiếp một câu.

Khi hắn hỏi điều này, Tô Yên tự hỏi một chút.

Hoa Vô Khuynh trong lòng căng thẳng, khẩn cấp nắm chặt chăn trên người, buột miệng thốt ra

"Nàng không muốn sao?"

"Được"

Âm thanh của hai người đồng thời vang lên.

Rốt cuộc, ám trầm trong mắt Hoa Vô Khuynh hoàn toàn biến mất.

Hóa ra lời Ảnh nói với hắn là sự thật.

Cho nên, nàng cùng Ảnh nói sẽ đối tốt với hắn, không rời không bỏ hắn cũng là thật.

Hoa Vô Khuynh rốt cuộc buông bỏ nỗi sợ hãi bị Tô Yên bỏ rơi.

Tô Yên bưng chén thuốc lên

"Tới uống thuốc."

Hoa Vô Khuynh há mồm.

Chờ nàng đút.

Tô Yên cúi đầu nhìn về phía tay hắn.

Hoa Vô Khuynh

"Ta bị thương."

"Cho nên?"

"Mỗi người bị thương, đều sẽ có người chiếu cố."

Cho nên, nàng nên đút ta uống a.

Tuy rằng nửa câu sau không có nói ra.

Nhưng Hoa Vô Khuynh mí mắt buông xuống, lông mi run run, miệng mở ra.

Thái độ chờ đút thuốc rất rõ ràng.

Nhìn vết thương trên người hắn.

Cuối cùng, Tô Yên vẫn là chiều theo hắn.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, Tô Yên rõ ràng cảm giác được Hoa Vô Khuynh thay đổi.

Không giống trước kia, khi tỉnh lại không thấy nàng sẽ nôn nóng đi tìm người.

Mà là sẽ mặc tốt quần áo, ngồi ở cái bàn trước mặt chờ nàng trở về.

Cũng sẽ không che giấu miệng vết thương che không cho nàng thấy.

Hiện tại thậm chí còn chủ động muốn nàng xử lý miệng vết thương.

Hai ba ngày đầu đều kêu miệng vết thương đau.

Lúc đề ra yêu cầu đối với Tô Yên, càng ngày càng hợp tình hợp lý.

Nếu như Tô Yên do dự hoặc nói không, người nào đó liền dùng đôi mắt đen nhánh vừa tức giận vừa đáng thương nhìn nàng.

Phảng phất như đang lên án.

Tất cả đều phát triển theo hướng tích cực.

Tuy rằng Hoa Vô Khuynh không có khả năng biến thành một người bình thường chân chính, hiểu được thất tình lục dục hỉ nộ ái ố.

Nhưng mà hắn có cảm xúc, có thể vì Tô Yên vui vẻ mà vui vẻ, khổ sở mà khổ sở.

Thậm chí hiện tại còn sẽ giận dỗi, lên án, hơn nữa đưa ra yêu cầu từ trước đến nay đều không hề trùng lặp.

Bỗng một ngày, Tiểu Hoa lại lần nữa nhắc nhở

"Ký chủ, chị còn chưa hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ. Căn cứ theo cốt truyện, nguyên chủ 3 ngày sau sẽ chết. Nếu trong 3 ngày tiếp theo chị không hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, 3 ngày sau chị sẽ chết."

"3 ngày?"

"Đúng vậy, ký chủ."

"Sao ta chưa bao giờ nghe em nói qua?"

"Ách ······ ký chủ, bởi vì lúc trước chị đều hoàn thành nhiệm vụ của nguyên chủ rất mau. Cũng không cần Tiểu Hoa nhọc lòng. Làm cho Tiểu Hoa quên mất quy tắc này."

*****

Edit: Diên Diên

Beta: Tinh Niệm

Sau khi Tô Yên trầm mặc, vẫn dò hỏi về sự tình của mẫu thân nguyên chủ.

"Đi thăm mẫu thân của nàng?"

"Đúng vậy."

"Mẫu thân của nàng hiện tại ở đâu?"

"Ký chủ, căn cứ Tiểu Hoa theo tìm tòi, mẫu thân của nguyên chủ đi lên trấn làm thiếp thất cho một địa chủ."

Mới vừa nói xong, Tiểu Hoa lại nói

"Nhưng mà một tháng trước đã xuống tóc làm ni cô ở chùa Tĩnh An."

"Vì sao?"

"Địa chủ kia mới trên 40 đã chết bất đắc kỳ tử, quyền lợi đều bị chính phòng nắm giữ trong tay. Thế cho nên thiếp thất của địa chủ người thì chết, người thì bị thương. Mẫu thân của nguyên chủ kết cục như vậy đã rất tốt rồi."

Tô Yên gật đầu đồng ý

"Ân, hôm nay liền đi xem."

Nói xong, nàng bưng thuốc đi lên lầu.

Hoa Vô Khuynh sớm ngồi vào vị trí kia, chờ Tô Yên trở về.

Vừa thấy đến Tô Yên quả nhiên bưng theo chén thuốc, không hề có bánh bao thịt.

Hoa Vô Khuynh tầm mắt từ trên chén thuốc dời đi.

"Ta đã khỏe, không cần uống cái này."

Tô Yên

"Đây là lần cuối cùng."

Hoa Vô Khuynh rầu rĩ

"Không muốn uống."

Từ ngày Tô Yên nói sẽ không rời bỏ hắn.

Hiện tại Hoa Vô Khuynh liền biến thành bộ dáng này.

Sẽ biết dở tính tình.

Nhưng mà đối với việc này, Tô Yên biểu hiện thực bình tĩnh, toàn bộ tiếp thu, thậm chí cảm thấy như vậy cũng khá tốt.

Sau đó, vị giáo chủ Hoa Vô Khuynh càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước.

Tô Yên từ trong túi móc ra một viên kẹo sữa dâu tây.

Lột ra, đút cho hắn ăn.

Nháy mắt mùi vị dâu tây sữa bò tràn ngập khắp không gian.

Lúc này, Tô Yên đưa chén thuốc tới trước mặt Hoa Vô Khuynh.

Rốt cuộc hắn cũng uống lên.

Tô Yên

"Em muốn đi ra ngoài một ngày, buổi tối sẽ trở về."

Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu, nhìn Tô Yên trong chốc lát.

Động động môi, muốn nói cái gì.

Nhưng cuối cùng, vẫn là nuốt trở vào.

Rầu rĩ một tiếng

"Ân"

Yên Yên sẽ không rời bỏ hắn.

Đây là nàng nói.

Hoa Vô Khuynh nghĩ như vậy.

Tô Yên chớp chớp mắt.

Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng hắn cũng muốn đi theo.

Nếu hắn muốn đi, cũng có thể.

Không nghĩ tới hắn lại đáp ứng rồi.

Nguyện ý một mình ở chỗ này.

Đương nhiên nàng đi một mình là lựa chọn tốt nhất.

Dù sao nàng cũng không phải nguyên chủ.

Nếu như Hoa Vô Khuynh đi theo, một bên chiếu cố hắn, sợ sẽ xảy ra chuyện.

Tô Yên từ trong túi móc ra hai viên kẹo.

Đưa tới trong tay Hoa Vô Khuynh.

Nàng nói

"Em sẽ mau chóng trở về."

Nói xong, nàng xoay người đi ra ngoài.

Sau khi nàng đi, sống lưng Hoa Vô Khuynh dần dần cứng còng.

Không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó.

Ngẫu nhiên động một chút, cúi đầu xem hai khối kẹo trong tay.

Sau đó nắm lấy.

Tô Yên sau khi ra khỏi khách điếm liền đi tới chùa Tĩnh An.

Chùa Tĩnh An ở một ngọn núi bên cạnh trấn Trường Phong.

Cách khá xa.

Tô Yên đi gần một canh giờ mới đến.

Cửa chùa đóng chặt.

Nơi núi rừng này, là chốn hoa thơm chim hót.

Rất phù hợp để dưỡng lão.

Nàng gõ cửa.

Thực mau liền có một ni cô đi ra.

"Xin chào thí chủ."

Ni cô kia thái độ rất tốt.

Tô Yên cũng lễ phép, nói

"Nữ sư phụ, ta muốn tìm một người."

Ni cô kia trên dưới đánh giá Tô Yên,

"Không biết thí chủ muốn tìm người nào?"

"Là mẫu thân thân sinh của ta."

Ni cô bừng tỉnh,

"Mời vào."

Tô Yên đi vào, căn cứ theo lời chỉ dẫn của ni cô đi đến một căn phòng.

Ni cô nói

"Người thí chủ cần tìm ở bên trong."

Bên trong phát ra tiếng gõ mõ.

Một tiếng lại một tiếng, chưa từng gián đoạn.

Sau khi ni cô mang Tô Yên đến nơi này liền rời đi.

Lúc này trước căn nhà chỉ còn một mình Tô Yên.

*****

Edit: Diên Diên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đi lên trước, gõ gõ cửa.

Tiếng gõ mõ bên trong tạm dừng một chút

"Mời vào."

Một giọng nói ôn hòa của nữ tử vang lên.

Nàng đẩy cửa đi vào.

Liền nhìn thấy một nữ ni cô mặc áo bào của chùa Tĩnh An, quỳ gối trước mặt Bồ Tát, thành kính gõ mõ.

Mùi hươmg khói thổi qua trước mũi.

Nữ ni cô kia quay đầu lại.

Khi nhìn thấy người đến là Tô Yên, nàng sửng sốt, sau đó đôi mắt liền đỏ lên.

"Yên, Yên nhi?"

Trong mắt có sự kinh ngạc trộn lẫn vui mừng.

Sau đó nữ ni cô đứng lên, đi lên phía trước ôm chầm lấy Tô Yên.

Tô Yên dừng một chút, nói một tiếng

"Nương, ta tới xem người."

Đại khái là Tô Yên xuyên vào thân thể của nguyên chủ, rốt cuộc vẫn bị cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng.

Thế cho nên khi nàng nói ra lời này cũng không phải là cố tình, mà là tự nhiên nói ra.

Nữ ni cô dùng sức gật đầu

"Ai, trở về là tốt, trở về là tốt."

Vừa nói hốc mắt càng trở nên hồng hồng.

Thanh âm nghẹn ngào, một tiếng một tiếng mang theo vô tận tưởng niệm.

Hai tay Tô Yên rũ xuống ở bên người, chậm rãi nâng lên.

Ôm lấy nữ ni cô, nàng nói

"Nương, đừng khóc."

Giờ ngọ, mặt trời lên cao chiếu sáng ở một góc hẻo lánh trong chùa Tĩnh An, chiếu vào trên người hai mẹ con.

Ấm áp mà an tĩnh.

Nàng cùng mẫu thân của nguyên chủ ở bên nhau một ngày.

Nghe mẫu thân của nguyên chủ giải thích làm sao tới được nơi này.

Cho đến hoàng hôn.

Tô Yên phải đi.

Mẫu thân của nguyên chủ lộ ra sự vui mừng

"Nhìn con sống tốt, ta cũng yên tâm."

Mấy năm nay chia lìa tuy rằng thật không bỏ được.

Nhưng, nhìn nữ nhi sống tốt, thật là đáng giá.

Mẫu thân của nguyên chủ đưa Tô Yên đến cửa chùa Tĩnh An.

Mẫu thân nguyên chủ nói

"Sau này, không cần thường xuyên tới xem ta, ta ở chỗ này sống rất tốt."

Nàng dừng một chút.

Nói

"So với trước kia ở cùng với phụ thân con, còn muốn tốt hơn."

Rời xa cái đại viện kia, ngược lại là giải thoát rồi.

Tô Yên nghe vậy gật đầu.

Bỗng nhiên, nàng dừng một chút.

Quay đầu nhìn về phía con đường xuống núi.

Phía dưới bậc thang trùng trùng điệp điệp.

Chung quanh cây cối xanh um tươi tốt.

Chỉ thấy ở trung tâm bậc thang, một nam tử hồng y đang lẳng lặng đứng ở đó.

Ánh mắt của nam tử chăm chú ở trên người Tô Yên.

Đôi mắt đen nhánh có chút sốt ruột, có chút hoảng loạn.

Lúc Tô Yên phát hiện, nghiêng đầu nhìn hắn.

Nam tử ngược lại nhanh chóng dời đi ánh mắt.

Cúi đầu đứng yên ở đó.

Tô Yên chớp chớp mắt.

Còn tưởng rằng hắn thay đổi rất nhiều, không nghĩ tới, vẫn luôn hoảng loạn bất an.

Nam nhân của mình không có cảm giác an toàn, sợ nàng chạy thì phải làm sao bây giờ?

Tiểu Hoa

"Ký chủ, nam nhân của chị tới tìm chị a."

Thân là một cái hệ thống ba tốt, nó sợ ký chủ nhà mình nhìn không thấy, liền lên tiếng nhắc nhở.

Tô Yên gật đầu

"Ân, ta thấy được."

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn về phía mẫu thân của nguyên chủ

"Nương, hắn là ······."

Lời nói còn chưa nói xong, mẫu thân của nguyên chủ lắc lắc đầu.

"Ta đã xuất gia, không hề hỏi đến chuyện thế sự, pháp hiệu Nhất Tĩnh."

Tô Yên nhìn nàng, gật đầu

"Ân"

Nhất tĩnh vui mừng nhìn nữ nhi.

Nàng tin tưởng, nữ nhi của nàng có thể xử lý được tất cả mọi chuyện.

Cũng tin tưởng, nữ nhi của nàng sẽ hạnh phúc.

Nàng chỉ là một người đã xuất gia, đúng là không có thể diện.

Vậy nên, không cần gặp nhau cũng tốt.

Nhất Tĩnh

"Đi thôi."

Tô Yên gật đầu.

Xách theo làn váy đi xuống cầu thang.

Đi thẳng đến trước mặt nam nhân của mình.

Đầu tiên nàng nói với hắn vài câu.

Nhất Tĩnh cách xa, không nghe được bọn họ đang nói cái gì.

Chỉ nhìn thấy nam nhân kia bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mình, sau đó khom lưng ba lần.

Làm xong hắn mới thân mật ôm eo Yên nhi rời đi.

Nhìn thấy được tình cảm của bọn họ rất tốt.

Nhất Tĩnh hai mắt ướt át, nhắm hai mắt lại

"A di đà phật."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)